Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai mắt Tiêu Niên trợn to.

Bất quá, lúc cậu còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, Lục Tri Chu đã buông cậu ra rồi.

TV vẫn đang trình chiếu, đã đến nhóm tiếp theo biểu diễn, giờ phút này, nhạc nền mang theo tiết tấu mạnh mẽ.

Phòng khách không có bật đèn, thứ duy nhất cung cấp ánh sáng chính là màn hình TV.

Lúc này, Tiêu Niên phảng phất như bị giam cầm, đầu óc hỗn loạn cực kỳ.

Tay của Lục Tri Chu vẫn đang nâng cằm Tiêu Niên, hắn còn vuốt ve.

Bầu không khí này, Tiêu Niên trước giờ chưa từng được trải nghiệm, giống như ái muội, lại giống như không phải.

Ngón tay Lục Tri Chu ở trên cằm Tiêu Niên dạo quanh, thong thả lại tùy ý.

Cho dù ánh đèn lúc sáng lúc tối, nhưng vẫn soi sáng biểu cảm của Tiêu Niên rất rõ ràng.

Môi cậu khẽ nhếch, hai mắt to tròn, bởi vì hoảng hốt, cả người trông rất vô tội.

Lục Tri Chu lại chớp hai mắt, cúi đầu.

Lần này, Lục Tri Chu là chậm rãi đến gần, Tiêu Niên có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của hắn.

Là nhiệt độ ấm áp.

Mặt của Tiêu Niên trở nên đỏ bừng, cũng nhanh chóng đẩy Lục Tri Chu ra.

Đầu óc giống như lập tức tỉnh táo, cậu hoảng hốt đứng dậy, lại hoảng hốt lui ra sau.

Lui lại được mấy bước, Tiêu Niên vẫn không quên nói với Lục Tri Chu một câu: “Em em em đi toilet.”

Tiêu Niên căn bản không dám nhìn Lục Tri Chu, nói xong lập tức biến mất tiêu.

Đóng cửa toilet lại, bật đèn lên, Tiêu Niên vừa soi gương, mới phát hiện gương mặt cậu lúc này đỏ tới cỡ nào.

Cậu chống hai tay lên bồn rửa mặt, từ xoang mũi phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Đệt!

Cái gì vậy?

Đứng yên gần một phút, mặt Tiêu Niên mới không còn đỏ nữa.

Cậu nhân tiện lại rửa mặt.

Nhân tiện lại rửa tay.

Nhân tiện lại vuốt tóc.

Xong, không có chuyện gì.

Bên ngoài, TV vẫn đang mở, Lục Tri Chu hơn nửa là còn ngồi trên sô pha, nếu Tiêu Niên muốn về phòng thì phải đi ngang qua phòng khách.

Hơn nữa, Lục Tri Chu là vì cậu mới mở tiết mục kia, bây giờ cậu lại nói đi là đi, thật sự là không tốt lắm.

Nhưng nếu không đi, thì lại phải cùng Lục Tri Chu ngồi xem tiếp.

Nhỡ đâu Lục Tri Chu lại muốn hôn cậu……

Tiêu Niên nghĩ vậy, lại nhíu mày.

Vậy cứ hôn thôi!

Không đúng.

Tiêu Niên mày trốn cái gì?

Không phải……

Tại sao Lục Tri Chu lại hôn cậu?

Tiêu Niên thở một hơi thật dài, lại cúi thấp đầu xuống.

Mà trong đầu cậu, bỗng nhiên bắt đầu hiện lên hình ảnh Lục Tri Chu vuốt ve cằm của cậu.

Quá dục a……

Cứu mạng.

Đang lúc do dự không quyết, điện thoại trong túi Tiêu Niên bỗng nhiên vang lên.

Cậu lấy ra xem, vậy mà lại là Lục Tri Chu nhắn tin cho cậu.

Lục Tri Chu: “Chuyển khoản nguyên.”

Tiêu Niên ‘phụt’ một tiếng, cười rộ lên, lách cách đánh chữ.

“Hôn một cái khối à?”

Lục Tri Chu: “Cũng được.”

Tiêu Niên nhấp miệng, tiếp tục đánh chữ: “Chuyện này có lời.”

Lục Tri Chu không để ý đến lời này của cậu: “Còn không ra?”

Tiêu Niên: “Ca ca, em thẹn thùng.”

Tiêu Niên: “Ngại đi ra ngoài quá.”

Tiêu Niên: “Làm sao bây giờ?”

Lục Tri Chu: “Anh đi vào ôm em?”

Tiêu Niên kinh ngạc: “Thôi đừng đừng đừng đừng”

Tiêu Niên: “Ra liền, ra liền.”

Lục Tri Chu sao lại thế này? Sao còn đáp lại lời cậu nói nhỉ? Còn nói chuyện cợt nhả như vậy.

Uống lộn thuốc?

Vừa lúc, Tiêu Niên đang không biết phải trả lời cái gì, đột nhiên một cuộc điện thoại gọi tới, cậu chắc chắn phải nhận điện thoại trước.

Là Tiểu Minh gọi điện thoại tới.

Không biết tại sao, giờ phút này, Tiêu Niên đặc biệt cảm kích Tiểu Minh.

Cho nên vừa nhận điện thoại, Tiêu Niên liền mềm mại kêu: “Ca.”

Tiểu Minh nháy mắt cười to: “Ai da, làm sao, làm sao, ai chọc tiểu thiếu gia của chúng ta tức giận rồi?”

“Không có.” Tiêu Niên dựa vào bồn rửa tay: “Làm sao vậy, sao gọi điện thoại cho tớ?”

Tiểu Minh: “Bọn họ bảo tớ gọi cậu ra chơi, thế nào, buổi tối không ai gọi được cậu à? Đang làm chuyện lớn gì?”

Tiêu Niên cười: “Đang tán tỉnh với Lục Tri Chu nè.”

“Ai da!” Tiểu Minh kêu thật sự lớn tiếng: “Nhanh nói nghe coi.”

Tiêu Niên: “Ài, vừa mới hôn xong.”

Tiểu Minh: “Thiệt hay giả, tớ quấy rầy hai người?”

Tiêu Niên: “Vậy cũng không phải.”

Tiểu Minh: “Ai hôn ai vậy?”

Tiêu Niên: “Tất nhiên là hắn hôn tớ rồi.”

Tiểu Minh: “Lợi hại nga.”

Tiêu Niên bỗng nhiên vô ngữ mà cười hai tiếng: “Thôi đi, tớ mẹ nó đẩy hắn ra rồi, bây giờ đang trốn trong toilet đây.”

Đối diện an tĩnh mấy giây.

Sau đó.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Tiếng cười của Tiểu Minh truyền tới, phảng phất như được bật loa ngoài: “Không hổ là cậu nha Tiêu Niên.”

Tiêu Niên: “……”

Tiêu Niên bất đắc dĩ: “Tớ cũng đâu có nghĩ tới.”

Tiểu Minh: “Cậu đúng là nhát như cáy luôn.”

Tiêu Niên: “Ha hả.”

Tiểu Minh: “Nhưng sao hai người lại làm đến bước này? Không khí kiểu gì, sao lại hôn nhau?”

“Chuyện là như này.” Tiêu Niên búng búng cọng tóc mái có hơi ướt của mình: “Tớ với hắn chơi tròđối mắt.”

Tiểu Minh hiểu liền: “A ~”

Tiêu Niên: “Nhưng tớ đâu có nghĩ hắn sẽ hôn tớ đâu, đang yên lành, đúng không?”

Tiểu Minh ‘ài’ một tiếng: “Cậu không biết hai người nhìn chằm chằm lâu rồi thì sẽ muốn hôn môi sao? Có người nữa ở bên còn đỡ chút, nhưng lúc chỉ có hai người lại chơi kiểu trò chơi này, còn không phải là đang chơi lưu manh à?”

Tiêu Niên: “…… Tớ cũng, đâu có biết.”

Tiểu Minh: “Nhanh yêu đương đi em trai.”

Tiêu Niên: “Làm sao!”

Tiểu Minh cười cười, hỏi: “Hắn có duỗi lưỡi ra không?”

Tiêu Niên: “Ặc, này tớ thật đúng là không biết, tớ mẹ nó ngớ ra luôn.”

Tiểu Minh thở dài: “Cậu quá làm tớ thất vọng rồi.”

Tiêu Niên: “Ha ha.”

Tiểu Minh: “Dũng cảm hôn hắn lần trước của cậu đâu?”

Tiêu Niên: “Nhưng tớ đâu có đưa lưỡi ra.”

Nhưng cũng phải nói lại.

Tiêu Niên nhỏ giọng nói: “Hôm nay hắn lạ lắm.”

Tiểu Minh: “Lạ thế nào?”

Tiêu Niên: “Hắn vậy mà tán tỉnh tớ? Hắn muốn làm gì đây?”

Tiểu Minh: “Cậu hỏi tớ?”

Tiêu Niên: “Ờ ha.”

Tiểu Minh: “Vậy cậu tán lại đi chứ, nhát cái gì, cậu chính là Tiêu Niên đó!”

Đúng vậy.

Cậu chính là Tiêu Niên a.

Ai tán lại cậu chưa?

Tiêu Niên cúp điện thoại, lại ở trong lòng nói với chính mình những lời này.

Sau đó, cậu mở cửa cái rẹt, đi ra ngoài.

Phòng khách vẫn giống như hồi nãy, Lục Tri Chu vẫn còn ngồi một bên trên sô pha.

Tiêu Niên lúc này mới nhớ tới, lúc nãy là cậu liên tiếp ngồi lại gần người ta.

“Sao lại cho dừng rồi?” Tiêu Niên mở miệng hỏi.

Lục Tri Chu: “Chờ em ra.”

Tiêu Niên: “Ồ.”

Chờ Tiêu Niên ngồi xuống, Lục Tri Chu liền ấn nút play.

“Sao tóc lại ướt thế.” Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên.

Tiêu Niên: “Rửa mặt.”

Lục Tri Chu: “À.”

Đoạn đối thoại không có dinh dưỡng này vừa kết thúc, Lục Tri Chu cũng không nói nữa.

Tiêu Niên cũng không nói lời nào, hai người lại lần nữa cách nhau khoảng hai người, nhìn tiết mục nhảy múa đầy sức sống thanh xuân.

Đối với nụ hôn vừa rồi, Lục Tri Chu cũng không có làm cái gì cả, không có xin lỗi, không có đánh giá, cũng không có biểu hiện không vui, giống như nó chưa từng xảy ra vậy.

Điều này làm cho Tiêu Niên đặc biệt vui mừng, chuyện thế này là không nên nhắc lại nhất, đặc biệt là kiểu quan hệ lúng túng như bọn họ hiện giờ.

Tiêu Niên trong lòng thầm thả lỏng một hơi.

Sau lại, hai người không có hành động gì khác, cũng may tiết mục này mỗi một kỳ đều rất ngắn.

Xem xong, Tiêu Niên tắm rửa một cái liền về phòng.

Vốn dĩ mọi chuyện đã ổn thoả, Tiêu Niên đang định tìm một bạn game chơi hai ván để giết thời gian, ngủ ngon giấc.

Không biết sao lại xui xẻo, Tiểu Minh nhắn tin tới, hỏi cậu đã tán lại chưa.

Cái sự không cam lòng của Tiêu Niên a, nó lên rồi.

Nghĩ lại đêm nay bị Lục Tri Chu làm đến luống cuống tay chân, còn mặt mũi đỏ bừng, Tiêu Niên liền tức.

Còn những hai lần.

Tiêu Niên lập tức từ trên giường bật dậy, bước chân mạnh mẽ đi đến trước tủ quần áo, xoạch một tiếng, kéo ra……

Lúc này, Lục Tri Chu còn đang ngồi trong phòng khách.

TV đã tắt, trên đùi hắn là một chiếc máy tính, phía trên là PPT cần dùng cho cuộc họp ngày mai.

Tuy là vậy, thứ này đối với hắn mà nói, chỉ cần chỉnh sửa hơn mười phút là xong.

Nhưng đêm nay, hiệu suất của hắn rất thấp.

Đặc biệt thấp.

Lục Tri Chu đẩy gọng kính trên mũi lên cao một chút, một lần nữa lật lại trang trước, đọc lại lần nữa.

Đang đọc, điện thoại chợt rung lên.

Hắn vốn định cúi đầu liếc một cái, nhưng trên màn hình lại hiện lên tên của Tiêu Niên.

Lục Tri Chu cầm điện thoại lên, thấy Tiêu Niên nhắn tới hai chữ cho hắn.

“Tiến vào.”

Lục Tri Chu không nghi ngờ cậu, tắt điện thoại, buông máy tính, đi đến phòng Tiêu Niên.

“Thùng thùng.”

Lục Tri Chu gõ cửa.

Bên trong truyền đến giọng nói của Tiêu Niên: “Tiến vào.”

Lục Tri Chu đè xuống then cửa, đẩy mạnh vào.

Nhưng hình ảnh trước mắt lại là……

Trong phòng không được bật đèn, ánh đèn vàng ấm không biết từ đâu phát ra, bất quy tắc rải rác trên giường trên mặt đất, Lục Tri Chu vừa mở cửa, âm nhạc trong phòng liền vang lên.

Tiết tấu nhạc jazz nhẹ nhàng chậm chạp từ góc phòng truyền đến, Lục Tri Chu cũng nhìn thấy người đang đứng trước giường.

Tiêu Niên mặc một chiếc áo sơmi màu đen, giống như hoà nhập với bầu không khí này, rồi lại giống như độc nhất vô nhị.

Phần nhạc nền có một đoạn chuyển âm, Tiêu Niên theo đoạn nhạc này, dùng ngón tay quét qua môi dưới của cậu một cái.

Từ trái sang phải, chân cũng bước theo tiết tấu đi tới trước mặt Lục Tri Chu.

Tiết tấu đột nhiên biến hóa, một đoạn trống dồn, Tiêu Niên trực tiếp vươn tay, đặt lên xương quai xanh của Lục Tri Chu.

Tiếp theo, cậu bắt đầu từ xương quai xanh của Lục Tri Chu, trượt lên trên từng chút một, lướt qua cổ, lướt qua hầu kết, ngừng lại trên cằm Lục Tri Chu.

“Ca ca.”

Tiêu Niên thấp giọng kêu, ngón tay cái như có như không mà cọ qua vành tai của Lục Tri Chu.

Đây là từ một đoạn video mà Tiêu Niên vừa mới xem vài phút trước, chỉ mỗi giai điệu cũng đã rất khiêu gợi rồi, chứ đừng nói cậu lại thêm thắt thế này.

Nhưng gã Lục Tri Chu này làm sao vậy nhỉ?

Sao lại chẳng có chút phản ứng gì vậy?

Tiêu Niên nghĩ chắc là chưa đủ, cả người lại dán lên, nhón chân, miễn cưỡng ngang với tầm mắt củaLục Tri Chu.

“Mới mua áo sơmi, anh giúp em nhìn xem có hợp không?”

Tiêu Niên nói xong liền đặt tay lên vai Lục Tri Chu, môi dưới đẩy môi trên, nhìn hắn.

Nhưng, Lục Tri Chu, vẫn là, không có phản ứng.

Tiêu Niên chưa từng làm những chuyện thế này với bất cứ ai, cậu không biết rốt cuộc có được không.

Bên dưới video bình luận cũng rất khả quan a, mọi người đều đang ‘lão bà lão bà a a a’, sao tới phiên cậu lại không được vậy?

Tiêu Niên vốn dĩ rất tự tin, nhưng Lục Tri Chu căn bản lại thờ ơ.

Tiêu Niên không biết nữa.

Lục Tri Chu còn đeo mắt kính, Tiêu Niên càng không được.

Cậu hết cách rồi.

Đang định từ bỏ, nhưng đột nhiên, Lục Tri Chu lại bắt lấy tay cậu, xoay người cậu lại, đè ở trên cửa.

Hai tay Tiêu Niên đều bị giữ chặt, quặp ở sau eo.

Lục Tri Chu dùng một tay giữ chặt cổ tay cậu, một cái tay khác vòng qua trước ngực cậu, nắm lấy cằm cậu.

Tư thế này Tiêu Niên rất quen thuộc, lần thứ hai của buổi tối hôm đó, Lục Tri Chu cũng đè cậu ở trên tường thế này.

Tiêu Niên vậy mà còn cảm thấy có chút hoài niệm.

“Anh hung quá đi, ca ca.” Tiêu Niên oán giận.

Lục Tri Chu hơi buông lỏng.

Nhưng giây tiếp theo, hắn liền xoay mặt Tiêu Niên lại đây.

“Chơi vui không?” Lục Tri Chu hỏi cậu.

Tiêu Niên hai mắt cong cong: “Không vui.”

Lục Tri Chu: “Gọi anh là gì?”

Tiêu Niên mềm giọng: “Ca ca.”

Lục Tri Chu: “Sai rồi.”

Lục Tri Chu không dựa sát vào, nhưng cũng cách không xa, lúc hắn nói chuyện thanh âm thực trầm, phảng phất như ở bên tai Tiêu Niên.

Tiêu Niên nghĩ rằng Lục Tri Chu tức giận, trong lòng có chút ủy khuất, đành phải thành thật gọi lên: “Lục Tri Chu.”

Nhưng không nghĩ tới, Lục Tri Chu lại nói: “Không phải.”

“Cái gì nha.” Tiêu Niên càng ủy khuất: “Vậy gọi là gì?”

Lục Tri Chu tay hơi nâng, làm Tiêu Niên ngẩng đầu lên, còn dựa sát cậu: “Gọi lão công.”

Chân Tiêu Niên mềm nhũn.

“Lão công.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio