Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy, đầu đầu đau nhức ko tả nổi, đến khi nhìn thấy thân ảnh đang nằm bên cạnh mình, người trần trụi thì hắn mới cố nhớ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng đầu đau quá nên ko nhớ gì cả, hắn vén chăn lên thấy vệt phai hồng, hắn bắt đầu hối hận vì sao hôm qua hắn lại ko nghe lời Tom ở nhà cho rồi, đột nhiên Huyền tỉnh dậy
- Anh à, sao nah dậy sớm thế - cô dùng giọng ngọt ko thể ngọt hơn nói
- Hôm qua đã có chuyện gì xảy ra - hắn vô cảm nói
- Anh, ko nhớ gì sao, chính anh là người cưỡng hôn em và bắt em vào đây rồi làm chuyện đồi bại - Huyền nói như sự thật, nước mắt tuôn trào ( t/g : kỹ thuật diễn xuất giỏi thật )
- Tôi...tôi....- hắn ko thể nói đc gì hơn
- Liệu mà giữ mồm, coi như tôi và cô chưa xảy ta chuyện gì - hắn lạnh lùng đứng dậy cầm lấy ví tiền rút là triệu đôla
- Tưng này đã đủ - hắn ném sấp tiền lên giường một cách ghê tớm nhất
Ả Huyền vẫn rưng rưng nước mắt buông câu
- Em...Em..hức..hức..biết rồi...hức
Rồi hắn mặc quần áo vào rồi đi ra khỏi phòng, sau khi hắn ra khỏi phòng, ả Huyền lấy tiền đút vào túi nở một nụ cười đểu giả gian tà .
- Anh cứ đợi đi, một thời gian nữa thôi, anh sẽ là của em ha ha ha ha - ả Huyền sau khi cười xong thì mặc quần áo ra khỏi khách sạn
__________________________________________
Tại chỗ của nó, Ren và Rin
- Anh đến đây làm gì, mu cút về đi - Ren het lên trong phòng làm việc. Đúng thế, anh Rin đến công ty của nó xoog thẳng vò phòng làm việc của nó và Ren
- Em hãy cho anh một cơ hội đi có đc ko, anh xin lỗi mà - Rin khẩn thiết cầu xin
- Đc vậy ký giấy li dị đi - Ren cười chua chát nhìn Rin
- Em thật sự ko muốn gặp anh nữa sao - Rin đau khổ nhìn Ren
- Ko những ko muốn gặp anh tôi còn muốn anh chết đi cơ - Ren nói ko chút tình cảm, nhưng trong lòng thật sự hối hận phần
- Thật vậy sao anh hiểu rồi vậy anh sẽ chết cho em xem - Rin rút trong người một con dao ra rồi hướng tới vị trí tại tim ( t/g : dao giả đó các bạn )
- Đời này kiếp này anh chỉ yêu có mình em nhưng thời gian quá ngắn ngủi rồi, nguyện xin kiếp sau cùng em đầu bạc rang long - Rin nói xong câu cười chua xót rồi thẳng tay đâm
- Dừng lại - nó giọng lạnh băng ra lệnh
- Sao cô ko để tôi chết cho rồi - Rin oán hận nhìn nó ( t/g : anh nói hay thật dao trên tay anh mà, muốn chết thì chết luôn đi, Ho sẽ cho người khác yêu chị Ren hứ )
- Nếu anh ko muốn làm lạnh với Ren nữa thì cứ tiếp tục - nó nhìn Rin vô cảm khiến Rin lạnh sống lưng
Rồi nó lấy trong túi áo ra máy ghi âm mini rồi bật lên
" Mun à tớ yêu Rin nhiều lắm nhưng mà tớ lại ko can đảm để đi gặp anh ấy "
" Mun à tớ muốn tha lỗi cho Rin lắm nhưng tớ lại ko làm đc "
" Mun à tớ có nên xin lỗi trước ko "
" Nhưng mà lỗi sai là của RIn mà đúng ko "
" Nếu vậy thì người phải xin lỗi là Rin mà nhỉ"
" Nếu hắn ko xin lỗi " ( nó )
" Thì cậu làm mai cho tớ người khác là đc "
" nhớ lấy lời của cậu " ( nó )
" ok"
Kết thúc đoạn ghi âm, Rin mặt mừng rỡ chạy đến chỗ Ren
- Anh ngàn vạn lần xin lỗi em, tất tần tật lỗi là của anh xin em tha thứ cho anh nha - Rin nói ko chớp mắt
- Hức..hức...oa oa oa huhuhuhuh....anh tránh xa tôi ra hhuhuhu - Ren òa lên khóc rống úp mặt xuống bàn
- tất cả là lỗi của anh, sao hôm nay anh lại đến đây chứ, làm tôi mắt mặt thế này huhu huhu huhu - Ren tiếp tục khóc
- Anh xin lỗi mà...nín đi..dừng khóc anh mua kẹo cho nha em thích cái gì anh mua cho em hết á - Rin bối rối ko biết dỗ Ren kiểu gì thanh ra dỗ trẻ conbg-ssp-{height:px}
- Anh nghĩ tôi là trẻ con à phắn ngay ko ăn đòn - Ren tức quá ngẩng mặt dậy chửi cho Rin trận
- A...ư..sao anh.....ưm..sao anh dám...ưm...ư...- Rin vì rồi quá thấy Ren ngẩng mặt lên thì nhào tới hôn Ren luôn diêu luyện đưa lưỡi vào thưởng thúc những sự ngọt ngào trong miệng Ren
Một lúc sau
- hộc...hộc...hộc..sao..sao anh dám...dám hôn tôi...đồ dê...dê già - ren hít đấy hít để ko khí ko quên chửi Rin
- Em tha thứ cho anh nha đc ko - Rin làm đôi mắt cún con
- Tại sao tôi phải tha nhỉ - Ren vẫn bướng nhìn Rin cãi
- Vậy thì anh phải dùng bạo lực rồi - Rin nói xong hành động luôn ko để cho Ren kịp phản ứng, cánh tay vòng qua ôm chặt lấy Ren.. tay còn lại thoăn thoắt mở cúc áo sơ mi của Ren luồn tay vào trong mà xoa bóp đôi hồng đào, miệng mơn trớn ngặm lấy vành tai đang đỏ lự của cô ra sức mà " nhắc nhở "
- Thôi đi em đồng ý mà...dừng lại - Ren hét lên khi tay Rin đang định rời xuống dưới, cô đưa tay lên đóng nút áo lại ngại đỏ cả mặt
- Coi như em biết điều nhưng tối nay phải đền cho anh - Rin cười tà mị nói
- Còn lâu - Ren nói xong lè lưỡi trông cute cực kì
- Thử xem - Rin càng lẫn tới chỗ Ren hơn rồi áp sát người mình vò thân thể nóng bỏng của Ren
- À mà Mun nó đi đầu rồi nhỉ - Ren chuyển chủ đề khéo léo đẩy Rin ra
- Đi từ lúc em khóc rồi - Trả lời Ren xong anh vẫn tiếp tục dây dưa lần tới tiếp. Biết là ko thể trốn đc con sói đang đói kia
- Thôi thì tối em bù nha - Ren cười trừ với Xin cầu xin
- Muộn rồi - nói xong Rin đè Ren xuống ghế ăn sạch sẽ.....
_____________________________________________________________
Tại chỗ của nó
Nó đang ngồi tại một bơ biển ngắm hoàng hôn. Chả là nhiệm vụ xong rồi thì nó buồn quá ra biển cho khuây khỏa.Bỗng một giọng trầm ấm vang lên
- Sao em lại ở đây - Là hắn, hắn toan ra biển giải khuây ai ngờ gặp nó
- Tôi tới đây có vấn đề à - nó ko thèm liếc hắn một cái thiếp tục nhìn mặt trời đỏ
- Ko...em vừa từ công ty về à - Hắn nhìn thấy nó mặc áo sơ mi trắng và váy ngắn đến đùi màu đen bó sát khoe ra vòng chuẩn ko cần chỉnh nói
- Ưm - nó chỉ ưm câu tiếp tục nhìn biền
- Anh ngồi cùng em nhé - hắn tiến lại gần nó
- Tùy, ko liên quan tới tôi - nó vẫn lạnh lùng trả lời mặc cho hắn ngồi xuống
- em...có thể tha thứ cho anh đc ko.. anh xin lỗi - hắn nhìn nó đầy trân thành
- Nói xin lỗi dễ dàng như vậy thì chẳng cần giữ lời hứa làm gì ệt người cả - nó nói giọng trầm trầm
- Anh thật sự rất muốn em ta thứ cho anh...Anh yêu em - nói xong câu anh yêu em, hắn ôm nó vào lòng thật chặt như sắp mất nó vậy
- Buông - nó buông một câu hết sức lạnh lùng
- tại sao chứ, em là vớ anh cơ mà - hắn nói như hét om chặt hơn, ghì đầu vào bả vai nó cắn nhẹ một cái ( t/g : cắn yêu đó mà )
- Tôi .... - nó muốn từ chối lắm nhưng mà nó cảm giác như có cái gì đó nghẹn lại ko nói đc lời
- Em rõ ràng yêu anh mà sao em lại ko tha thứ cho anh - Hắn nói xong bá đạo giúc đầu vào ngực nó thưởng thức mùi hương quen thuộc chống vắng bấy lâu
- Anh đã sai khi nói câu đó rồi - nó nhìn hắn có chút ôn nhu nói
- Một cậu em yêu anh của tôi khác cậu Anh yêu em của anh - nó nói rồi gỡ tay hắn đi ra phía chiếc xe ô tô màu tráng của nó phóng đi
Sau khi nó phóng đi rồi thì hắn ngồi đó nhìn ra biến nước mắt lưng tròng rồi khẽ rơi vài giọt
- A thật sự anh đã quá yêu em mất rồi Nguyễn Lê Bảo Anh à - hắn nói xong thì đưa tay lên lau những giọt nước mắt lấp lánh dưới ánh hồng hôn màu đỏ