"Bạn học nhỏ, nam nữ thụ thụ bất thân...!Điều này em cũng không biết sao?"
Nghe thấy giọng nói khàn khàn lại mang theo chút không vui này, Tần Tình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía nam sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng trước tình huống này, nhưng theo bản năng cô vẫn gật đầu.
"Em biết mà."
Văn Dục Phong nhìn qua người đối diện, đáy mắt là ý cười lành lạnh.
"Vậy vừa rồi em làm cái gì vậy?"
"Em đang giảng bài cho bạn ấy."
Tần Tình thẳng thắn trả lời, lúc nói xong cô mới chợt nhận ra câu này của Văn Dục Phong là muốn biểu đạt cái gì.
Cô gái nhỏ nhăn mặt: "Nhưng câu nói kia là chỉ nam nữ xa lạ không nên xảy ra tiếp xúc thân mật!"
"Giảng bài không cần tiếp xúc sao?"
Tần Tình nghiêm túc suy nghĩ hai giây, gật đầu.
"Đúng là có."
Nhưng hình như vẫn có chỗ nào đó không đúng...
Cô gái nhỏ nhăn mày nghĩ, rốt cuộc là không đúng ở đâu chứ?
Không chờ cô nghĩ xong, Văn Dục Phong đã nghiêng người, nhìn về phía Vu Văn đang ngồi bất động trên ghế.
Văn Dục Phong hơi rũ mắt, tay phải đút trong túi quần, tay trái vòng phía sau bao lấy người cô gái nhỏ, ngũ quan tuấn mỹ mang theo biểu tình hững hờ.
Dáng người Văn Dục Phong vốn mảnh khảnh đĩnh bạt, hơn nữa lúc này tư thái của cậu như kẻ trên cao nhìn xuống, ánh mắt ngạo nghễ sâu thẳm, dù chỉ liếc qua một cái cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
Thấy Vu Văn có xu thế muốn rút lui, Văn Dục Phong môi mỏng xốc lên, ý trào phúng lướt qua trong mắt.
Rút tay trong túi quần ra, cậu cúi người về phía trước, không nặng không nhẹ vỗ lên trên mặt bàn dài một cái.
Đồng thời, động tác cúi người của cậu dừng lại, thân hình như một dây cung căng sẵn, chỉ chờ có thể bắn mũi tên ngoan tuyệt ra ngoài.
"...Vu, Văn?"
Cậu nhả từng chữ, nở nụ cười rạng rỡ, môi hồng răng trắng, con ngươi đen nhánh như màn đêm huyền ảo bí ẩn.
"..."
Vu Văn bị ánh mắt như lang sói kia dõi theo, chỉ cảm thấy trái tim cũng sắp bị bóp teo lại rồi.
Cậu ta có chút khó khăn liếc cô gái nhỏ phía sau người Văn Dục Phong.
Không đợi cậu ta thu hồi ánh mắt, nụ cười trên khóe môi Văn Dục Phong nhạt đi, cuối cùng còn lại chính là gương mặt lạnh như băng.
"Mày thử liếc cô ấy một cái nữa xem."
Ngữ khí khiến người nghe không rét mà run, rốt cuộc gọi được ý thức của Tần Tình đang suy nghĩ xem có chỗ nào không hợp logic trở về.
Thấy không khí căng thẳng trước mặt, Tần Tình ngây người một chút, sau đó nhẹ nhàng kéo bàn tay đang nắm chặt tay cô lại.
Lực chú ý của Văn Dục Phong cũng vì thế mà dời đi.
Cậu quay lại rũ mắt nhìn cô gái nhỏ phía sau.
Cô gái nhỏ mang gương mặt khó hiểu nhìn cậu, ánh mắt buồn rầu.
"Văn Dục Phong, sao anh lại tức giận rồi?"
"..."
Văn Dục Phong không nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn Tần Tình.
Qua vài giây, cậu chuyển tầm mắt đi, nhẹ "haiz" một tiếng.
"...!Có lẽ anh bị bệnh rồi."
Nếu không sao có thể một giây trước còn tức giận ngập trời mà vừa nhìn cô một cái tâm tình đã đột nhiên bình tĩnh trở lại, thậm chí còn có dấu hiệu tốt lên?
Tần Tình nghe xong lời này liền ngẩng đầu, thấy nam sinh nghiêng mặt cười nhẹ.
Lời sắp ra đành nuốt về.
Tần Tình nhăn mũi nhỏ.
...!Lúc vui lúc giận, hình như cũng có khả năng.
Không để Tần Tình tự hỏi xong, Văn Dục Phong đã dùng tay kia vơ lấy sách vở của cô, kéo cô đi ra ngoài phòng đọc.
Khi rời đi, cậu làm như vô tình liếc qua Vu Văn một cái.
Đáy mắt tựa như núi băng lạnh lẽo.
Cả người Vu Văn run lên.
Tần Tình không kịp phản ứng đã bị kéo ra ngoài.
Hai người vừa đi khỏi phòng đọc thì đụng phải Triệu Tử Duệ và Lý Hưởng đang thở hồng hộc chạy tới.
Vừa thấy Văn Dục Phong kéo Tần Tình đi ra, lại thấy sự âm trầm còn sót lại trong mắt Văn Dục Phong, Lý Hưởng liếc Triệu Tử Duệ, vội vàng đi tới.
Đến trước mặt hai người, Lý Hưởng cẩn thận dừng bước.
"Dục ca...!có xảy ra chuyện gì không ạ?"
"..."
Văn Dục Phong cô cảm nhìn Lý Hưởng một cái.
Lý Hưởng âm thầm líu lưỡi, xem tình trạng này, hiển nhiên bên trong không xảy ra chuyện gì lớn.
Thật không biết nên nói là Dục ca của bọn họ tính tình tốt hay là khả năng nhẫn nại mạnh...
Bên này cậu ta còn chưa nghĩ xong thì Văn Dục Phong đã đi tiếp, kéo Tần Tình cách xa bọn họ.
Lý Hưởng, Triệu Tử Duệ lần lượt nhẹ nhàng thở phảo, quay đầu theo đi, từ xa đã nghe thấy tiếng bạn học nhỏ kháng nghị.
"Em còn chưa giảng xong đề kia cho cậu ấy."
"Cậu ta nói không cần."
"...Cậu ấy có nói sao, sao em lại không nghe thấy?"
"Có nói."
Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ theo phía sau biểu tình phức tạp nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Lý Hưởng chủ động đi lên trước.
"Bạn học Tần Tình, cậu quen biết với Vu Văn sao?"
Tần Tình thấy Lý Hưởng hỏi vậy, cô trợn to hai mắt, qua hai giây mới lên tiếng.
"Ừm, tuần trước cậu ấy từng giới thiệu bản thân rồi."
"...Vậy là cậu quen với cậu ta từ tuần trước?"
Văn Dục Phong bỗng dưng dừng bước.
Tần Tình dừng lại theo, con ngươi xinh đẹp trong suốt đều là cảm xúc vô hại: "Đúng vậy."
Lý Hưởng xấu hổ cười: "Bạn học Tần Tình, Vu Văn này ở Nhất Trung thanh danh cũng không tốt lắm."
"..."
Tần Tình mờ mịt nhìn về phía cậu ta.
Bị ánh mắt vô tội kia nhìn đến gượng gạo, Lý Hưởng vội dời tầm mắt.
"Cậu ta là nam thần Nhất Trung, dựa vào gương mặt kia đã lừa không ít bạn nữ rồi."
Triệu Tử Duệ đi tới bên cạnh Lý Hưởng, nói tiếp nửa câu sau.
"Bạn gái cũ và đối tượng mờ ám có lẽ xếp thành hàng dài rồi!"
Lý Hưởng quan sát biểu tình cô gái nhỏ, nhân cơ hội bổ sung.
"Đúng vậy, có thể giữ mình trong sạch như Dục ca tuyệt đối cực kỳ hiếm thấy."
Lần này, không đợi Tần Tình kịp phản ứng, Văn Dục Phong đã chặn trước người cô.
"Sau này đừng tùy tiện giảng bài cho người khác nữa."
Tần Tình khó xử nhìn cậu: "Nhưng người ta tới hỏi..."
Văn Dục Phong giương mắt.
"Vậy em cứ nói với bọn họ, em chỉ giảng bài cho anh."
"Hả?"
Tần Tình ngẩn ra, theo bản năng mở miệng: "Nhưng anh đâu có học cái gì."
Văn Dục Phong: "..."
Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ ở một bên nghẹn cười suýt nội thương.
"..."
Văn Dục Phong vô cảm liếc hai người một cái.
Cậu kéo cô gái nhỏ đi tiếp.
"Từ hôm nay trở đi, hai người bọn họ sẽ học cùng với anh."
"..."
Lúc này, người bị dọa tới đơ ra thêm cả hai người phía sau.
...
Văn Dục Phong nói được thì làm được.
Sau khi về đến phòng học lớp - , cậu đưa bạn học nhỏ tới chỗ ngồi của mình.
Giờ tự học không có giáo viên nên có chút loạn, chẳng qua Văn Dục Phong vừa bước vào, hơn nửa cái phòng học đều an tĩnh không dám lên tiếng.
Khi bọn họ nhìn thấy bạn học mới đi theo đại ca Văn tới hàng cuối cùng của lớp, không ít người đều tò mò ngó qua.
Tới chỗ ngồi, Văn Dục Phong một tay xách ra một chiếc ghế, đặt ở bên cạnh bàn, còn cậu thì ngồi xuống chỗ của mình.
Đến lúc cậu ngẩng đầu nhìn, cô gái nhỏ vẫn đang mở to mắt hạnh ngây ngốc nhìn cậu.
Biểu tình của cô khiến trong lòng Văn Dục Phong ngứa ngáy như bị mèo cào, đôi mắt cậu trầm xuống, môi mỏng cong lên.
"Không ngồi sao?"
Tần Tình chớp chớp mắt: "Em ngồi ở đây sao?"
"...", Văn Dục Phong cười nhẹ, tiếng nói hơi khàn: "Em muốn ngồi bên trong sao?"
Hai con ngươi đen nhánh bỗng trở nên rạng rỡ sáng ngời.
Không biết có phải tại giọng nói này hay không, Tần Tình hơi cúi mặt, khẽ liếc qua Văn Dục Phong một cái, sau đó mới ngồi xuống.
Bàn học sạch sẽ, thứ duy nhất tồn tại chính là miếng đệm màu xám kia.
Tần Tình chần chờ suy nghĩ, cuối cùng mở miệng: "Anh lấy bài kiểm tra Toán hôm qua ra đi, em sẽ chỉ cho anh một số chỗ quan trọng."
Âm thanh của cô gái nhỏ đè xuống rất thấp, chỉ là những người phía trên vốn đã sẵn trận địa nghe trộm.
Cho nên vừa nghe thấy lời này, có mấy học sinh còn bị sặc nước bọt, sau đó theo bản năng dùng ánh mắt kinh sợ nhìn qua.
Tần Tình vẫn chưa để ý, Văn Dục Phong nâng mắt, lười biếng nhìn một vòng.
Mọi người lập tức rụt đầu quay về chỗ.
Văn Dục Phong thu tầm nhìn về, đáy mắt vẫn còn ba phần ý cười lười biếng.
"Anh không làm bài thi."
Tần Tình: "..."
"Anh đợi chút."
Cô đứng dậy đi tới chỗ ngồi của mình ở hàng đầu tiên.
Là cán sự môn Toán, trước đó cô từng tò mò, vì sao rõ ràng đề được in theo sỉ số lớp mà cuối cùng luôn bị thừa lại mấy tờ.
Thì ra vấn đề là ở chỗ này.
Không tới hai phút Tần Tình đã đem theo gương mặt nghiêm túc trở về.
Cô đem đề thi còn trắng trong tay đặt trước bàn Văn Dục Phong.
"Chỉ có thực hành mới có thể kiểm tra trình độ của tri thức, không làm bài thì không thể tiến bộ được."
Văn Dục Phong nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô gái nhỏ liền không nén được ý cười.
Cậu nhếch môi đáp: "Những lời này cũng là học từ bác em sao?"
Tần Tình ngẩn ngơ:
"...Sao anh biết?"
Thanh âm mềm mại, phản ứng đáng yêu của cô gái nhỏ dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn như đang trở nên trong sốt, con ngươi đen nhánh thấp thoáng tinh quang, hàng mày vì hơi khó hiểu mà nhăn lại cũng xinh đẹp cực kỳ, mỗi một chi tiết đều khiến Văn Dục Phong không thể dời tầm mắt.
"..."
Màu sắc trong mắt Văn Dục Phong lại càng đậm thêm như đang chìm dưới nước.
Hầu kết cậu khẽ nhúc nhích, cuối cùng chỉ có thể dời ánh mắt đi.
...Quả là đòi mạng mà.
Mà Tần Tình đứng tại chỗ thì đang buồn rầu nhìn Văn Dục Phong.
Cô nghĩ thầm người này thật đúng là tính cách cổ quái, sao đang nói lại không để ý người ta nữa?
Nhưng dù trong lòng khó hiểu, Tần Tình vẫn cầm bài thi đặt trước mặt Văn Dục Phong rồi ngồi xuống ghế.
Bài thi được trải phẳng phiu trên mặt bàn.
Vừa cẩn thận vuốt góc bài thì Tần Tình vừa nói: "Bài kiểm tra này có nội dung rất cơ bản, đa phần là kiến thức đã học ở năm nhất.
Anh thử làm một chút, em sẽ chỉ cho anh phần kiến thức anh còn yếu."
Không chờ Văn Dục Phong nói cái gì, Tần Tình đã đem bút nhét vào trong tay cậu.
Ánh mắt Văn Dục Phong lóe lên, nhấc cây bút có in hình con thỏ lên.
Vật nào chủ nấy, quả nhiên không sai.
Vài phút sau.
Tần Tình giống như có thâm cừu đại hận nhìn chằm chằm bài kiểm tra một lúc lâu, sau đó khuôn mặt nhỏ bạnh ra nâng mắt lên, không chút thân thiện nhìn về phía nam sinh.
"Ở lớp mười anh không học một chút Toán nào sao?"
"..."
Văn Dục Phong không trả lời, cười như không cười nhìn cô.
Tần Tình nản lòng rũ đầu nhỏ.
Qua hai giây cô mới lấy lại sĩ khí, kéo bài kiểm tra ngồi gần lại chỗ nam sinh, nghiêm túc cầm bút bắt đầu phân tích đề thi cho anh, chọn ra những thông tin số liệu hữu ích.
Chỉ là cô nói rất dụng tâm nhưng người nghe kia lại có chút thất thần.
Thực ta, khi cô gái nhỏ vừa sát lại gần thì Văn Dục Phong thoáng chốc cứng đờ cả người.
Nhưng không đợi cậu kịp phản ứng, thanh âm mềm mại kia đã vang lên bên tai cậu, bàn tay nhỏ nhắn cầm chiếc bút thỏ qua lại trước mặt cậu, thu hút toàn bộ lực chú ý của cậu.
Đến cuối cùng, xung quanh giống như một thế giới nhỏ bừng lên ánh sáng mặt trời, trong thế giới chỉ có tiếng giấy bút sột soạt, giọng nói và hô hấp của cô gái nhỏ, còn có hương thơm gần trong gang tấc của cô.
Mỗi một lời nói hương thơm, đều khiến người ta không màng tất cả mà trầm mê.
......
Nói xong loại bài thứ nhất, Tần Tình nghỉ ngơi một lát, chuyển tầm mắt ra khỏi bài kiểm tra.
"Chúng ta cứ học lần lượt, mỗi ngày chỉ cần học một loại bài.
Dạng bài hôm nay anh đã hiểu chưa?"
Nhìn chữ viết nắn nót rõ ràng trên giấy, ánh mắt Văn Dục Phong lóe lên.
"Không hiểu."
Tần Tình nghẹn họng.
Nam sinh nhếch môi, thanh âm càng ép xuống khàn khàn.
"Nói lại một lần đi."
Tần Tình trầm mặc hai giây, thở dài.
"Văn Dục Phong, kiến thức căn bản của anh quá kém."
Cô chống đầu nhỏ nghĩ, cuối cùng đem bài thi đặt sang một bên.
"Em sẽ giảng cho anh kiến thức sách giáo khoa một lượt, có căn bản rồi chúng ta sẽ dùng ví dụ cụ thể để củng cố sau."
Nói rồi, Tần Tình đứng dậy, định đi về lấy sách giáo khoa của mình.
Đúng lúc này, dư quang cô nhìn thấy nằm quyển sách giáo khoa "Toán Học" nằm ở mép bàn bên kia.
"Vẫn là dùng sách của anh đi.", Tần Tình nhón mũi chân duỗi tay lấy quyển sách kia tới: "Cũng tiện để đánh dấu trọng tâm."
Văn Dục Phong nghe vậy, tầm mắt từ trên mặt cô gái nhỏ dời đi, rơi xuống quyển sách giáo khoa bọc bìa mới tinh kia.
Mày kiếm giương lên.
...!Sao cậu lại không nhớ trong cặp mình có đem theo sách Toán nhỉ?
Chỉ là không đợi cậu suy nghĩ xong vấn đề này, Tần Tình đã cầm lấy sách.
Độ dày hình như hơi kỳ quái thì phải?
Tần Tình không nghĩ nhiều, tay mở "sách giáo khoa Toán" ra.
Trên trang giấy, một cô gái làn da trắng nõn gợi cảm nóng bỏng đập thẳng vào mặt.
Tần Tình ngẩn ngơ, mắt hạnh trừng to.
Vài giây sau, từ cần cổ trắng nõn, từng chút bắt đầu đỏ lên, lan đến tận vành tai nhỏ xinh.
Hai má như được đánh phấn, giữa làn da trắng trẻo trở nên ửng hồng.
"...!Văn Dục Phong!"
Do quá khẩn trương, giọng nói cô gái chỉ nhỏ như muỗi kêu, mềm mại không có khí lực gì.
Nhưng dù là động tĩnh nhỏ này thì vẫn làm những học sinh phía trước tò mò xoay người lại.
Lúc này Tần Tình hiển nhiên không rảnh lo những cái đó, con ngươi đen nhánh long lanh nước, thoạt nhìn vô hại tới mức làm lòng người ngứa ngáy.
Qua vài giây, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vừa bực vừa thẹn liếc Văn Dục Phong một cái.
Bàn tay nhỏ nắm chặt hai bên quyển tạp chí.
"Đây là...!cái gì hả?"
Ngữ điệu bất chợt mang theo chút run run, khuôn mặt nhỏ lại đỏ thêm một chút.
Cô gái nhỏ đứng ở bên cạnh bàn, Văn Dục Phong nhìn ở phía sau chỉ thấy được bìa sách Toán được bọc cẩn thận.
Ý cười bên môi cứng lại, Văn Dục Phong nâng mắt, nghi hoặc hỏi.
"Làm sao vậy?"
Cậu duỗi tay muốn lấy quyển sách kia.
"..."
"Bang" một tiếng, sách bị ném xuống, cô gái nhỏ quay đầu chạy mất.
Văn Dục Phong sửng sốt, rũ mắt nhìn.
Trên trang "sách", một cô gái trần trụi õng ẹo tạo dáng nhìn cậu, cười vũ mị nóng bỏng.
"...Mẹ kiếp."
♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡
Vừa nói mấy chương trc ngắn, qua chương này dài xỉu ????