Một tiếng “bảo bối” này của Lục Tri Chu thật sự làm Tiêu Niên rất hưng phấn.
Hưng phấn thật lâu.
Chờ đến lúc tắm xong rồi, cậu vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Lúc đang sấy tóc, Tiêu Niên nhìn chính mình trong gương, bắt đầu mơ tưởng hết bài này đến bài khác.
Tóc cậu ngắn, nhưng lại rất mềm, cho nên sấy tóc rất nhanh khô.
Nhưng hôm nay cậu cứ ngẩn người, tóc khô rồi cậu vẫn hồn nhiên không biết, vẫn cầm máy sấy thổi qua thổi lại trên đầu, động tác máy móc không có ý nghĩa.
Mãi đến khi thổi lâu lắm, cũng cảm giác được cái nóng, cậu mới kéo suy nghĩ trở lại địa cầu.
Cậu xít xoa một tiếng, xoa xoa chỗ tóc bị tàn phá kia, lại cất máy sấy về chỗ cũ.
Vừa rồi gọi điện thoại, Lục Tri Chu gọi ‘bảo bối’ xong, Tiêu Niên nằm trên sô pha, cả người tê dại hồi lâu.
Mãi đến khi Lục Tri Chu ở bên kia hỏi: “Đâu rồi?”
Tiêu Niên mới lập tức ngẩng đầu: “Đây.”
Lục Tri Chu cười cười: “Đi tắm được chưa?”
Tiêu Niên: “Được rồi.”
Nói xong, cậu lại thêm một câu: “Bảo bối của anh đi tắm đây.”
Sau đó, cậu không cho Lục Tri Chu cơ hội lên tiếng, lập tức cúp điện thoại.
Lại lần nữa cầm lấy điện thoại, trên màn hình lại là tin nhắn của Lục Tri Chu.
Là một tấm ảnh, không có giải thích gì đặc biệt, chỉ có một câu: “cảnh đêm ở thành phố W.”
Tiêu Niên lập tức tắt điện thoại, trực tiếp ném qua một bên, cũng hung tợn mà nhìn chằm chằm nó.
Cậu cảm thấy nhất định là cậu có vấn đề.
Tấm ảnh này của Lục Tri Chu là sao?
Những lời này của Lục Tri Chu là sao?
Đầu cậu có vấn đề gì đây?
Không thể hiểu được mà cao hứng cái gì?
Cuối cùng, cậu ủy khuất mà cầm điện thoại về, tỉ mỉ ngắm nghía bức ảnh mà Lục Tri Chu chụp từ trên xuống dưới.
Chỉ là một ảnh chụp cảnh đêm đặc biệt bình thường, không kinh diễm, cũng chụp không quá đẹp.
Tiêu Niên áp xuống rất nhiều suy nghĩ trong lòng, cũng nhắn lại cho Lục Tri Chu một cái emoji vô cùng bình thường.
“Ngón tay cái”
Nhắn xong, cậu quay đầu gọi điện thoại cho Tiểu Minh.
Không bao lâu, Tiểu Minh liền nhận điện thoại, rất an tĩnh, nghe ra hẳn là không có ở bên ngoài chơi.
“Ca.” Tiêu Niên mở miệng liền gọi.
Tiểu Minh cười: “Ai da, Tiêu thiếu gia của chúng ta làm sao thế?”
Tiêu Niên ‘ai’ một tiếng: “Cậu có bận không?”
Tiểu Minh: “Không có, đang xem TV nè.”
Tiêu Niên tiếp tục dùng sức mà than một tiếng.
Tiểu Minh cười: “Về thầy Lục nhà cậu à?”
Tiêu Niên: “Đúng đó.”
Tiểu Minh: “Tình hình hiện tại thế nào?”
Tiêu Niên ‘chậc’ một tiếng: “Nói sao đây.”
Tiểu Minh lặp lại: “Nói sao đây.” Cậu ta hỏi: “Hai người làm sao vậy? Lại có chuyện gì?”
Tiêu Niên: “Tớ không biết a, không hiểu a.”
Tiêu Niên nhìn sô pha: “Hắn dạo này chở tớ đi làm rồi tan tầm, lại còn nấu cơm cho tớ.”
Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Đi làm không tính, hắn thuận đường chở tớ đi, nhưng tan tầm là riêng tới đón tớ, còn nấu cơm…” Tiêu Niên sờ sờ cằm: “Nấu cơm kỳ thật cũng không tính lắm, hắn vốn cũng hay tự mình ở nhà nấu cơm, nhưng chính là, chính là, cậu hiểu không?”
Tiểu Minh tổng kết cái sự ngượng ngùng của Tiêu Niên: “Theo đuổi cậu?”
“A!” Tiêu Niên lập tức ngồi dậy, vươn tay đặt gối ôm lên đùi: “Cậu cảm thấy, là vậy phải không?”
Tiểu Minh: “Cậu hy vọng là vậy có phải không?”
Vấn đề này lập tức hỏi trúng tim đen.
Tiêu Niên: “A tớ, tớ……”
Tiểu Minh lại hỏi: “Cậu hy vọng hắn thích cậu chứ?”
Tiêu Niên bẹp miệng: “Không hy vọng cũng quá giả.” Cậu nói xong lại tự mình cười: “Tớ quá hy vọng ấy chứ.”
Tiểu Minh cười rộ lên: “Ha ha ha ha ha ha, vậy chẳng phải là hy vọng hắn theo đuổi cậu sao?”
Tiêu Niên ‘chậc’ một tiếng: “Hình như vậy?” Tiêu Niên vẫn là bảo trì một chút lý trí: “Cậu nói, lỡ như hắn đối xử với ai cũng tốt như vậy, nếu cái đính ước từ bé này, cái hợp đồng này của nhà hắn, người tới không phải Tiêu Niên, mà là Lý Niên Trương Niên nào khác, có phải hắn cũng sẽ đối xử với họ như vậy không?”
Tiêu Niên tiếp tục: “Ngoại trừ lúc hai đứa có hứng thú rồi làm chuyện ấy thì, bình thường tụi tớ cũng không có gì hết.”
Tiêu Niên: “Cũng không phải không có gì, nói sao đây, trông như là có gì đó, nhưng thật ra cũng không có cái kiểu kia, không có.”
Tiêu Niên buông tiếng thở dài: “Nghe hiểu tớ không, ca?”
Tiểu Minh cười: “Nghe hiểu.”
Tiêu Niên khe khẽ mà ‘a’ một tiếng, ngã xuống sô pha.
Tiểu Minh ở bên kia nói: “Cậu bây giờ chính là cảm thấy Lục Tri Chu giống như là có ý đó, nhưng cậu lại không dám tin, cậu cảm thấy không thực tế, cậu cảm thấy ‘sao có thể được’, hơn nữa chuyện nhà cậu, này kia kia nọ, đúng không.”
Tiêu Niên gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu Minh: “Cậu muốn thuần tuý một chút.”
Tiêu Niên gật gật đầu: “Đúng đúng đúng!”
Tiêu Niên lại nói: “Hơn nữa, không biết có phải là tớ ảo giác không, tớ cứ cảm thấy, dạo này hắn cứ ái muội với tớ.”
Tiểu Minh ‘phụt’ cười: “Này không phải tốt sao.”
Tiêu Niên: “Nhưng tớ lại cảm thấy, là một mình tớ ái muội với người ta, hắn chỉ là phối hợp với tớ, bị ép ái muội với tớ thôi, đều là tớ chủ động tấn công.”
Tiểu Minh cười rộ lên: “Sao cậu buồn cười thế, một bên thì nói với tớ muốn bình tĩnh, muốn giữ khoảng cách, một bên thì lại đi thả thính người ta?”
Tiêu Niên cũng cười chính mình: “Đúng vậy, sao tớ vớ vẩn thế nhỉ.”
Tiểu Minh: “Sau đó lại thả thính mất chính mình luôn?”
Tiêu Niên: “Ha ha ha ha đúng vậy đúng vậy, tớ mẹ nó thật chả ra làm sao.”
Tiêu Niên: “Còn nữa, lúc trước hắn có nói rõ ràng với tớ kiểu người hắn thích là gì.”
Tiểu Minh: “Là cái gì?”
“Cái gì mà cùng hắn làm học thuật a, có thời gian trùng nhau, có đề tài chung gì đó.” Tiêu Niên bình tĩnh nói: “Dù sao thì không dính dáng đến tớ chút nào hết.”
Tiểu Minh cười khẽ: “Cậu muốn ở bên hắn không?”
Tiêu Niên: “Có phải lần trước tớ trả lời cậu là không hợp nhau đúng không?”
Tiểu Minh: “…… Đúng vậy.”
Tiêu Niên: “Thật ra bây giờ tớ vẫn cảm thấy tụi tớ không quá hợp.”
Tiểu Minh: “Cho nên cậu gọi điện thoại cho tớ, là muốn nghe tớ nói với cậu cái gì?”
Tiêu Niên lại buông tiếng thở dài: “Tớ không biết nữa.”
Tiểu Minh lại rất hiểu Tiêu Niên: “Nếu như tớ nói, hai người phải giữ khoảng cách, bảo cậu cứ xem hắn như một người anh bình thường sống chung nhà, không có gì khác, cậu có thể làm được sao?”
Tiêu Niên phát ra một âm dài: “A……”
Tiểu Minh: “Vậy nếu tớ bảo cậu đừng có rụt rè mà tiến lên đi thì sao?”
Tiêu Niên: “Ha ha ha ha.”
Tiêu Niên nói: “Vậy tớ có lẽ……”
Tiểu Minh trực tiếp: “Vậy là cậu sợ.”
Hai người là đồng thời nói ra.
Tiểu Minh cười: “Thật ra tớ cũng không hiểu biết Lục Tri Chu, cũng không hiểu biết tình huống hiện tại của hai người là thế nào, nhưng mà theo tớ thấy, bây giờ hai người cũng mới quen biết chưa lâu, tớ cảm thấy không bằng cậu cứ quan sát trước đã, không cần gấp quá, chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai, tiếp xúc nhiều rồi mới biết.”
Tiêu Niên bình tĩnh: “Cũng đúng.”
Tiểu Minh: “Với lại có chuyện gia đình hai bên trên vai hai người, cũng không dễ làm.”
Tiêu Niên: “Đúng vậy.”
Tiểu Minh: “Bây giờ cậu nên làm gì thì làm đó, muốn làm gì thì làm, đừng nghĩ nhiều quá.”
Tiêu Niên gật đầu: “Ngài nói rất đúng.”
Tiểu Minh: “Cậu mới nói cậu bị ái muội, nói không chừng thầy Lục của cậu còn cao hơn cậu một đầu đấy.”
Tiêu Niên vui vẻ: “Thật à.”
Tiểu Minh cười.
Đã nói đến đay, Tiểu Minh không khỏi hỏi nhiều một câu: “Sau lại hai người còn có gì kia không?”
Tiêu Niên ha ha ha cười rộ lên: “Tớ vừa định khen cậu hôm nay rất lý trí xong, chưa gì cậu đã như vậy rồi.”
Tiểu Minh: “Ai nha, này chẳng phải là, quan tâm tới cậu sao.”
Tiêu Niên sờ sờ cằm, giọng nói cũng thấp xuống: “Cậu đoán.”
Tiểu Minh: “Vậy chính là có.”
“Lần này đã bị cậu đoán được, xấu hổ ghê.” Cậu cố tình nói: “Ai nha, đừng hỏi đừng hỏi, tớ mắc cỡ.”
Tiêu Niên nói xong, còn phát ra tiếng cười kỳ quái.
Tiểu Minh: “……”
Tiểu Minh: “Mau yêu đương với Lục Tri Chu đi, thật chịu không nổi cậu.”
Tiêu Niên cười rộ lên: “Sắp sửa.”
Cúp điện thoại của Tiểu Minh, Tiêu Niên giống như cũng rõ ràng về mọi thứ.
Chậc, không phải, đúng không.
Chuyện bao lớn a.
Cậu cầm lấy điện thoại nhìn, Lục Tri Chu lại gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu đang làm gì.
Tiêu Niên: “Mới vừa nói chuyện điện thoại với bạn xong.”
Tiêu Niên: “Cũng gần tới giờ rồi, em xem tập anime rồi đi ngủ.”
Tiêu Niên: “Còn anh, còn anh?”
Lục Tri Chu tiên sinh: “Gọi điện thoại lâu thế, bạn nào vậy, anh có quen không?”
Tiêu Niên bật cười: “Anh quen người bạn nào của em à?”
Lục Tri Chu tiên sinh: “Đúng là một người cũng không quen.”
Lục Tri Chu tiên sinh: “Chỉ ở trường học gặp qua một người.”
Tiêu Niên lập tức nhớ tới: “Tề Nghệ à.”
Tiêu Niên: “Như vầy đi, lần sau em sẽ gọi đám bạn tới, ở trước mặt anh xếp thành hàng rồi giới thiệu một lượt hết cho anh.”
Lục Tri Chu tiên sinh: “Nói được thì làm được, nhớ sắp xếp đó.”
Tiêu Niên: “Ha ha ha ha, ngài càng ngày càng hài hước.”
Vốn dĩ cuộc đối thoại này nên kết thúc tại đây, nhưng rốt cuộc vừa mới nói chuyện với giáo sư tâm linh xong.
Giáo sư nói, cậu muốn làm gì thì làm mà.
Cho nên, Tiêu Niên cũng không ngừng lại.
Tiêu Niên: “Lục Tri Chu tiên sinh muốn làm quen với bạn em làm gì thế?”
Lục Tri Chu tiên sinh rất nhanh trả lời: “Muốn làm quen, để có thể hiểu em hơn.”
Tiêu Niên nhấp môi thật chặt.
Mấy người xem cái anh này đi!
Tiêu Niên: “Như vậy à, vậy anh giới thiệu bạn của anh cho em biết, là muốn em cũng hiểu về anh sao?”
Lục Tri Chu tiên sinh lại hỏi lại: “Em muốn hiểu biết về anh sao?”
Tiêu Niên: “Thế giới này còn có ai mà không muốn biết về thầy Lục của chúng ta chứ?”
Lục Tri Chu tiên sinh: “Cho nên bao gồm cả em à?”
Tiêu Niên: “Đương nhiên là bao gồm em rồi.”
Lục Tri Chu tiên sinh: “Em muốn làm quen với bao nhiêu bạn của anh cũng được.”
Lục Tri Chu tiên sinh: “Anh cũng sẽ sắp xếp thời gian, bảo bọn họ xếp thành hàng, giới thiệu một lượt cho em biết.”
Tiêu Niên ‘phụt’ cười một tiếng.
Này mẹ nó……
Lại đang bắt chước Tiêu Niên, nhưng lại không giống.
Tiêu Niên cảm thấy chính mình giống như đánh không lại Lục Tri Chu.
Một tay cậu cầm điện thoại, ngã người xuống sô pha, sau đó cảm nhận được những cảm xúc phập phồng trong lòng mình.
Thật vô ngữ.
Tối nay, Tiêu Niên ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, cậu mơ thấy Lục Tri Chu.
Một giấc mơ thuần khiết, bọn họ không biết đi đâu thả diều, cũng không biết trò chuyện cái gì, toàn bộ hình ảnh đều là Tiêu Niên cười đùa vui vẻ.
Trong mơ, cậu thấy rất vui, dẫn đến lúc đồng hồ báo thức vang lên, cậu một lần nữa trở lại thế giới này, cả người đều vắng vẻ.
Cậu cầm lấy điện thoại tắt đi báo thức, cũng phát hiện, ở nơi xa mấy ngàn dặm, người kia cũng tỉnh.
Tại sao cậu lại biết à, bởi vì Lục Tri Chu gửi tin nhắn cho cậu.
Thời gian gửi tới, chính là thời gian mà đồng hồ báo thức của Lục Tri Chu thường vang lên, mà Tiêu Niên cũng lớn mật suy đoán, chuyện đầu tiên mà Lục Tri Chu làm khi vừa mở mắt chính là tìm cậu.
Lục Tri Chu tiên sinh nói: “Tiêu Niên tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
Nụ cười của Tiêu Niên từ trong mơ kéo dài tới hiện thực.
Hai mắt cậu còn lim dim, người còn mơ hồ, nhưng tay lại vô cùng sảng khoái mà bắt đầu đánh chữ.
“Lục Tri Chu tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
Hôm nay cũng là một ngày bận rộn của Tiêu Niên tiên sinh, mà bên kia, Lục Tri Chu cũng bắt đầu vội, hắn không giống với mấy hôm trước mà thường thường quan tâm đến vấn đề bữa ăn của Tiêu Niên.
Từ sáng đến tối, hắn mới trả lời lại câu mà Tiêu Niên hỏi hắn hồi chiều.
Tiêu Niên trả lời xong, lại biến mất không thấy.
Chờ tan tầm ra, Tiêu Niên cũng chia cảnh đêm của thành phố A cho Lục Tri Chu.
Tới gần giờ, Tiêu Niên mới nhận được tin nhắn của Lục Tri Chu.
Mà hắn thì trực tiếp gọi điện thoại tới.
Lúc đó, Tiêu Niên đang ngồi trên sô pha xem TV, gần như là nửa mơ nửa tỉnh, điện thoại vừa vang lên làm cậu giật cả mình.
Cậu theo tiếng chuông tìm tới, nhận điện thoại.
“A lô.”
Bên chỗ Lục Tri Chu vẫn rất an tĩnh, không biết có phải ở chỗ giống với ngày hôm qua hay không.
Lục Tri Chu hỏi cậu: “Em đang làm gì vậy?”
Tiêu Niên cười khẽ: “Xém nữa ngủ rồi, đang xem TV nè.”
Lục Tri Chu: “Buồn ngủ à.”
Tiêu Niên: “Có chút buồn ngủ.” Cậu hỏi Lục Tri Chu: “Hôm nay anh bận lắm à, bây giờ mới ra.”
Lục Tri Chu: “Mở họp, bàn về hạng mục, dự tiệc, hôm nay làm ba chuyện này.”
Tiêu Niên: “Đây là đang báo cáo cho em sao?”
Lục Tri Chu: “Đúng vậy.”
Tiêu Niên: “Vậy ngày mai cũng báo cáo đi, anh có thời khoá biểu của em còn gì.”
Lục Tri Chu: “Ngày mai cũng là mở họp, bàn công việc, dự tiệc.”
Tiêu Niên ha ha ha cười: “Cuộc sống của thầy Lục vẫn là buồn tẻ như vậy.”
Lục Tri Chu cũng cười: “Đúng vậy.”
Tiêu Niên: “Này chẳng phải là cần em tới tô điểm một chút sao, em tới làm gì đó cho anh.”
Lục Tri Chu hỏi: “Chuẩn bị làm cái gì cho anh?”
Tiêu Niên: “Sao nói cho anh biết được, vậy là hết ngạc nhiên rồi.”
Lục Tri Chu vô cùng phối hợp Tiêu Niên: “Bắt đầu chờ mong.”
Tiêu Niên bị hắn thả thính như vậy, cậu ôm di động trở mình: “Ai, Lục Tri Chu.”
Lục Tri Chu: “Ừ.”
Tiêu Niên: “Anh biết mấy bữa nay, anh nói với em nhiều nhất một câu là gì không?”
Lục Tri Chu nghĩ nghĩ, hẳn là không nghĩ ra: “Cái gì?”
Tiêu Niên: “Anh cứ hỏi em, ‘em đang làm gì?’”
Lục Tri Chu cười: “Phải không?” Hắn lại nói: “Hình như vậy.”
Tiêu Niên liếm liếm môi: “Này, Lục Tri Chu, anh biết câu ’em đang làm gì’ còn có một ý nghĩa khác không?”
Lục Tri Chu hiển nhiên không biết: “Có ý gì?”
Tiêu Niên ngượng ngùng mà cười, làm bộ làm tịch: “A? Em cũng không biết a, không biết.”
Lục Tri Chu tiếp tục hỏi: “Có ý gì?”
Tiêu Niên vẫn là: “Không biết, không biết.”
Tiêu Niên chính là không nói, Lục Tri Chu cũng không có biện pháp với cậu.
Vừa lúc, Tiêu Niên vẫn chưa tắm, Lục Tri Chu ở bên kia cũng thúc giục cậu.
Tiêu Niên không muốn động, này này kia kia, lừa Lục Tri Chu nói vài câu dễ nghe xong mới không tình nguyện mà đứng dậy đi tắm.
Hôm nay, sữa tắm đặc biệt thơm hơn mọi ngày, khắp phòng tắm đều là bong bóng, bay tới bay lui, chọc còn không bể.
Hắc.
Tắm rửa xong, chuyện đầu tiên Tiêu Niên làm chính là cầm lấy điện thoại.
Trên màn hình, ngoại trừ giờ giấc ra, còn có tin nhắn mà Lục Tri Chu gửi cho cậu.
Không nhiều không ít, chỉ có một câu.
“Em đang làm gì.”
Tiêu Niên nắm lấy then cửa phòng tắm, không nhịn được mà bật ra tiếng cười tự đáy lòng.
Không xong, sao bong bóng còn bay ra ngoài thế.