Văn Dục Phong đứng trước lan can quan sát vài giây, nhìn thấy cô gái nhỏ đang gắng sức bước đi liền biết chắc chắn chân của cô đã bị thương.
Ước chừng tình trạng vết thương của cô gái nhỏ, Văn Dục Phong không hề do dự một giây, xoay người đi tới bên bậc thang chật hẹp để đi xuống dưới.
Chỉ là hắn mới bước xuống nửa bậc đã bị một giáo viên ở đó ngăn lại ——
"Những học sinh không dự thi thì không được vào nơi thi đấu, không thể tùy ý rời khỏi thính phòng, chủ nhiệm lớp em không dặn dò hay sao?"
Giáo viên kia nói xong thì mới nhìn thấy rõ nam sinh đứng trước mặt mình, chính là Văn Dục Phong mà chủ nhiệm Tôn Hưng đều không có biện pháp phạt.
Ngữ khí hắn hơi mềm lại: "Nếu có chuyện gì, phải có giấy xin phép của chủ nhiệm đem lại đây."
Văn Dục Phong đứng ở bậc thang nhíu mày nhìn về khu thi đấu, mặt khác ba nữ sinh đứng ở chỗ đó hoàn toàn không nhìn ra được Tần Tình bị thương, mà biểu tình của cô gái nhỏ vẫn không có lộ ra điểm gì khác thường.
Ánh mắt Văn Dục Phong lạnh lẽo, xoay người trở về.
Mà lúc này tại thính phòng ban sáu, ủy viên thể dục chạy xong một hạng mục nhìn biểu ngữ đặt ở trước lớp, cảm thấy kỳ quái liền hỏi người bên cạnh: "Dục ca sao không có ở đây?"
"Vừa rồi hình như đi về phía bậc thang bên kia......!Nga, chưa trở lại sao?"
Ủy viên thể dục Tống Lâm nghe người này nói liền ngẩng đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo của Văn Dục Phong đi tới bên này.
Tống Lâm cả kinh, theo bản năng trốn sang bên cạnh.
Mà lúc này, Văn Dục Phong cách đó không xa muốn đi tới chỗ bọn họ bên này, sau đó ngừng lại trước thính phòng, cách một cái lan can bên ngoài.
Thấy không phải tới tìm mình, Tống Lâm nhẹ thở ra, sau đó mới đánh bạo đi lên trước:
"Dục ca, hạng mục của tớ đã kết thúc, tớ lấy biểu ngữ đi ——"
Tống Lâm chưa nói xong, nam sinh đã nghiêng đầu nhìn sang: "Trong ban có chuẩn bị túi chườm nước đá không?"
"A?" Tống Lâm ngây ngốc một chút, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Trong ban không có, bất quá bộ thể dục hẳn là có chuẩn bị một ít."
"Ân." Nam sinh lên tiếng, nhìn lại: "Cậu đi lấy một túi chườm về đây."
Tống Lâm thấy khó hiểu: "A? Muốn túi chườm nước đá làm cái......"
Hắn còn chưa nói xong một câu, liền nhìn thấy nam sinh trước mặt chống một tay trên rào chắn, tiếp theo là động tác lưu loát nhảy lên không trung.
——
Sau đó thân ảnh của Văn Dục Phong liền trực tiếp biến mất trước mắt hắn.
"......Dục ca!?"
Ngây dại giây, Tống Lâm mới phản ứng lại, bên cạnh có mấy người ban sáu cũng chú ý tới tình huống bên này, sôi nổi bổ nhào tới rào chắn chồm người xuống nhìn xem ——
Khán đài thính phòng cao chừng m, nam sinh cau mày đứng thẳng dậy, giáo viên ở xung quanh, trọng tài cùng với các học sinh đang làm nóng người trước khi thi đấu đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú, hắn lập tức tiến tới điểm thi đấu tiếp sức m nữ.
Cùng lúc đó, Triệu Tử Duệ đang làm nóng người để chuẩn bị thi đấu mang vẻ mặt phức tạp, thu hồi tầm mắt.
——
Tháng sau đứng đầu "bảng đen", dự kiến sẽ là Dục ca của bọn họ.
..........!
Chuyện Văn Dục Phong ở thính phòng nháo ra động tĩnh không lớn cũng không nhỏ, nhưng Tần Tình cách đó không xa đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Nam sinh mặc một thân áo hoodie màu xám cùng với quần dài đen, sắc mắt không quá tốt đang đi về phía bên này, Tần Tình chỉ cảm thấy cả cổ chân của mình cũng đau lên.
Mà lúc này, ba nữ sinh ở ban sáu đứng chung một chỗ với Tần Tình cực kỳ sợ hãi, bọn họ không hẹn mà nhìn về phía Tần Tình.
"Này, tình huống này là sao a?"
"Xem biểu tình......!Không giống như là chúc mừng chúng ta giành thắng lợi......."
"Không phải thầy Thẩm nói không được tùy tiện đi vào nơi thi đấu sao? Bất quá Tần Tình, hắn tới tìm cậu đi? Xem biểu tình rất dọa người a......."
Ba người nhỏ giọng nói thầm, Văn Dục Phong đã đi sắp tới trước mặt bọn họ, chỉ cách chừng m nữa.
Đồng thời, giáo viên phụ trách hạng mục đứng bên cạnh cũng cau mày đi tới.
"Không phải quy định học sinh không dự thi thì không được tiến vào nơi thi đấu hay sao?"
"........"
Văn Dục Phong nhìn Tần Tình một cái, sau đó mặt không chút biểu tình nhìn về phía giáo viên kia.
"Bạn học trong ban của tụi em bị thương, giáo viên ngài vội vàng tuân theo quy định mà không rảnh quan tâm, tụi em cũng chỉ có thể tự mình xử lý."
Giáo viên kia như bị dẫm phải đinh, sửng sốt một chút liền đỏ mặt: "Ai, cái học sinh này —— sao lại nói chuyện với giáo viên như vậy!"
"......."
Nghe thấy có học sinh bị thương mà giáo viên này vẫn cứ lo mặt mũi của mình, loại giáo viên này thật khiến cho người khác tức giận......!
Đáy mắt Văn Dục Phong xoẹt qua một tia lửa giận, giây lát sau hắn phải đè ép xuống.
Biểu tình của Văn Dục Phong lạnh lẽo, bước tới rút ngắn khoảng cách với cô gái nhỏ.
Cho tới khi đến trước mặt Tần Tình, trực tiếp dùng một tay đem người ôm phía sau, đặt lên ghế nghỉ ngơi.
Sau khi bị bắt ngồi xuống, Tần Tình mới lấy lại tinh thần, sắc mặt khẽ biến: "Văn Dục Phong, anh điên rồi sao, thầy Thẩm không phải là vừa mới nói không thể ——"
"Anh thấy là em điên rồi."
Nam sinh nhìn cô từ trên cao xuống, con ngươi đen nhánh lạnh như băng làm cho phía sau lưng người phát lạnh.
Chương này mình tặng bạn ThinDi.
Năm mới vui vẻ nha!!!.