Thích . Mỗi dòng thơ của cô đều có tên anh.
Cùng với nỗi xấu hổ không thể xóa nhòa, Mạnh Sơ Vũ nắm chặt cổ tay áo vest của Chu Tuyển, theo bố lên tầng.
Theo kế hoạch ban đầu của hai người, tháng Giêng, sau Giao thừa Chu Tuyển sẽ đến nhà cô một chuyến, chính thức ra mặt bố mẹ cô.
Hồi Tết Dương lịch, khi bố mẹ cô ám chỉ “Đừng có giấu giếm nữa, nộp bạn trai ra đây”, cô đã lặng lẽ trải đường, nói lúc trước mình thất tình không phải là bị đá, là cô có lỗi đá người ta, về sau người ta cưa lại cô.
Dù sao thì lúc nhỏ đúng thật là cô đã “trêu đùa” Chu Tuyển, ở nhà có “tiền sử”, trước mặt bố mẹ cũng không quan trọng hình tượng, đổ vỏ hộ chút cũng không sao.
Hơn nữa cô đã suy nghĩ chu đáo rồi, Giao thừa là ngày tốt, cô nói gì bố cô cũng sẽ nghe vào được một ít, đến lúc đó lại nhấn mạnh là Chu Tuyển đối xử với cô rất tốt, nghi vấn với con rể tương lai của bố cô sẽ dễ dàng được giải quyết.
Ai ngờ cô thận trọng từng bước chưa đi đến trận địa, đã gặp Trình Giảo Kim.
Mạnh Sơ Vũ nhìn Chu Tuyển, người quen gặp sóng gió như anh, chắc hẳn cũng thuần thục với những tình huống thế này.
Nhưng có lẽ là do bỗng chốc bị bố vợ tương lai “tróc nã” về nhà, tay không tới cửa không khỏi thiếu lễ phép, nên lúc này trông anh cũng như rơi vào trầm tư.
Ba người vừa vào nhà, Phương Mạn Trân đã ra đón, ra đến huyền quan không thèm nhìn con gái mà nhìn người bên cạnh con gái trước.
Vừa nhìn mắt đã sáng lên, liếc Mạnh Sơ Vũ một cái.
Mạnh Sơ Vũ cảm giác ý nghĩa của ánh mắt này là — Biết vì sao con bị câu mất hồn rồi.
Mạnh Chu Bình mở ngăn kéo tủ giày, chỉ chỉ Chu Tuyển: “Tiểu Chu đúng không, thay dép đi.”
Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, nghĩ vừa rồi trên đường hoảng loạn quá cô còn chưa kịp giới thiệu, sao bố cô biết Chu Tuyển họ gì.
Rồi nhớ lại, à, lúc cô ôm Chu Tuyển đã gọi tên anh.
Bố cô nghe được hết rồi.
“Vâng, cháu cảm ơn ạ.” Chu Tuyển gật đầu cười.
Mạnh Chu Bình quay đầu lại nói với Mạnh Sơ Vũ: “Tiểu Vũ, đi pha ít trà.”
“Vâng ạ.” Mạnh Sơ Vũ quay đầu lại nhìn nhau với Chu Tuyển, vào phòng bếp.
Lúc bưng trà ra ngoài, thấy bố mình và bạn trai mình đã ngồi xuống đối diện nhau trên sô pha ngoài phòng khách, nhìn tư thế như muốn đặt bàn cờ so chiêu.
Mạnh Sơ Vũ đặt trà trước mặt hai người, tự hỏi nên ngồi gần bố hay gần Chu Tuyển.
Không đợi cô quyết định, Mạnh Chu Bình đã nói: “Mẹ con còn đang bận đấy, không có việc gì thì đi đỡ cho mẹ đi.”
Sao cô lại không có việc gì?
Cô phải bảo vệ bạn trai cô chứ!
Mạnh Sơ Vũ do dự liếc nhìn Chu Tuyển, thấy anh làm khẩu hình “Em đi đi”, không yên tâm lưu luyến lết từng bước vào bếp.
Phương Mạn Trân đang xào rau, cửa phòng bếp không mở được. Một khi đóng cửa lại là Mạnh Sơ Vũ không nghe không thấy được gì nữa, chỉ có thể tìm hiểu tình báo từ mẹ: “Mẹ, sao bố biết là hôm nay sẽ tóm được bọn con thế?”
“Hồi trước con nói đối tượng tìm hiểu của con là người Nam Hoài, làm việc ở Hàng Châu, lại còn nói sếp con sắp vẫn chưa có người yêu, về sau con có bạn trai, đi công tác về cùng nhau, đi làm cũng về cùng nhau, còn không đoán ra là ai nữa à?”
“Ò, bố mẹ còn biết phá án nữa…” Mạnh Sơ Vũ khẽ hắng giọng, “Bố có cảm thấy quan hệ của bọn con không tốt lắm không ạ?”
“Sếp tìm hiểu nhân viên đương nhiên là phải suy nghĩ nhiều rồi, mẹ khuyên bố con là đừng nghĩ nhiều cho mệt người, người mà con chọn chắc chắn không thể nào đến cửa nhân phẩm cũng không qua được.”
“Tất nhiên, gu của con hơi bị được, mắt nhìn người của con là tiêu chuẩn đá thử vàng đấy.”
Tuy y học không thể chẩn đoán chính xác bệnh yêu đơn phương, nhưng cô dù gì cũng từng là người bệnh, bao nhiêu năm chỉ có mình Chu Tuyển qua được cửa của cô, bố cô mà không đồng ý, chẳng lẽ lại để cô chờ thêm năm gặp Chu Tuyển thứ hai à?
“Yên tâm, bố con khẩu xà tâm phật, ban đầu không đánh giá cao bạn trai con, làm con phải khổ sở như thế. Nhưng bây giờ đã qua thời gian lâu như thế mà con với người ta vẫn yêu đương vui vẻ, ông ấy cũng không còn gì để nói. Đã thế con còn vì người ta mà nói dối bố mẹ là lúc trước con có lỗi với người ta, bố mẹ còn không nhận ra con quyết tâm à?”
“… Bố mẹ nhận ra hết cả rồi ạ?” Mạnh Sơ Vũ sờ sờ mũi.
Phương Mạn Trân liếc liếc cô: “Không thì sao lại là con gái ruột của bố mẹ?”
Hai người trong phòng khách nói chuyện, Mạnh Chu Bình đúng lúc nói tới đây: Tính tình Tiểu Vũ nhà bác không tốt lắm đâu nhỉ? Đợt nghỉ Quốc khánh hồi trước hai bác biết nó với cháu cãi nhau, nó nói làm khổ cháu về sau phải bao dung với nó.”
Chu Tuyển hơi bất ngờ: “Em ấy nói vậy với bác ạ?”
Mạnh Chu Bình “thấy lạ” nói: “Không phải có chuyện như vậy à?”
“Không ạ,” Chu Tuyển lắc đầu, “Lúc ấy là cháu làm sai, phải là em ấy sau đó bao dung với cháu.”
“Hóa ra là vậy, con bé này sao lại nói dối cơ chứ, bố nó trong mắt nó nghiêm khắc như vậy à?”
Chu Tuyển cười nói: “Em ấy lúc nào cũng nghĩ nhiều hơn người khác một chút, cái này trong công việc là một phẩm chất rất ưu tú. Nhưng bác đúng là rất nghiêm khắc ạ.”
Mạnh Chu Bình nhướng mày.
“Chắc là bác không nhớ, năm chín tuổi cháu từng học lớp của bác, ‘Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương’, cháu từng viết chính tả Thiên Tự Văn ở chỗ bác ạ.”
Mạnh Chu Bình sửng sốt: “Cháu là —”
“Không biết bác còn nhớ viện trưởng Thường, Thường Thu Trạch của cô nhi viện Sao Mai không ạ, ông ấy là ông của cháu.”
Tuy Chu Tuyển nói rất hàm súc, nhưng Mạnh Chu Bình đương nhiên nghe hiểu ý ngoài mặt chữ của những lời này.
Nhớ tới trước đây, có tối Mạnh Sơ Vũ gào khóc hỏi chuyện hồi nhỏ, xâu chuỗi lại, cũng hiểu được đại khái.
Vẻ nghiêm nghị trong mắt Mạnh Chu Bình vơi bớt: “Chẳng trách…”
Chu Tuyển cười rộ lên: “Chuyện quá khứ đã qua rồi ạ, bác đừng vì chuyện này mà khoan dung với cháu. Cháu biết bác yêu thương Sơ Vũ, bất cứ ai hôm nay ngồi đây bác cũng sẽ xem xét người ấy thật kỹ càng, bây giờ cháu có khéo miệng thế nào cũng không thể hoàn toàn xóa bỏ nỗi băn khoăn trong lòng bác, về sau bác có thể từ từ xem xét. Nhưng nếu hôm nay có cơ hội, cháu vẫn muốn thể hiện rõ với bác.”
Mạnh Chu Bình gật gật đầu: “Cháu nói đi.”
“Cháu biết bác lo Sơ Vũ sẽ vì cháu mà chịu những đãi ngộ không công bằng ở cơ quan, cháu đã báo cáo quan hệ của bọn cháu với cấp trên, có thể chắc chắn rằng không ảnh hưởng đến việc thăng chức năm sau và công việc bình thường của em ấy, chuyện này bác có thể yên tâm.”
“Đương nhiên ngoài việc được cấp trên đồng ý, cũng phải tránh lời đồn đại. Trước mặt bọn cháu vẫn chưa định công khai, cháu muốn chờ Sơ Vũ ổn định ở chức vụ mới, hoặc là bọn cháu thật sự có kết quả, lúc đó thuận theo tự nhiên, như vậy sẽ bớt đi nhiều lời chỉ trích.”
Mạnh Chu Bình gật đầu.
“Tuy nhiên mọi việc đều cần đề phòng bất trắc, những tình huống bình thường cháu tin cháu có thể ứng phó, nhưng nếu xuất hiện tình huống đột xuất không thể giải quyết được, cháu sẽ xin điều động công tác.”
Mạnh Chu Bình sửng sốt: “Yêu đương trong văn phòng mấy đứa không phải là điều động xuống chức vụ thấp hơn à?”
“Lúc trước cháu lựa chọn Sâm Đại một nửa là vì Sơ Vũ. Nếu thực sự xảy ra vấn đề không thể giải quyết được, với cháu em ấy chắc chắn đứng vị trí đầu tiên. Hơn nữa với cháu đây không tính là tổn thất, cháu là Giám đốc chuyên nghiệp, thời kỳ phát triển ở một công ty vốn dĩ cũng chỉ có ba năm, ngoài Sâm Đại cháu có rất nhiều lựa chọn, thậm chí là lựa chọn tốt hơn, cháu tin là vậy. Vả lại, cháu cũng không thể ở Hàng Châu mãi, vẫn phải về Nam Hoài.”
Mạnh Chu Bình xua xua tay: “Bác vẫn tin hai đứa có thể xử lý tốt vấn đề này, sẽ không đi đến bước đó.”
Chu Tuyển gật đầu: “Có chuyện bác và Sơ Vũ đều lo lắng, cháu cũng đang định bàn với em ấy. Năm sau Sơ Vũ phải về tập đoàn, hai thành phố cạnh nhau cuối tuần gặp mặt cũng tiện, nhưng trước đây chúng cháu đã lãng phí quá nhiều thời gian, cháu không muốn tốn thời gian yêu xa nữa, nên cháu tính sẽ đi lại hằng ngày.”
“Thế thì mỗi ngày cháu phải đi lại hơn bốn tiếng đồng hồ, vất vả quá!” Mạnh Chu Bình ngạc nhiên.
“Rất nhiều nhân viên văn phòng ở Nam Hoài mỗi ngày phải tốn thời gian hai ba tiếng đồng hồ đi làm, cháu có điều kiện thuê tài xế đã thoải mái hơn người khác nhiều rồi ạ.”
“Việc này cháu bàn với Tiểu Vũ đi, bác thấy nó không nỡ đâu.” Mạnh Chu Bình lắc đầu.
“Tất nhiên là không nỡ rồi!”
Hai người ngẩng đầu, thấy Mạnh Sơ Vũ chạy ào ra từ phòng bếp, không biết đã vịn cửa nghe lén bao lâu.
Mạnh Chu Bình nhìn ánh mắt dính lấy nhau như kẹo mạch nha của cô với Chu Tuyển, lắc đầu đứng dậy, nói với Chu Tuyển: “Bác đi nấu đồ ăn.”
Chu Tuyển cười gật gật đầu.
Mạnh Sơ Vũ chạy đến cạnh sô pha, chờ bố vào bếp đóng cửa lại, quen đường ngồi lên chân Chu Tuyển: “Yêu xa thì yêu xa, ngày nào cũng gặp nhau anh không ngán à? Anh không ngán em ngán!”
“Thế vừa nãy ở dưới tầng ai ôm anh không rời?”
“Ai cơ?” Mạnh Sơ Vũ ôm cổ anh nhìn xung quanh: “Ai không có liêm sỉ thế?”
Chu Tuyển giơ tay vỗ lưng co: “Là anh, được chưa?”
“Anh về cuối tuần là được rồi, anh về vào ngày thường chưa chắc em đã ở cùng anh được, một mình anh cô đơn lạnh lẽo ở khách sạn làm gì?”
Chu Tuyển lắc đầu: “Nếu em về Nam Hoài, anh cũng không ở khách sạn nữa. Năm sau anh xem xem gần nhà em có sẵn căn nhà nào không, thuê một căn trước cũng được.”
Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt, nghĩ ra một ý: “Thế thì xem nhà ở giữa tập đoàn với Sâm Đại đi, giá nhà ổn hơn, thời gian đi làm của bọn mình cũng bằng nhau. Bây giờ em đi làm cũng nửa tiếng, ở xa một chút, một tiếng hoặc hơn cũng chẳng khác là bao, như thế thì anh đến Sâm Đại chỉ hơn một tiếng một chút, đi lại hàng ngày còn được.”
“Mạnh Sơ Vũ, anh nghe ra là,” Chu Tuyển gật đầu, “Em chờ không nổi muốn dọn ra sống chung với anh.”
“…”
“Em đang nói sau này! Xem nhà thì phải nghĩ chuyện lâu dài chứ!”
Chu Tuyển nhướng đuôi lông mày: “Anh cứ tưởng em đã xem giấy chứng nhận bất động sản của anh, biết anh có một căn nhà ở giữa tập đoàn với Sâm Đại.”
“Thật á?” Mạnh Sơ Vũ sửng sốt phản ứng lại, ở giữa tập đoàn với Sâm Đại là Nam Giao mà?
Ông bà của Chu Tuyển ở đó, anh mua nhà ở gần đó cũng hợp lý.
“Năm sau có thể xách đồ vào ở luôn ạ?” Mạnh Sơ Vũ buột miệng nói.
Chu Tuyển cúi đầu cười đến run cả vai.
“…” Mạnh Sơ Vũ đấm nhẹ một cái lên vai anh, “Được rồi, em chờ không nổi!”
Chuyện tốt như xách đồ vào ở vẫn không thuộc về Mạnh Sơ Vũ/
Dù Chu Tuyển đã mua ngôi nhà vườn kiến trúc phương Tây ở Nam Giao được vài năm, nhưng vẫn là nhà mới chưa từng ở, trước đây chỉ trang trí thô sơ, còn thiếu nhiều vật dụng nữa.
Nhưng Chu Tuyển đã đồng ý với đề nghị “thời gian đi làm đều nhau” của Mạnh Sơ Vũ, chỉ bắt cô đồng ý một chuyện: Sau khi đến sống ở đó, thời gian đi làm tan làm của cô đều có tài xế phụ trách.
Mạnh Sơ Vũ nghĩ thôi được, ngẫm lại Chu Tuyển chắc chắn không muốn để cô ngày nào cũng phải chen chúc thêm một đoạn tàu điện ngầm, cũng đến lúc hưởng thụ một chút sự bá đạo của Tổng Giám đốc bá đạo.
Đồng thuận như vậy, nhường nhịn lẫn nhau quy hoạch tương lai, mùa đông lạnh lẽo, ẩm ướt cũng trôi qua vô cùng nhộn nhịp.
Trời chuyển ấm, Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển vượt qua thời kỳ chuyển sang yêu xa, ngày thường đi làm, cuối tuần gặp nhau, thỉnh thoảng dành thời gian cùng nhau đi theo dõi tiến độ trang trí nhà cửa.
Tới tháng năm, kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, Chu Tuyển vốn muốn sắp xếp một chuyến du lịch, nhưng Mạnh Sơ Vũ nói chẳng thà đến thăm nhà sắp làm xong tranh thủ kỳ nghỉ kiểm tra lại một chút, ngày Quốc tế Lao động mà, phải lao động chứ.
Trên đường đến Nam Giao, Mạnh Sơ Vũ có chút phấn khích.
Trước đây mỗi tuần đến thăm một lần, nhà cửa đều thay đổi rực rỡ hẳn lên, nhìn căn nhà trống rỗng từng chút được lấp đầy, có cảm giác mới và thỏa mãn lạ kỳ. Chỉ là vì kỳ nghỉ trước bận quá, đã hơn nửa tháng cô không đến.
“Tuần này là làm xong rồi đúng không anh?” Mạnh Sơ Vũ ngồi trên ghế phó lái hỏi Chu Tuyển.
Chu Tuyển gật đầu: “Sau khi kiểm tra formaldehyde.”
“Kiểm tra thì chắc chắn không có vấn đề gì, toàn nội thất thân thiện với môi trường. Nhưng sau khi đạt tiêu chuẩn thì phải để thông gió một thời gian anh nhỉ?”
“Em yên tâm, nhanh thôi.” Chu Tuyển cười xoa nhẹ đầu cô.
“Anh lái xe tử tế đi!” Mạnh Sơ Vũ vỗ lên tay anh, “Đúng rồi, lát nữa thăm nhà xong mình đến chỗ ông bà ăn cơm nhé?”
“Ừm, em báo với ông bà một tiếng, bảo ông bà đừng vội, đồ ăn để anh làm.”
Mạnh Sơ Vũ gọi điện thoại cho Hoàng Quế Phân, sau khi cúp máy nói: “Bố mẹ em cũng bảo anh ngày mai sang nhà em ăn cơm đấy. Từ lần trước thấy anh nấu ăn là bố em bắt đầu hăng hái, nhất quyết phải nấu cho anh một bữa thịnh soạn. Ngày mai anh đừng thể hiện nhé, nhường bố một tí.”
“Ừm.” Chu Tuyển cười gật đầu.
Nói chuyện rồi cũng tới nơi.
Xe đỗ vào gara, Mạnh Sơ Vũ mở cửa xe đi xuống, thấy Chu Tuyển còn ngồi trên ghế điều khiển kiểm tra đồng hồ đo, hỏi anh: “Sao thế anh?”
“Áp suất lốp có vấn đề, anh xem một chút. Em đi xem một vòng trước đi, sảnh tầng một đã quét dọn sạch sẽ, hoa tử đằng sau vườn cũng nở rồi đấy.”
“Thế anh nhanh nhé, nếu cần thay lốp lát nữa mình gọi taxi cũng được.”
Mạnh Sơ Vũ vào sảnh tầng một trước, quét mắt nhìn đồ gia dụng đã đầy đủ, thiết bị điện cũng sắp xếp đúng chỗ, đã ra dáng một ngôi nhà.
Sau khi đi quanh sảnh chính, Mạnh Sơ Vũ đi qua cửa đến vườn sau.
Đầu tháng năm, hoa tử đằng trong vườn nở rộ, từng dây hoa căng tràn màu tím nhạt đổ xuống như thác nước, quấn quanh dày đặc cả giàn hoa.
Mạnh Sơ Vũ vừa định lấy điện thoại chụp một bức ảnh, bỗng chú ý tới chiếc xích đu xuất hiện bên cạnh giàn hoa.
Lần trước cô tới còn chưa có.
Mạnh Sơ Vũ đặt điện thoại xuống đi về phía trước, bước chân vòng qua giàn hoa khựng lại, thấy trên ghế xích đu có một quyển sách thật dày.
Hệt như năm ấy nhìn thấy một tập thơ bất ngờ xuất hiện trên xích đu trong vườn hoa nhà họ Giản, Mạnh Sơ Vũ ngẩn người nhìn xung quanh.
Không thấy ai, nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra hành động vừa rồi của mình là dư thừa.
Những thứ xuất hiện trong vườn hoa này, nếu không phải của cô, thì là của Chu Tuyển.
Nhớ đến lời Chu Tuyển vừa nói, Mạnh Sơ Vũ nhìn thoáng qua quyển sách không có tựa đề này, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm mãnh liệt.
Cô cong lưng nhấc nó lên, chuẩn bị tâm lý một lát, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng mở trang tiêu đề.
Nét chữ quen thuộc hiện lên trước mắt —
“Nữ sĩ Mạnh Sơ Vũ thân ái, như em đã thấy, đây là một tập thơ trống.
Mười năm trôi qua, anh rất muốn tặng thêm cho em một bài thơ, nhưng tìm khắp biển thơ cũng không thể tìm được chữ nghĩa đủ để miêu tả về em.
Nên lúc này đây, anh muốn tự mình làm thi nhân.
Chỉ là, tập thơ này rất dày, có lẽ phải cần đến hai người, dùng cả đời mới có thể viết hết. Em sẵn lòng cùng anh cầm lấy cây bút này chứ?
Nếu được, ấy là vinh hạnh đời anh.
Chu Tuyển.”
Mạnh Sơ Vũ đọc kỹ từng câu từng chữ, ngơ ngẩn nhìn cây bút kẹp giữa trang tiêu đề, kéo sợi dây mảnh buộc ở đuôi bút.
Kéo được một đoạn cảm nhận được sức nặng lạ thường, ngẩng đầu ánh mắt lóe lên, thấy chiếc nhẫn kim cương treo trên lưng ghế xích đu.
Chiếc nhẫn kim cương phản chiếu ánh sáng rực rỡ của cái nắng đầu hè, hấp dẫn ánh nhìn.
Mạnh Sơ Vũ như bỏng mất bởi thứ ánh nắng chói lọi này, đôi mắt dâng đầy nước mắt nóng bỏng.
Cô cúi xuống, chậm rãi cầm chiếc nhẫn kim cương ấy lên.
Ngẩng đầu, thấy Chu Tuyển đã bước vào vườn hoa.
Đôi mắt Mạnh Sơ Vũ còn ngập nước nhưng khóe miệng cười rộ, giương cằm nâng tay với anh: “Còn không mau tới ký nhận vinh hạnh của anh?”
Chu Tuyển cười đi về phía cô, nắm lấy tay cô, đeo nhẫn cho cô.
Mùa hè mười năm trước, ở vườn hoa của người khác, anh để lại cho cô một tập thơ chưa ký tên, rời khỏi vùng đất này với một bí mật về cô, về lãng mạn, vượt biển đi xa.
Mười năm sau, anh từ mùa hè dạt dào ý thơ ấy băng núi vượt biển, đi về phía cô, ở khu vườn thuộc về chính họ, tự tay đeo nhẫn cho cô, nói với cô rằng, đây là vinh hạnh đời anh.
Từ nay về sau, mỗi lãng mạn của anh đều có cô nghe, mỗi dòng thơ của cô đều có tên anh.
– hết phần chính –
Tác giả có lời muốn nói:
Từ khi bắt đầu tôi đã nghĩ, nhất định sẽ có một ngày họ sẽ trở lại một khu vườn, trong khu vườn ấy có một tập thơ, một chiếc nhẫn, và cả vô số ngày tháng tương lai lãng mạn của họ.
- -----oOo------