Từ lúc nói xong những chuyện cần nói, cho tới lúc học sinh ban sáu lục tục rời khỏi sân vận động, Tần Tình ngồi ở hàng đầu cũng chưa từng mở miệng nói ra một chữ.
Văn Dục Phong ngồi bên cạnh cô gái nhỏ cũng không thúc giục, an tĩnh mà dựa vào trên ghế chờ cô gái nhỏ suy nghĩ xong.
Thời điểm Tần Tình hoàn hồn, trước một cái sân vận động lớn như vậy chỉ còn thưa thớt lại vài người.
"A, xin lỗi......." Tần Tình vội vàng quay sang bên cạnh: "Em thất thần như vậy có phải làm chậm trễ thời gian của anh không?"
"Anh không vội đi, không có việc gì."
Văn Dục Phong tiếp lời nói, giương mắt nhìn: "Em vừa mới suy nghĩ cái gì?"
Tần Tình do dự: "Em suy nghĩ rốt cuộc là nên chọn tự nhiên hay xã hội....."
Dừng lại một lúc sau, Tần Tình nhìn Văn Dục Phong: "Có phải anh cũng thấy em nên chọn tự nhiên không?"
Văn Dục Phong không có trực tiếp trả lời, trầm ngâm hai giây rồi nhìn về phía xa xa ——
Trước khoảng sân vận động lớn, đối diện là thính phòng trống trải không người, phóng tầm nhìn lại giống như bị ngăn cách tại sân thể dục này, không tìm thấy đường ra.
Văn Dục Phong thu hồi tầm mắt.
"Anh nhớ rõ em đã nói với anh rồi, em có thể giải được các bài toán khó, tìm được các phương pháp giải mới mẻ độc đáo một cách nhanh nhất và thú vị, nhưng cũng thích ngữ văn, học chính trị hay học thơ thì tâm trạng em cũng vui vẻ."
Tần Tình nhớ lại, lúc trước lần đầu tiên họ đi học buổi sáng cùng nhau, mình đã từng nói những lời này để khuyên Văn Dục Phong học tập thật tốt.
Tần Tình gật gật đầu: "Em vẫn luôn không xác định được yêu thích hay chán ghét, kiến thức môn học của em đều có thể cùng cấp vì đầu vào không bằng nhau —— lật xem lại em sẽ có cảm giác thành tựu, nhưng lực hấp hẫn đối với bản thân em rất nhỏ..........!Em chưa từng phân biệt rạch ròi."
"Vậy em liền suy nghĩ suy xét về nó đi."
Văn Dục Phong mở miệng: "Cách thời gian phân ban còn mấy ngày, hẳn là cũng đủ để em suy nghĩ tốt về vấn đề này."
"........"
Tần Tình do dự vài giây.
Văn Dục Phong nhíu mày: "Có muốn nói gì em có thể nói thẳng.
Còn anh, em không cầm cảm thấy băn khoăn."
Tần Tình hỏi: "Anh sẽ không giống những người khác cho rằng.........!Em có ưu thế về ban tự nhiên hơn, cho nên hẳn phải chọn ban tự nhiên sao?"
Văn Dục Phong cười nhẹ.
"Đối với em mà nói phải đạt được thành tích tốt là rất khó sao?"
"......" Tuy rằng biết nam sinh nói như vậy đều không phải cố ý có ý tứ khích lệ, nhưng Tần Tình vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.
Tần Tình kiên định lắc đầu.
"Vậy nếu em lựa chọn không có định kiến như vậy, vì sao lại muốn đem con đường trước mắt mình bó lại một chỗ, bức chính mình phải đập nồi dìm thuyền?"
Văn Dục Phong mỉn cười xoa đầu cô gái nhỏ: "Huống chi, từ không am hiểu thành am hiểu, cũng không có ai cho rằng điều đó là khó nếu chúng ta chỉ cần nổ lực.
Chính là đem những điều không thích biến thành thích....."
Hắn buông tiếng thở dài, nhìn cô gái nhỏ cười khẽ: "Vậy quá khó khăn."
"Loại chuyện thích hay không thích, không thể cưỡng cầu."
Văn Dục Phong nói xong, Tần Tình trầm mặc thật lâu.
Sau đó cô mới ngẩng đầu, đối mắt trong trẻo nhìn về phía Văn Dục Phong: "Anh nói đúng, không am hiểu biến thành am hiểu có lẽ có chút khó, nhưng không thích biến thành thích thì lại không có biện pháp."
"Như vậy chỉ còn lại một vấn đề." Văn Dục Phong nói: "Rốt cuộc là em thích cái gì?"
"......."
Tần Tình nhíu mày lại, không trả lời.
Văn Dục Phong nói: "Hoặc là anh đổi một câu khác.
Nếu hiện tại em tiến vào xã hội, em sẽ làm nghề gì hoặc cách sống như thế nào?"
Lúc này Tần Tình không do dự, cô chớp chớp mắt.
"Viết văn."
"........"
Văn Dục Phong ngẩng ra, giây lát sau khóe môi khẽ cong lên: "Anh cũng không biết thì ra em thích làm nhà văn?"
Tần Tình gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: "Em rất thích đọc sách, đặc biệt là tiểu thuyết.
Từ mùng một em liền bắt đầu viết, trong nhà giấu rất nhiều tiểu thuyết em ngụy trang thành notebook, đều là tự tay viết....."
Nói đến câu cuối, âm thanh của cô càng nhỏ dần: "Chỉ là mẹ không thích em viết tiểu thuyết, mẹ nói đây không phải là công việc đàng hoàng......! Thời điểm học sơ trung em còn viết trên lớp, bây giờ học cao nhị (lớp ) em phải theo kịp tiến độ, đều đã lâu không viết....."
Nhìn bộ dáng của cô gái nhỏ dần dần héo xuống, Văn Dục Phong hỏi: "Kia hiện tại ngừng lâu như vậy, còn muốn viết không?"
"Đương nhiên muốn —— suy nghĩ đã lâu!"
Âm thanh của cô gái nhỏ không kìm nén được mà cao lên, chờ cô phát hiện phản ứng của mình có chút quá, liền đỏ mặt áp âm thanh nhỏ lại.
"Thời điểm em học sơ tam ở trường cũ, có một lần em viết tiểu thuyết trong tiết toán học, khi đó em bị giáo viên phát hiện.......!Liền xé xuống vài trang làm em đau lòng chết đi được.
Còn trước lần đó nữa, em.........."
Tần Tình bắt đầu kể lại những lần mình tự sáng tác tới nay, vô số lần cất giấu, trải qua nhiều lần đấu trí với mẹ Lê Tĩnh Hà, cho tới khi người phụ trách hội thể dục tới thúc giục hai người rời đi, Tần Tình mới hồi phục lại tinh thần.
—— mình thế mà nói chuyện mãi với Văn Dục Phong mà không dừng lại a......
"Không có việc gì." Văn Dục Phong nhìn ra Tần Tình quẫn bách, lại không nhịn được mà cười nhẹ: "Anh thích nghe em nói về sở thích của mình."
Tần Tình ngẩn ra, ngước mắt nhìn hắn.
"Bởi vì thời điểm nhìn thấy em cười, anh cảm thấy tâm tình của mình rất tốt."
Đập nồi dìm thuyền:quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀).