Chuyển ngữ: Đờ
Công ty của Tiêu Thận chính thức ra mắt thị trường đã được một năm phát triển rất tốt, rất nhiều tinh anh nghe danh mà đến.
Hắn cũng xử lý đâu ra đấy nên cũng không có loạn lạc gì.
Thế kỷ hai mốt rồi, mọi người đều chú trọng chăm sóc sức khỏe.
Công ty Tiêu Thận khá nổi tiếng, lại duy trì mức giá ổn định nên được mọi người gọi yêu là "Tiêu heo quốc dân".
Giang cư mận khá thích tên gọi này, còn mở cả Super Topic trên Weibo.
Người đàn ông rất không thích, hắn thấy cứ kỳ cục thế nào.
Cũng may công ty hăng hái, công nhân tích cực, quản lý, trợ lý cũng rất nhiệt huyết nên Tiêu Thận có khá nhiều thời gian để bầu bạn với bạn nhỏ ở nhà.
Bạn nhỏ cũng không nhỏ, cũng đã là nghiên cứu sinh năm nhất rồi.
Mũi đeo kính gọng vàng mảnh, dáng vẻ nghiêm túc, gương mặt nhỏ lạnh lùng đọc sách muốn bao nhiêu cấm dục có bấy nhiêu cấm dục.
Tiêu Thận nhìn mà máu mũi cứ trực trào.
Hàng ngày đi đón cậu chàng tinh anh tan học, hắn chở người đi ăn não dê ngũ vị hương.
Bạn nhỏ đã thèm mấy hôm rồi, vừa vào quán order ngay năm suất.
Cận Ánh cẩn thận lau bàn sạch sẽ.
Tiêu Thận lại gọi thêm vài xiên nướng khác.
Người đàn ông vòng tay ôm eo cậu, ngồi xuống bên cạnh, nhìn bạn nhỏ đang vui vẻ chơi Anipop đầy cưng chiều.
Hắn không hiểu trò đấy thì có gì hay, người chồng đẹp trai ngời ngời như thế này đang ở trước mặt mà cũng không hấp dẫn bằng trò chơi đó.
"Cục cưng Ánh Ánh ơi..."
"Trật tự."
Cận Ánh nhíu mày, ngón tay gõ gõ màn hình.
Người đàn ông bị ghẻ lạnh thì trong lòng buồn bã không thôi, nhấc ghế đi bàn khác ngồi quay lưng lại với cậu chàng tinh anh.
Bầu không khí giữa hai người trở nên kỳ lạ.
Ông chủ quán nướng bỗng vào thế khó, lên món thế nào đây?
Tiêu Thận hầm hè cầm lấy mấy xiên nướng, ý bảo ông chủ đưa não dê lên cho cậu chàng tinh anh.
Người đàn ông âm thầm dỗi nhưng Cận Ánh mê game quá chẳng nhận ra Tiêu Thận đi bàn khác rồi.
Cận Ánh nhíu mày, quay đầu lại nhìn Tiêu Thận tự nhiên làm mình làm mẩy, mặc kệ hắn.
Cậu cầm thìa lên xúc từng miếng não dê ăn, mềm mại ngon miệng, trong nháy mắt đồ ngon đã chiếm cứ đầu óc, làm cậu ném thẳng người đàn ông thối ra sau đầu.
Tiêu Thận tức đến nghiến răng, ăn không vào nữa, gọi ông chủ gói đồ mang về.
Người đàn ông thanh toán wechat pay xong đi thẳng về.
Nhóc đồ cổ vẫn lén nhìn Tiêu Thận, thấy hắn thanh toán chạy lấy người thì chột dạ.
Hôm nay to gan đấy.
Cận Ánh bỗng mất hết khẩu vị.
Còn hai phần não dê, cậu ăn không vô nữa, cũng vội kêu gói lại rồi đuổi theo bóng dáng người đàn ông đang dần biến mất.
Cậu đến con phố nọ, không thấy bóng dáng Tiêu Thận đâu nữa, lông mày nhíu chặt.
Trời về chiều hơi tối, ngõ vắng vang tiếng đồng hồ đeo tay kêu tích tắc, cậu không dám đi vào.
Cận Ánh đứng do dự ở đầu ngõ, ngần ngừ.
Bất chợt, cậu nghe động tĩnh lớn, quay lại thấy mấy nam sinh đang quát tháo một cậu trai đang cúi đầu khóc.
"Á à cái thằng oắt này, sao có mắt như mù vậy, hử?"
Cậu chàng tinh anh nhanh chân bỏ chạy như điên tìm bóng dáng người đàn ông thì lại gặp hai kẻ to lớn đang vây công Tiêu Thận.
Trên mặt đất còn một cô gái quần áo xộc xệch đang run lẩy bẩy.
Cậu vội cởi áo khoác, khoác lên vai cô gái, tầm mắt bất chợt dừng ở trên cổ "cô gái" rồi lại im lặng kéo quần áo lại cho người ta.
Cậu đứng dậy, lo lắng nhìn Tiêu Thận.
Động tác của người đàn ông, nhanh, gọn, chuẩn, chế ngự phe địch, trong lòng hắn lại đang tức tối, ra tay càng lúc càng ác.
Giơ tay đấm tên tóc vàng, gã nôn ra một ngụm nước miếng đầy máu, quỳ rạp xuống đất, miệng kêu gào vẻ không phục.
Lúc này Cận Ánh mới thấy bên dưới gã tóc vàng chưa kéo khóa quần, một "con chim" xấu xí gục xuống, bên trên bầm tím, còn có vết máu, như bị bóp đến "rưng rưng rơi lệ".
Tóc vàng thở hổn hển, ôm đũng quần mà nhét "con chim" quý giá vào trong quần.
Gã tức tối, mắt đầy tơ máu, tay sờ sờ thắt lưng lấy đồ.
Đột nhiên trước mắt Cận Ánh loang loáng ánh sáng.
Cậu chửi thầm một câu, giơ chân đá bay con dao trong tay gã.
Cậu bẻ tay tóc vàng, đè xuống đất, thô bạo mà xé áo gã để trói tay.
Bên kia Tiêu Thận cũng lục soát hông người kia, lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Khi Cận Ánh ra tay hắn phân tâm một chút nhưng thấy hành động của bạn nhỏ lưu loát thì trong lòng Tiêu Thận cũng nhẹ nhàng hơn, thoải mái mà đánh người.
Cảnh sát nhanh chóng tới nơi, thấy người bị hại quần áo xộc xệch thì tối sầm cả mặt mày.
Anh nhanh chóng hỏi han, lấy số điện thoại cả Tiêu Thận để hôm sau hắn tới cục cảnh sát lấy lời khai.
Hai thanh niên hư hỏng bị dắt lên xe cảnh sát, "cô gái" cũng được một cảnh sát nữ nhẹ giọng an ủi mà dẫn lên xe.
Ánh mắt "cô gái" vẻ trốn tránh, không dám nhìn sắc mắt đội cảnh sát đang đen như mực, nơm nớp lo sợ mà đi lên xe.
Xe cảnh sát đi rồi để lại hai người và chỗ đồ ăn rụng rơi.
Tiêu Thận nhìn chằm chằm về phía bạn nhỏ.
Cận Ánh xoa xoa gáy: "Em, em từng học Judo..."
Người đàn ông "hừ" một tiếng, tiếc nuối nghĩ sau này này cũng không có cơ hội thể hiện gì nữa mà ngay cả hình tượng anh hùng cứu mỹ nhân hôm nay cũng không to lớn như vậy.
Hắn chẳng nói gì, quay đầu bước đi.
Cận Ánh liếm liếm mối, chạy đuổi theo, nũng nịu kéo góc áo Tiêu Thận, nhỏ giọng nói.
"Em, em thấy anh sờ, sờ hai người kia..."
Cậu chàng tinh anh đỏ mặt, ngại nói như cậu cũng hơi bực.
Rõ ràng, với khả năng của Tiêu Thận, đánh nhau không cần phải công kích chỗ hiểm.
Người đàn ông còn "thịt chim" của hai gã kia.
Người đàn ông quay lại, Cận Ánh phát hiện tay hắn cầm khăn, lòng bàn tay bị ma sát đến đỏ lên, mặt mày đầy vẻ ghét bỏ: "Chim kia xấu chết, anh dị ứng sắp nôn đây, đừng có nhắc lại được không?"
Cậu chàng tinh anh "A" một tiếng, mây đỏ nổi lên gương mặt vì nhịn cười.
Nhưng Tiêu Thận xấu tính, thù dai, hầm hè: "Với lại, giờ anh muốn thịt chim của em."
Trên mặt hắn hung dữ, khóe môi còn đọng vết máu, đau mà vẫn cố nhe răng nhếch miệng khiến hắn trông có vẻ càng hung ác hơn.
Cậu chàng tinh anh nhếch môi, dán lên người Tiêu Thận, đẩy hông thật khẽ.
"Anh không nỡ đâu."
Sau đó, ai đó không nỡ thịt chim chẳng nói chẳng rằng khiêng bạn nhỏ về nhà, hung hăng đè lên giường, đẩy đưa cả ngày.
Đúng là không nỡ thịt chim nhưng hái cúc thì không nể nang ai hết..