Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tịnh
Vừa mới vào cửa nhà Bạch Hạ Di, còn chưa đổi giày, Lục Khoảnh nhìn lướt qua thì thấy túi lớn túi nhỏ được đặt đầy bàn trong phòng bếp, có lẽ là đã mua từ sớm rồi.
Lục Khoảnh cảm thán: “Xem ra hôm nay có thể ăn ngon một bữa rồi.” Bạch Hạ Di phân phó cho hắn: “Trước khi ăn, phải gói sủi cảo cái đã.” Lục Khoảnh gật đầu, đi theo phía sau cậu, cùng nhau vào phòng bếp.
Hai người rất nhanh đã bàn bạc xong phần việc của mình, phân công hợp tác. Lục Khoảnh tất nhiên là tự tay xử lí khổ qua mà mình yêu thích nhất rồi, còn Bạch Hạ Di thì đi cán bột sủi cảo. Gọt vỏ, cắt lát, cho muối vào rửa đi bớt vị đắng, Lục Khoảnh thích nhất là việc rửa này. Kỹ thuật của hắn rất giỏi, mỗi lần đều có thể rửa sạch vị đắng mà không làm khổ qua bị nát. Sau đó trộn với thịt xay nhuyễn, cho gia vị vào.
“Hay là xào chín đã rồi hẵng gói?” Lục Khoảnh đặt thịt xay nhuyễn trước mặt Bạch Hạ Di, đặt câu hỏi. Bạch Hạ Di thành thật mà vô tội nói: “Kỳ thật tôi không biết cái đó thì khác nhau chỗ nào, vẫn là cậu quyết định đi.” Lục Khoảnh lại không phản bác được, đành phải “Hả” một tiếng. Bạch Hạ Di thấy dáng vẻ mê mang kinh ngạc của hắn, tâm tình sung sướng rời khỏi phòng bếp. Lúc này cậu chỉ cần đợi, bột mì được nhào xong đã được đặt trong bát, phải đợi Lục Khoảnh làm xong nhân bánh thì chính thức mới đến lúc Bạch Hạ Di cán vỏ bánh.
Lục Khoảnh quyết định để vậy làm nhân bánh luôn, hương vị càng thơm ngon hơn. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, hắn dùng bát to đựng nhân bánh đặt lên bàn ăn, gọi Bạch Hạ Di đến để bắt đầu ra tay.
Bạch Hạ Di lên tiếng trả lời, đứng thẳng tắp trước cái bàn, đưa tay lấy bột đã nhào xong đặt lên trên thớt gỗ. Lục Khoảnh ngồi ở đối diện chờ động tác của cậu, Bạch Hạ Di vừa xắn tay áo lên, vẻ mặt hưng phấn tự tin, như là làm việc gì trọng đại lắm. Hai tay cậu dùng sức nặn, bàn tay vừa dùng sức vừa kéo một chút bột qua một bên, tay trái vung một chút bột mì, tiếp theo ngắt một miếng nhỏ, dùng chày cán cạch cạch bột thành hình tròn, động tác mây bay nước chảy, lưu loát sinh động.
Lục Khoảnh đưa tay qua cầm lấy, vỏ bánh ở trong tay không mỏng không dày lớn nhỏ vừa vặn, hắn gật đầu nói Bạch Hạ Di quả nhiên thật giỏi, rồi sau đó lấy một muỗng nhân bánh đặt ở trung tâm vỏ bánh, ngón tay thon dài vuốt qua cạnh biên của vỏ bánh, nhanh chóng làm xong một cái bánh sủi cảo duyên dáng.
“Lợi hại.” Bạch Hạ Di lập tức khen ngợi hắn, Lục Khoảnh tức thì mất tự nhiên gật đầu, nhưng lông mày giãn ra đã sớm bán đứng hắn mất tiêu rồi. Lục Khoảnh đưa mắt nhìn cậu, nói: “Cậu cũng rất giỏi.”
Lúc hai người vừa dối gạt vừa cao hứng khen ngợi lẫn nhau, động tác trên tay cũng không ngừng lại, một cán vỏ bánh một gói bánh, vô cùng ăn ý, nếu tham gia cuộc thi gì về làm sủi cảo, không chừng giải nhất sẽ nằm trong túi luôn đấy.
Lúc này vừa lúc là lúc giao mùa giữa hè sang thu, bọn họ lòng vòng cả buổi sáng, chiều tối mới bắt tay vào làm cho đến khi gói hết cái sủi cảo, cái đuôi của xế chiều vẫn chưa thu lại hết. Từ cửa sổ sát đất nhà Bạch Hạ Di trông về phía xa, thành thị phía dưới đã bắt đầu lập lòe ánh đèn một chút, màu lam xam xám trên trời đã thay đổi dần về phía đường chân trời ấm áp.
Đặt sủi cảo trên một cái khay lớn, Lục Khoảnh nói: “Tượng binh mã.” Bạch Hạ Di nghe vậy nhìn qua, sủi cảo quả nhiên giống như binh lính gác sắp hàng ngay ngắn chỉnh tề, dọc ngang đều thẳng hàng, khoảng cách bằng nhau. Sự tưởng tượng này cũng thật là phong phú quá đi.
Bạch Hạ Di nhìn về phía người anh tuấn bên cạnh, cười: “Hôm nay cậu vất vả rồi, cậu nghỉ đi, tôi làm sủi cảo tiếp cho.”
Hôm nay hắn vừa trộn lại vừa gói, quả thật là rất mệt. Lục Khoảnh nói: “Hả, được. Tôi gói bánh đến đau tay luôn rồi này.” Hắn nói lời này vừa nhỏ vừa mềm, giống như làm nũng vậy, khiến Bạch Hạ Di nghe được tim đập nhanh không thôi, cố tình chủ nhân của câu nói đó không hề tự giác, nói xong lập tức đứng dậy đi mất, để lại một mình Bạch Hạ Di bất đắc dĩ làm tiếp sủi cảo.
Sủi cảo đã nấu chín, xếp đầy đặt ở giữa bàn, hai người ngồi đối diện nhau, trước mặt đều có một cái đĩa của mình.
Bạch Hạ Di nói: “Mỗi người ăn năm mươi, vừa vặn.” Cậu làm bộ lo lắng khủng khiếp để chọc Lục Khoảnh: “Ăn không hết cũng không sao, cậu nói ‘don’t be shy’ với tôi, tôi sẽ ăn giúp cậu.”
Lục Khoảnh mặt không đổi sắc: “Không có chuyện đó.” Hiển nhiên là trêu chọc không thành công rồi.
Cá không mắc câu, trong lòng Bạch Hạ Di có chút thất vọng. Không biết sao, trêu chọc Lục Khoảnh đã trở thành sự nghiệp vĩ đại của cậu, giống như đã được định ra từ trước rồi vậy. Dứt bỏ cảm xúc, Bạch Hạ Di đưa đũa cho Lục Khoảnh, hai người đều gắp một cái sủi cảo, bắt đầu hưởng dụng thành quả lao động.
Sủi cảo khổ qua so với khổ qua làm thức ăn bình thường có nhiều hơn mấy phần vị chát, nhưng hai người đều ăn rất ngon. Trong lúc bận rộn, Bạch Hạ Di còn hỏi: “Ăn ngon không?”
Lục Khoảnh trả lời mơ hồ không rõ:“on ắm.” [Ngon lắm] (Nguyên văn 吼次 help me QAQ)
Cuối cùng đại tiệc sủi cảo này bị càn quét sạch sẽ, ngay cả chút vỏ bánh cũng không thừa. Hai người đàn ông có thể ăn một đầu trâu thật sự là danh bất hư truyền.
Ăn uống thỏa mãn, Lục Khoảnh lười biếng tựa lưng vào ghế, một ngón tay cũng không muốn động. Đến nhà Bạch Hạ Di ăn qua vài lần, lần này là ăn nhiều nhất, hắn vỗ vỗ cái bụng của mình, quả nhiên vang lên âm thanh đặc trưng.
“No rồi.” Lục Khoảnh tổng kết đêm nay.
Bạch Hạ Di không thể không đồng ý hơn nữa, lượng thức ăn tối nay đối với cậu mà nói là quá nhiều rồi. Lúc này cũng bỏ qua khí chất ngày thường, cong lưng dựa vào ghế. Bạch Hạ Di nheo mắt nhìn người đối diện Thật ra, chỉ cần ở cùng với người này, làm bất cứ chuyện gì mình cũng đều nguyện ý. Trong khoảng thời gian công ty bận rộn này, cậu đã rất lâu rồi không được gặp Lục Khoảnh, cuộc gọi phá rối vào buổi sáng đó, thật ra là bởi vì trong đêm khuya cậu đột phát bệnh tương tư. Biết rõ đối phương ngủ rồi mà còn nghe tiếng hít thở ở đầu bên kia đến nửa giờ. Nhưng mà, còn có chuyện đè nặng trong lòng cậu. Trong lòng Bạch Hạ Di ngày thường luôn suy nghĩ cách nói chuyện với đối phương, nên dẫn dắt như thế nào. Mà tâm tư ngàn chuyển vạn chuyển, lại vẫn không nghĩ ra biện pháp, không bằng –
“Muốn uống chút rượu không? Ở chỗ của tôi còn ít rượu đỏ.” Bạch Hạ Di hỏi.
Lục Khoảnh nghe vậy không khỏi cảm khái trong lòng. Với tư cách là một người bình thường, thứ uống nhiều nhất là bia, thỉnh thoảng cũng cùng thằng bạn xấu xa Phạm Song uống chút rượu trắng, còn với một nhân sĩ phú quý như Bạch Hạ Di quả nhiên là phải uống rượu đỏ rồi, thật sự là phân biệt giai cấp.
Hắn lắc đầu: “Không uống, chút nữa còn phải về cho mèo ăn.”
Bạch Hạ Di sửng sốt: “Không ở lại sao? Đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi.”
Lục Khoảnh cũng sửng sốt: “Chuyện này không tốt lắm.”
Bạch Hạ Di kiên trì nói: “Đến thì cũng đến rồi, ở lại đi.”
Từ lần Lục Khoảnh ngủ qua một đêm ở khách phòng khi đến lần đầu tiên, sau này thì không có nữa, nay lại tái hiện lại tình cảnh cũ. Thái độ Lục Khoảnh đối với chuyện ngủ lại này cũng không có gì, ở lại nhà bạn bè ngủ lại một đêm thì không có gì ngạc nhiên, thế nhưng hắn nhớ tới trong nhà còn có một con mèo cần người chăm sóc, hơn nữa hôm nay còn chưa chụp hình gửi cho Phạm Song nữa, cho nên do dự.
“Trong nhà có mèo.” Lục Khoảnh khó xử nhìn về phía Bạch Hạ Di. Bạch Hạ Di nhớ lại trước đó hắn khuyện phải nuôi mèo cẩn thận.“Khó trách cậu nói tôi phải thận trọng.Nhưng mà buổi chiều trước khi ra khỏi cửa, không phải cậu đã cho thêm thức ăn mèo rồi sao? Hẳn như vậy là đủ rồi chứ.”
Thấy Lục Khoảnh vẫn đang do dự, Bạch Hạ Di chỉ đành phải ra lá bài đáng thương: “Bên cạnh tôi chỉ có một mình cậu, khó khăn lắm mới được gặp mặt, vậy mà không thể ở lâu thêm một chút được sao?” Đồng dạng là bán manh, nếu đổi thành Phạm Song thì tất nhiên sẽ là khóc vang trời đất, mà Bạch Hạ Di lại là gục đầu xuống, giống như sương vờn quanh cải thảo, dáng vẻ cô đơn, đẳng cấp cao hơn không ít. Dáng vẻ này dễ dàng làm Lục Khoảnh mềm lòng nhất, đồng ý.
Bạch Hạ Di thừa thắng xông lên, đứng dậy từ tủ rượu bên cạnh bàn ăn lấy ra một chai rượu đỏ, không đợi Lục Khoảnh nói chuyện, liền dùng dụng cụ mở chai “Phốc” một tiếng mở ra, nhất thời mùi rượu tỏa ra khắp bốn phía. Cậu cầm ra hai cái ly, giảo hoạt cười nói: “Uống một ly đi?”
Sau lưng Lục Khoảnh chợt lạnh, nhất thời sinh ra chút dự cảm không lành. Bạch Hạ Di rót cho hắn một ly, nói: “Tôi mang từ Pháp về đó, cậu nếm thử đi.” Trong không khí tràn ngập mùi vị nguyên chất đã chứng minh rượu này rất có giá trị. Lục Khoảnh cầm lấy, uống một ngụm nhỏ, chua xót quẩn quanh trong miệng, sau khi nuốt xuống vẫn còn lưu lại vị nồng đậm, có loại mị lực khác: “Rượu ngon.” Lục Khoảnh mắt sáng lên, bình phẩm. Bạch Hạ Di cũng rót cho mình một ly, chậm rãi nếm.
Trong lúc nhất thời, hai người bọn họ chỉ lo đối ẩm, lại không nói gì, đều đắm chìm vào trong hương rượu, im lặng ngược lại tăng thêm bầu không khí.
Qua hai ba ly, hai người đều có chút hưng phấn do rượu phát tác. Tửu lượng của Lục Khoảnh rất bình thượng, nhưng hai ba ly chỉ có thể trợ hứng thôi, không đến mức say, nhưng điểm “Hưng phấn” ấy lại khiến hắn dần dần hiện ra mặt không giống bình thường.
“Lúc đó cậu đi nước Pháp à?” Lục Khoảnh nói.
Bạch Hạ Di nói: “Ừ.”
“Ồ. Cậu còn có thể nói tiếng Pháp sao?” Lục Khoảnh lại nói.
Bạch Hạ Di trả lời: “Từ nhỏ trong nhà đã bồi dưỡng hai thứ tiếng– tiếng Anh và tiếng Pháp. Cậu đừng cho rằng lợi hại, học nó rất đau khổ đó. Lúc mới học, thường xuyên viết nhầm hai loại với nhau.”
“Ồ.” Lục Khoảnh nói, nâng tay uống cạn rượu còn thừa trong ly.
Lục Khoảnh còn chưa hiện ra hứng thú đối với cậu — là muộn tao đây mà, không chừng đều giấu ở trong lòng. Bạch Hạ Di thỏa mãn, quả nhiên uống rượu là tốt nhất, về sau phải lấy thêm mấy chai. Không có cơ hội, thì phải tạo ra cơ hội. Bạch Hạ Di rót cho Lục Khoảnh một ly đầy, nhìn Lục Khoảnh tuy rằng còn chưa say, thế nhưng hiển nhiên cũng không tỉnh táo như ngày thường, làm bộ như lơ đãng nói.
“Tuy rằng sinh hoạt sáu năm, nhưng mà tôi thật sự không thích nước Pháp. Toàn nói chuyện với người da trắng, tìm đối tượng cũng không thấy một người da vàng. Cậu thì sao? Có yêu đương gì chưa?” Cậu vòng vo một vòng lớn, cuối cùng mới hỏi đến vấn đề mình cấp bách muốn biết nhất.
“Có chứ.” Lục Khoảnh đột nhiên cong lên khóe miệng, khiến Bạch Hạ Di hoảng sợ: “Là bạn học Đại học.” Hắn mỉm cười tự bạch.
Khó gặp nụ cười xuất hiện trên mặt Lục Khoảnh, có thể nói là mưa thuận gió hòa, cỏ khô gặp xuân, giống như lá thông bình tĩnh thong dong nhảy múa theo gió, thư thái sáng ngời không thôi. Bạch Hạ Di nhìn hắn, thầm nghĩ phác thảo lại nụ cười này vào đáy lòng, nhưng đáy lòng lại sinh ra một tia ghen tị. Thì ra ngày đó nhìn thấy, thật sự là……
Cậu không dấu vết che dấu đáy lòng không thoải mái, trên mặt lại làm ra vẻ hứng thú: “Không ngờ rằng A Khoảnh ngoại trừ khổ qua, cũng tìm được tình yêu cơ đấy.”
Lục Khoảnh lại thu lại nụcười: “Chia tay rồi.”
Bạch Hạ Di kinh ngạc nói: “Sao lại thế?” Trong lòng lại có một cỗ vui sướng bay lên.
Lục Khoảnh nghiêm túc nói: “Tôi không thích cô ấy.”
Còn chưa đau lòng được vài giây, thì đã biết được tin tức tốt này, Bạch Hạ Di còn thiếu điều viết chữ vui vẻ lên trên mặt mà thôi. Cậu thử thăm dò hỏi: “Không thích thì sao lại ở bên nhau?” Lấy hiểu biết của cậu với Lục Khoảnh, hắn cũng không phải là người lợi dụng tình cảm.
Lục Khoảnh làm ra vẻ mặt ủy khuất: “Là do tôi chưa tìm được người mình thích, tôi muốn thử cho biết.”
Trời ạ!
Bạch Hạ Di nháy mắt mấy cái, nhìn về phía trước mặt này bởi vì ủy khuất mà mím chặt môi nhíu mày, càng không ngừng nhớ lại những câu nói hắn vừa nói đó, trong lòng có thứ gì đó chậm rãi phồng lên, lên men. Cậu chí đắc ý cười khẽ, con mồi tự động đưa lên cửa, sao có thể không săn chứ?
Bạch Hạ Di thấp giọng an ủi nói: “Không nên vội, từ từ cũng đến.” Chờ tôi.
Lục Khoảnh nhíu mày: “Phạm Song cũng nói như vậy với tôi.”
Hắn vừa uống rượu, cơ thể thả lỏng, cho nên sẽ trở nên nói nhiều hơn, hơn nữa biểu tình cũng trở nên phong phú. Đây cũng là nguyên nhân trước khi Phạm Song tâm sự đều phải chuẩn bị bia, không thì khó có thể mở rộng cửa lòng. Đêm nay bị Bạch Hạ Di tình cờ phát hiện được nhược điểm này, cũng không biết là họa hay là phúc đây.
Lại là một ly thấy đáy, Lục Khoảnh ngóng trông nhìn Bạch Hạ Di, Bạch Hạ Di lại nói: “Đã khuya rồi, không bằng lần sau lại uống tiếp.” Trái lại, cậu lo lắng Lục Khoảnh uống quá nhiều sáng mai thức dậy sẽ đau đầu: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Hử.” Lục Khoảnh ngơ ngác gật đầu, hắn có hơi say rượu, lúc này dĩ nhiên là có chút say.
“Đêm nay uống rượu với cậu rất vui.” Bạch Hạ Di nói, bỗng nhiên đứng dậy lướt qua mặt bàn, nhéo nhéo hai má có chút hồng của Lục Khoảnh: “A Khoảnh thật đáng yêu.” Cậu cười tủm tỉm nói, không kiêng nể gì.