Nghe giọng điệu lười biếng kia dường như gần kề bên tai, chất giọng từ tính nhả ra từng chữ nickname của cô, Tần Tình chỉ cảm thấy hai bên má sắp bốc cháy, trên thang máy kín gió càng khiến người ta khó thở hơn.
Mà cái loại cảm giác này lại có sức tồn tại mãnh liệt, khiến người ta không thể bỏ qua được, càng nghe Tần Tình càng muốn áp xuống cảm xúc xấu hổ đan xen cùng buồn bực cuồn cuộn trong lòng xuống.
Một giây trước khi mọi cảm xúc chuẩn bị bộc phát, cửa thang máy "đing" một tiếng mở ra.
Không khí trong lành tràn vào, Tần Tình hít sâu một hơi, đại não lập tức trở nên tỏ tường.
"Anh tránh xa em ra...!"
Trên hai má cô gái nhỏ vẫn còn nhuộm một quầng ửng hồng, giọng nói nhẹ nhàng.
Sau khi dứt lời vẫn có chút không tự tin, cô cầm lấy ba túi rác nhỏ trong tay, bằng dáng vóc nhỏ bé mà dễ dàng trượt ra khỏi người nam sinh bên cạnh.
Động tác so với lần đầu gặp gỡ nhanh nhẹn hơn nhiều.
Văn Dục Phong hiển nhiên có chút bất ngờ, đợi khi cậu quay sang nhìn theo, bóng lưng của cô gái đã ở bên ngoài.
Qua vài giây, nam sinh đứng yên cười nhẹ, nghiêng mắt.
________
Lần này đúng là chịu nghe lời rồi.
Chỉ đáng tiếc...!
Đôi môi mỏng của Văn Dục Phong hơi câu lên, cảm xúc thâm thúy cùng chút tham lam lóe lên trong đáy mắt đen láy.
Cậu dựa lưng vào tay vịn kim loại của cầu thang, nhìn về phía cánh cửa đang dần khép lại trước mặt, khóe môi cong lên càng lộ ra vẻ không che giấu được.
Chỉ đáng tiếc, đã quá muộn.
..............!
Lúc Tần Tình trở về chung cư, trong lòng cô vô cùng căng thẳng, chỉ là đợi sau khi cô cẩn thận từng ly từng tý đi trên đường, đến khi về đến cửa nhà vẫn không có "khó khăn nguy hiểm" gì, tâm tình cô lại trở nên nhẹ nhàng khó hiểu.
"Điềm Điềm, cháu còn không thay giày đi, vào ăn sáng, sao lại đứng ngây ra đó?"
Bà Tần đi ngang qua hỏi Tần Tình, nụ cười khó hiểu.
"..."
Bỗng nhiên bị điểm danh, Tần Tình giật mình, sau đó mới hồi thần lại.
"Vâng, cháu qua ngay đây."
Cô cắn môi dưới, lắc đầu như muốn rũ bỏ mớ suy nghĩ lộn xộn.
Khi Tần Tình cúi đầu thay giày, mũi liền ngửi thấy một hương vị quen thuộc, cô suy nghĩ một lúc mắt liền sáng rỡ lên.
"Bà, bà hấp há cảo [] phải không?"
[] Há cảo: trong bản raw tác giả để là bánh thủy tinh (水晶包), khi tớ dùng tên này để search thì ra thông tin và hình món há cảo.
Nhhưng khi tìm bằng từ há cảo thì tên Trung của nó là 虾饺 và trong thông tin về món này lại không hề xuất hiện cái tên水晶包 -_-, lấy tên bánh tác giả dùng dịch ra, tức "bánh thủy tinh" đi tra lại tra ra số ít trong đó là thông tin và hình ảnh về một món bánh có dạng hình ống bên ngoài trong suốt như thủy tinh bên trong là nhân khoai môn hoặc sầu riêng; còn lại là thông tin, hình ảnh về nồi, bình,...!bằng thủy tinh.
Nên cuối cùng tớ thiệt sự không biết bánh thủy tinh của tác giả là bánh gì.
Nhưng có thể chắc chắn một điều, bánh thủy tinh trong suốt mà tớ tìm không thể đem đi hấp được.
Bà Tần sắp xếp mâm đồ ăn trong bếp, nghe xong lời Tần Tình, nhịn không được mà ló đầu ra cười cười
"Cháu đấy, cái mũi giống như mèo con tham ăn vậy."
"Nhân gì, nhân gì?", Tần Tình thay giày chạy nhanh vào bếp, đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng ngời: "Là nhân đậu đỏ hay là lòng đỏ trứng gà?"
"Yên tâm đi, mèo con tham ăn, có cả hai."
Bà Tần cưng chiều nhìn Tần Tình, sau đó bà đặt đĩa sứ trong tay xuống, xoay người đi vào phòng bếp lấy sữa và cháo nóng ra.
Bên cạnh những chiếc há cảo tinh xảo được đặt trong đĩa sứ, trên bàn ăn cũng có không ít món ăn kèm được đặt trong đĩa pha lê trong suốt, thoạt nhìn ánh sáng óng ánh như vậy khiến người ta càng muốn ăn.
Tần Tình chạy vào phòng bếp giúp bà Tần bưng cháo và sữa ra, ngồi bó gối trên ghế, bộ dạng ngoan ngoãn chờ được ăn.
Bà Tần bị bộ dạng của cháu gái cưng chọc cười, buông đũa trong tay xuống, gõ nhẹ lên trán Tần Tình.
"Được rồi, mèo con tham ăn, đừng giả vờ ngoan ngoãn trước mặt bà, giữ lại cho mẹ của cháu đi."
"Ồ!"
Tần Tình ngọt ngào đáp lại, lông mày hơi cong lên đưa tay ra lấy chiếc đũa.
Khi tay cô vẫn chưa rơi xuống đã bị bà Tần nhẹ nhàng vỗ một cái.
"Rửa tay trước đi."
Tần Tình đỏ mặt: "Bà, há cảo bà làm thật hấp dẫn, cháu quên mất rửa tay luôn!".
Dù nói vậy, cô vẫn đứng lên đi về phía bồn rửa trong bếp.
Tần Tình đi tới bồn rửa tay, vừa vặn nước vừa như vô tình hỏi.
"Bà, bà có biết gia đình đối diện không?"
Bà Tần không cảm thấy khác thường, tiếp lới: "Biết, đối diện chuyển tới mấy năm, vẫn đang đi học, cũng là học sinh Nhất Sư các cháu."
Tần Tình đứng rửa tay, trực tiếp quay người lại: "Anh ấy sống một mình à?"
"Ừ!"
Bà Tần gật đầu, lại cảm khái thở dài: "Lúc mới chuyển đến, nó còn đang học sơ trung, có mỗi một mình, bà ban đầu vẫn thường hay nhắc không biết người làm cha làm mẹ nào lại độc ác như vậy, đứa trẻ mới mười mấy tuổi, cứ vậy lẻ loi bị ném ra ngoài, quanh năm suốt tháng ngay cả ngày nghỉ cũng đều không thấy ba mẹ nó ló mặt đến."
"..."
Tần Tình không nói lời nào, rũ mi quay đầu lại, đầu ngón tay một lần nữa duỗi ra dưới vòi nước, hơi run lên.
Không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, người đó đang đứng ở bậc thềm cửa hàng tiện lợi, lười biếng rũ mắt xuống rồi mỉm cười nhìn bộ dạng của cô.
Mái tóc đen được nắng phủ lên một lớp bột màu vàng thoáng nhìn thật mềm mại, đôi mắt ôn nhuận như ngọc, sâu thẳm thẳm, tĩnh lặng cũng ôn hòa.
Rõ ràng là cầm điếu thuốc trên tay, nhưng giống như một con mèo lớn vô hại nằm duỗi dài dưới ánh mặt trời.
Trong nháy mắt, hẳn là cô có suy nghĩ muốn sờ đầu con mèo lớn đó nhỉ?
Tần Tình bất tri bất giác cong môi.
...Chỉ là, nói không chừng đó lại là một con hổ đang lười biếng duỗi người thì sao?
"Điềm Điềm, làm sao cháu đột nhiên muốn hỏi cái này?"
Suy nghĩ của Tần Tình đột nhiên bị lời nói của bà Tần làm gián đoạn.
Cô vội vàng định thần lại, lúc này mới phát hiện ra ý thức của bản thâm thậm chí còn không biết bay đi nơi nào rồi.
Tần Tình nhanh chóng vươn tay khóa vòi lại, lấy khăn bông dùng một lần lau tay rồi quay trở lại bếp.
"Không có gì...!lúc cháu đợi thang máy xuống lầu, vừa vặn gặp phải anh hàng xóm đối diện đi về."
"Ồ, sáng ra cũng gặp mấy lần rồi.
Thằng nhóc đó có thói quen ra ngoài chạy bộ buổi sáng.", bà Tần nói, lại là trêu đùa với Tần Tình: "Nhìn thói quen sinh hoạt ngủ nghỉ, thằng nhóc đó so với các cháu bây giờ thích ngủ trên giường tốt hơn nhiều."
Tần Tình trề môi: "Cháu còn không ngủ giường mà..."
"Cháu vẫn không ngủ giường à?"
Bà Tần cười đến mức hai mắt híp lại: "Vậy rốt cuộc là ai ở trên giường mơ mơ màng màng, còn đem chăn làm thành quần áo, ở trong ổ chăn tìm ống tay áo?"
"...!"
Gương mặt của Tần Tình ửng đỏ, không có tiền đồ nói: "Dù sao không phải là cháu, cháu không nhớ nữa..."
Bà Tần cười trừ, không tiếp tục trêu chọc cô cháu gái da mặt mỏng này nữa.
Chẳng qua chỉ quay đầu một lúc, bà Tần lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc dặn dò Tần Tình.
"Điềm Điềm, tuy rằng đứa trẻ đối diện lớn lên không tồi, nhưng cháu không thể phạm phải cái gì ngốc nghếch đó."
"..."
Tần Tình sửng sốt, há cảo trong chiếc đũa không giữ được, lại rơi xuống đĩa.
.
Đọc thêm nhiều truyện ở ( Т RUMtruyeИ.VЛ )
Đôi mắt đen nhánh xinh đẹp mở to tròn xoe, giống như một con hươu chỉ làm việc xấu bị trúng tim đen.
Tiếc rằng bà Tần đã hạ mắt xuống, không thấy phản ứng của Tần Tình, liền tiếp lời.
"Không lâu trước đây, bà nhìn thấy một nữ sinh Trung học Nhất Sư, không biết làm sao lại tìm tới cửa, sáng sớm đã đợi ở hành lang, va phải thằng nhóc kia đi tập thể dục về, ở bên ngoài vừa khóc vừa kêu..."
Bà Tần vừa nói vừa cảm khái lắc đầu: "Không biết con cái nhà ai, nếu để ba mẹ nhìn thấy, không khó chịu sao? Cháu cũng không còn nhỏ nữa, sau này gặp được người khác, ngàn vạn lần đừng như cô bé đó."
Sau khi nghe bà kể, Tần Tình thở phào nhẹ nhõm.
Tuy cô không hiểu rõ bản thân vừa lo lắng cái gì, nhưng cuối cùng cũng có thể yên tâm gắp há cảo trước mặt lên ăn.
Bà nội Tần rút ra kết luận sau cùng:
"Nhìn vậy, thằng nhóc này chỗ nào cũng khá, chỉ là trong trường khẳng định đã trêu vào cô gái nhỏ nào rồi."
"..."
Tần Tình nhớ lại từ sau khi gặp người này, không khỏi vỗ nhẹ má, đũa trong tay chọc chọc vào há cảo.
"Đúng vậy," cô vừa chọc há cảo, vừa căng gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: "Nhất định là đã trêu vào cô gái nhỏ nào rồi."
...............!
Ngày hôm sau là ngày trở lại trường náo nhiệt nhất của Nhất Sư, dù chưa hoàn thành bài tập hè thì kỳ nghỉ hè cũng đã tuyên cáo kết thúc, khiến học sinh trở lại trường khó tránh khỏi nội tâm có vài phần ai oán, nhưng gặp lại anh em cùng với những người bạn mới chưa quen biết trong học kỳ này, đám thiếu niên chẳng mấy liền hăng hái, lạc quan như chẳng có gì xảy ra.
Chỉ là, Tần Tình vẫn không có tâm tình tốt.
Dựa theo bảng phân lớp dán trong khuôn viên trường, Tần Tình bước đến lớp -.
Ngồi giữa những bạn học mới đang nhiệt tình giới thiệu lẫn nhau, Tần Tình trông đặc biệt ủ rũ.
Không có lý do nào khác.
Tần Tình biết rằng những bạn mới xung quanh cô sẽ sớm không liên quan gì đến cô, cô cũng đã sẵn sàng ngay lập tức bước vào lớp , nhưng cô không ngờ rằng theo yêu cầu của trường, sau khi cô hoàn thành môn Quốc phòng mới có thể tiến hành kiểm tra vượt cấp.
Bởi vì chưa có kết quả huấn luyện quân sự, chưa đủ để thật sự trở thành học sinh trường Trung học Nhất Sư.
Từ sáng nay khi nhận được cuộc gọi, Tần Tình đã ủ rũ như cà tím bị dính sương muối.
_______
Thể dục tuyệt đối là môn học từ nhỏ đến lớn cô không thích nhất, không gì sánh bằng.
Tất cả những từ liên quan đến "thể lực" và "năng lực thể chất" cũng đều là sở đoản của cô không cần phải nghi ngờ.
...!Loại sở đoản đến mức mà không muốn gặp lại lần nào nữa.
Còn Quốc phòng...!
Tần Tình chỉ cầu mong cô có thể sống qua ngày.
"Em hẳn là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển Trung học cơ sở trước đó?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh, cắt ngang nỗi ai oán của Tần Tình.
Tần Tình ngẩng đầu lên nhìn theo hướng phát ra giọng nói, người đàn ông đeo kính đang mỉm cười nhìn cô.
Khi lời nói của người này truyền đi, không ít người xung quanh cũng nhìn sang.
Trong ánh mắt ít nhiều mang theo sự thăm dò, ngẫu nhiên cũng nhiễm mấy phần thần thái kinh diễm.
"Chào thầy ạ!"
Đôi mắt và mày của Tần Tình hơi cong, khóe hôi nhướng lên thành một nụ cười rất nhẹ.
Cùng lúc đó, phần tuyên truyền trong trường.
Trước bảng thông báo đông đúc như nêm cối, một vòng tròn nhỏ bán kính m được mở ra trước danh sách phân lớp.
Trong đám học sinh tự mình tản ra, có không ít người trộm nhìn đánh giá ba người đang đứng trong khoảng trống đó.
"...Xem bọn tao là khỉ à."
Nhận lấy ánh mắt của đám đàn em khóa dưới, Triệu Tử Duệ nhuộm mái tóc màu vàng phách lối đang cau mày, lúc này đã có mấy phần không kìm nén được, hướng về phía người phía trước.
thấp giọng hỏi: "Dục ca, anh đang tìm người quen sao? Danh sách này dài như vậy, hay là em bảo anh em nghe ngóng xem sao?"
"Chú mày sốt ruột cái gì?"
Lý Hưởng bên kia vội vàng chạy tới, cười tủm tỉm đè nén chất giọng: "Các em gái đàn em đều rất dễ thương, ở lại lâu hơn không được sao?"
"...", Triệu Tử Duệ nheo mắt nhìn Lý Hưởng: "Mày con mẹ nó còn không cao bằng nữ sinh Trung học, được cái shit."
Lý Hưởng nghe cái này, gương mặt lập tức xị xuống: "Triệu Tử Duệ, mày xem hôm nay tao không giết chết mày..."
"Được rồi."
Chàng trai đứng ở phía trước, cũng là người thu hút sự chú ý của mọi người lâu nhất đột nhiên lên tiếng.
Tầm mắt đang lướt trên danh sách vào lúc mở miệng đã dừng lại, cuối cùng dừng trên một cái tên trong danh sách đỏ kia, "lớp ".
Sau khi nhìn chằm chằm vài giây, trên khuôn mặt thanh tuấn của chàng trai, đôi môi mỏng hơi cong lên thành nụ cười thấp thoáng.
Con ngươi thâm thúy phảng phất như có ánh sao rạng ngời.
"...Tìm được em rồi."
Cậu rũ mắt cười nhẹ, xoay người rời đi.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Dục Phong: Sáng nay dưới lầu không ngồi xổm, không vui.
♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡