Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tịnh
Than củi còn một chút tàn dư, hai người Phạm Song và Bạch Hạ Di đang nói chuyện phiếm cùng nhau, Lục Khoảnh lại đang mân mê gì đó bên cạnh lò nướng. Phạm Song quay đầu muốn gọi hắn nhập cuộc, lại thất kinh nói: “Cậu muốn làm gì?!”
Lục Khoảnh ngẩng đầu nhìn y, trong tay cầm một quả vừa dài vừa thẳng không biết lấy từ đâu ra — khổ qua. Lục Khoảnh nháy mắt mấy cái, trả lời: “Nướng khổ qua.” Lại cúi đầu lật tới lật lui cây que bằng trúc cắm quả khổ qua, vô cùng chuyên chú. Phạm Song cơ hồ sụp đổ, quay đầu dường như oán giận lại như cáo trạng nói với Bạch Hạ Di: “Tôi nói cậu nghe, có đôi khi người này quả thật rất lỗ mãng. Trước đây chúng ta cũng có đi nướng ngoài trời vài lần, lần nào cậu ta cũng vụng trộm mang theo khổ qua. Cậu nói xem, nếu là đem theo để xào thì không nói làm gì, đằng này lại nướng khổ qua, có thể ăn được sao?” Y nói xong liền thở dài, nhìn chằm chằm khổ qua trong tay Lục Khoảnh, liên tục lắc đầu.
Bạch Hạ Di nhìn vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Phạm Song, lại nhìn Lục Khoảnh không hề phản ứng vẫn quật cường nướng khổ qua, lại sinh ra một loại cảm giác đang xem kênh giáo dục. Cậu cười hoà giải nói:“Ăn chút khổ qua cũng không phải chuyện gì lớn.”
Phạm Song tiếc nuối lắc đầu: “Chút nữa cậu ăn đi rồi sẽ hiểu.” Y dường như nhớ đến cái gì đó, mặt đầy thống khổ xoay người đi trong lều mở túi ngủ.
Đáng sợ như vậy sao?
Bạch Hạ Di đứng dậy đi đến bên người Lục Khoảnh, nhìn hắn tập trung tinh thần tập trung đặt khổ qua lên vĩ nướng, thỉnh thoảng bôi một chút đồ gia vị. “Cậu nhìn ra được lúc nào nó chín sao?” Cậu cảm thấy hứng thú hỏi. Lục Khoảnh trả lời: “Bằng cảm giác.” Sau khi khổ qua được bôi gia vị lên, đã có chút đen đen, chỉ dựa vào ánh lửa hoàn toàn nhìn không ra là dáng vẻ gì. Bạch Hạ Di bắt đầu có chút dự cảm không tốt, đang muốn nói thêm chút gì đó thì đã thấy Lục Khoảnh thả khổ qua lên dĩa, dùng dao nhỏ, trong chốc lát đã cắt thành vài miếng.
Lục Khoảnh dùng cây que bằng trúc đâm vào một miếng, đưa cho Bạch Hạ Di: “Cho cậu ăn.” Trong mắt hắn phản chiếu ánh lửa chập chờn, giống như có vì sao đang lang thang trong đó. Sao Bạch Hạ Di có thể từ chối được chứ? Cậu nhận lấy miếng khổ qua không biết là màu gì đó, không chút do dự bỏ vào trong miệng nhấm nuốt.
“Ăn ngon không?” Lục Khoảnh hỏi, giọng nhẹ nhàng, tựa như đứa trẻ rất muốn biết đáp án.
Bạch Hạ Di mặt không đổi sắc nuốt miếng gì đó trong miệng xuống, mở mắt nói dối: “Ăn ngon.”
Lục Khoảnh nhẹ nhàng cười rộ lên, lông mi nhẹ nhàng nhảy lên, dáng vẻ có chút đắc ý, giống như là đã thắng được phần thưởng lớn nhất. Hắn lại đâm một miếng nữa đưa cho Bạch Hạ Di, tự mình cũng ăn một miếng, ngay khi vừa dính vào đầu lưỡi, hắn lập tức quay đầu nhổ ra.
Bạch Hạ Di bị hành động sét đánh không kịp bưng tai của hắn làm cho tức cười, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe được Lục Khoảnh mang theo xấu hổ lên án: “Cậu lại còn nói dối!” Lục Khoảnh nhăn mũi: “Đây tuyệt đối là khổ qua khó ăn nhất mà tôi từng ăn.” Hắn có chút xấu hổ nhìn Bạch Hạ Di vẫn mỉm cười dịu dàng: “Ăn không ngon, sao lại không nói?”
Bị vạch trần, Bạch Hạ Di mặt không đỏ tim không đập: “Có lẽ…” Cậu ngưng mắt nhìn hai mắt Lục Khoảnh: “Là vì đó là thứ cậu thích ăn.”
Cậu nói lời này, như là là ám chỉ, lại như là đang trêu chọc. Đây thật sự là, thật sự là…… Lục Khoảnh ngốc ngốc nhìn lại cậu, trên mặt đột nhiên phủ kên một tầng đỏ nhàn nhạt. Hắn giống như đột nhiên hiểu được tiếng lòng chưa nói của Bạch Hạ Di.
Sao có thể chứ? Lục Khoảnh phục hồi tinh thần, liền ném nội tâm vừa rung động ra sau đầu.
“Ăn không ngon thì bỏ đi. Lần sau sẽ làm ngon hơn cho cậu.” Hắn cố gắng kéo đề tài này lại, ánh mắt lại nhìn loạn, chỉ là không nhìn người trước mặt. Bạch Hạ Di cười như không cười mặc hắn chuyển đề tài, trong lòng lại thầm nói: Ám chỉ nhiều như thế cũng không thành, kiên nhẫn của mình cũng sắp tới giới hạn rồi.
Không khí cổ quái giữa hai người bị một tiếng kêu của Phạm Song làm tan ra.
“Mau nhìn mau nhìn –”
Bọn họ đồng thời nhìn về phía Phạm Song, thấy y cao hứng cầm thứ gì đó trên tay đi tới. Phạm Song vừa đi đến bên cạnh bọn họ liền ghét bỏ nói: “Ông trời của tôi ơi, hai người sẽ không thật sự ăn hết quả khổ qua đó chứ, quả thực là tra tấn mà.” Y cúi lưng, đem gì đó trong tay triển lãm cho Lục Khoảnh xem: “A Khoảnh mau nhìn này, Thần Khí biểu diễn.”
Lục Khoảnh cầm lên nhìn chăm chú, là một thứ hình ống, ngay phía trước có bóng đèn, nhân tiện nói: “Không phải là đèn pin sao?”
Phạm Song đắc ý nói: “Không chỉ là đèn pin, cái này gọi bút ánh sao đó, biết không?” Y cầm bút thông minh, vẻ mặt hưng phấn nói với bọn họ: “Tôi biểu diễn cho các cậu xem.” Dứt lời liền mở chốt ra, trong phút chốc một chùm ánh sáng phóng thẳng đến phía chân trời. Phạm Song đung đưa cổ tay, chùm sáng từ trong cây bút ánh sao đó cũng chập chờn theo trong màu đen của bầu trời.
Vừa rồi còn chưa tới kịp ngẩng đầu, nay theo đường bút ánh sao chiếu rọi trên màn đêm, lúc này bọn họ mới phát hiện bầu trời đã phủ kín một chút ánh sao.
Phạm Song cười hì hì: “Có bút ánh sao, tôi cũng có thể ngắm sao được rồi.” Y tùy tiện chỉ một ngôi sao tương đối lớn hơn các ngôi sao khác, vuốt vuốt chòm râu không tồn tại nói với Lục Khoảnh: “Khổ qua nam thần, đây là Hồng Loan tinh của ngươi, tối nay rạng rỡ không giống bình thường. Hơn nữa ta thấy gần đây sắc mặt nhà ngươi hồng nhuận, đích thị là hoa đào nở rộ rồi.” Lục Khoảnh trong lòng vừa động, vụng trộm nhìn thoáng qua Bạch Hạ Di, chỉ thấy y ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, liền không hiểu sao thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lục Khoảnh nói: “Từ lúc nào mà cậu thích thiên văn rồi.”
Phạm Song giả vờ giả vịt lắc đầu: “Tuy rằng ngay cả một chòm sao tôi cũng không nhận biết được, nhưng ngôi sao thì tôi biết, hơn nữa cây bút ánh sao này có tên kêu như vậy, biểu diễn thật trâu bò mà, nhất định sẽ hấp dẫn được các em gái.”
Lục Khoảnh ha ha một tiếng, vô tình nói: “Nếu cậu nói mặt trăng thành ngôi sao, như thế mới thật sự lợi hại.”
Hôm nay Lục Khoảnh mấy lần vạch trần sự thật khiến cho trong lòng Phạm Song lạnh lẽo, làm bộ như không có nghe được hắn nói gì, ngược lại tìm kiếm an ủi từ chỗ Bạch Hạ Di: “Đúng vậy sao?”
Bạch Hạ Di không phụ kỳ vọng của y, thực nể tình gật đầu. Phạm Song lại bắt đầu đắc ý, bắt đầu dùng bút ánh sao chỉ lên ngôi sao trên bầu trời, đếm một lúc, lại đột nhiên xuất hiện ra ý tưởng, cất bút vào trong túi, lôi kéo Lục Khoảnh cùng Bạch Hạ Di ngồi ở trước đống lửa, đề nghị nói: “Chúng ta chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm đi.”
Rảnh rỗi đến nhàm chán, chơi thì chơi. Hơi lạnh và ẩm ướt trên núi vào buổi tối rất mãnh liệt, ba người dựa vào đống lửa bên cạnh sưởi ấm, chán đến chết mà chơi trò chơi. Cách chơi rất đơn giản, bao búa kéo quyết định thắng thua, người thua lại chọn đại mạo hiểm hoặc là nói thật lòng. Vòng thứ nhất, Lục Khoảnh ra kéo nên thua, có Phạm Song ở đây đương nhiên hắn không dám chọn đại mạo hiểm, liền quyết đoán chọn nói thật lòng.
Phạm Song bỡn cợt dùng bả vai chạm vào Bạch Hạ Di nói: “Tôi biết rất rõ về người này rồi, cậu hỏi đi.”
Rất hợp với ý của Bạch Hạ Di, từ lúc trò chơi này bắt đầu thì trong lòng cậu đã chuẩn bị rốt câu hỏi rồi, lúc này vừa lúc mở miệng hỏi.
“Vậy thì, nói về kinh nghiệm yêu đương đi.”
Phạm Song vừa nghe, lập tức cười ha ha. Lục Khoảnh nhìn y một cái, mới chậm rì rì mở miệng nói: “Chỉ có một lần. Đã chia tay.” Bạch Hạ Di còn chưa lên tiếng, Phạm Song lại bất mãn kêu gào: “Cấm ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.” Lục Khoảnh bất đắc dĩ, đành phải bổ sung: “Là bạn học đại học, thử kết giao, tôi không thích cô ấy, chia tay.”
Phạm Song chậc chậc bổ sung: “Lúc ấy nhưng lại khiến cho cậu ta buồn muốn chết luôn. Chưa nói chuyện yêu đương bao giờ đã tùy tiện chấp nhận ngưới ta, lúc chia tay thiếu chút nữa đã để người ta oán hận.”
Lục Khoảnh đau đầu muốn cho y im miệng, Bạch Hạ Di âm thầm gật đầu, mở miệng nói: “Không bằng chơi lượt tiếp theo đi?”
Lượt thứ hai Phạm Song thua, y nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chọn đại mạo hiểm. Phong thuỷ luân chuyển, Lục Khoảnh hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng báo thù: “Ăn một miếng khổ qua nướng.” Phạm Song hô to tráng sĩ tha mạng, thế nhưng Lục Khoảnh vẫn không thay đổi nét mặt đáng sợ, Phạm Song ngoan ngoãn kéo một miếng đến bên miệng, vẻ mặt đau khổ nuốt xuốt.
“Tổn thọ! Một miếng khổ qua, chết sớm mười năm!”
Lại chơi mấy lần nữa, vẫn đều là Lục Khoảnh Phạm Song hai người thay phiên nhau thua, Bạch Hạ Di giống như không chơi trò chơi này mà ngồi xem hai người bọn họ nói yếu điểm của nhau. Không ai dám chọn đại mạo hiểm. Lục Khoảnh nói chuyện Phạm Song nhuộm tóc thất bại lúc trung học, Phạm Song lại đáp trả bằng chuyện Lục Khoảnh lần đầu tiên đi công trường trở về tắm rửa tắm ra một bàn cát, quả thật cuộc thi các câu chuyện xấu hổ mà. Bạch Hạ Di bị bọn họ chọc cho rất vui vẻ, cười đến ngã tới ngã lui. Phạm Song xấu xa không chịu để cậu đứng ở bên cạnh núi mà nhìn hổ đấu, lượt tiếp theo lặng lẽ ám chỉ Lục Khoảnh và y ra giống nhau, hai người thông đồng, rốt cuộc thành công kéo Bạch Hạ Di xuống nước.
Phạm Song hưng phấn nói: “Mau chọn đi! Nói thật lòng hay đại mạo hiểm?” Bạch Hạ Di hơi suy tư, chọn đại mạo hiểm. Tâm tư của cậu rất sâu, nếu để người khác khám phá ra, vậy thì cũng không quá tốt.
Nghe cậu chọn đại mạo hiểm, mắt Phạm Song sáng lên, trong đầu nhảy ra các loại trừng phạt đa dạng, y ném ánh mắt về phía Lục Khoảnh, hắc hắc cười xấu xa một tiếng: “Không bằng cậu ôm Lục Khoảnh đi một vòng ở đây đi, ôm kiểu công chúa.”
Lục Khoảnh lập tức mất hứng, đây là trừng phạt hắn hay là trừng phạt Bạch Hạ Di đây? Hắn bĩu môi: “Không.” Sau đó, cho dù Phạm Song khuyên như thế nào hắn cũng không đáp chịu, cuối cùng đổi ôm thành cõng, Phạm Song lại hạ xuống với điều kiện mời thêm một bữa cơm, lúc này hắn mới miễn cưỡng đồng ý. [quá hời rồi còn gì, vừa được cõng, vừa được ăn =]]]
Lúc này, Bạch Hạ Di đi đến trước mặt hắn, đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm xuống, nói: “Lên đi.” Lục Khoảnh “Ờ” một tiếng, nằm sấp lên. Bạch Hạ Di cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp phía sau lưng, tay đưa ra sau nâng đôi chân dài của Lục Khoảnh, nhanh nhẹn đứng dậy.
“Có thể chứ?” Cậu hỏi. “Đi thôi.” Lục Khoảnh ghé vào sau lưng cậu rầu rĩ nói. Khi nói chuyện, hơi thở phun lên cổ cậu, có chút ấm, có chút ngứa. Trong lòng Bạch Hạ Di thỏa mãn kỳ lạ, vững vàng cõng hắn đi qua đi lại hai lần, rốt cuộc đã làm cho Phạm Song thỏa mãn. Cuối cùng, đến lúc thả người xuống, còn chậm chạp một chút, có chút không quá tình nguyện buông tay.
Chơi một lần lại một lần cũng được một lúc lâu. Càng tới gần đêm khuya, mệt mỏi ban ngày lại càng xông tới, ba người bàn bạn một phen, quyết định đi ngủ. Bạch Hạ Di cùng Lục Khoảnh thu thập bãi chiến trường nướng. Việc đầu tiên Phạm Song làm là phóng tới khe nước để tắm rửa, sau đó nhanh chóng tiến vào trong lều trại, toàn bộ quá trình không quá mười phút. Một lát sau, Lục Khoảnh đi ngang qua lều, thoáng nhìn vào trong thì phát hiện người đã ngủ say rồi.
Lục Khoảnh lắc đầu, xoay người lại đụng vào Bạch Hạ Di đi vào hướng này: “Ah.” Lục Khoảnh phản xạ có điều kiện cầm cánh tay Bạch Hạ Di để giữ vững cho cậu. “Không có việc gì.” Sau khi đứng vững, Bạch Hạ Di cười với hắn, Lục Khoảnh muốn đi, cậu lại gọi Lục Khoảnh lại.
“A Khoảnh, hai chúng ta chơi trò chơi đi? Tôi chưa muốn ngủ.” Bạch Hạ Di giảo hoạt cười, như là đang đùa dai. Lục Khoảnh muốn từ chối, lại không biết nên từ chối như thế nào, liền gật đầu đồng ý. Bạch Hạ Di kéo hắn đi đến bên khe núi, tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
Bạch Hạ Di nói: “Trò chơi này như thế này, mỗi người thay phiên nhau nói một câu, sau đó đoán xem đối phương nói thật hay là nói dối. Người đoán sai sẽ bị búng trán một cái.” Lục Khoảnh nói được, trò chơi liền bắt đầu từ hắn. Trò chơi này nói đơn giản thì cũng không đơn giản, nói khó thì cũng không khó, người thẳng thắn như Lục Khoảnh đây, muốn hắn nói dối quả thật là còn khó hơn lên trời.
Lục Khoảnh nghẹn nửa ngày, mới nói: “Tôi không thích ăn khổ qua.” Bạch Hạ Di vừa nghe liền cười nói: “Cậu đây là đang nhường cho tôi sao? Là nói dối.” Cậu nói tiếp: “Tới lượt tôi. Ừm – Lúc Cao trung, tôi xuất ngoại là tự nguyện.”
Lục Khoảnh đột nhiên nhớ tới lúc bọn họ gặp lại nhau, Bạch Hạ Di có nói qua: “Sẽ nói cho mình biết.” Hóa ra là thời cơ đã đến. Đúng vậy, bây giờ bọn họ đã có thể tâm tình như bạn bè rồi. Lục Khoảnh suy nghĩ một chút, nói: “Nói thật.” Bạch Hạ Di gật đầu: “Đúng, tôi tự nguyện.” Cậu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm: “Bởi vì ở trong nước thì phải chịu sự an bài của bố mẹ, không bằng xuất ngoại. Dựa vào năng lực thật sự mới có thể nắm giữ chính mình.”
Lục Khoảnh dường như an ủi vỗ vỗ bờ vai cậu, Bạch Hạ Di ngoái đầu lại nhìn hắn, ý bảo đến lượt hắn. Lục Khoảnh dừng một chút, nói: “Tôi và Phạm Song là bạn bè được mười hai năm.” Là một bài toán, Bạch Hạ Di tính tính thời gian một chút, nói: “Nói dối. Hẳn là mười ba năm.” Lục Khoảnh lắc đầu: “Năm nay đã qua hơn một nửa, mười bốn năm.” Bạch Hạ Di cười: “Dù sao tôi đã trả lời đúng rồi, cho nên cậu vẫn không thể búng trán tôi được.” Lục Khoảnh nhún nhún vai.
Hai người lại đoán qua đoán lại mấy lần, cũng búng trán nhau mấy lần. Trong mấy lượt này, Bạch Hạ Di mượn trò chơi chia sẻ với hắn một vài chuyện sau khi xuất ngoại và những gì đã trải qua, còn nhắc tới bản thân mình vẫn luôn muốn về nước. Lại đến lượt Bạch Hạ Di.
Bạch Hạ Di nói: “Tôi không có người trong lòng.”
Vấn đề này — Lục Khoảnh không khỏi nhìn Bạch Hạ Di một cái, lại chỉ nhìn thấy ý cười tiềm tàng trong mắt cậu. Lục Khoảnh cẩn thận đáp: “Nói thật.” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền nhìn thấy Bạch Hạ Di nâng lên khóe môi, ám chỉ mình đã đoán sai.
“Là nói dối nha.” Bạch Hạ Di bình tĩnh nhìn hắn, ngữ khí cao lên: “Mau nhắm mắt lại, tôi phải trừng phạt cậu.” Mỗi lần Lục Khoảnh bị búng trán đều sẽ nhắm mắt lại, cử chỉ nhỏ này cũng khiến Bạch Hạ Di cảm thấy hắn rất là dễ thương.
“Ừm.” Lục Khoảnh nhắm mắt lại, lông mi dài rung động, có chút bất an chờ đau đớn truyền từ trên trán. Nhưng mà hắn lại không đợi được sự đau đớn, thay vào đó, trên trán lại dán lên một cái gì đó âm áp. Lục Khoảnh giật mình, mở hai mắt ra, ánh vào trong mắt lại là xương quai xanh lộ ra từ trong cổ áo Bạch Hạ Di.
— vừa rồi, là chuyện gì?
Bạch Hạ Di thu hồi lại cơ thể nghiêng về phía trước, cười đắc ý với Lục Khoảnh, giống như đang nói: “Cậu bị tôi bắt được rồi ” vậy. Lục Khoảnh mờ mịt nhìn cậu, hai má lại hơi hơi đỏ.
Bạch Hạ Di nói: “Đến lượt cậu.” Đợi một lúc, thấy Lục Khoảnh vẫn là dáng vẻ ngốc ngốc đó, cười nói: “Cậu không nói thì để tôi nói. Cậu đoán xem, tôi thích cậu, là thật hay là giả đây?” Nụ cười này của cậu khác với bình thường, có chút đắc ý rõ ràng, lại xen lẫn cẩn thận từng li từng tí, cả người ngồi nghiêm chỉnh, như là đem cái tốt đẹp nhất của mình đến người trước mắt, vừa hi vọng nó được thưởng thức, lại sợ hãi nó bị từ chối.
Đột nhiên gió nổi lên, có mấy chấm nhỏ màu vàng nhấp nháy trong bóng đêm.
Lục Khoảnh hoảng hốt nói vấn đề không có liên quan: “A, là đom đóm.”
Hết chương mười bốn