Anh Ấy Rất Điên

chương 55:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nhưng mà, sói đã bị em dắt vào…… Làm sao bây giờ?”

Trong căn phòng tối tăm chỉ có ánh trăng, nhiệt độ quét qua bên tai làm bầu không khí càng thêm ái muội.

Tô Mạc Mạc không nhịn được khẽ run.

Đổi lấy bên tai một tiếng cười khàn khàn ——

“Nhóc con, trong lòng em, sư phụ không bằng cầm thú như thế ư.”

Tô Mạc Mạc: “…… Không, không có.”

“Vậy em run cái gì?”

“……”

Nghe ra sự đùa giỡn không che dấu trong giọng điệu của anh, Tô Mạc Mạc ngậm chặt miệng, không lên tiếng nữa.

Thời gian, địa điểm và mức độ tối tăm đều nguy hiểm, hiện tại Thương Ngạn không hề có chút tín nhiệm gì với nhân tính và điểm giới hạn của bản thân, nên anh tự giác lui nửa bước.

Nhưng cũng không buông cánh tay cô gái ra.

Hiển nhiên Tô Mạc Mạc cũng nhận ra, cô giật nhẹ tay, sau đó khó hiểu ngửa đầu nhìn anh.

“Anh còn chưa đi sao?”

Thương Ngạn kéo cô gái đến trước cửa sổ sát đất, bên ngoài là hoa lá và ánh trăng, nghe vậy thì nghiêng người.

“Vất vả lắm anh mới lén lên được, em đã đuổi anh đi liền?”

“……”

Tô Mạc Mạc không khua môi múa mép với anh, rút tay về. Cô xoay người, bước bàn chân trắng nõn, chạy đến bên cạnh tủ quần áo, lấy ra một cái đệm tròn mềm mại.

Có lẽ là một đôi với cái trên mặt đất.

Thấy cô gái đỏ mặt cầm đồ qua đưa cho mình, khó có khi Thương Ngạn sinh ra chút hảo cảm với Văn gia.

—— Mặc dù chỉ vì ngôi nhà này có một cặp đệm.

Thương Ngạn nhận lấy.

Hai người sóng vai, ngồi xuống trước cửa sổ sát đất.

Chạc cây ngoài cửa sổ bị bóng tối bao lấy, khi mặt trăng trên bầu trời bị tầng mây hơi mỏng che khuất, chút ánh sáng ít ỏi trong phòng cũng biến mất.

Thương Ngạn nghiêng mắt, vẫn luôn nhìn cô gái bên cạnh.

Tô Mạc Mạc cũng thu mắt lại từ ngoài cửa sổ, chậm rãi gối lên cánh tay đặt trên đầu gối của mình, nghiêng mặt, thấp giọng lẩm bẩm: “Thật thần kỳ……”

“Hửm?”

Ngón tay đặt bên người của Thương Ngạn động đậy, cuối cùng anh vẫn không nhịn xuống, vươn tay xoa nhẹ đầu cô gái, mỉm cười hỏi, “Cái gì thần kỳ?”

Tô Mạc Mạc ngước mắt, “Là…… Chỉ có hai người là em và sư phụ, không nói lời nào, thật yên tĩnh, nhưng hình như lại không có chút xấu hổ nào.”

Thương Ngạn thấp giọng cười rộ lên.

“Chuyện này rất thần kỳ?”

Tô Mạc Mạc nhìn anh.

Bàn tay đặt trên đầu cô của Thương Ngạn do dự một chút rồi vỗ vỗ.

Thương Ngạn giật mình.

Anh áp người qua, cười khẽ bên tai cô gái, “Vậy sau này, sư phụ mang em đi làm thật nhiều chuyện thần kỳ, được không?”

Tô Mạc Mạc: “…………”

Không biết vì sao, cảm giác Thương Ngạn cho cô lúc này như chó sói đóng giả làm bà ngoại, chống gậy đứng bên ngoài cửa sổ gõ cửa trong truyện thiếu nhi.

Tô Mạc Mạc trầm mặc hai giây.

“Không được.”

——

Lạch cạch, bé thỏ trắng cảnh giác đóng cửa lại.

Thương Ngạn không nhịn được bật cười.

Anh lùi người lại, không chọc cô, “Em thường xuyên ngồi một mình như vầy?”

“Ừm.” Tô Mạc Mạc đáp nhỏ.

Cặp mắt Thương Ngạn khẽ động, “Không nhàm chán sao.”

Tô Mạc Mạc nghĩ ngợi, lắc đầu, “Quen là được.”

“……”

Ánh mắt Thương Ngạn hơi trầm xuống.

“Thành thói quen là được”.

Nhưng cô chỉ mới có mười sáu tuổi, cơ thể lại mang bệnh, nhiều năm như vậy, làm sao có thể quen ở một mình kia chứ?

Nhà họ Tô……

Bàn tay bên sườn của Thương Ngạn chậm rãi nắm chặt, ánh mắt dời qua một bên, không tiếp tục đối diện với cô nữa, sợ rằng cảm xúc lúc này của mình sẽ dạo cô.

“Em thích ngôi sao.”

Đột nhiên cô nói khẽ.

Thương Ngạn nghiêng mắt nhìn cô, Tô Mạc Mạc đang ngước cổ, cằm nhòn nhọn, nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, còn có những ngôi sao vụn vặt, loang lổ như được người ta tùy tiện rải ra khắp nơi.

Khóe mắt cô cong xuống.

“Bọn chúng biết nghe em nói chuyện, cũng vẫn luôn bên cạnh em, em có thể đọc tên rất nhiều chòm trong đó, là mẹ viện trưởng đã dạy cho em ——”

Cô gái đột ngột im bặt.

Thương Ngạn cũng nhạy bén phát hiện người đã xuất hiện trong lời cô.

“Mẹ viện trưởng là ai?”

“……”

Cặp mắt Tô Mạc Mạc lóe lóe, đắn đo rồi bất an cúi gằm xuống.

Thương Ngạn hơi khó chịu.

Ánh mắt anh tối đen, trên mặt chỉ lộ ra nụ cười mỏng manh, “Bây giờ không muốn kể, vậy sau này rồi kể.”

“……”

Cô gái hãy còn chôn mặt vào đó, không chịu nói một chữ.

Thương Ngạn đợi một hồi lâu, không tiếng động thở dài trong lòng.

Anh đứng lên, sờ đầu cô, “Tối nay nghĩ ngơi cho tốt, sư phụ đi trước, ha?”

“…………”

Đáp lại anh chỉ có sự tịch mịch.

Thương Ngạn không cưỡng cầu, xoay người đi đến cửa phòng. Ngay lúc anh nắm tay nắm cửa, đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng nói rất nhỏ ——

“Nhiều nhất là một năm.”

Thương Ngạn bỗng dưng quay người.

Cô gái đưa lưng về phía anh, bóng dáng nhỏ nhắn co lại ở đó.

Không khí trong phòng bị thanh âm này làm chấn động.

“Trong vòng một năm, em sẽ nói hết tất cả cho sư phụ.”

“……”

“Vậy nên, sư phụ có thể chờ em không?”

“…………”

Lần này, Thương Ngạn trầm mặc cực kì lâu.

Lâu đến mức làm trong lòng cô dâng lên nỗi bất an, anh mới lên tiếng hỏi:

“Tại sao lại là một năm?”

Những cảm xúc bất an bò lên khắp người anh, im lặng cắn xé lồng ngực anh.

Tô Mạc Mạc trả lời: “Bởi vì trước mười tám tuổi, em cần phải làm một quyết định rất quan trọng.…… trước lúc đó, em muốn …… Có thể em sẽ nhờ sư phụ nói cho em, nên chọn như thế nào.”

Thân ảnh nam sinh trong bóng tối cương cứng hồi lâu.

Sau một lúc lâu.

Anh buông mắt, thấp giọng.

“Được.”

“Anh chờ em.”

“……”

Cửa phòng mở ra rồi khép lại.

Vầng trăng tròn treo trên ngọn cây đang lén lút trốn đằng sau những đám mây.

……

Đi ra từ biệt thự Văn gia, trên đường càng thêm yên tĩnh.

Thương Ngạn mặt không biểu cảm, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trăng càng lộ ra vài phần bén nhọn băng giá.

Anh trở về xe nhà mình, mượn điện thoại của tài xế rồi gọi đi.

Bên kia không mất bao lâu đã bắt máy.

Giọng Bạc Ngật vang lên từ bên kia ——

“Đại ca, tôi gọi cậu là đại ca được chưa? Sắp sửa chín giờ rồi, tôi còn là người trưởng thành cả thể chất và tinh thần đều khỏe mạnh, tôi cũng có cuộc sống về đêm —— đương nhiên tôi biết cậu không hiểu, nhưng cậu phải thông cảm cho tôi chứ.”

Thương Ngạn cau mày, lúc này không có tâm tư vui đùa với anh ta.

“Tôi đã xác định được lai lịch của Tô Mạc Mạc.”

“……”

Bên kia dừng thở trong chốc lát.

Vài giây sau, vài tiếng lạch cách vang lên, có lẽ sau khi đã đổi sang phòng khác, Bạc Ngật mới lên tiếng lần nữa.

Lúc này, ngữ khí anh ta xen lẫn sự nghiêm túc.

“Bên tôi cũng tra ra vài dấu hiệu, nhưng không thể xác định, còn lên quan đến ………… Nên tôi còn chưa nói cho cậu.”

“Nếu cậu cũng tra ra được là Tô gia, vậy có thể tiếp tục tra theo hướng đó.”

Bạc Ngật trầm giọng: “Em ấy thật sự là người của Tô gia…… Là con gái nghe đồn đã chết yểu của Tô Nghị Thanh năm đó?”

Thương Ngạn rũ mắt.

Sau một lúc lâu, anh mới “ừ” một tiếng.

Bạc Ngật: “Thật không ngờ…… Phải nói rằng Thương gia các người và Tô gia thật sự rất có duyên, câu chuyện hài kịch như vậy còn có thể xảy ra trên người các cậu?”

Thương Ngạn lạnh mắt, giọng nói cũng tương tự.

“Có phải nghiệt duyên hay không còn chưa biết.”

Đương nhiên Bạc Ngật hiểu ý của anh, do dự rồi mới mở miệng: “Tô Nghị Thanh và phu nhân của ông ta, trong ấn tượng của tôi cũng xem như là loại người lương thiện trong giới, nhưng bà cụ của Tô gia kia…… Có tiếng là khó đối phó, tôi thấy chuyện này chắc chắn có ẩn tình.”

Thương Ngạn nghe thấy Bạc Ngật ậm ừ, nhíu mày.

“Có phải cậu còn nghe nói chuyện gì không?”

“……”

Bạc Ngật trầm mặc vài giây, cắn chặt răng, nói thẳng: “Chuyện này ta chưa chứng thực, cũng không thể chứng thực, nên cậu cứ nghe thử đi, đừng tin tưởng quá.”

“Cậu nói đi.”

“Chắc cậu cũng đã biết con gái này của Tô Nghị Thanh có bệnh tim bẩm sinh rồi đúng không?”

Thương Ngạn trầm mắt, “…… Ừ.”

“Tôi nghe một người lớn tuổi trước kia đã làm công cho Tô gia nói, thật ra trước khi đứa bé được sinh ra, cũng đã được chẩn đoán chính xác.”

“……”

Hô hấp của Thương Ngạn bỗng dưng cứng lại.

Bàn tay nắm chặt điện thoại siết lại theo bản năng.

Người bên kia điện thoại cũng nói theo suy đoán trong lòng anh lúc này ——

“Lúc đó bà cụ Tô đã yêu cầu phá thai, nhưng phu nhân của Tô Nghị Thanh, chính là Giang Như Thi đang mang thai, khăng khăng muốn sinh đứa bé ra.”

“Bà cụ Tô cực kì buồn bực, nghe nói cuối cùng Giang Như Thi lấy cái chết ra uy hiếp, mới giữ lại đứa nhỏ này …… Nhưng từ đó về sau bà cụ Tô cực kì không thích đứa bé đó, thận chí đến lúc sắp đến ngày dự tính sinh, bà cũng không thèm đi thăm con dâu thứ hai và cháu gái của mình.”

“Đến tận vài năm sau, khi Giang Như Thi sinh ra đứa cháu trai duy nhất của Tô gia, Tô Yến, quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người mới dần hòa hoãn.”

“……”

Thương Ngạn trầm mặc, đường cong gương mặt thanh lãnh sắc bén, môi mỏng cũng căng chặt.

“Vì vậy, ý của cậu là, đến giờ Tô Mạc Mạc lưu lạc bên ngoài, không thể trở về nhà, nguyên nhân chủ yếu chính là bà cụ đó của Tô gia.”

Nhận ra sự lạnh lẽo trong giọng Thương Ngạn, trong lòng Bạc Ngật run lên, nghiêm túc phủ nhận: “Tôi không hề nói như vậy, tôi chỉ kể cho cậu nghe, hơn nữa tôi cũng đã nói với cậu câu chuyện này chưa chắc là sự thật.”

“Không nắm chắc tám phần trở lên, cậu sẽ nói ra sao.”

Thương Ngạn lạnh giọng hỏi.

Bạc Ngật: “…… Sẽ không.”

Thương Ngạn: “Tôi biết rồi.”

Nói xong, anh chuẩn bị cúp máy.

“Mẹ nó đừng đừng đừng —— đừng cúp máy!

Bạc Ngật bên kia nóng nảy.

“Sao tôi lại cảm thấy cậu muốn xả giận thay nhóc con nhà cậu, cầm dao kề lên đe dọa bà cụ vậy!?”

Thương Ngạn bật cười.

Tiếng cụt lủn, âm cuối lạnh băng.

Bạc Ngật: “…………”

Bạc Ngật: “Bình tĩnh.”

Thương Ngạn hít sâu một hơi, đè nén những cảm xúc thô bạo đó dưới đáy lòng.

Sau đó anh chậm rãi nói, giọng nói khàn khàn.

“Tọi sẽ không.”

“Ít nhất trước khi điều tra rõ chân tướng lí do Tô gia “đuổi” em ấy đi, tôi sẽ không làm gì hết.”

Bạc Ngật cẩn trọng dò hỏi: “Vậy nếu…… Tôi nói nếu, nếu chuyện tôi vừa nói là thật, bà cụ Tô đó là người như thế, cậu sẽ ……?”

Thương Ngạn lại cười.

Lạnh hơn vừa rồi.

Bạc Ngật nuốt nước miếng, “Tôi tra, nhất định tôi sẽ tra rành mạch rõ ràng —— nhưng trước lúc đó, đồng ý với tôi, cậu không được làm gì cả.”

“……”

“Nếu cậu thật sự làm ra chuyện gì, cậu có tin là chị cậu sẽ ăn tươi nuốt sống tôi luôn không?”

Thương Ngạn rũ mắt, che đi đáy mắt âm u.

“Yên tâm.”

“Coi như là vì Tô Mạc Mạc, tôi sẽ không làm gì hết.”

“……”

Nhận được lời bảo đảm, lúc này Bạc Ngật mới thở phào một hơi thật dài.

*

Hoạt động ngày kỉ niệm thành lập trường của Tam trung chính thức kết thúc vào cuối tháng 11.

Vốn dĩ cho rằng chuyện này sẽ như lục bình trong nước, rất nhanh sẽ biến mất không còn dấu vết theo thời gian, nhưng ngày hôm sau diễn ra hoạt động ấy, trong trường đột nhiên có vài lời đồn đãi truyền đi.

Tất cả những lời đồn đãi đó đều hướng về một người ——

Lớp 11-1, Tô Mạc Mạc.

Thứ hai, tiết cuối cùng của buổi sáng kết thúc, theo thường lệ, Tô Mạc Mạc cùng Liêu Lan Hinh và Tề Văn Duyệt đi đến nhà ăn của Tam trung.

Dọc theo đường đi, sắc mặt Tô Mạc Mạc càng thêm kì lạ.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không —— cô cảm thấy rất nhiều người đi ngang qua đều nhìn vào mình, thỉnh thoáng còn kèm theo vài tiếng nói nhỏ.

Chẳng qua vì vẻ ngoài và mức độ nổi tiếng, Tô Mạc Mạc đã quen việc bị người khác chú ý ở Tam trung, sau khi tự hỏi nhưng vẫn không tìm ra lí do, cô cũng gác chuyện này qua một bên.

Ba người lấy đồ ăn xong thì tìm bàn dài bốn người còn trống và ngồi xuống.

Một đầu khác của bàn dài, mấy nữ sinh vốn đang trò chuyện bỗng im bặt.

Hai người trong đó nói ——

“Cậu ấy là Tô Mạc Mạc đúng không?”

“Đúng vậy…… Gương mặt rất dễ nhận ra.”

“Vậy lời đồn đó là thật chăng? Cậu ấy thật sự có bệnh à, thoạt nhìn cũng không giống ——”

“Ai biết được, nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận mới được, dù sao mình cũng không dám ở đây ăn cơm tiếp đâu……”

“Mình cũng giống cậu.”

“……”

Có hai nữ sinh đó dẫn đầu, bưng mâm cơm mới ăn được một nửa lên rồi đứng dậy rời đi; những người còn lại trong bàn cũng nhìn nhau rồi tự giác đứng lên, đi ra các nơi khác.

Tô Mạc Mạc vừa ngồi xuống thì ngây ra, khó hiểu quay đầu nhìn.

Học sinh trong nhà ăn rất đông.

Khi vô số ánh mắt ngó qua đây đụng phải mắt cô, bọn họ sôi nổi tránh đi.

Trong vài giây đó, trong vô số những ánh mắt, Tô Mạc Mạc thấy rõ rất nhiều cảm xúc phức tạp: Sợ hãi, tìm tòi nghiên cứu, kiêng kị, tò mò, tránh né, đồng tình, ác ý……

Tô Mạc Mạc căng thẳng trong lòng.

Cô cầm chặt mâm cơm theo bản năng, trong lòng xẹt qua dự cảm xấu.

Tề Văn Duyệt và Liêu Lan Hinh cũng khó hiểu như thế.

Mãi đến khi Tề Văn Duyệt không nhịn được nữa, gọi một học sinh quen biết từ cấp 2 đến, hai người lẩm bầm lầm bầm một lúc lâu mới xụ mặt quay về.

“Sao lại thế này?” Liêu Lan Hinh hiếm khi chủ động hỏi.

Tề Văn Duyệt sắc mặt phức tạp ngó qua Tô Mạc Mạc, “Mạc Mạc…… cậu đừng nóng giận.”

“Ừ.” Tô Mạc Mạc chậm rãi gật đầu.

Tề Văn Duyệt: “Không biết đứa ngu nào ra ngoài đồn, nói Mạc Mạc của chúng ta đánh mất cơ hội làm người chủ trì của ngày kỉ niệm thành lập trường, là vì cậu ——……” Tề Văn Duyệt kiêng dè nhìn Tô Mạc Mạc, thấp giọng, “Là vì cậu…… Có bệnh.”

…… Tới rồi.

Bàn tay cầm đũa của Tô Mạc Mạc run nhẹ.

Giấy không thể gói được lửa.

Cô đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy.

Nhưng không ngờ rằng ngày này sẽ đến nhanh như vậy.

Tề Văn Duyệt còn đang không ngừng tức giận: “Đám thiểu năng trí tuệ này thật là…… Ai nói gì bọn họ cũng tin! Còn có người nói Mạc Mạc của chúng ta mắc bệnh truyền nhiễm, có phải trong đầu toàn là shit thôi không*?! Nếu là thế thật, vậy trường điên rồi nên mới cho Mạc Mạc đến đây học sao!?”

*(Nguyên convert)

Tề Văn Duyệt nói mấy câu đó cũng không giảm âm lượng, ngược lại còn tăng cao không ít, mấy học sinh ngồi gần đó cũng nghe được. Mấy lời nói khẽ và ánh mắt trông qua cũng vì những lời đó mà xấu hổ đình trệ.

Sau đó bọn họ đồng loạt cúi đầu, chôn mặt vào mâm cơm.

Tô Mạc Mạc lại lắc đầu.

“Đừng nóng giận, mình không sao, Duyệt Duyệt.”

Tề Văn Duyệt khiếp sợ nhìn cô: “Cậu không giận sao? Bọn họ bịa đặt như này về cậu!”

“……” Tô Mạc Mạc trầm mặc thật lâu, ngước mắt, bỗng dưng cười khẽ, “Nhưng mà, đúng là mình có bệnh.”

Giọng cô rất nhỏ, nụ cười kia tựa như đóa hoa chậm rãi nở rộ giữa khung cảnh ngày xuân, đẹp đến mức khiến Tề Văn Duyệt thật thần.

Liêu Lan Hinh bên cạnh nhíu mày.

“Nhưng tuyệt đối không phải bệnh truyền nhiễm, bọn họ không nên như thế, đây thuộc về bạo lực ngôn ngữ.”

Tô Mạc Mạc buông mắt.

Một lúc lâu sau, cô gái khẽ cong khóe môi, ý cười dịu dàng, nhưng cảm xúc dưới đáy mắt lại không rõ ràng.

“Thật ra cũng không khác lắm…… Con người kiêng kị bệnh tật, là chuyện rất bình thường, không có ai tự nguyện đến gần bệnh viện, người có bệnh cũng thế.”

Nếu biết được căn bệnh thật sự của cô, những ánh mắt đó sẽ càng thêm kịch liệt.

Bất kể đó là tò mò hoặc tìm tòi nghiên cứu, đồng tình hoặc kiêng dè…… Những cảm xúc đó đều sẽ tăng lên gấp bội.

Bọn họ sẽ ngày qua ngày, từng thời từng khắc nhắc nhở cô ——

Khoảng cách giữa cô và người bình thường, có thể sẽ vì những ánh mắt đó mà xa xôi như dải ngân hà không thể với tới.

Tề Văn Duyệt hồi thần, cũng nghe ra khổ sở ẩn sâu trong cô.

Cô ấy nhíu mày, không ăn mà chọt chọt đò ăn trong mâm, sau đó lại thấp giọng oán giận: “Ngạn ca đâu, mấy lúc này sao cậu ấy không ở cạnh Mạc Mạc chứ?”

Tô Mạc Mạc hoàn hồn, vội vàng ngẩng đầu.

“Cậu đừng nói chuyện này cho anh ấy.”

“Như vậy sao được??” Tề Văn Duyệt phản bác theo thói quen, “Cần phải nói cho cậu ấy mới đúng chứ —— nếu cậu ấy nói một câu, mình không tin trong trường có ai dám bàn về cậu ngay trước mặt cậu.”

“Đừng mà.”

Tiếng của Tô Mạc Mạc hiếm khi nóng nảy.

Tề Văn Duyệt càng khó hiểu nhìn cô: “Tại sao chứ? À…… Cậu sợ cậu ấy truy vấn bệnh của cậu à?”

Tô Mạc Mạc lắc đầu, “Tổ Huấn Luyện máy tính có một cuộc thi vô cùng quan trọng vào tháng 12, bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị từ tháng 10.”

Dường như chưa yên tâm, Tô Mạc Mạc nghiêm túc nhìn Tề Văn Duyệt, gần như gằn ra từng câu chữ ——

“Cậu đừng làm cậu ấy phân tâm vào lúc này.”

“À……”

Tề Văn Duyệt không tự nguyện đáp ứng.

Liêu Lan Hinh bổ sung.

“Mình biết cuộc thi đó, ba năm một lần, cấp bậc quốc tế, tháng 12 là thời điểm thi vòng loại ở châu Á của bọn họ đúng không?” Nói xong, cô ấy Tô Mạc Mạc.

“Ừ.” Tô Mạc Mạc đáp.

Liêu Lan Hinh: “Hơn nữa mình nghe nói, hai thành viên khối 12 đã rời tổ. Mà cuộc thi đó, nếu mình nhớ không lầm, hẳn là cuộc thi tập thể tham gia theo nhóm, nếu nhân số chợt giảm mà không có người thay vào thì sẽ rất bất lợi với bọn họ.”

“Đúng vậy,” Tô Mạc Mạc lộ ra sự lo lắng, “Gần đây anh ấy bị chuyện này làm phiền rất lâu, nên mình không muốn quấy rầy anh ấy vì mấy chuyện nhỏ nhặt vào thời gian này.”

Liêu Lan Hinh gật đầu, hiển nhiên cũng tán đồng với cách làm của cô.

Nhưng cô ấy ngồi đối diện Tô Mạc Mạc, khi vừa lơ đãng ngước lên nhìn, đôi đũa trong tay liền dừng lại ngay giữa không trung.

Vài giây sau, Liêu Lan Hinh bật cười hiếm thấy.

Cô ấy bưng mâm cơm và đứng lên.

“Xem ra là do chúng ta nhọc lòng rồi……”

Tề Văn Duyệt ngồi cạnh thấy vậy thì nóng nảy, “Bạn cùng bàn, cậu sẽ sẽ không như vậy phải không!?”

“……” Liêu Lan Hinh bị ngắt lời, ngó qua một cách xem thường, sau đó cằm nâng lên, hướng về lối đi nhỏ phía sau Tô Mạc Mạc.

“Tự cậu mở to mắt ra nhìn xem ai tới đi.”

“Hả?”

Tề Văn Duyệt quay đầu nhìn, vui vẻ ra mặt, “Ngạn ca?”

Không đợi nam sinh đến gần, Tề Văn Duyệt đã lôi Liêu Lan Hinh đến một đầu khác của bàn ăn này. Trước đó, cô nàng còn không quên cười hì hì với Tô Mạc Mạc đang sửng sốt quay đầu ——

“Không quấy rầy, không làm kỳ đà cản mũi, bọn này là bóng đèn có ý thức tự giác*.”

*(Đoạn này tui chém)

Tô Mạc Mạc: “…………”

Cô chưa kịp cãi lại câu gì, hai người đã ngồi xuống vị trí xa nhất trên bàn.

Cùng lúc đó, một bóng người thon dài cũng dừng chân cạnh cô.

Hình như còn mang theo áp suất thấp.

Tô Mạc Mạc: “……”

Cô gái chậm chạp ngước mặt, lộ ra nụ cười dịu dàng.

“Sư phụ, buổi trưa tốt lành.”

Cảm xúc trong con ngươi kia đen nghìn nghịt, cả khuôn mặt anh tuấn cũng hơi bạnh ra, mặt không biểu cảm.

“Không tốt.”

Nam sinh nghiêng người, dưới mấy cặp mắt lén nhìn của hơn phân nửa nhà ăn, anh ngồi thẳng xuống đối diện cô gái.

Môi mỏng nhếch lên, một độ cong nhẹ đến mức không như nụ cười xẹt qua ——

“Nhóc con nhà anh đã bị người ta bắt nạt đến sắp toi rồi, còn không chịu rên một tiếng nói với anh —— em nói cho anh, anh có thể tốt chỗ nào?”

“……”

Tô Mạc Mạc chột dạ cúi đầu, “Không phải em thấy mọi người phải chuẩn bị tho đấu, thật sự rất bận …… Lúc này mới không dám quấy rầy anh……”

“Đừng tìm cớ.”

Thương Ngạn lạnh lẽo rũ mắt.

“Có phải anh đã nói trước với em rồi không, anh không sợ phiền phức, nên khi những phiền phức đó tìm đến, anh sẽ đứng cản trước người em.”

Tô Mạc Mạc trầm mặc.

Thương Ngạn không chớp mắt quan sát cô vài giây, nheo mắt, “Bây giờ em hoàn toàn xem lời sư phụ như gió thoảng bên tai à?”

Tô Mạc Mạc lắc đầu, gác đôi đũa gắp chưa được mấy gắp xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn.

“Em không có.”

“Nếu lần sau có chuyện như vậy, nhất định em sẽ nói với sư phụ đầu tiên.”

Lúc này Thương Ngạn mới vừa lòng.

Anh dời mắt, đảo qua xung quanh cô gái, phá tan vô số ánh mắt trộm trông qua đây.

Thương Ngạn nhíu mày.

“Bọn họ nói em cái gì, bệnh truyền nhiễm?”

“……” Tô Mạc Mạc động đậy cổ, không đáp.

Thương Ngạn cười nhạt thành tiếng.

Một chốc sau, anh xoay lại, chống bàn cúi người về phía trước, môi mỏng hé mở ——

“Đút anh.”

Tô Mạc Mạc: “??”

Thương Ngạn kiên nhẫn lặp lại ——

“Dùng đũa của em đút anh.”

Hêt chương 55

#xanh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio