Người đàn ông này đại khái tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặt có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến cằm, trên tay áo có ký hiệu chữ thập đỏ, chứng tỏ anh ta là một lính quân y, bên dưới chữ thập đỏ là tên của anh ta: Trang Kính.
Lạc Khinh Vân đi tới, vỗ vỗ vai Trang Kính, nói: "Ngô Vũ Thanh là người cảnh giới cho Inspector của đội hai."
Sở Dư nheo đôi mắt phượng của cô lại, "Tôi không nghe lầm chứ? Cho Inspector một người cảnh giới? Inspector này quý giá đến nhường nào?"
An Hiếu Hòa cũng nở nụ cười: "Đội trưởng đội hai sợ rằng mình không được Inspector xử tử đến như vậy sao?"
"Theo tôi được biết, Inspector đều sẽ cố gắng mai phục ở ngoài khu sinh thái, nếu không được thì cũng sẽ ở lại trên máy bay, rất hiếm khi tiến vào khu sinh thái. Đội hai có cần phải lãng phí một lực lượng chiến đấu quan trọng như vậy chỉ để bảo vệ một Inspector không?"
Sở Dư và An Hiếu Hòa cũng nhìn qua, chờ Lạc Khinh Vân công bố đáp án.
Lạc Khinh Vân thu hồi nụ cười của mình, ấn súng lục vào bao súng bên hông, "Người này đúng là rất quý giá. Nếu là tôi, tôi sẽ không yên lòng nếu chỉ để một người cảnh giới lại cho cậu ấy. Ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ vỡ."
An Hiếu Hòa cười ha ha, "Còn ngâm trong mật sợ khé, để trên đầu giường sợ ngủ, ha ha ha!"
Sở Dư và Trang Kính không hẹn mà cùng cho cậu ta một cái liếc mắt "Cậu bị ngu à".
"Tên cậu ấy là Đàm Mặc, đảm nhiệm chức vụ phó đội trưởng đội hai." Lạc Khinh Vân vừa chỉnh găng tay của mình, vừa đi ngang qua người An Hiếu Hòa.
Chẳng ai thấy rõ Lạc Khinh Vân ra tay như thế nào, An Hiếu Hòa cứ thế chật vật ngã chúi về phía trước, đầu suýt nữa đập vào báng súng của mình.
"Ui da!"
Sở Dư và Trang Kính trao đổi ánh mắt, không cần nói cũng hiểu ý nhau – Đội trưởng Lạc của bọn họ rất coi trọng người này, không cho phép bất luận kẻ nào lấy hắn ra đùa giỡn.
Có thể đảm nhiệm chức vụ phó đội trưởng, chứng tỏ Inspector này chẳng những thực hiện được chức trách giám sát mà còn có thể tự mình tham dự nhiệm vụ, chắc chắn có gì đó đặc biệt khiến đội trưởng Lạc của bọn họ có cảm giác đồng chí hướng(1).
(1) Nguyên văn: Tinh tinh tương tích ( 惺惺相惜): hàm nghĩa chỉ những người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ giống nhau thường yêu quý bảo bọc lẫn nhau.
Lạc Khinh Vân tiếp tục nói: "Đội trưởng đội hai Cao Chích là một người dung hợp có cấp bậc nguy hiểm chỉ kém tôi một dấu "+". Anh ấy vượt rào trong một nhiệm vụ vào ba ngày trước, suýt chút nữa đã giết tất cả đồng đội. Đội phó Đàm Mặc của anh ấy đã thực hiện chức trách của Inspector cách đó 3000m."
"Nhưng Cao Chích không chết..." Trang Kính hỏi.
"Bởi vì Đàm Mặc đã cứu anh ấy." Lạc Khinh Vân nâng cổ tay lên, ấn nhẹ trên thiết bị liên lạc của mình, đoạn video kia được phóng ra.
Trang Kính, Sở Dư và An Hiếu Hòa mở to mắt nhìn hai viên đạn nọ, lúc Cao Chích bắt được viên thứ nhất, trong lòng bọn họ nao nao, viên đạn thuốc thứ hai theo sát mà tới, trung dung bắn trúng đồng tử mắt phải của Cao Chích.
Video kết thúc.
"Này có chắc là không mở hack không?" An Hiếu Hòa hỏi.
Sở Dư liếc cậu ta một cái: "Cậu nghĩ đây là trò chơi sao? Còn mở hack... Cái hack lớn nhất phỏng chừng chính là thanh "Chu Tước" kia."
Trong lòng An Hiếu Hòa run lên: "Nếu anh ta mai phục ở xa, mỗi phát trúng một người.....".
"Chúng ta game over." Trang Kính lạnh lẽo nói.
Sở Dư vỗ vỗ ngực: "Cũng may, trong phạm vi 3000m của cảnh tượng mô phỏng A02 không có vị trí cao. Điều này có nghĩa là anh ta phải vào trong khu diễn tập. Có rừng rậm yểm hộ, anh ta sẽ không dễ dàng gi ết chết chúng ta như vậy, thực tập sinh bên kia vừa vặn làm mồi nhử."
Thực tập sinh đang sửa sang lại trang bị dừng lại động tác, hèn mọn giơ tay nói: "À thì... Tôi tên là Lý Nhược Lâm."
"Được, Lý Nhược Lâm, một cái tên rất thích hợp làm mồi nhử." Sở Dư lặp lại.
Lý Nhược Lâm thở dài: "Mấy đội viên cũ các người đều không có trái tim sao?"
"Không có tim." An Hiếu Hòa, Sở Dư và Trang Kính lại trăm miệng một lời.
"Cho nên cảnh mô phỏng diễn tập lần này rất có lợi với chúng ta. Chúc mọi người kỳ khai đắc thắng(2)." Lạc Khinh Vân cười cười.
(2): Nguyên văn câu chúc này là: "Kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công", nghĩa là "Cờ phất làm hiệu chiến thắng, ngựa quay về báo tin thành công".
【Trong phòng trang bị khác】
Giang Xuân Lôi còn đang loay hoay với các loại thiết bị điều khiển từ xa của mình, chân cậu ta lại bắt đầu run, "Trời ạ, trời ạ, chúng ta thế mà lại phải diễn tập đối kháng với người của Lạc Khinh Vân?"
Ngô Vũ Thanh nhìn đầu gối không ngừng run rẩy của Giang Xuân Lôi, lần nữa chịu không nổi, hung hăng giẫm lên mu bàn chân cậu ta: "Cậu có thể vừa vào khu mô phỏng liền nằm xuống ngủ, không biết chừng vừa ngủ dậy đã nằm thắng."
"Thật sao?" Giang Xuân Lôi tràn đầy chờ mong, cứ như trúng vé số.
Thường Hằng nhìn không vừa mắt, ấn vào gáy Giang Xuân Lôi một cái: "Đương nhiên là giả, trên đời này lấy đâu ra nhiều giường như vậy cho cậu nằm thắng?"
"Đội trưởng Cao không ở đây, đội phó không có gì muốn dặn dò bọn em sao?" Lính quân y thực tập Vương Tiểu Nhị nhìn về phía góc phòng trang bị.
Từ lúc tiến vào phòng trang bị đến giờ, Đàm Mặc vẫn luôn im lặng, nhìn chằm chằm cảnh tượng mô phỏng không biết đang tự hỏi cái gì.
Vương Tiểu Nhị cứ cảm thấy đội phó Đàm đang tích Ultimate(3).
(3) Nguyên văn là đại chiêu (大招), nghĩa là chiêu thức cuối cùng, mình để Ultimate cho nó hợp với câu.
"Có gì phải dặn dò? Đội trưởng Cao chắc chắn đã đưa tư liệu, nói hết thói quen phối hợp, chiến thuật thường dùng của mỗi người chúng ta cho Lạc Khinh Vân biết rồi." Đàm Mặc nói.
"Cái gì? Tại sao Đội trưởng Cao phải làm như vậy?" Giang Xuân Lôi hỏi.
Đàm Mặc hừ nhẹ một tiếng, "Còn có thể vì cái gì? Anh ấy sắp từ nhiệm, nhưng vẫn lo lắng về chúng ta, tâm tình của nghiêm phụ ấy mà. Bị Lạc Khinh Vân dẫn người sửa trị trong lúc diễn tập vẫn tốt hơn cả đoàn bị diệt trong thực chiến. Cảm ơn dụng tâm lương khổ(4) của lão Cao."
(4) dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.
"Người của Lạc Khinh Vân đều đã từng sống sót từ trong mưa máu gió tanh, tuy là mấy người anh ta mang tới đây mới làm nhiệm vụ ở tuyến đầu chưa đầy một năm, nhưng vẫn cực kỳ khó đối phó."
Ngô Vũ Thanh nhìn về phía Đàm Mặc, cộng sự với nhau lâu như vậy, cậu ta quá hiểu Đàm Mặc. Ngoài mặt thoạt nhìn không có lòng hiếu thắng, bản chất bên trong phản nghịch.
Anh càng muốn dạy dỗ tôi, tôi càng muốn cho anh một bài học.
"Nếu đây là diễn tập, mọi người có thể thoải mái hy sinh, dù sao cũng chẳng phải thật sự bỏ mình." Đàm Mặc nở nụ cười, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Ngô Vũ Thanh, "Thân ái, chỉ cần chúng ta không toàn quân bị diệt là được rồi".
Tiếng "Thân ái" kia khiến cho Ngô Vũ Thanh nổi da gà rơi đầy đất.
"Đúng rồi, nghe nói đội phó Đàm của chúng ta so tài xạ kích thắng Lạc Khinh Vân, quả thật là phấn chấn lòng quân – chẳng phải tiền đặt cược là năng lực đôi tay kia của Lạc Khinh Vân sao? Chia sẻ cho cả nhà một chút đi!" Thường Hằng cao giọng nói.
Ngô Vũ Thanh cũng cảm thấy hứng thú, dù sao mình cũng từng bị đôi tay kia "uy hiếp" trong bữa tiệc tối hoan nghênh: "Ái chà – năng lực gì đấy nói nghe thử coi!"
Giang Xuân Lôi càng là chờ mong bùng nổ.
Đàm Mặc nhếch môi cười ác liệt: "Yên tâm đi, với diện mạo này, ngoại hình này và tố chất thân thể này của các cậu, chắc chắn không bao giờ được hưởng thụ sự phục vụ của đôi tay kia!"
Mọi người trăm miệng một lời, hỏi: "Phục vụ gì?"
"Hủy diệt thế giới!" Đàm Mặc tức giận trả lời.
Khi bọn họ rời khỏi phòng trang bị, Đàm Mặc gọi Ngô Vũ Thanh lại.
"A Thanh."
"Sao vậy?" Ngô Vũ Thanh vừa quay đầu lại, liền thấy Đàm Mặc đang đeo súng bắn tỉa lên lưng.
"Tôi không muốn thua." Đàm Mặc rũ mắt, nhìn mũi chân mình, bộ dạng rất nghiêm túc.
"Lạc Khinh Vân chọc cậu giận à?" Ngô Vũ Thanh buồn cười hỏi.
"Ra oai phủ đầu... Nếu không sau này anh ta càng biết nhiều về chúng ta, chúng ta càng không có cơ hội thắng. Lần này là một cuộc đọ sức giữa người với người, một khi lên đến cấp bậc Kepler, tôi không có bất kỳ cơ hội nào để thắng anh ta. Vì vậy, lần này tôi không muốn thua."
Ngô Vũ Thanh gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi. Anh ta quả thật đã chọc giận cậu, ở thành phố Bắc Thần? Tuy cậu đã thoát fan rồi, nhưng phải giẫm lại một cái mới dễ chịu."
Đàm Mặc không nói gì, vác súng đi qua bên người Ngô Vũ Thanh.
"Cục cưng đừng buồn nữa, để cha trút giận cho con." Ngô Vũ Thanh theo sau Đàm Mặc rời khỏi phòng trang bị.
Diễn tập chính thức bắt đầu, căn cứ vào kết quả rút thăm, đội hai của Đàm Mặc đạt được quyền lợi vào khu mô phỏng tiến hành bố trí trước.
Bởi vì đội tiến vào khu mô phỏng trước có ưu thế, thuộc về bên thủ, vậy nên phải có ít nhất hai người sống sót đến cuối cùng mới tính là thắng.
Nửa giờ sau, Lạc Khinh Vân mang theo đội một tiến vào.
Xung quanh là những dạng sống sơ cấp bị cảm nhiễm bởi hệ sinh thái Kepler, chúng dày đặc và rậm rạp, đặc tính di truyền trộn lẫn với nhau, dáng vẻ tràn ngập sự quái đản của chúng khiến cho người nhìn vô cùng khó chịu, nhưng ít nhất chúng không có tính công kích.
Trọng điểm của lần diễn tập này, là đối kháng giữa người với người.
Sở Dư vừa tiến vào khu sinh thái liền khóa chặt mục tiêu là một gốc cây khá cao, nhanh chóng leo lên đến nơi cao nhất, lắp đặt một máy theo dõi chuyển động 360 độ, như vậy có thể quan sát ít nhất một phần ba khu sinh thái từ trên cao.
"Sở Dư, mau xuống đi. Cô ở trên cao càng lâu, càng dễ dàng trở thành bia ngắm cho những người khác." Lạc Khinh Vân nhắc nhở.
"Đã rõ." Sở Dư nhanh chóng trở lại mặt đất, ở dưới tàng cây thông qua máy theo dõi tiến hành quét sinh vật.
"Thế nào?" An Hiếu Hòa hào hứng bừng bừng hỏi.
Sở Dư nheo mắt lại: "Người của đội hai đã phân tán. Hướng 12 giờ có một người, hướng 4 giờ có hai người, hướng 6 giờ có hai người. Người ở hướng 12 giờ gần như nằm ở biên giới khu sinh thái, cách đây xa nhất."
"Chẳng phải Ngô Vũ Thanh sẽ luôn đi theo bên cạnh Đàm Mặc sao? Ngô Vũ Thanh là người dung hợp, với năng lực của Đội trưởng Lạc hẳn là có thể cảm ứng được phương hướng của Ngô Vũ Thanh. Bắt giặc bắt vua trước, chúng ta bứng Ngô Vũ Thanh và Đàm Mặc lên, lúc này xử lý những người còn lại có khác gì chặt dưa thái rau đâu?" An Hiếu Hòa nói.
Sở Dư hừ lạnh một tiếng: "Cậu có chịu thôi đi không? Thứ mà cậu có thể nghĩ đến, Đàm Mặc sẽ không nghĩ đến sao? Ngược lại tôi cảm thấy nơi mà Ngô Vũ Thanh ở, Đàm Mặc chắc chắn không ở."
"Đàm Mặc am hiểu bắn tỉa, vị trí của một tay súng bắn tỉa một khi bị phát hiện sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa dựa theo thăm dò của đội trưởng Lạc, thân thủ của cậu ta chẳng ra gì, nếu không giữ người cảnh giới bên cạnh thì thật sự quá nguy hiểm. Tôi cho rằng cậu ta hoặc là ở hướng 4 giờ, hoặc là ở hướng 6 giờ." Trang Kính mở miệng nói.
"Hướng 12 giờ chỉ có một người, tôi cảm thấy đó là lính quân y thực tập của họ, hình như tên là Vương Tiểu Nhị." Sở Dư nói.
An Hiếu Hoà hỏi: "Tại sao?"
Sở Dư hung hăng ấn lên đầu An Hiếu Hòa một cái: "Cậu là heo à? Vương Tiểu Nhị này không có kinh nghiệm chiến đấu, bất kể đi theo hướng 4 giờ hay 6 giờ, cậu ta không thể làm người cảnh giới cũng không biết phục kích, chẳng lẽ còn phải tay cầm tay dạy cậu ta nên hành động như thế nào. Chi bằng thả cậu ta ra một mình, trở thành mồi nhử phân tán hỏa lực của chúng ta."
"Vậy chúng ta sẽ giải quyết cậu ta cuối cùng?" An Hiếu Hoà hỏi.
Lạc Khinh Vân một mực trầm mặc không nói chợt mở miệng: "Giải quyết cậu ta cuối cùng...... Có lẽ cậu ta chính là mấu chốt để chiến thắng mà đội hai lưu lại."
"Nghĩa là sao?"
Mọi người nhìn qua, Lạc Khinh Vân bẻ gãy một nhánh cây, vẽ một vòng tròn trên mặt đất, đánh dấu địa điểm mai phục cuối cùng mà bọn họ dò xét được của đội hai.
"Nếu như chúng ta đi giải quyết người ở hướng 4 giờ và 6 giờ, lỡ như xui xẻo chúng ta toàn quân bị diệt...... Tuy rằng loại khả năng này rất thấp, nhưng dù sao đội hai cũng có một tay súng bắn tỉa vô cùng đáng gờm, trong tình huống như vậy, người rời xa khỏi khu vực giao chiến kia chẳng phải là nằm thắng hay sao?"
Mọi người trầm mặc một hồi.
"Phiền quá, hay là chúng ta xử lý từng người một, đi đến vị trí gần nhất là hướng 4 giờ giải quyết hai người kia trước, sau đó lại đi về hướng 6 giờ, cuối cùng giải quyết người ở hướng 12 giờ nọ!"
"Nhưng ngay khi đội chúng ta tiếp cận hướng 4 giờ, có lẽ tay súng bắn tỉa mai phục ở hướng 6 giờ đang nhắm vào chúng ta, tiêu diệt từng người một." Sở Dư buông tay.
Mấy người cùng nhau nhìn về phía Lạc Khinh Vân.
"Đội trưởng Lạc, anh nói nên làm sao bây giờ."
Lạc Khinh Vân nhếch miệng cười: "Rất thú vị. Thật ra tôi cảm thấy...... Một mình Đàm Mặc ở hướng 12 giờ."
"Hổ báo vậy sao?" An Hiếu Hòa ngây ngẩn cả người.
"Vì vậy, Sở Dư và Trang Kính, hai người tìm một chỗ mai phục trên núi đá này, tiếp ứng chúng tôi. An Hiếu Hòa, cậu dẫn thực tập sinh theo tôi đến hướng 12 giờ một chuyến. Nếu nhóm chúng tôi có người bị bắn trúng, mắt Sở Dư phải sáng lên một chút, tuỳ thời giữ liên lạc."
"Đã rõ." Sở Dư trả lời.
Ngay sau đó, chỉ nghe "Bùm-" một tiếng, máy theo dõi 360 độ ở trên cao "bùm" một cái vỡ vụn, các mảnh vỡ rơi xuống.
"Đệt!" An Hiếu Hòa lập tức cầm súng đề phòng.
Trên màn hình chỉ còn lại bông tuyết.
Hay cho một phát ra oai phủ đầu! Sở Dư cũng từng được huấn luyện làm Inspector, lúc này tóc gáy cô dựng đứng cả lên.
Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại hồi tưởng tiếng súng kia, "Là từ hướng 12 giờ truyền đến."
"Quả nhiên Đàm Mặc ở hướng 12 giờ!" An Hiếu Hòa vui vẻ, "Xem ra trực giác của Đội trưởng Lạc vẫn linh như vậy!"