Đến tận lúc chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, Tô Mạc Mạc vẫn không thể hiểu được ý nghĩa lời vừa rồi của Thương Ngạn.
Trước khi cô muốn hỏi thì một người khác đã ngắt lời trước —— bác sĩ trẻ tuổi lúc trước sau khi rời khỏi bệnh viện, hiện tại đã về lại phòng cấp cứu, thái độ với hai người cũng càng thêm ân cần.
Sau khi xác định được vết bỏng của Thương Ngạn không cần ở lại bệnh viện, anh ta còn vô cùng nhiệt tình đưa hai người rời khỏi phòng cấp cứu, cũng chủ động giới thiệu đường tắt để rời đi.
Tô Mạc Mạc như lọt vào sương mù đi theo đằng sau Thương Ngạn và rời khỏi bệnh viện.
Hiện tại đã gần hai giờ chiều.
Hai người một đường về từ ngọn núi kia, đừng nói cơm trưa, ngay cả một giọt nước cũng chưa uống.
Thương Ngạn suy nghĩ, nghiêng người nhìn cô gái phía sau, “Không đói bụng à?”
Tô Mạc Mạc bị gọi, hoàn hồn lại, thành thật trả lời: “Đói.”
“Vậy dẫn em đi ăn cơm.”
“…… Đi đâu?”
Thương Ngạn không đáp, anh chỉ duỗi tay gọi một chiếc taxi.
Anh mở cửa sau xe ra.
“Vào.”
“……”
Gương mặt cô gái lộ rõ vẻ chần chờ.
Thương Ngạn nhếch môi.
“Em đang sợ anh bắt cóc bán em đi?”
“Không phải……”
“Yên tâm.” Thương Ngạn chống một tay vào cửa, cười ghé vào cạnh cửa, đè thấp giọng nói vào tai cô gái:
“Nếu thật sự giữ được em trong lòng bàn tay, chắc chắn anh sẽ không nỡ bán đi…… Tự mình giữ gìn rồi ăn luôn càng tốt.”
Câu cuối cùng rất nhỏ nên Tô Mạc Mạc không thể nghe rõ, nhưng không thể ngăn cản việc cô nhận thấy được người thầy đáng kính này lại đang lấy việc chọc cô làm niềm vui.
Cô gái tức giận đến mức gương mặt vô thức rụt lại, khom người chui vào xe, không thèm để ý đến Thương Ngạn nữa.
Thương Ngạn cười cười, anh cũng cúi người ngồi vào theo.
Cửa xe được đóng lại.
Thương Ngạn thuần thục báo một dãy địa chỉ.
Từ khi đến thành phố C, Tô Mạc Mạc cực kì hiếm khi đặt chân ra khỏi viện điều dưỡng, nên cô cũng không quá quen thuộc với thành phố C lắm.
Ngược lại chính là tài xế taxi, sau khi nghe thấy địa chỉ ấy, thì bất ngờ nhìn hai người Thương Ngạn từ kính chiếu hậu.
——
Nơi đó là đoạn đường sang quý nhất thành phố C, nói là tấc đất tấc vàng cũng không quá.
Đặc biệt là người sống ở đó, tại sao còn phải ngồi xe taxi chứ?
Tài xế mang theo một bụng nghi hoặc, dẫm chân ga, điều khiển chiếc xe chạy đi.
Khoảng chừng nửa giờ sau, xe chạy đến ngoài rìa một khu biệt thự rồi bị chặn lại.
Có người chạy ra từ phòng bảo vệ, rõ ràng cũng có nghi vấn giống với tài xế. Nhưng ông vẫn rất cung kính, cúi người xuống bên cửa sổ.
Sau khi hạ cửa xe xuống, Thương Ngạn gật đầu nhẹ với đối phương.
Bảo vệ đó sửng sốt một chút, “Thương thiếu gia? Sao ngài lại……”
Ý cười trên mặt Thương Ngạn rất nhạt, không có ý định lên tiếng.
Người bảo vệ đó càng thức thời hơn, nói được một nửa liền nuốt xuống phần còn lại, quay đầu ra hiệu với bảo vệ còn lại trong phòng.
Cánh cổng an toàn đằng trước taxi được người trong phòng bảo vệ dùng chìa khóa bí mật trong máy tính mở khóa, cánh cổng kim loại chậm rãi mở ra hai bên.
Taxi chạy vào.
Khu biệt thự này hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, hiển nhiên địa hình cũng rất đặc thù, đường nhựa bên trong cánh cổng được trát bằng phẳng và sạch sẽ đến gần như không nhiễm một hạt bụi, ven đường là hoa cỏ cây cối được cắt tỉa rõ ràng, ngoài cửa sổ, khung cảnh vô cùng thản nhiên và im ắng.
Bên trong cánh cửa tiên có vết chân*.
*(Đây là gì mình cũng không biết luôn, xin giúp đỡ)
Trên thực tế, cả đoạn đường từ khi tiến vào, Tô Mạc Mạc từ cửa sổ phát hiện ra rằng, bên trong khu biệt thự này khác với nơi ở của Văn gia —— không giống với nơi cư trú, mà giống một công viên tự nhiên rộng lớn, chỉ có vài căn biệt thự nằm lẻ tẻ trong từng góc.
Cách nhau rất xa, không làm phiền nhau.
Cảm giác sinh sống ở đây nhất định giống với sống tại thế ngoại đào viên*……
*(Thế ngoại đào viên: Theo mình hiểu là vườn đào không nằm trong phạm vi trần thế)
“Đúng là khá giống.”
Người ngồi cạnh đột nhiên lên tiếng.
“……”
Tô Mạc Mạc ngẩn ra, sau đó mới phát hiện, hình như cô đã vô thức nói ra lời trong lòng.
Cô quay đầu nhìn qua.
Đối diện với ánh mắt nhìn cô không biết đã bao lâu của Thương Ngạn.
“Em thích nơi này?” Thương Ngạn hỏi.
Tô Mạc Mạc nghĩ nghĩ, “Rất thích hoàn cảnh, nhưng hình như lại quá an tĩnh……”
An tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy lạnh lẽo khó nói ngay trong lúc nắng ấm đang chiếu xuống.
Thương Ngạn tiếc nuối thu hồi lời muốn nói.
Anh nâng mắt, nói với tài xế taxi:
“Đằng trước quẹo phải.”
“…… À.”
Tài xế sợ hãi trong lòng đáp.
Ông hiểu hơn so với Tô Mạc Mạc, những người sống trong “công viên” này, đều là những nhân vật lớn dậm chân một cái là cả thành phố C đều chấn động.
Người ngồi đằng sau tuy mang dáng vẻ của một học sinh, nhưng vừa nghe xưng hô của bảo vệ, hiển nhiên rất có địa vị, không biết là công tử nhà ai đây……
Tưởng tượng như vậy, bàn tay nắm tay lái của tài xế chặt hơn rất nhiều.
Mấy lối rẽ này, đương nhiên đều dẫn đến một căn biệt thự chuyên dụng.
Đi dọc theo con đường Thương Ngạn chỉ, rất nhanh taxi đã chạy đến điểm cuối.
Căn biệt thự được thiết kế rất có phong cách hiện đại xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Cuối đường, đằng trước căn biệt thự, một người phụ nữ ăn mặc mộc mạc nhưng hào phóng đang đứng ven đường.
Thương Ngạn trả tiền xe, kéo cửa xe ra rồi dẫn Tô Mạc Mạc đằng sau cùng nhau xuống xe.
Taxi rời đi, hai người đi qua con đường nhựa sạch sẽ đến đối diện căn biệt thự.
Người phụ nữ đứng ven đường đó có phần kinh ngạc, đang dùng ánh mắt bất ngờ nhìn Tô Mạc Mạc.
Thương Ngạn đi đến giới thiệu cho Tô Mạc Mạc, “Đây là dì trong nhà mời đến chăm sóc anh, gần 50 tuổi. Bà họ Trần, anh gọi bà ấy là dì Trần, em cứ gọi giống anh là được.”
“……”
Tô Mạc Mạc gật nhẹ đầu.
Lúc này, hai người cũng bước đến trước mặt Trần Uyển Phương.
“Dì Trần,” Thương Ngạn hướng đến Tô Mạc Mạc, “Đây là bạn cùng lớp của con, Tô Mạc Mạc.”
Trần Uyển Phương hoàn hồn, cảm khái gật đầu, “Đúng là một cô bé xinh đẹp.”
Giọng nói của bà đường như mang theo chút khẩu âm địa phương, nghe rất đặc biệt, Tô Mạc Mạc ngoan ngoãn hơi khom người với đối phương, “Chào dì Trần.”
“Không cần khách sáo như vậy.” Trần Uyển Phương cười nhẹ, ngay sau đó nhìn sang Thương Ngạn, khó hiểu hỏi: “Vừa rồi bảo vệ gọi qua đây, dì còn tưởng rằng ông ấy nhìn lầm rồi —— không phải chuyến du thu kéo dài một ngày một đêm sao, làm sao hôm nay có thể về được?”
Đề cập đến chuyện này, cảm xúc trên gương mặt cô gái ảm đạm đi.
Thương Ngạn nhìn lướt qua, vươn tay xoa nhẹ mái tóc dài của cô gái.
“Đi vào rồi nói sau.”
Khi Trần Uyển Phương nhìn thấy động tác của Thương Ngạn, trong mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên.
Nhưng bà nén cảm xúc rất nhanh, đáp “ừm” với Thương Ngạn xong liền xoay người mở cửa chính của biệt thự.
Đằng sau còn có tiếng nói vọng đến ——
“Anh đừng sờ đầu em.”
“Tại sao?”
“……”
“Không nói nguyên nhân, anh coi như không nghe thấy.”
“…… Người ta nói như vậy sẽ không cao.” Nghẹn nửa ngày, giọng nói của ủy khuất của cô gái vang lên.
Nam sinh bật cười, “Bọn họ lừa em.”
“—— anh lại sờ!”
“Sư phụ đem khả năng cao lên chia cho em một chút.”
“………………”
Trần Uyển Phương đang đưa lưng về bọn họ nghe thấy giọng trêu ghẹo cô gái của người kia, biểu cảm không khống chế được sự kinh ngạc, đồng thời cũng xen lẫn chút do dự và chần chờ.
Bà bấm mật khẩu cửa, đẩy cửa chính ra và xoay người đón hai người đi vào.
Nhiệt độ trong biệt thự được giữ ở mức thích hợp nhất, 26 độ C.
Thương Ngạn lấy áo khoác đang đặt trên vai xuống, áo lông đen bị cắt phần cánh tay cùng với băng vải trắng liền lộ ra.
Trần Uyển Phương vừa xoay người định nói gì đó sợ tới mức sửng sốt ——
“Sao lại thế này!”
Tô Mạc Mạc muốn lên tiếng nhưng Thương Ngạn đã tùy tiện dẫn dắt câu chuyện.
“Không sao,” anh cười, “Bị lò nướng làm phỏng nhẹ thôi.”
Sắc mặt Trần Uyển Phương không đẹp lắm ——
“Đã băng thành như vậy rồi, còn nói là phỏng nhẹ thôi? Con còn dùng từ "thôi" với dì.”
Bà không yên tâm, muốn đi lên xem xét, “Vết thương xử lý thế nào rồi? Có cần dì gọi bác sĩ đến xem cho con không?”
“Hôm nay không cần, chờ ngày mai đổi thuốc đi.”
Thương Ngạn nói, đề tài được chuyển đi.
“Dì Trần, cơm trưa hôm nay của tụi con bị ngâm nước nóng với lò nướng rồi, dì xem……?”
Nghe nói hai người còn chưa ăn trưa, Trần Uyển Phương bất đắc dĩ đáp: “Sao lại không gọi sớm về cho dì, dì sẽ chuẩn bị kĩ hơn cho hai đứa?”
Nói xong, bà mới nhớ tới nguyên nhân.
Trần Uyển Phương oán hận lườm Thương Ngạn một cái, “Con xem con đi, bản thân thì không chịu chuẩn bị điện thoại, còn liên lụy con gái người ta chịu đói cùng con —— hai đứa đợi chút, dì đi chuẩn bị liền đây.”
Nói đoạn, Trần Uyển Phương lo lắng nhìn sơ qua cánh tay Thương Ngạn, rồi vội vàng đi vào gian bếp trong phòng ăn.
Phòng khách chỉ còn lại hai người Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc.
Tô Mạc Mạc nhìn một vòng quanh căn biệt thự, không thấy được bất kì ai hay tiếng động nào khác, cô tò mò nhìn Thương Ngạn.
“Chú dì không về sao?”
“……”
Ánh mắt Thương Ngạn lóe lên. Một giây sau, khóe miệng anh cong lên.
“Anh không sống cùng bọn họ.”
Tô Mạc Mạc ngẩn ra.
Tuy trên mặt nam sinh là nụ cười, nhưng trong đôi mắt đen như mực kia thì không hề nhìn thấy một cảm xúc nào liên quan đến việc tươi cười.
Trong lòng Tô Mạc Mạc xẹt qua chút suy đoán, cô cũng không hỏi tiếp.
Ngừng hai giây, không biết Thương Ngạn nghĩ tới gì đó, cười nhẹ nói, “Vì thế, sau này em có thể tới bất kì lúc nào.”
Lúc này, đôi mắt đen kia thật sự hiện lên ý cười.
Tô Mạc Mạc: “…………?”
Quan hệ nhân quả “vì thế” này, được cấu thành như thế nào vậy?
Hai người ăn một bữa “cơm trưa” đơn giản, Thương Ngạn mang Tô Mạc Mạc lên lầu tham quan và giới thiệu phòng.
Khi vừa đi vào thư phòng, điện thoại bàn với nhiều sợi dây gắn kết vang lên.
“Chờ anh một lát.”
Thương Ngạn đi qua, lập tức có chút bất ngờ khi thấy số gọi đến.
Anh giơ tay ý bảo Tô Mạc Mạc im lặng, sau đó mới khoanh tay ấn loa.
Giọng nói nôn nóng của Ngô Hoằng Bác truyền ra từ microphone ——
“Alô alô alô? Là cha Ngạn à??”
Thương Ngạn thấy cái đầu nho nhỏ tò mò xuất hiện dưới mí mắt mình, không khỏi phân tâm.
Anh rũ mắt, “ừ” một tiếng, hơi không chút để ý nói:
“Chuyện gì vậy?”
“—— cha Ngạn, tôi nghe nói cậu bị lò nướng đập trúng! Có thật không!?”
Bên cạnh truyền đến một tiếng nhắc nhở, nghe tiếng thì có vẻ là Loan Văn Trạch, “Nếu là giả, hẳn là bây giờ Ngạn ca đang du thu trên núi, sẽ không nhận được điện thoại của cậu.”
“À à……”
Ngô Hoằng Bác bên kia điện thoại rõ ràng sửng sốt vài giây rồi lập tức bắt đầu gân cổ gào lên ——
“Vậy tức là bị phỏng thật? Mẹ nó, cha Ngạn không sao chứ?? Cậu chính là hi vọng của cả tổ chúng ta —— tay của cậu càng là bảo bối! Cũng không thể bị một sự cố trong chuyến du thu hủy hoại chứ!”
Thương Ngạn bị Ngô Hoằng Bác làm ồn đến mức nhức đầu.
Anh ghét bỏ “chậc” một tiếng.
Tiếng lảm nhảm của Ngô Hoằng Bác bị chặn.
Tô Mạc Mạc đứng kế bên nghe thấy, rất ngạc nhiên.
Thương Ngạn duỗi tay gõ gõ mặt bàn, có phần không kiên nhẫn.
“Ai nói cho cậu biết?”
——
Nếu Ngô Hoằng Bác đã biết, vậy hơn nửa trường đều đã biết.
“Cha Ngạn, hiện tại trong trường đã truyền đi khắp nơi rồi, nói cấu anh hùng cứu mỹ nhân, xả thân cứu học trò nhỏ, còn nói than lửa còn đang cháy trong lò nướng rơi thẳng xuống người cậu, còn nói ——”
Thương Ngạn không nghe nổi nữa.
Anh cười nhạo, “Còn nói gì, tôi trọng thương không qua khỏi, buông xuôi nhân gian?”
Ngô Hoằng Bác: “………………”
Câu này hơi ghê, cậu ta không dám đáp.
Tô Mạc Mạc nghe được không nhịn được nửa, nhỏ giọng nở nụ cười.
Vừa nghe thấy tiếng này, âm lượng hưng phấn của Ngô Hoằng Bác vang lên ——
“Ai? Ai ai? Có phải tôi nghe thấy tiếng mỹ nhân Tiểu Tô của chúng ta hay không —— các cậu có nghe không, không phải ảo giác của tôi đúng không?”
“Không phải.”
“Ừ, tôi cũng nghe thấy.”
“Thì ra Tiểu Tô và Ngạn ca đang ở cạnh nhau, chúng ta cứ yên tâm ——”
Tiếng cười ngây ngô của Ngô Hoằng Bác bỗng dưng dừng lại, hệt như con vịt bị người ta siết cổ.
Vài giây sau, hơi thở đối diện bất ngờ trở nên hoảng sợ ——
“Khoan đã, cha Ngạn, không phải cậu đang nhận điện thoại ở nhà sao, cậu muốn làm gì với Tiểu Tô của chúng ta vậy!!?”
Cụm từ “Tiểu Tô của chúng ta” có trong mỗi câu đã thành công đụng vào đường dây cao thế của Thương Ngạn.
Cặp mắt anh tối đen.
Sau vài giây yên lặng.
Thương Ngạn đột nhiên nhấc tay phải của mình lên, hôn lên mu bàn tay của chính mình.
——
Tiếng nước rất nhỏ dễ dàng làm người ta liên tưởng vang lên.
Toàn bộ tập thể bên kia đều đứng hình.
Thương Ngạn khẽ liếm quai hàm trên, cười nhẹ.
“Các cậu đoán gì, thì là cái đó.”
Tác giả có lời muốn nói: Cha Ngạn: Các cậu vừa nói Tiểu Tô của ai:)
Hết chương 43