Vừa rời khỏi căn phòng đầu tiên, trong loa lại vang lên nội dung tiếp theo, nói rằng món đồ chơi mà cậu bé thích nhất bị đánh mất, bảo bọn họ đến kho chứa đồ tìm xem.
Cậu bé tên là Tiểu Nam, cho nên sau khi đoạn trần thuật này chấm dứt, trong không khí bắt đầu phiêu đãng tiếng khóc của một bé trai.
“Đồ chơi của Tiểu Nam đâu? Đồ chơi của Tiểu Nam đâu?”
Thật sự khiếp người.
Hai cửa ải trước đó có lẽ chỉ là khai vị, lúc này mới trở nên khó khăn.
Đương nhiên, với Tiêu Niên mà nói thì đều rất khó, cậu chỉ đoán được khó hay dễ chủ yếu là dựa vào thời gian giải đề của nhóm cao tài sinh này thôi.
Lúc này, bọn họ đang đứng trên một hành lang, trên hành lang không có cửa, chỉ có mấy tờ giấy được viết chữ dán trên tường.
Đoán sơ qua thì, bọn họ cần phải thông qua mấy tờ giấy này để tìm được cánh cửa kho chứa đồ.
Hành lang lúc này rất sáng, có ánh đèn nên Tiêu Niên cũng không thấy sợ hãi nữa.
Cho nên, cậu cũng cố gắng tham gia vào trò chơi, nghiêm túc tìm kiếm xem có manh mối nào để sử dụng hay không.
Sờ sờ cái bàn, sờ sờ vách tường, ngắm nghía bức vẽ.
Trên tường có một thứ trông giống cái đèn dầu, Tiêu Niên đi ngang qua cảm thấy có hơi kỳ quái, liền thử chạm vào, kết quả lại phát hiện nó có thể chuyển động.
Vì thế, Tiêu Niên cầm lấy nó đẩy vào trong.
Đúng lúc này, bên trong cánh cửa vang lên tiếng cơ quan chuyển động, vách tường di chuyển, chậm rãi mở ra hai bên.
Tiêu Niên sửng sốt nửa giây, quay đầu nhìn mấy anh bạn nhỏ của cậu.
“Lợi hại nha Tiêu Niên!”
Lâm Nhạc Phàm cách cậu gần nhất, hô lên tiếng, cũng vỗ tay.
Mọi người cũng đi theo vỗ tay.
“Lợi hại, lợi hại.”
“Này mà cũng tìm được.”
Tiêu Niên ngượng ngùng cười cười.
Nhưng cậu còn chưa kịp vui vẻ đâu, hay thật chứ, cửa vừa mở ra, một cậu bé với sắc mặt tái nhợt, đang treo ở trên xà nhà ngay trước cửa, trực tiếp kề sát mặt cậu.
Tiêu Niên xém xỉu tại chỗ.
“A a a!” Tiêu Niên hét to.
Càng kỳ quái hơn chính là, cậu bé này còn nhào về phía Tiêu Niên.
Tiêu Niên hơi lảo đảo, thấy Lâm Nhạc Phàm vươn tay ra với cậu, vội vã chạy tới.
Nhưng hai người còn chưa kịp bắt lấy tay nhau, Lục Tri Chu không biết từ chỗ nào đi tới, vươn tay kéo Tiêu Niên lại.
Tay hai người vừa chạm vào nhau, Tiêu Niên liền cảm thấy an toàn vô cùng.
Cậu bé kia vẫn đang đuổi theo cậu, ánh đèn trên hành lang lúc này cũng bắt đầu chớp tắt chớp tắt.
Lục Tri Chu ôm lấy Tiêu Niên, xoay người, dùng cơ thể của mình che lại giữa Tiêu Niên và cậu bé kia.
Tiếng nhạc nền bắt đầu vang lên tiếng khóc của cậu bé.
“Không có việc gì, đừng sợ.” Lục Tri Chu nói.
Tiêu Niên vùi đầu chôn ở trước ngực Lục Tri Chu, cả người phát run.
Sau đó cậu bỗng nhiên, nở nụ cười. “Lục Tri Chu.” Tiêu Niên dở khóc dở cười.
Lục Tri Chu: “Sao thế?”
Tiêu Niên: “Nếu bây giờ em khóc lên, có phải buồn cười lắm không?”
Thật sự, Tiểu Nam em đừng khóc, để anh đây khóc trước đi.
Toàn là cái gì thế không biết, thôi không cứu em, cứu anh trước đã.
Lục Tri Chu vỗ vỗ vai cậu: “Khóc đi, không cười em.”
“Lục Tri Chu.” Tiêu Niên hỏi: “Anh thật sự không sợ sao?”
Lục Tri Chu: “Đó là giả.”
Tiêu Niên: “……”
Bộ cậu không biết sao?
Không chỉ có mình Lục Tri Chu, mà một đám bạn của Lục Tri Chu cũng không sợ.
Tại sao chứ, thế này trông cậu thật là ngốc.
Tiểu Nam cũng chỉ đi ra một lúc, sau khi hiệu ứng âm thanh kết thúc, cậu bé cũng biến mất.
Ánh đèn lại lần nữa sáng lên, Tiêu Niên cả người cũng tê dại.
“Tại sao em lại đi mở cửa chứ?” Tiêu Niên vô ngữ.
Lục Tri Chu nói: “Em không mở cửa có lẽ chúng ta sẽ phải ở chỗ này thêm nửa tiếng nữa.”
Tiêu Niên cười: “Thầy Lục biết ăn nói quá.”
Mấy anh bạn ở đằng trước đã bước vào trong, hai người ở phía sau cũng đuổi kịp.
Đi tới cạnh cửa, Tiêu Niên vì bóng ma tâm lý mà hơi hơi run rẩy.
“Anh ở phía sau.” Lục Tri Chu nói.
Tiêu Niên dùng hai tay nắm chặt lấy cổ tay của Lục Tri Chu: “Anh phải bảo vệ em thật tốt đó.”
Lục Tri Chu: “Được.”
Tiêu Niên không có gan, nội dung tiếp theo, dù đèn có sáng cỡ nào cậu cũng không dám hành động một mình.
Nhưng cũng không thể không nói, đám anh em này cũng quá thông minh đi, như thường lệ, một đề mục, đôi ba câu thảo luận, đáp án ra lò.
Tiêu Niên vô cùng hổ thẹn, ngay cả ‘tại sao’ cũng ngại đi hỏi.
Đặc biệt là Lục Tri Chu cái ông này, Tiêu Niên còn cách hắn gần như vậy, lúc hắn tự hỏi, lúc hắn giải đề, tất cả đều xảy ra trước mắt Tiêu Niên.
Này này này, này ai chịu nổi a.
Cuối cùng, bọn họ cứu được Tiểu Nam ra ngoài, nghe xong lời cảm ơn đầy xúc động xong, mở ra chiếc khóa cuối cùng là có thể thoát ra ngoài.
Nhưng cái khóa này vừa xuất hiện, lời nhắc nhở còn chưa kịp vang lên, Lục Tri Chu đã nói: “.”
Tiêu Niên tin tưởng Lục Tri Chu vô điều kiện, quay đầu liền đưa dãy số này vào.
“Sai mật mã.”
Khóa mật mã vang lên một câu.
Lục Tri Chu cười.
Nhóm bạn đứng phía sau hắn cũng cười.
“A?” Tiêu Niên căn bản không hiểu: “Mấy người cười cái gì?”
Một người bạn đứng ở giữa nói: “Lục ca nói chính là cân nặng của cậu đó.”
Tiêu Niên: “……”
Tiêu Niên nhàn nhạt xẻo mắt người bên cạnh: “Lục Tri Chu tiên sinh.”
Lục Tri Chu nhéo mặt Tiêu Niên một cái: “Sao nói cái gì cũng tin hết vậy?”
“Giải nhanh lên.” Tiêu Niên thẹn quá thành giận: “Cho anh một phút, không giải được anh chính là đồ ngốc.”
Lục Tri Chu cười khẽ, liền bắt đầu xem đề mục.
Mọi người cũng đều đang xem, Tiêu Niên không quấy rầy, đứng bên cạnh chờ.
Một lát sau, Lục Tri Chu ngẩng đầu lên.
Ăn ý đến bất ngờ, Tiêu Niên vươn tay đặt lên khóa mật mã: “Ờ?”
Lục Tri Chu: “.”
Tiêu Niên: “…… Chả buồn cười.”
Lục Tri Chu cười rộ lên: “.”
Nhóm người phía sau cũng không có ý kiến khác, đại khái là cũng tính ra được.
Tiêu Niên đưa dãy số này vào, cửa mở.
Tiêu Niên thầm nghĩ rốt cuộc cũng được giải phóng, cậu chưa từng nghĩ tới được hít thở không khí đất trời lại xúc động đến thế.
Lục Tri Chu cũng đi theo sau cậu ra ngoài, hắn đi đến bên cạnh Tiêu Niên, hỏi: “Chơi vui chứ?”
Tiêu Niên che trái tim lại: “Bây giờ em còn hồi hộp lắm, em chịu không nổi kích thích kiểu này đâu, này không đáng sợ hơn phim kinh dị sao?”
Lục Tri Chu cười cười, vươn tay đặt lên đầu cậu: “Lá gan nhỏ thế.”
Tiêu Niên không thể cãi lại.
Lá gan cậu thật ra không nhỏ, nhưng cũng không có lớn lắm.
Chỉ là trong trường hợp thế này, mỗi lần bị hù chết đều là Tiêu Niên, Lục Tri Chu với đám bạn của hắn đều rất bình tĩnh, Tiêu Niên một câu ‘gan em không nhỏ’ là thật sự nói không nên lời.
Vì thế cậu đổi cách nói khác: “Có phải chơi nhiều là sẽ to gan không?”
Lục Tri Chu: “Còn muốn chơi?”
Tiêu Niên sẹo vừa lành đã quên đau: “Cũng không phải không được.” Cậu cười cười: “Lần sau nếu thiếu người cứ gọi em.”
Lục Tri Chu: “Được.”
Lúc bọn họ đang trò chuyện, mấy anh trai còn lại đều đi ở phía trước, cũng đều nghe thấy hết.
Rõ ràng không có nói gì, nhưng tất cả mọi người dùng ánh mắt giao lưu trong chốc lát, vậy mà đều đọc hiểu suy nghĩ trong mắt nhau.
Đại khái là, bọn họ sau này, chỉ sợ là sẽ vẫn luôn thiếu người.
Lục Tri Chu a Lục Tri Chu.
Không nghĩ tới a không nghĩ tới.
Một lát sau, Tiêu Niên lại nói: “Chủ yếu là có thầy Lục ở đây, có thầy Lục bảo vệ sự an toàn của em, cái gì quỷ quái yêu ma, đều không đáng sợ.”
Lục Tri Chu có lệ mà ‘ừ’ một tiếng: “Khách khí.”
Tiêu Niên đại khái cho rằng phía trước không nghe thấy bọn họ nói chuyện, chưa đã ghiền mà lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Lão công giỏi ghê.”
“Khụ khụ khụ khụ.”
“Khụ khụ.”
“Khụ khụ khụ.”
……
Phía trước bỗng nhiên ho khan tập thể.
Tiêu Niên cười ha hả: “Ngại quá, khoe với mấy anh.”
Lâm Nhạc Phàm quay đầu: “Không sao không sao, hai người cứ nói chuyện đi.”
Người đứng bên cạnh hắn cũng nói: “Tụi anh cái gì cũng không nghe thấy.”
Từ nãy đến giờ, bọn họ cũng chơi được hai tiếng.
Ra cửa vừa lúc là đến giờ cơm, Tiêu Niên lại bị mang theo.
Bọn họ đã sớm đặt bàn, là một nhà hàng nằm bên cạnh toà nhà thương mại gần đây, ăn thịt bò hầm với cua hấp.
Sau đó là buổi tối, bọn họ đã mua vé xem phim, cũng ở tại lầu của toà nhà thương mại này.
Cho nên, Tiêu Niên đã ké thì ké cho hết, vé xem phim của anh bạn không rảnh tới kia cũng nhường cho cậu.
Tới quán ăn, Tiêu Niên vừa ngửi thấy mùi hương của thức ăn, lập tức thấy đói bụng.
Nhóm người dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ bước vào ghế lô, bàn lớn hình tròn, Tiêu Niên ngồi cạnh Lục Tri Chu, một bên khác là Lâm Nhạc Phàm.
Chờ mọi người đều ngồi xong, Tiêu Niên nhìn lướt qua mọi người, trong lòng đột nhiên cảm khái vô vàn.
Nếu không phải có Lục Tri Chu, Tiêu Niên chỉ sợ đời này cũng sẽ không liên quan gì tới bọn họ.
Mặc kệ là mang mắt kính, hay không mang mắt kính, vừa nhìn là biết gương mặt của học bá, chính là kiểu bạn học mà lúc Tiêu Niên còn đi học có gặp phải cũng chỉ biết cười chào hỏi một cái.
Nhưng hiện tại, câu ngồi giữa nhóm người này, mang một mái tóc màu xanh nhạt bất lương, càng có vẻ không hợp nhau.
“Ê, Lục Tri Chu.” Tiêu Niên nghiêng người qua.
Lục Tri Chu: “Làm sao vậy?”
Tiêu Niên hỏi: “Anh là lớn nhất ở đây à?”
Lục Tri Chu còn chưa kịp trả lời, Lâm Nhạc Phàm đã nói: “Lục ca của tụi anh là nhỏ nhất ở đây đó.”
Tiêu Niên không quá kinh ngạc mà chỉ hơi nhíu mày: “Vậy sao mấy anh đều gọi ảnh là Lục ca?”
Lâm Nhạc Phàm cười: “Đương nhiên là đáng giá để gọi ca, nên mới gọi là ca.”
Tiêu Niên vẻ mặt không hiểu.
Lâm Nhạc Phàm cười cười: “Cậu từng thấy người trẻ tuổi nào mới hơn hai mươi tuổi tối giờ ngủ, sáng giờ dậy chưa? Ngoại trừ công việc ra đều không có sinh hoạt ban đêm, ở đây trừ cậu ta ra, không có ai có phong cách làm việc và nghỉ ngơi kiểu người già thế này.”
Tiêu Niên rất tán thành: “Đúng thật.”
Lâm Nhạc Phàm lướt qua Tiêu Niên: “Đúng không, Lục ca?”
Lục ca hỏi: “Có vấn đề?”
Lâm Nhạc Phàm: “Đương nhiên không có.”
Nói xong, đối diện có người hỏi: “Tiêu Niên cậu bao lớn? Hẳn là rất nhỏ đi.”
Tiêu Niên: “Không nhỏ, em .”
Vừa dứt lời, lập tức có người hít hà một hơi.
Tiêu Niên: “Sao thế?”
Người vừa hỏi câu kia vỗ vỗ bả vai của người ngồi bên cạnh hắn: “Anh trai này lớn hơn cậu mười tuổi.”
“Vô duyên.” Anh trai bị vỗ vai cũng ngồi thẳng lưng hơn: “Cậu cũng lớn hơn cậu ấy chín tuổi đấy thôi, đừng có chó chê mèo lắm lông.”
Người nọ lại nói: “Cho nên lúc tụi anh còn nghiên cứu sinh, Tiêu Niên có lẽ vẫn là học sinh trung học đó.”
Một người khác lắc đầu: “Chậc chậc chậc, Lục Tri Chu a.”
Lúc này thịt bò cũng được mang lên bàn, Lục Tri Chu nối đuôi theo đề tài này, nói với Tiêu Niên một câu: “Ăn nhiều một chút câu bạn nhỏ, quá gầy rồi.”
Tiêu Niên chậm rãi quay đầu nhìn Lục Tri Chu: “Cậu bạn nhỏ?”
Lục Tri Chu cười như không cười mà gắp thịt, bỏ vào trong chén Tiêu Niên: “Cho cậu bạn nhỏ Tiêu Niên để bổ thân thể này.”
Tiêu Niên cười: “Cái gì cậu bạn nhỏ Tiêu Niên, xin hãy gọi em là Tiêu Niên tiên sinh.”
Lục Tri Chu: “Cậu bạn nhỏ Tiêu Niên tiên sinh.”
Tiêu Niên nghiêng đầu nhìn người này: “Lục Tri Chu tiên sinh, xưng hô không cần thêm thì cũng đừng thêm.”
Lục Tri Chu bên môi vẫn là nụ cười kia: “Được, cậu bạn nhỏ Tiêu Niên.”
Tiêu Niên nhất thời không biết phải phản bác thế nào, vừa động não liền buột miệng thốt ra một câu: “Cậu bạn nhỏ Lục ngốc nghếch.” Cậu dùng ngón tay vòng một vòng: “Anh cũng là cậu bạn nhỏ của bọn họ đó, anh nhỏ nhất.”
Tiêu Niên nói xong lại nghĩ tớ cái gì, cao giọng: “Anh, anh chó chê mèo lắm lông!”
Lục Tri Chu cười khẽ, đúng lúc này, một người bạn ngồi đối diện gọi Lục Tri Chu một tiếng “Lục ca”, nhờ hắn lấy chút đồ đưa qua.
Lục Tri Chu liền cầm đưa qua, đưa xong còn quay đầu nhìn Tiêu Niên liếc mắt một cái, ánh mắt phảng phất như đang nói “Bọn họ đều gọi anh là ca”.
Tiêu Niên liền nghẹn họng.
Cũng đúng, cậu mà còn cãi lại thì đúng là gà còi mà.
Làm sao bây giờ a.