Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

chương 54: thật ra, ...

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Thật ra, dù là bên ngoài hay bên trong, hai người họ đều rất giống nhau.

Chuyển ngữ: Tiểu Vũ

Sau khi Trình Tang Tang dùng mỹ nhân kế, Hàn Nghị đành phải đầu hai giờ. Thế nhưng sau khi sức lực bị vắt kiệt thì vẫn kiên quyết không cho phép Trình Tang Tang lên thuyền. Trình Tang Tang đề nghị Hàn Nghị nói ra lý do phản đối, Hàn Nghị trả về cho cô lý do. Lý do đầu tiên, hiện tại là thời điểm có nhiều bão trong năm, đi biển rất dễ gặp phải gió lốc; thứ hai, điều kiện trên biển thực sự rất tệ; thứ ba, đây là nhiệm vụ nguy hiểm, có khả năng phát sinh xung đột vũ trang với nước khác.

Sau đó...

"Rầm" một tiếng, cửa phòng của Trình Tang Tang anh dũng khép lại, vứt bỏ Hàn Nghị đơn độc ở bên ngoài.

Anh gõ cửa.

Trình Tang Tang không để ý tới anh.

Lại gõ cửa.

Trình Tang Tang vẫn không để ý tới anh.

Lúc này Hàn Nghị mới nhớ tới chiếc thẻ dự phòng bị anh bỏ quên ở trong phòng Trình Tang Tang, đồng thời phát hiện ra một chuyện, muốn phân cao thấp với Trình Tang Tang là chuyện không thể nào, anh nhất định sẽ là người thua. Cứng rắn thì không nỡ, mà mềm mỏng thì cũng chẳng xong.

Có chơi kiểu gì vẫn không có chút phần thắng nào cả.

Hàn Nghị sờ sờ mũi, đi tới cuối hành lang hút thuốc lá.

Tâm tình hiện tại của anh đã từ "Làm thế nào để tiễn Trình Tang Tang về thành phố S" biến thành "Mẹ nó, làm sao để quản Trình Tang Tang được bây giờ".

Một lát sau, trên hành lang có phòng mở cửa, một bóng người xuất hiện, gần như ngay lập tức, ánh mắt của người đó và Hàn Nghị gặp nhau. Dáng vẻ người đó rất lãnh đạm, chẳng có ý định gì là sẽ chào hỏi Hàn Nghị, đóng cửa xong liền đi tới trước thang máy.

Hàn Nghị đưa mắt nhìn theo.

Căn phòng của Trình Tang Tang ở ngay bên cạnh phòng của Trình Tang Tang.

Sáng sớm hôm sau, người của cục cảnh sát biển tới khách sạn.

Buổi tối cùng ngày sẽ tổ chức tiệc đón người mới, lúc ấy đôi bên sẽ có màn giới thiệu.

Người đầu tiên là Hàn Nghị, anh giới thiệu rất đơn ràng và rõ ràng.

"Hàn Nghị, là thuyền trưởng của nhiệm vụ lần này."

Nói xong, ánh mắt anh hướng về phía Trình Tang Tang đang ngồi bên dưới. Sau tối hôm qua, Trình Tang Tang bắt đầu giận dỗi anh, hoàn toàn không thèm để ý tới anh, sáng nay lúc gặp nhau tại nhà ăn, cô xem anh như người xa lạ vậy. Có thủy thủ hỏi cô: "Không phải cô quen thuyền trưởng à? Sao lại không chào hỏi anh ấy?"

Cô nhếch môi nói câu: "Không quen." Suýt nữa thì khiến Hàn Nghị tức nổ phổi.

Nói thật, Hàn Nghị đã tức từ lâu rồi, trên biển nguy hiểm đến cỡ nào, người táng thân dưới bụng hải dương nhiều không kể xiết.

Ai cũng có khả năng sẽ bỏ mạng, duy chỉ có Trình Tang Tang là không thể.

Hàn Nghị gọi điện cho Tiết Chính Bình. Nhưng trùng hợp là gọi hai ba lần đều không được. Anh chợt nhớ tới thái độ của cậu ta khi anh hỏi về nữ trợ lý trưa hôm qua, lại nghĩ tới Trình Tang Tang đột nhiên phải đi công tác mấy ngày trước thì hiểu ra mọi chuyện.

Cảm động thì cảm động, thế nhưng vẫn rất tức giận.

Hàn Nghị rất muốn mắng Trình Tang Tang, nhưng lại không nỡ mắng. Nếu như bây giờ chỉ có hai người thì nhất định sẽ có một màn cãi lộn ầm ĩ, và rồi cuối cùng sẽ kết thúc bằng một màn "kịch chiến" như tối hôm qua. Chỉ tiếc rằng hiện tại có quá nhiều người, Hàn Nghị đành phải liếc mắt lườm Trình Tang Tang.

Ý tứ là: Trình Tang Tang, con mẹ nó, em cút nhanh cho anh.

Không ít người chú ý tới ánh mắt nhìn Trình Tang Tang của Hàn Nghị, phần lớn đều cảm nhận được ý tứ đuổi người của thuyền trưởng. Trong đám thủy thủ, người thì có đến người là thẳng nam, tâm tư tinh tế tỉ mỉ gì đó chẳng có lấy tẹo nào, chẳng ai phát hiện ra ánh mắt vừa yêu vừa hận của Hàn Nghị cả.

Nhất là Tưởng Lập Quân, vừa nhìn thấy ánh mắt này của Hàn Nghị thì anh ta nhanh chóng tưởng tượng ra câu chuyện thuyền trưởng dựa vào lí lẽ hùng hồn để biện luận, thế nhưng cuối cùng vẫn đại bại trước thế lực to lớn đằng sau nữ trợ lý. Mặc dù vậy, thuyền trưởng vẫn quyết không cúi đầu, là người đàn ông duy nhất dám nhìn nữ trợ lý mới tới bằng ánh mắt hình viên đạn.

Tưởng Lập Quân lại cảm động đến phát khóc, hiện tại người có khí tiết như thuyền trưởng ít lắm lắm.

Anh ta nhanh chóng gia nhập trận doanh, dùng ánh mắt thay đao quét một vòng quanh người Trình Tang Tang. Lúc lên sân khấu giới thiệu cũng không quên chuyện này, còn chỉ cây dâu mắng cây hòe nói đểu Trình Tang Tang. Lúc đi xuống, thuyền trưởng nhìn anh ta bằng ánh mắt có vẻ kỳ lạ.

Tưởng Lập Quân hỏi: "Thuyền trưởng, tôi nói thế nào?"

Hàn Nghị lạnh giọng nói: "Không được nói cô ấy không tốt."

Tưởng Lập Quân lại cảm động, thuyền trưởng thật sự là một người quên mình vì người khác, tình nguyện chống chịu một mình chứ nhất quyết không muốn anh ta gia nhập. Trượng nghĩa! Tưởng Lập Quân tỏ vẻ: "Được! Tôi nghe anh!"

Tin rằng một ngày nào đó, anh nhất định có thể đuổi được cô trợ lý kia đi!

Trình Tang Tang giả vờ không nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Hàn Nghị, đối với mấy lời nói đểu của Tưởng Lập Quân, cô cũng chẳng ngại, chỉ mỉm cười vỗ tay cho từng màn giới thiệu. Lúc Hoắc Minh giới thiệu xong đi xuống thì liếc mắt nhìn Trình Tang Tang.bg-ssp-{height:px}

Thân là trợ lý của bác sĩ Hoắc, Trình Tang Tang liền mỉm cười chào hỏi.

Hoắc Minh lãnh đạm gật đầu.

Anh ta không quá hòa đồng, giới thiệu xong liền rời đi, ngoại trừ Trình Tang Tang ngồi bên cạnh thì không ai phát hiện bác sĩ Hoắc đã về phòng. Trình Tang Tang không để ý nhiều, cô tiếp tục chăm chú lắng nghe mọi người nói chuyện, tiếp tục không để ý tới Hàn Nghị.

Tối muộn, Hàn Nghị lại đến gõ cửa phòng cô.

Trình Tang Tang làm như không nghe thấy.

Hàn Nghị gõ thêm hai lần, đến lần thứ ba không thấy cô trả lời thì rời đi.

Ngày hôm sau, người của cục cảnh sát biển, các thủy thủ và các đầu bếp, bác sĩ cùng nhau đi tới cảng biển lớn nhất thành phố T tập hợp. Trên bến cảng có một con tàu màu trắng đang thả neo, phía trên có nhưng đường vẽ màu xanh dương và đỏ. Huy hiệu cảnh sát biển cực kỳ chói mắt, và con số trên mạn thuyền cũng rất uy phong.

Bởi vì đây là con tàu lần đầu làm nhiệm vụ, thế nên lãnh đạo của cục cảnh sát biển thành phố T và các đơn vị truyền thông đều tới thăm hỏi và tiến hành đưa tin, đồng thời khích lệ các cảnh sát biển và thủy thủ trên tàu.

Trình Tang Tang là người phụ nữ duy nhất trong đoàn, đứng trong đội ngũ toàn đàn ông, cô cực kỳ nổi bật.

Ống kính của truyền thông tình cờ đảo qua, rồi không tự giác dừng lại.

Liễu Vi Tuyết có thói quen xem thời sự.

Trong căn biệt thự rộng lớn, thường xuyên chỉ có bà và cô Trần, sau khi ăn cơm xong, bà thích ngồi trong phòng khách xem thời sự trên TV. Cô Trần bổ hoa quả rồi đặt lên bàn, vừa xem thời sự vừa nhấm nháp tráng miệng.

Sau khi Trình Tang Tang bỏ lại hộp quà sinh nhật rồi đi mất, Liễu Vi Tuyết giận đến mức ăn không ngon.

Cô Trần khuyên nhủ một hồi nhưng Liễu Vi Tuyết vẫn nghe không vào. Cô Trần cũng đành phải thôi, mẹ con hai người, dù có cãi nhau đến thế nào thì cuối cùng sẽ hòa hợp, mẹ không nhượng bộ trước thì con gái đứng ra nhượng bộ là được rồi, sao cứ nhất quyết phải làm căng lên cho mất vui. Bà quyết định đợi phu nhân bớt giận thì lại khuyên một lần nữa.

Mỗi bên khuyên một chút, ngày làm lành sẽ sớm thôi.

Từ trước tới nay, tuy rằng phu nhân ăn nói hơi quá nhưng lòng thì lại mềm như đậu phụ, chờ vài hôm nữa hết giận là mọi chuyện lại ổn thôi. Nhìn đi, bây giờ mới qua hơn ngày mà phu nhân đã đỡ giận hơn một chút rồi.

Hôm nay cherry rất tươi, cô Trần mua một cân về, rửa sạch sẽ sáng bóng rồi bày lên đĩa thủy tinh, tiện tay bổ thêm một vài quả táo và quả lê bưng ra. Phu nhân rất để ý tới cách bày trái cây, bà phải học mãi mới có thể bày được một đĩa trái cây với tiêu chuẩn của khách sạn sao. Lúc bưng đĩa hoa quả ra phòng khách thì bản tin thời sự cũng bắt đầu.

Tiếng phổ thông rõ chữ tròn từ vang lên.

"... Tàu cảnh sát biển mười nghìn tấn... giờ trưa hôm nay... Lãnh đạo... Phó Nam Hải... "

Cô Trần chỉ nghe được loáng thoáng mấy từ, cũng không để ý lắm, chỉ biết giọng nói của nữ MC rất êm tai. Bà mỉm cười nói với Liễu Vi Tuyết: "Phu nhân, hôm nay cherry rất tươi, ngài ăn nhiều nhiều một chút."

Vừa dứt lời, bà liền thấy sắc mặt Liễu Vi Tuyết trong nháy mắt trở nên đáng sợ.

Cô Trần sững sờ, hỏi: "Phu nhân, sắc mặt ngài không tốt, có cần gọi bác sĩ Vương tới không?"

Thấy Liễu Vi Tuyết nhìn màn hình chằm chằm, cô Trần cũng quay ra nhìn theo, một ánh nhìn này, ngây ngẩn cả người. Bà cho rằng mình bị hoa mắt, dụi dụi một chút, vẫn là hình ảnh đấy, gương mặt của đại tiểu thư được chiếu trên TV, hơn nữa, còn đứng giữa một đám đàn ông.

Liễu Vi Tuyết lập tức gọi điện cho Trình Tang Tang.

Tín hiệu trên biển không tốt, rất lâu sau Liễu Vi Tuyết mới gọi được cho Trình Tang Tang. Đầu bên kia có tiếng gió, có tiếng sóng, và tiếng nói không nặng không nhẹ của Trình Tang Tang: "Mẹ."

Liễu Vi Tuyết cười lạnh: "Cô còn coi tôi là mẹ cô à?"

Trình Tang Tang nói: "Mẹ, dù mẹ có nhận con hay không thì con vẫn sẽ coi mẹ là mẹ của con. Con biết mẹ tốt với con, con cũng đã nghe theo ý mẹ sống đến tuổi. Đời người rất ngắn, còn không muốn tiếp tục sống theo ý mẹ nữa. Việc mà con muốn làm, có thể mẹ sẽ không đồng ý, thế nhưng con vẫn sẽ đi làm. Những điều này không liên quan gì tới Hàn Nghị cả, con chỉ cảm thấy mình nên làm chuyện gì đó có ý nghĩa."

Trình Tang Tang còn nói: "Mẹ, tín hiệu trên biển không tốt, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, con đã dặn Mặc Nhiên chăm sóc mẹ rồi. tháng sau con sẽ về, sinh nhật mẹ con không về được, cũng không biết hôm đó tín hiệu có tốt để gọi về chúc mừng mẹ được không, thế nên con đành chúc trước: Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ."

Cô Trần ngồi ngay cạnh Liễu Vi Tuyết.

Những gì Trình Tang Tang nói bà đều nghe thấy rõ ràng.

Cô Trần đã ở Trình gia nhiều năm, có thể xem là nhìn Trình Tang Tang và Trình Mặc Nhiên lớn lên. Trước kia bà luôn cảm thấy dáng vẻ của đại tiểu thư rất giống phu nhân, chỉ là tính cách thì không giống nhau, đại tiểu thư có chút yêu đuối, còn phu nhân thì mạnh mẽ quyết đoán.

Nhưng giờ nghe thấy giọng nói của đại tiểu thư, bà lại cảm thấy vui mừng.

Thật ra, dù là bên ngoài hay bên trong, hai người họ đều rất giống nhau.

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio