" Đây, để tao kể cho mà nghe...".
"Ừ, kể đi!". Nhỏ Linh cười cười.
"Mày biết vụ lớp tao có giáo viên mới không?". Tôi ngước mắt lên nhìn nó.
"Mày khùng hả, tao có học lớp mày đâu? Sao tao biết!". Nó cợt nhả.
"Ừ quên...thì í...giáo viên mới lớp tao đẹp trai siêu cấp luôn...". Tôi hứng khởi.
"Thì liên quan gì đến anh đây?. Nó ngắt lời tôi, đáp lại thờ ơ.
" Con này, chán mày ghê, nghe tao kể hết đi đã.". Tôi đưa ánh mắt hình viên đạn lườm nó. Nó im im rồi gật gù.
" Điều đặc biệt ở đây không chỉ là thầy giáo mới lớp tao đẹp trai, mà ổng lại chính là người tao ngã vào lòng sáng nay trên xe buýt. Hi hi hi! Tao chưa kể cho mày vụ sáng nay nhỉ? Chắc tại lúc sáng đói quá làm tao đãng trí.". Nói đến đây là tôi chỉ có biết cười vì nghĩ lại khoảnh khắc lúc sáng. Dù lúc sáng hắn có đối xử nhạt nhẽo với tôi nhưng mà thật tâm, khi tiếp xúc với hắn trong tiết học, tôi thấy hắn chẳng khác gì bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
" Cái gì? Mày nói cái gì con này?". Nhỏ Linh nhảy cồ lên, bẹo má tôi, nó như vừa bị xét đánh qua tai, chắc lại 'gato' vì tôi vô tình được dựa vô lòng trai đẹp đây mà.
"Úi úi...đau...đau...khoan khoan...Mày không cần phải thể hiện sự ghen ăn tức ở quá đáng thế chứ! Huhu! Cái mặt của tao!". Dù bị nó bẹo sưng cả má, đau muốn chết nhưng mà tôi vẫn sướng lắm vì chọc được nhỏ.
"Mày được quá nhỉ, dám sau lưng bạn bè lén lút làm trò con bò!". Cái miệng xinh đẹp của nó chu chéo, hậm hực đẩy tôi ra một góc.
" Ơ, tao bảo là vô tình mà...có phải tao cố ý đâu. Lêu lêu!". Tôi cứ thấy vui vui, ngàn năm bị nhỏ này nói không có bóng con trai nào động vô, giờ thì khác rồi. Tôi lại càng được nước làm tới, chạy lại vòng tay ôm sau lưng nhỏ mà ghì cái bản mặt vào:
"Tao biết lỗi rồi, mày xin lỗi tao đi. Haha!".
"Cái gì? Cái gì?". Nó quay phắt lại, vỗ bốp vào chán tôi một cái rõ mạnh.
" Hahaha! Ai bảo mày suốt ngày chửi tao ế, rồi thì không ai mò tới cơ.".
"Thì mày vẫn ế mà nhỉ? Tao việc gì phải xin lỗi mày.".
"Nhưng tao trạm được vào con trai rồi nhé! Lêu lêu!". Tôi đắc trí.
"Ơ...cái con này...mày...". Nó cứng họng.
"Xin lỗi đê...xin lỗi đê!". Tôi nghẹo nó.
"Vâng. Tôi chân thành xin lỗi cô gái đã vô tình được trạm vào trai đẹp.". Nó nói một cách không cảm xúc, có vẻ như nhỏ đang không phục. Nhưng không sao, coi như là tôi đã trả thù được nhỏ, dù chỉ là một ít, giờ mà tôi có bồ...thì chắc nhỏ sẽ không còn chỗ nào để chui ý chứ, cam tội trế giễu tôi.
"Tốt, ngoan. Thế mới cưng chứ! Rồi, giờ mày chở tao về!". Tôi vui vẻ.
"Mơ đi, đi mà bảo thầy giáo của mày đưa về.". Nó vẫn dỗi, nói xong là chạy trước tôi luôn.
"Ơ ơ...không, tao thích mày đưa về cơ!". Tôi nói với theo rồi cũng tò te chạy sau nhỏ Linh.
"Nay anh chạy mô tô, có dám đi không mà đòi."
"Eo. Sao nay mày lại đi mô tô, con Lamborghini của mày đâu. Huhu! Biết thế không thèm đợi, không thèm kể, về trước còn hơn!". Tôi kịp tóm được áo nhỏ, nghe đến việc nhỏ chạy mô tô là hối hận muốn chết. Tôi là một con sợ tốc độ, nói chung trên đời có cái gì nguy hiểm là tôi đều không đội trời chung. Nhưng thôi kệ đi, lần này chọc được nhỏ làm tôi hả lòng hả dạ vô cùng, có đợi lâu một tí, hay vác xác về nhà bằng xe mô tô của nhỏ thì tôi cũng cam chịu.
"Vì đơn giản hôm nay tao thích đi mô tô. Mày nên đi xe buýt về đi, tao về trước đây, đua đòi.". Nó gạt tay tôi ra, vẻ mặt tỏ rõ sự nhạt nhẽo.
"Đua đòi cái con khỉ. Tao biết mày đi mô tô chắc? Nhưng không sao, hôm nay tao tình nguyện hiến dâng thân xác này cho mày rước về. Haha!". Tôi liều lĩnh, thực tâm lại sợ phát khiếp, nhỏ này đi xe siêu nguy hiểm, nhỏ lái ô tô còn đỡ chút chứ xe máy là tôi chịu thua luôn.
" À được...gan hôm nay to gớm, thế thì đi.". Nó cười nhếch mép nhìn nguy hiểm vô cùng rồi lôi tôi về phía nhà xe.
Nhỏ này nay lạ lạ, sao phản ứng gay gắt thế, hơn mọi lần trước. Tôi đoán chắc là nhỏ tức vì tôi xấu hơn nhỏ, nhưng lại dính hơi trai trước nhỏ. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang khi đi về cùng nhỏ Linh. Tôi nhớ có lần nhỏ trở tôi trên con xe mô tô của nhỏ, tôi chỉ biết kêu la inh trời suốt cả quãng đường từ trường về nhà. Đó cũng là lần đầu tiên tôi được đi mô tô, rồi kể từ đó về sau, tôi không dám leo lên xe của Linh nữa. Đây mới là lần thứ hai, chưa trèo lên xe mà tôi đã hoa mắt chóng mặt tụt huyết áp. Nhỏ Linh mê tốc độ vô cùng, hết đi mô tô nhanh thì đến đi xe ô tô cũng phải nhanh hơn người khác mới chịu. Mấy lần nó bị cảnh sát túm, nhưng với cái con người lắm tiền nhiều của như nó, mấy đồng tiền phạt sao mà ngăn được khát vọng đua xe điên cuồng của nhỏ. Nhỏ bị cảnh sát tra hỏi tại sao trong đường phải đi tốc độ chậm lại đi nhanh vậy thì nhỏ đáp tỉnh bơ, chẳng qua là vì trong đường giảm tốc độ đông xe cộ có nghĩa là nhiều chướng ngại vật, đi thế mới đã. Tôi thật không hiểu cái đầu óc thiên tài của nhỏ đôi khi sao lại chập cheng nặng đến mức hết thuốc chữa như này.
"Á á á á...mày muốn chết à!". Tôi rú to hơn cả còi xe ô tô tải. Chân tay co rúm lại, chỉ chực chờ muốn bay ra khỏi xe. Tôi cố gồng mình lên ôm nó thật chặt, không là lên thiên đường như chơi. Lần này nó đi nhanh hơn lần trước gấp mấy lần, lại còn là đường trên cầu nên dễ đi, thế là nhỏ cứ phi như tên lửa, lạng lách đánh võng qua mấy cái xe Công te nơ. Nó không thèm đi vô đường nhỏ dành cho xe máy luôn. Tôi thật hối hận khi giao trách nhiệm đưa tôi về cho nó, biết thế ngồi xe buýt còn ấm và an toàn hơn.
"Mày đi chậm thôi, không là tao banh xác mất.". Tôi tiếp tục la hét, nước miếng văng tứ tung vì tốc độ của xe quá nhanh làm gió tạt rất mạnh qua.
"Nói ít thôi, ôm chặt vào.". Nó lạnh lùng buông lời. Nhỏ này đúng bị điên, muốn gặp diêm vương lắm rồi chứ gì. Chặng đường ngắn mà tưởng dài như ngàn năm ánh sáng cũng kết thúc. Cuối cùng tôi cũng đã về nhà an toàn. Tôi bước lảo đảo xuống xe, cởi chiếc mũ bảo hiểm ra, tóc mái vẫn còn dựng đứng hết lên.
"Tao thề không có lần thứ .". Tôi lắp bắp nhìn nó, ánh mắt đờ đẫn mất hết hồn vía.
Nó tháo mũ bảo hiểm, hất tung mái tóc rồi lấy tay gạt chúng ra phía sau. Nó nhìn tôi đau đáu:
"Mày vẫn sống nhăn răng đấy thôi."
"Xác tao sống, nhưng hồn tao chết trên đường đi rồi.". Tôi mếu.
"Vào nhà đi, tao về đây.". Nó lại đội mũ bảo hiểm lên, phóng như tên bắn, trong tích tắc đã rời xa khỏi tầm mắt của tôi. Tôi liêu xiêu mở cửa vô nhà, đúng là nhỏ đáng sợ, có cần 'gato' nặng vậy không.