Cho nên, Lục Tri Chu sợ Tiêu Niên bị ức hiếp, liền đáp ứng yêu cầu quá đáng đó của ba mẹ.
Đáp ứng làm người yêu theo hiệp nghị với Tiêu Niên.
Đón Tiêu Niên về nhà.
Đặt Tiêu Niên ở bên cạnh chăm sóc.
Còn không oán thán, không hối hận vô điều kiện.
Lúc nhớ lại những chuyện này, Tiêu Niên đã về phòng thu dọn hành lý.
Đúng vậy, cậu ngu ngốc, đầu óc rỉ sắt hồi lâu mới ra được kết luận này.
Hiện tại, hai người đều tự mình thu xếp hành lý, Tiêu Niên cũng đã về phòng được mười phút.
Trên giường cậu toàn là đồ đạc, một bộ quần áo cũng chưa gấp gọn, trong vali cũng lộn xộn, ngổn ngang.
Càng kỳ quái hơn chính là, giờ phút này trong đầu cậu toàn là câu nói kia của Lục Tri Chu: “Anh sợ em bị ức hiếp”.
Tiêu Niên thấp giọng ‘ừ’ một tiếng, nhào lên đống quần áo, vùi mặt vào, ngã lên giường.
Trái tim đã liên tục thình thịch nhảy thật lâu.
Đối với thời gian còn dư lại, Lục Tri Chu không có nói cùng nhau xem gameshow nữa, hắn cho Tiêu Niên một đề nghị mà Tiêu Niên vô cùng vui vẻ tiếp nhận.
Ăn ngon.
Tiêu Niên từ sáng đến giờ chỉ ăn một chén cháo, cách giờ lên máy bay còn lâu, Lục Tri Chu đề nghị ăn no bụng cũng rất hợp lý.
Chờ Tiêu Niên thu dọn hành lý xong đi ra ngoài, Lục Tri Chu ở bên ngoài vừa lúc cúp điện thoại, Tiêu Niên nghe thấy câu cuối, là hắn đã đặt bàn ở nhà hàng xong.
Tiêu Niên: “Hơn ba giờ chiều cũng có nhà hàng mở cửa à.”
Lục Tri Chu: “Có.”
Tiêu Niên: “Em nhớ hồi học đại học tan lớp vào giờ này, rất nhiều quán ăn đều đóng cửa, phải đợi tới tối.”
Lục Tri Chu: “Cũng có cửa quan hệ.”
Tiêu Niên hiểu rõ: “Anh gọi mấy cuộc điện thoại thế?”
Lục Tri Chu: “Không mấy cuộc.” Hắn nói xong lại nhận lấy vali từ trong tay Tiêu Niên: “Đi thôi.”
Vali của Lục Tri Chu nhỏ hơn của Tiêu Niên một chút, trên vỏ ngoài màu đen cái gì cũng không có, rất đúng với phong cách của Lục Tri Chu.
Không giống với cái của Tiêu Niên, vỏ ngoài màu xanh trắng, mặt trên còn treo rất nhiều mặt dây mà cậu thích, còn có rất nhiều tem gửi vận chưa có xé.
Tiêu Niên đi theo phía sau Lục Tri Chu, nhìn Lục Tri Chu kéo chiếc vali leng ka leng keng kia của cậu, có chút kỳ quặc, lại có chút buồn cười.
Cậu lại hướng lên trên nhìn, ngắm bàn tay Lục Tri Chu nắm lấy tay kéo vali.
Tiêu Niên thầm nghĩ, nếu như cậu tự kéo vali, rồi cùng Lục Tri Chu sóng vai bước đi, tay của hai người trong lúc lơ đãng chạm phải, có khi nào Lục Tri Chu sẽ lật tay lại, nắm lấy tay cậu không nhỉ.
Nghĩ vậy, Tiêu Niên không khỏi cười trộm.
Vì thế, cậu lập tức nện bước nhẹ nhàng, chạy nhanh ba bước thành hai bước tiến lên, tay mắt lanh lẹ nắm lấy vali của cậu.
“Để em tự kéo đi.”
Nhưng mà……
Tiêu Niên không nghĩ tới, sức lực của Lục Tri Chu lại mạnh hơn so với cậu nghĩ, vali của Tiêu Niên căn bản không rời khỏi quỹ đạo hiện tại của nó mảy may.
Lục Tri Chu nói: “Để anh.”
Tiêu Niên: “……”
Tiêu Niên lại dùng sức.
Lục Tri Chu cũng đi theo dùng sức, còn nghi hoặc mà nhìn Tiêu Niên.
Ok.
Tiêu Niên đành phải buông tay ra.
Kéo cái lông.
Lục Tri Chu dẫn cậu đến một nhà hàng bò bít tết, cả một nhà hàng to như vậy, chỉ có hai người khách là bọn họ.
Vừa vào cửa liền có nhân viên phục vụ ra nghênh đón, Tiêu Niên chọn vị trí tốt nhất trong nhà hàng, cùng Lục Tri Chu ngồi xuống.
“Trùng hợp thật.” Mới vừa ngồi xong, Tiêu Niên liền nói với Lục Tri Chu: “Em từng tới nơi này rồi.”
Lục Tri Chu nhận lấy thực đơn từ nhân viên phục vụ: “Hồi học đại học sao?”
Tiêu Niên: “Đúng vậy, lúc ấy là nghỉ hè, đến đây hôm lễ Thất Tịch.”
Lục Tri Chu nâng tầm mắt lên từ thực đơn: “Thất Tịch?”
Hắn hỏi Tiêu Niên: “Với ai?”
“Với một đám bạn.” Tiêu Niên cười cười: “Lúc ấy, tụi em mới vừa tham gia một cái hoạt động xong, mệt muốn chết, chỉ nghĩ gần đây chỗ nào có quán ăn thì bước vào.”
Tiêu Niên liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ, khụ một tiếng, không nói nữa.
Lục Tri Chu thu hết mọi biểu cảm của Tiêu Niên vào mắt: “Anh chọn?”
Tiêu Niên không có ý kiến: “Anh chọn đi.”
Lục Tri Chu nói với nhân viên phục vụ vài món ăn, rồi để người nọ đi.
“Nói đi.” Lục Tri Chu lau lau tay: “Cô ấy đi rồi.”
Tiêu Niên nghi hoặc: “Sao anh biết em là bởi vì cô ấy có mặt mới không nói ra.”
Lục Tri Chu: “Anh vẫn là có chút hiểu em đấy, thầy Tiêu.”
Tiêu Niên nở nụ cười: “Lợi hại nha, thầy Lục.”
Sau đó, cậu nói: “Lúc ấy là như này, tụi em không biết nhà hàng này lại đắt như vậy, một đám học sinh, đúng không…” Tiêu Niên chỉ chỉ phương hướng của nhân viên phục vụ: “Lúc đó, bọn họ vừa mang thực đơn lên, trên bàn im re chưa từng thấy luôn, thật đó, một giây trước tụi em còn ríu ra ríu rít.”
Lục Tri Chu: “Sau đó thì sao?”
Tiêu Niên lập tức ôm lấy bụng mình: “Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, em liền như vậy.”
Lục Tri Chu cười: “Giả vờ đau bụng?”
Tiêu Niên vỗ tay: “Chính xác!”
Cậu tiếp tục nói: “Đám bạn bên cạnh em phản ứng cũng nhanh lắm, em vừa ‘ai da’ một tiếng, tất cả bọn họ đều đứng lên.” Tiêu Niên càng nói càng cười: “Ai nha, bệnh cũ của cậu lại tái phát a, trời ơi mau đi bệnh viện, làm sao vậy làm sao vậy, ha ha ha đặc biệt khoa trương, chỉ kém nâng em đi ra ngoài thôi.”
Lục Tri Chu hẳn là tưởng tượng ra hình ảnh lúc ấy, nở nụ cười.
Lục Tri Chu: “Cuộc sống của em rất thú vị.”
Tiêu Niên kiêu ngạo: “Chứ sao, trên người em có nhiều chuyện thú vị lắm, cái này vẫn chưa tính là gì.”
Lục Tri Chu gật đầu tán đồng.
Tiêu Niên: “Có phải cảm thấy hai ta đặc biệt không giống nhau không?”
Lục Tri Chu: “Đúng vậy.”
Tiêu Niên: “Có cảm thấy hai đứa mình ở bên nhau lâu như vậy, anh có cảm giác chạm tới linh hồn không?”
Lục Tri Chu cười: “Có, có.”
Tiêu Niên bất mãn mà “chậc” một tiếng: “Có thì nói có, đừng có ‘ có, có ’ như thế, nghe giống như anh đang miễn cưỡng phối hợp em nói chuyện vậy.”
Lục Tri Chu cười nói: “Có.”
Tiêu Niên cười rộ lên, cậu được nước lấn tới, nhướng mày nói: “Vậy có phải anh cảm nhận được rất nhiều điều mới lạ từ chỗ em, đúng không?.”
Lục Tri Chu: “Đúng vậy.”
Tiêu Niên: “Kết giao được người bạn như em cũng đáng giá chứ?”
Lục Tri Chu tiếp tục gật đầu: “Đáng giá.”
Tiêu Niên vui vẻ đến quơ quơ đầu, sau đó cậu lại ‘ủa’: “Mà, thầy Lâm cũng rất thú vị chứ, hai anh hẳn là quen nhau rất lâu rồi đi, tế bào hài hước của anh là từ lây từ chỗ anh ấy à?”
“Không liên quan đến cậu ta.” Lục Tri Chu nói: “Là thầy Tiêu dạy dỗ tốt thôi.”
Thầy Tiêu: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Tiêu Niên: “Thầy Lâm rất hài hước mà.”
Tiêu Niên nói xong, thấy Lục Tri Chu cầm ly nước lên, cũng nghe hắn hỏi: “Bạn bè của anh mà em chỉ nhớ mỗi cậu ta à?”
Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Cũng gần như vậy.” Cậu hỏi: “Anh ấy có bạn trai không?”
Lục Tri Chu uống một ngụm nước mới nói: “Không có.”
Tiêu Niên ‘ồ’ một tiếng.
Nói đến Lâm Nhạc Phàm.
Tiêu Niên ‘à’: “Đúng rồi, em có mua cho thầy Lâm một chút đồ, anh giúp em mang cho anh ấy nhé.”
Lục Tri Chu nghe xong, chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiêu Niên: “Em mua đồ, cho cậu ta?”
Tiêu Niên: “Đúng vậy.”
Lục Tri Chu buông ly nước: “Mua cái gì?”
“Mua, ờ…” Tiêu Niên suy nghĩ một từ mà Lục Tri Chu có thể lý giải: “Có chút giống tập ảnh thẻ, anh ấy thiếu một tấm, vừa lúc em có người quen.”
Lục Tri Chu lập tức nghĩ đến cái gì: “Là cái manga anime mà hai người nói hôm nọ à?”
Tiêu Niên gật đầu: “Đúng đúng, lúc đó anh có nghe thấy mà, nhưng em không chắc có thể lấy được không, cho nên lúc đó không có nói với anh ấy.” Tiêu Niên nói xong lại cười: “Anh ấy mà nhận được chắc là vui lắm, anh ấy sưu tầm nhiều năm rồi mà.”
Lục Tri Chu ngón tay vuốt ve cái ly: “Rất để tâm.”
Tiêu Niên ‘hắc’ một tiếng.
Còn không phải bởi vì là bạn của Lục Tri Chu sao.
Nếu là a miêu a cẩu, Tiêu Niên mới không thèm để ý.
Tiêu Niên nghĩ như vậy, vì thế lại bồi thêm một câu: “Tiêu tiền, phải mời lại bữa cơm đó.”
Lục Tri Chu: “……”
Có người ăn không thấy ngon.
Lúc này, nhân viên phục vụ mang đồ uống và bánh mì lên, chờ người ta đi rồi, Lục Tri Chu bất chợt nói một câu: “Còn anh?”
Tiêu Niên nghe không hiểu: “Hả? Anh cái gì?”
Lục Tri Chu dùng nĩa đâm vào bánh mì: “Không có gì.”
Không nghĩ tới, thầy Lâm vừa được nhắc tên, ở trên đường bọn họ đến sân bay, lại gọi điện thoại tới.
Trong xe quá mức an tĩnh, Tiêu Niên lại dựa vào Lục Tri Chu chơi điện thoại, lập tức nghe thấy giọng nói của Lâm Nhạc Phàm ở bên kia.
Lục Tri Chu mới vừa bắt máy, liền nghe Lâm Nhạc Phàm ở bên kia hỏi: “Lục ca, hôm nay cậu về được chưa, ngày mai có khóa đó, đừng trầm mê trong ôn nhu……”
Không đợi Lâm Nhạc Phàm nói xong, Tiêu Niên liền thò lại gần hô một câu: “Thầy Lâm.”
Lâm Nhạc Phàm ‘a’ một tiếng: “Tiêu Niên à.”
Tiêu Niên xoay qua, vỗ vai Lục Tri Chu: “Mở loa, mở loa.”
Lục Tri Chu không tình nguyện mà mở loa ngoài.
“Thầy Lâm, lần trước anh nói cái thẻ kia, em kiếm giúp anh được rồi.” Tiêu Niên nói vào điện thoại.
Lâm Nhạc Phàm: “Woa, thật à, cậu kiếm nó ở đâu?”
Tiêu Niên: “Một người bạn của em vừa lúc có, em xin cậu ta.”
Lâm Nhạc Phàm: “Này cũng thật ngại quá, anh……”
Tiêu Niên còn chưa kịp nghe xong, loa ngoài đã bị Lục Tri Chu đóng lại.
“Thẻ ngày mai đưa cậu, không cần cảm ơn.” Lục Tri Chu trực tiếp tổng kết, còn ấn giảm âm lượng: “Tìm tớ có chuyện gì?”
Lâm Nhạc Phàm: “Cũng không có gì, chính là nhắc nhở cậu đừng có sa vào ôn nhu hương quá mức.”
Lục Tri Chu nhìn Tiêu Niên: “Tớ cứ muốn đấy.”
Lâm Nhạc Phàm: “Đệt ha ha ha, vậy thì tớ nói gì được nữa đâu.”
Lục Tri Chu: “Buổi tối về tới.”
Nói xong, Lục Tri Chu liền cúp điện thoại.
Sau đó, hắn lại nhìn Tiêu Niên.
Ngoan, lại dựa vào hắn chơi điện thoại.
Không chỉ ngoan lúc đi trên đường, mà một đoạn thời gian dài sau đó, Tiêu Niên đều rất ngoan.
Ngoan ngoãn đi theo Lục Tri Chu, muốn giấy chứng nhận thì đưa giấy chứng nhận, xong chuyện liền ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Đương nhiên, cũng có thể là do mệt mỏi.
Tiêu Niên mà mệt mỏi thì sẽ không thích nói chuyện, thích ngáp.
Vừa đáp xuống thành phố A, trời đã tối mịt.
Xuống máy bay, Tiêu Niên trước chụp một tấm bầu trời đêm, sau đó đăng lên nhóm bạn, nói chính mình đã trở lại.
Có lẽ cũng vì vậy mà vừa về đến nhà, Tiêu Niên liền nhận lấy oanh tạc từ bốn phương tám hướng.
Lục Tri Chu vẫn kéo theo hai cái vali, Tiêu Niên đi theo phía sau hắn, nhìn đám bạn trả lời cậu, nhân tiện cũng click mở mấy tin nhắn bằng giọng nói.
“Ra chơi không Tiêu Niên, thiếu mỗi cậu thôi.”
“Tới tới, nhanh tới đi, sinh nhật của Quân Quân nè.”
“Lẹ lên, Tiêu thiếu gia.”
……
Tiêu Niên cười cười, cúi đầu đánh chữ.
Đánh đánh, cậu đụng đầu lên vai Lục Tri Chu.
“Ai nha.”
Tiêu Niên ngẩng đầu, nghe Lục Tri Chu hỏi cậu: “Muốn đi ra ngoài?”
Thật ra, Tiêu Niên đã từ chối rồi, cậu mệt mỏi quá, lười ra ngoài.
Nhưng Lục Tri Chu hỏi, đáp án chắc chắn phải khác biệt chút.
“À không…” Đôi mắt Tiêu Niên lập tức cong cong: “Đã hứa với thầy Lục là ngủ trước thì sẽ ngủ trước giờ, hiện tại đã sắp giờ rồi, nếu còn đi ra ngoài thầy Lục sẽ không vui.”
Lục Tri Chu nở nụ cười, hắn sờ sờ đầu Tiêu Niên: “Ngoan.”
Đương nhiên, Tiêu Niên cũng nhớ rõ, bọn họ các cược không chỉ có cái này.
Cho nên, cậu thu dọn đồ đạc trong vali xong, lại tắm rửa một cái, sau đó liền vọt ra khỏi phòng.
Đúng vậy, cậu chính là vọt ra.
Trực tiếp vọt vào phòng Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu vậy mà không có đóng cửa, chỉ là nửa khép.
Tiêu Niên gõ gõ, nghe Lục Tri Chu nói “tiến vào” xong liền giống như con báo tiếp tục vọt vào trong.
Chân dài bay nhanh, bóng dáng thoăn thoắt, trực tiếp xông lên giường Lục Tri Chu.
Vung dép lê, đắp chăn, nằm yên.
“Em tới ngủ Lục Tri Chu tiên sinh.”
Tiêu Niên nói xong, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Anh cũng nằm xuống.”
Lục Tri Chu đứng ở trước tủ quần áo, đang dùng túi đựng cái gì đó, thấy Tiêu Niên như vậy liền khẽ cười.
Lục Tri Chu: “Chờ một chút.”
Hắn lại đựng mấy thứ vào túi, cầm đưa cho Tiêu Niên xem: “Gói thuốc bà anh làm.”
Tiêu Niên nhanh chóng gật đầu ba cái: “Được được được, ngày mai em mang đi.” Cậu nói xong lại vỗ ba cái xuống giường: “Tới tới tới.”
Lục Tri Chu bất đắc dĩ cười cười, bỏ cái túi qua một bên, bước tới xếp gọn lại đôi dép lê bị Tiêu Niên đá bay, lại vòng qua bên kia Tiêu Niên, nằm lên.
Lúc này, Tiêu Niên mới phát hiện, trên giường Lục Tri Chu có thêm cái gối đầu.
Ầy.
Sao lại tốt bụng như vậy nha.
Tiêu Niên lại kéo chăn lên trên một chút.
Không lâu sau, Lục Tri Chu liền lên giường.
Chỉ có chút xíu như vậy, nhịp tim của Tiêu Niên lại không thể hiểu được mà gia tốc.
Thái quá hà, làm cũng làm rất nhiều lần rồi, bây giờ lại vì chuyện như vậy mà bối rối.
“Tắt đèn thôi.” Tiêu Niên nói.
Lục Tri Chu quay đầu, tắt đèn.
Phòng ngủ lập tức tối thui.
Cảm giác không giống với phòng của Tiêu Niên lắm, nhưng giống như lại không có gì khác biệt.
Bất đồng duy nhất chính là, mùi hương trên người Lục Tri Chu, cứ thoang thoảng không ngừng truyền tới.
Tiêu Niên dùng chăn che miệng, cười trộm một phen, không để Lục Tri Chu phát hiện.
Ai nha, nguy rồi, hắc hắc.
Sau đó, Tiêu Niên nhắm hai mắt lại.
Nhưng bất hạnh thay……
Một tiếng sau, Tiêu Niên lại mở mắt.
Con mẹ nó, sao lại ngủ không được nhỉ……
Tiêu Niên suy nghĩ, cậu cũng đâu có tật xấu có người nằm bên cạnh liền không ngủ được giống Lục Tri Chu đâu.
Cậu nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế ngủ, sau đó nhỏ giọng hô: “Lục Tri Chu?”
Giây tiếp theo, người bên cạnh đáp lời: “Không ngủ?”
Thanh âm rất tỉnh táo, không phải kiểu bị đánh thức.
Tiêu Niên à ừ: “Có phải anh không ngủ được không?”
Lục Tri Chu không có trực tiếp thừa nhận, hắn chỉ nói: “Đang muốn ngủ.”
Tiêu Niên bỗng có chút ngượng ngùng, chính cậu ngủ không được thì thôi, Lục Tri Chu làm việc và nghỉ ngơi quy luật như vậy, bây giờ bị cậu như vầy, thật sự không được.
Cá cái rắm chứ cá.
Tiêu Niên nghĩ, lập tức xốc chăn lên, ngồi dậy.
Lục Tri Chu hỏi: “Sao thế?”
Tiêu Niên gãi gãi đầu: “Nếu không, thôi bỏ đi, em về phòng ngủ đi.”
Lục Tri Chu chợt khựng lại: “Sao vậy?”
Tiêu Niên: “Thì……”
Tiêu Niên chưa nói xong, Lục Tri Chu cũng ngồi dậy.
Tiêu Niên tiếp tục: “Chuyện cá cược này thôi bỏ đi, em, không làm khó anh.”
Tiêu Niên nói xong liền muốn đi, Lục Tri Chu lại bắt lấy cánh tay cậu.
“Không làm khó.” Lục Tri Chu nói.
Tiêu Niên nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Không sao đâu, này không tính là chơi xấu.”
Lục Tri Chu không buông tay ra, ngược lại nắm càng chặt.
Lục Tri Chu nói: “Đừng đùa.”
Tiêu Niên vẫn là nói: “Dù sao em cũng uống nhiều, anh không cần phải cá cược thì phải chịu thua, cứ coi như không có xảy ra chuyện này đi.” Lúc này, đầu óc Tiêu Niên xoay chuyển nhanh chóng, nghĩ cái gì thì nói cái đấy: “Này cũng liên quan đến sức khoẻ của anh, em không ngang ngược như vậy.”
Tiêu Niên nói xong, phòng ngủ lập tức an tĩnh.
Sau đó, Tiêu Niên mới muộn màng nhận ra bản thân vừa xúc động lên đã nói cái gì.
Thật ra, cậu cũng không có thật sự muốn đi, cậu chỉ là……
Nụ cười của Tiêu Niên nhạt dần, cũng thầm mắng chính mình.
Sao mày lại như thế hả?
Cái gì cũng nói huỵch toẹt ra, mày bảo Lục Tri Chu phải khuyên mày thế nào đây?
Cậu nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn chăn, không dám nhìn Lục Tri Chu.
Một lát sau, Lục Tri Chu nói chuyện.
Hắn nói: “Nếu anh không cho thì sao?”
Tiêu Niên ngu đần mà buột miệng thốt ra: “Lý do.”
Lục Tri Chu không nói gì nữa, đột nhiên giật tay, kéo Tiêu Niên qua.
Trong hoàn cảnh ánh sáng mỏng manh như vậy, Lục Tri Chu lại chuẩn xác tìm được môi Tiêu Niên, hôn lên.
Tiêu Niên hít hà một hơi, cả người dại ra.
Lần đầu tiên, Lục Tri Chu chỉ hôn một cái, hơi thở ấm áp còn chưa rời đi, Lục Tri Chu lại lần nữa hôn lên.
Lúc này hôn rất sâu, Lục Tri Chu thậm chí còn dùng sức giữ chặt gáy cậu.
Đầu lưỡi quấn quýt, cả người Tiêu Niên bị đặt xuống giường.
Sau đó, cậu từ từ cảm giác được, tấm chăn trên người mình được kéo lên lại.
“Cậu bạn nhỏ Tiêu Niên.”
Lục Tri Chu buông cậu ra lại gọi cậu như thế.
Tiêu Niên bị hôn xong, giọng nói cũng mềm nhẹ: “Dạ.”
Lục Tri Chu dùng nửa người đè nặng cậu, cũng nhìn vào mắt cậu: “Ngoan ngoãn ngủ, có được không?”
Tiêu Niên nói: “Dạ được.”