“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Ngồi trên xe của Lục Tri Chu, Lâm Nhạc Phàm vừa cười vừa đập tay không ngừng: “Sao cậu ấy trâu bò vậy nhỉ, ở ngay dưới mí mắt cậu mà cũng dám làm chuyện này.”
Lục Tri Chu không nói lời nào.
“Sau đó thì sao?” Lâm Nhạc Phàm hỏi: “Đừng bảo là còn dám tán học sinh của cậu đấy chứ?”
Lục Tri Chu: “Không có.”
Lâm Nhạc Phàm tò mò: “Cậu học sinh kia của cậu trông soái không?”
Lục Tri Chu giật giật cằm, sau đó nói: “Còn tạm, không biết.”
Lâm Nhạc Phàm: “Ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Lục Tri Chu: “Buồn cười lắm sao?”
Lâm Nhạc Phàm: “Đúng vậy, buồn cười chết.”
Lục Tri Chu: “…… Cười nữa thì xuống xe đi.”
Lâm Nhạc Phàm lập tức không cười, hắn còn khụ hai tiếng để bình tĩnh lại: “Tớ thấy cậu ấy khá thú vị đấy chứ.” Lâm Nhạc Phàm hỏi: “Ê, có phải cậu ấy cũng tán tỉnh cậu phải không?”
Lục Tri Chu phát ra một tiếng cười mà Lâm Nhạc Phàm chưa bao giờ nghe thấy: “Em ấy hạ bút thành văn.”
Lâm Nhạc Phàm lại cười: “Giọng điệu này của cậu là sao? Cậu đang không cam lòng cái gì?”
“Không có.” Lục Tri Chu lập tức phủ nhận: “Cậu suy nghĩ nhiều.”
Lâm Nhạc Phàm dựa người về phía Lục Tri Chu: “Vậy còn cậu? Lúc cậu ấy tán tỉnh cậu, cậu có phản ứng gì?”
Lục Tri Chu giống như nghĩ tới cái gì, nuốt nước miếng một cái.
Nhưng Lâm Nhạc Phàm lại không nhìn thấy, hắn còn đang bận suy đoán: “Chắc là cậu không để ý đến cậu ấy chứ gì.”
Lục Tri Chu đáp lại một tiếng rất nhẹ: “Ừ.”
Lâm Nhạc Phàm ‘ai’ một tiếng: “Ai, tớ nói với cậu này, muốn trị người như cậu ấy, cậu cũng đừng không để ý tới cậu ấy, cậu càng không để ý tới, cậu ấy càng cảm thấy thú vị, càng hăng hái.”
Lục Tri Chu hỏi: “Vậy phải làm gì?”
Lâm Nhạc Phàm vỗ tay: “Tán lại chứ sao! Cậu phải tán còn ác hơn cả cậu ấy! Phải lẳng lơ hơn cả cậu ấy! Tớ bảo đảm, cậu ấy rét liền cho mà xem, rắm cũng không dám phóng.”
Lục Tri Chu khinh thường: “Vớ vẩn.”
Lâm Nhạc Phàm: “Nhưng cũng phải nói lại, vị này nhà cậu nhìn mặt thấy nhỏ thật đấy, đặc biệt là hồi nãy đứng dưới trời nắng, trông vừa trắng vừa nhỏ, lớn lên còn tinh xảo, kiểu tóc màu xanh nhạt kia mà cũng trị được.”
Lục Tri Chu đột nhiên xoè bàn tay ra: “Mặt chỉ lớn cỡ này.”
Lâm Nhạc Phàm cười: “Lớn cỡ đấy thì lớn cỡ đấy, cậu kiêu ngạo cái gì?”
Lục Tri Chu: “Đây là chuyện đáng giá để kiêu ngạo à?”
Lâm Nhạc Phàm: “Tớ đang hỏi cậu đấy.”
Lục Tri Chu: “Tớ có kiêu ngạo sao?”
Lâm Nhạc Phàm: “……”
Giọng điệu kia của cậu, sắp trời cao luôn ấy chứ.
Lâm Nhạc Phàm lắc đầu: “Sau đó thì sao? Bâu giờ cậu ấy đang ở đâu?”
Lục Tri Chu: “Ngồi được một tiết liền đi rồi, bây giờ đang ở bể bơi.”
“Hắc, bể bơi à.” Lâm Nhạc Phàm ‘chậc’ một tiếng: “Toàn là mấy cậu cơ bắp a.”
Lục Tri Chu lại lần nữa không nói lời nào.
Cái bể bơi này, cũng là Tề Nghệ ráng lôi kéo Tiêu Niên tới.
Thật ra, lúc nãy ở trong lớp của Lục Tri Chu thêm nick của cậu soái ca kia xong, Tiêu Niên liền thấy hối hận.
Khi không lại chơi mấy cái trò này làm gì chứ……
Chơi thì thấy nhẹ nhàng lắm, giống như cứ tiến lên tùy ý xin kết bạn là xong ấy.
Nhưng Tiêu Niên thật sự rất xấu hổ.
Phải nói ngọt, phải tỏ vẻ ngoan ngoãn, phải giả vờ như mình muốn làm bạn với người ta lắm, thậm chí còn làm như mình có chút thích người ta.
Thật sự quá khó.
Cho nên lúc ở lớp học của Lục Tri Chu, cậu xin thêm người kia xong cũng không muốn chơi tiếp nữa, thành thật ngồi trở lại chỗ cũ.
Cậu thậm chí cảm thấy, nghe Lục Tri Chu giảng bài còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sau khi lớp đầu tiên của Lục Tri Chu tan giờ, Tề Nghệ liền lôi kéo Tiêu Niên đi rồi, nói là bên học viện thể thao buổi chiều có khóa bơi lội, một hai phải lại đây.
Sau đó liền đến hiện tại.
Lúc này đã tan học, nhưng mấy người tham gia lớp học bơi vẫn chưa có ý muốn rời khỏi.
Tề Nghệ cũng không có ý muốn đi, vẫn ngồi ở ghế trên mở to hai mắt, toét miệng cười như muốn nứt lên da đầu luôn.
Tiêu Niên thật không biết chỗ này có cái gì đẹp.
Mặc dù, lúc cậu vừa bước vào đúng là có wow lên vài tiếng, dù sao thì cậu cũng chưa từng trải nhiều, thấy một đám toàn mấy anh cơ bắp chỉ mặc quần bơi thế này, ai nhìn mà không nhộn nhạo trong lòng chứ.
Nhưng mà cũng hơn nửa tiếng rồi, bộ không thấy ngán sao?
Vài phút trước, Lục Tri Chu có nhắn tin tới, hỏi cậu đang ở đâu, có muốn về nhà không.
Tiêu Niên nhìn mấy anh trai bên bể bơi, lập tức trả lời: “Tới đón em!”
Đều ở trong khuôn viên trường nên không bao lâu sau, điện thoại của Tiêu Niên liền vang lên, Lục Tri Chu ở đầu kia điện thoại nói là đã ở ngoài cửa rồi.
“Cậu thì sao, có theo tớ về không?” Tiêu Niên hỏi Tề Nghệ.
Tề Nghệ chùi đi nước miếng bên môi, nghĩ nghĩ: “Cũng được, cho tớ quá giang một đoạn.”
Xe đã đỗ ở trước cửa, hai người vừa bước ra liền nhìn thấy ngay.
Vừa mới gặp mấy tiếng trước, cho nên Tề Nghệ cũng nhận ra chiếc xe này, cậu ta ‘wow’ lên một tiếng, hỏi Tiêu Niên: “Là lão công của cậu tới đón cậu à?”
Tiêu Niên cười: “Đúng vậy.”
Tề Nghệ tò mò: “Cậu với hắn rốt cuộc là quan hệ gì thế?”
Tiêu Niên buông tay: “Đã nói là quan hệ lên giường, cậu lại không chịu tin.”
Tề Nghệ tặc lưỡi: “Nếu cậu với hắn là loại quan hệ này, vậy hôm nay cậu còn ra đây ngắm trai với tớ làm gì.” Có lẽ là thấy sắp phải lên xe, Tề Nghệ nhanh chóng nói xong: “Có đàn ông như này ở nhà tớ mẹ nó cửa nhà cũng không thèm ra ấy chứ.”
“Chào các thầy soái ca ạ.”
Tề Nghệ mở miệng tiếp lời gần như không có kẽ hở, mới nói chuyện với Tiêu Niên xong, vừa mở cửa sau ra đã tiếp thêm câu sau.
Tiêu Niên vô ngữ.
Đương nhiên, Tề Nghệ cũng chỉ là mở miệng chào hỏi, cậu ta mở cửa xong liền lui về sau một bước nhỏ, nhường Tiêu Niên lên xe.
Về phương diện này, Tề Nghệ cũng rất tỉ mỉ chu đáo, cần chừng mực có chừng mực.
Lên xe rồi, Tiêu Niên đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat mà Tề Nghệ gửi tới.
“Lão công của cậu sao ngay cả ghế phụ lái cũng không để lại cho cậu vậy?”
Một câu bắt bẻ, Tiêu Niên quay đầu liếc Tề Nghệ một cái.
Tề Nghệ lè lưỡi đáp lễ.
Tiêu Niên đang định dùng điện thoại ba hoa với Tề Nghệ, Lâm Nhạc Phàm ngồi ở ghế trước đã quay đầu lại.
“À, Tiêu Niên, thật ngại quá, đang đi giữa đường thì tôi mới biết cậu ấy muốn tới đón cậu, cho nên ngồi ở phía trước.”
Tiêu Niên ‘à’ một tiếng: “Không sao đâu, tôi đặc biệt hào phóng mà.”
Lâm Nhạc Phàm ‘ha ha’ cười rộ lên, cũng quay đầu liếc sang Lục Tri Chu một cái.
Hắn vốn nghĩ, Lục Tri Chu sẽ phản cảm về những lời này, nhưng không nghĩ tới Lục Tri Chu không chỉ không có mất kiên nhẫn, mà nét mặt cũng rất bình tĩnh.
Hàng ghế sau, Tiêu Niên kiêu ngạo mà cho Tề Nghệ một ánh mắt.
Tề Nghệ che miệng cười rộ lên.
Vài giây sau, Tiêu Niên lại nhận được WeChat của Tề Nghệ.
Tề Nghệ: “Tới, cậu thêm được mấy người?”
Tiêu Niên: “Năm người.”
Tề Nghệ: “Tớ cũng năm người, vậy so thời gian thử xem.”
Hai người vì thế ngồi ở phía sau bận rộn một hồi, đổi điện thoại với nhau.
Sau khi xác định ai thêm được năm người sớm nhất, Tiêu Niên không nhịn được chửi bậy.
“Đệt!”
“Ha ha ha ha ha ha.” Tề Nghệ cười rộ lên, nhỏ giọng nói: “Đưa tiền đây.”
Tiêu Niên rưng rưng chuyển cho Tề Nghệ , trực tiếp ấn huyệt nhân trung ngã xuống ghế.
Còn tưởng rằng có thể thắng lại của Tiểu Minh, không nghĩ tới kết quả lại thụt két tới .
“Sao tớ lại cá với cậu cái này chứ?”
Tiêu Niên càng nghĩ càng hối hận, Tề Nghệ là ai đây……
Giọng của Tiêu Niên là giọng bình thường, Tề Nghệ nghe xong lại cẩn thận nhìn người đàn ông đang lái xe kia, thấy hắn giống như không có phản ứng gì.
Nhưng Tề Nghệ vẫn là cẩn thận dùng điện thoại đánh chữ đưa cho Tiêu Niên xem: “Chúng ta có thể ở trong xe nói chuyện này à?”
Tiêu Niên nghi hoặc, trực tiếp hỏi ra lời: “Tại sao không được?”
Tề Nghệ vẫn là đánh chữ: “Lão công của cậu nghe xong sẽ không sao chứ?”
Tiêu Niên nhìn sau gáy của Lục Tri Chu, trong lòng cười thầm.
Lục Tri Chu mà có sao mới quái, có khi hắn còn ước gì chuyện hợp tác của ba mẹ nhanh chóng kết thúc, để Tiêu Niên nhanh nhanh lăn đi ấy chứ.
Tiêu Niên nói: “Không sao cả.”
Cậu đánh chữ bổ sung: “Hắn mặc kệ tớ.”
Tề Nghệ vì an ủi Tiêu Niên mất , cầm điện thoại đưa qua, mở ra một tấm hình: “Tớ thấy cái người ở bể bơi này,” Tề Nghệ cố ý thấp giọng, cuối cùng gần như là dùng khí nói ra: “Chắc là cậu sẽ thích, cậu có muốn không? Tớ gửi qua cho.”
Tiêu Niên: “Cậu nói cái gì? Nói chuyện nhỏ giọng như vậy làm gì?”
Tề Nghệ ‘khụ’ một tiếng, lời ít ý nhiều: “Cậu có muốn anh này không?”
“Đèn đỏ, đèn đỏ! Ê ê ê!”
Phía trước, Lâm Nhạc Phàm đột nhiên kêu lên.
Xe phanh gấp một cái, Tiêu Niên và Tề Nghệ đồng thời đổ người về phía trước, suýt nữa vì không ngồi ổn mà lăn xuống sàn xe.
“Làm tớ sợ hết hồn.” Lâm Nhạc Phàm buông tiếng thở dài.
Lục Tri Chu: “Xin lỗi, không chú ý.”
Cái phanh gấp này giống như cũng cắt ngang đề tài kia, Tề Nghệ không đưa WeChat của người kia cho Tiêu Niên nữa, mà Tiêu Niên cũng không muốn.
Bên trong xe nháy mắt an tĩnh.
Không lâu sau, Tề Nghệ bước xuống xe.
Lại không lâu sau, Lâm Nhạc Phàm cũng về tới nhà.
Trong xe đột nhiên cũng chỉ còn lại Tiêu Niên và Lục Tri Chu.
Tính sơ qua thì còn phải tốn thêm mười phút nữa mới về đến nhà.
Tiêu Niên bỗng nhiên cảm thấy hơi băn khoăn, rõ ràng đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu ngồi xe của Lục Tri Chu, nhưng cứ cảm giác bầu không khí hiện tại có chút quái quái.
May là không có ngồi ghế phụ, chứ không quay đầu là nhìn thấy mặt của Lục Tri Chu rồi.
Ăn không ngồi rồi, Tiêu Niên liền lướt xem danh sách bạn bè của mấy người mới thêm hồi chiều một chút.
Nhưng ngoại trừ cái cậu ở sân thể dục kia ra, danh sách bạn bè của mấy người khác đều trống rỗng.
Tiêu Niên đơn giản liền lướt xem tài khoản của anh chàng ở sân thể dục kia một phen.
Anh chàng này không chỉ không có khóa danh sách bạn bè, mà còn đăng lên toàn là hình chụp.
Soái thì soái thiệt, nhưng nói sao nhỉ.
Tiêu Niên vừa nhìn là biết, anh chàng này toàn đăng ảnh thả thính thôi, muốn dụ người khác cắn câu, kiểu này Tiêu Niên thấy nhiều, rất biết chơi.
Vốn dĩ lúc ở sân thể dục đã cho cậu ấn tượng chẳng ra sao rồi, danh sách bạn bè lại còn như vậy, Tiêu Niên càng không có hứng thú.
Nhưng không nghĩ tới, cậu vừa mới lui ra ngoài, liền nhìn thấy anh chàng này gửi tin nhắn tới cho cậu.
Còn là bằng giọng nói.
Ba giây, Tiêu Niên trực tiếp click mở.
“Tiểu ca ca, cậu về rồi à?”
Tiêu Niên khó chịu đến nhíu mày, chỉ có một từ vô ngữ.
Còn dùng giọng thủ thỉ nữa chứ.
Tiêu Niên không trả lời, trực tiếp tắt điện thoại.
Sau đó, cậu vừa nhấc đầu, à, về đến nhà rồi.
Xe đã dừng lại trong gara, xuống xe rồi, Tiêu Niên liền đứng bên cạnh xe, chờ Lục Tri Chu lại đây cùng nhau đi thang máy.
Lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Tiêu Niên muốn lễ phép cười đáp lại, nhưng cái ông Lục Tri Chu này không biết bị làm sao vậy, vẫn mặt vô biểu tình, không nhìn thẳng mặt Tiêu Niên, cũng không để ý đến Tiêu Niên.
Tiêu Niên lập tức không cười.
Làm như ai thích cười với hắn lắm í.
Bầu không khí quỷ dị này, vẫn luôn tiếp tục đến khi hai người về nhà.
Lục Tri Chu không muốn nói chuyện với Tiêu Niên, Tiêu Niên cũng mặc kệ hắn, thay giày xong liền muốn về phòng.
Nhưng Lục Tri Chu gọi lại cậu.
“Chờ một chút.”
Tiêu Niên: “Làm gì?”
Lục Tri Chu đi đến phòng khách, cầm nhiệt kế trên bàn trà lại đây, đặt lên trán Tiêu Niên một chút.
Tiêu Niên cũng quan tâm nhiệt độ cơ thể của mình, thò lại gần xem.
Lục Tri Chu: “Hạ sốt.”
Tiêu Niên nhún vai: “Em đã nói là không sao rồi mà.”
Lục Tri Chu cúi đầu tắt nhiệt kế: “Cũng tốt, không sao là có thể đi lãng.”
Tiêu Niên khó hiểu: “Hả?”
Lục Tri Chu hỏi: “Ở nhà ăn cơm sao? Hay là đi ra ngoài hẹn hò?”
Tiêu Niên càng khó hiểu: “Hẹn hò? Hẹn với ai?”
Lục Tri Chu lại không trả lời, hắn nhìn đồng hồ: “Anh đi siêu thị mua đồ ăn.”
Tiêu Niên đầy đầu là dấu chấm hỏi: “Không phải, anh có ý gì đây? Anh là muốn em ở lại hay là muốn đuổi em đi?”
Lục Tri Chu nghe xong lại hỏi lại Tiêu Niên: “Em muốn ở lại sao?”