7.
Tôi ngủ ngon đến nửa đêm, mơ màng cảm thấy ai đó đang đứng bên cạnh giường tôi, lặng lẽ nhìn tôi.
Bỗng, gương mặt truyền đến cảm giác ấm áp.
Người đó sờ mặt tôi.
Tôi da đầu tê dại, tỉnh ngủ trong chớp mắt, vừa sợ vừa mò mẫm tìm công tắc đèn.
Đèn sáng lên. Là Cố Án.
Hắn bị k1ch thích bởi ánh sáng, đôi mắt hơi nheo lại.
Tôi: "..."
Hắn có bệnh à?
Tôi quấn mình trong chăn: "Anh vào đây bằng cách nào?"
Cố Án đưa tay ra, trong lòng bàn tay hắn là chìa khóa nhà tôi.
Trước khi đi, tôi quên mất không đòi lại chìa khóa.
Tôi không nhịn được mắng hắn: "Đêm hôm khuya khoắt, anh còn lẻn vào nhà tôi. Tôi sẽ báo cảnh sát."
Hắn mím môi: "Xin lỗi."
Tôi chưa nguôi giận: "Anh là bi3n thái à? Anh suýt chút nữa dọa ch.ết tôi đấy?"
Hắn khe khẽ nói: "Cháu nhớ dì."
Tôi bỗng chốc không nói nên lời.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, tôi nhảy xuống giường, tịch thu chìa khóa rồi mang hắn về nhà Tống Noãn Thất.
Sau khi chuông cửa vang lên mấy lần, Tống Noãn Thất mơ màng ra mở cửa. Cô ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn Cố Án, không hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tôi nói: "Anh ấy lén chạy vào nhà tôi."
"Hả?" Tống Noãn Thất tựa hồ muốn cười, nhưng lại nghiêm mặt nói: "Tên nhóc này sao lại làm vậy chứ?"
"Cô mang về giáo dục lại đi." Tôi quay đầu nói với hắn: "Vào đi."
Cố Án cúi đầu, không nhúc nhích.
Tống Noãn Thất đành kéo hắn vào.
Tôi đứng trước cửa nhà cô ấy một lúc, rồi mới đi về nhà.
...
Ngày hôm sau, tôi ngủ đến lúc mặt trời lên cao bằng ba sào. Hàn Gia Ngộ gọi điện cho tôi bảo là anh đã gặp trưởng phòng quản lý thiết bị của bệnh viện, buổi tối còn phải tham gia một bữa tiệc, chắc tầm bảy giờ thì xong.
Dù ban ngày không rảnh, anh đọc tin tức thấy tối nay có trận mưa sao băng Capricornid, rất thích hợp để ngắm ở vùng ngoại thành, nơi không bị ô nhiễm ánh sáng và có tầm nhìn rộng.
Ý của anh là, muốn dẫn tôi đi leo núi.
Tôi nghĩ thôi mà đã thấy mệt.
Buổi tối, Hàn Gia Ngộ chạy chiếc Mercedes-Benz G-Class(*) đến đón tôi.
(*) dòng xe thể thao có thiết kế kiểu vuông vức, cứng cáp, chạy mọi địa hình hạng sang cỡ trung, được sản xuất và phân phối từ năm 1979.
Tôi ngạc nhiên: "Anh lấy xe từ đâu vậy? Chẳng lẽ vì đi leo núi mà anh mua hẳn một cái xe đấy chứ?"
"Anh mượn." Anh lời ít ý nhiều: "Chẳng phải vì ai đó mới vận động một tí mà đã mệt bở hơi tai sao?"
Tôi cười hì hì rồi leo lên xe.
Anh giơ tay nhìn đồng hồ: "Thời gian ngắm tốt nhất là từ tám giờ đến mười một giờ. Bây giờ vẫn còn sớm."
Một số người yêu thích thiên văn cùng một vài cặp đôi đã tụ tập dưới con đường dẫn đến đỉnh núi.
Chúng tôi xuống xe đi bộ. Không biết có phải tự luyến không, nhưng tôi luôn có cảm giác ai đó đang nhìn tôi.
Hàn Gia Ngộ còn cố ý kể một câu chuyện ma để hù dọa tôi.
Tôi tức giận mắng anh một trận, rồi lại nắm lấy quai ba lô của anh.
Hàn Gia Ngộ cười to.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời, lo lắng: "Nhiều mây như vậy, lỡ không xem được thì sao?"
Hàn Gia Ngộ nói: "Thì coi như đỡ tốn dung lượng điện thoại."
Tôi thất vọng: "Em tốn bao nhiêu công sức mới leo được lên đây."
Anh nhét vào tay tôi một gói khoai tây chiên.
Tôi lại vui vẻ.
Khi chúng tôi đến đỉnh núi, gió thổi qua, rất mát.
Tôi đứng ở chỗ này, có thể nhìn thấy cả thành phố đang sáng đèn.
Hàn Gia Ngộ đứng bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi.
Tôi nhận ra bầu không khí hơi là lạ. Tôi lén rút tay ra.
Thật ra, tôi từng thích thầm anh vào năm học cấp hai.
Gia Ngộ, Gia Ngộ. Tên anh thật dễ nghe.
Chỉ cần nghe tên thôi mà tôi đã thấy rung động.
Nhưng sau đó anh có người yêu, rồi học đại học tại một thành phố khác. Đoạn tình cảm thanh xuân này cứ thế mà kết thúc.
Từng giọt nước mưa rơi xuống, rơi vào mặt tôi.
Xong rồi! Mưa càng lúc càng lớn.
May thay Hàn Gia Ngộ mang đầy đủ dụng cụ, có cả ô và áo mưa.
Sau khi xem mưa sao băng xong, anh giúp tôi đội mũ áo mưa rồi chuẩn bị xuống núi.
Đường về vừa tối vừa trơn, tôi mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía trước.
Lúc đầu tôi nghĩ bản thân nhìn nhầm, nhưng càng đến gần, càng nhìn rõ là hắn.
Cố Án mặc áo hoodie đen, gần như hòa một thể vào bóng đêm. Hắn đứng dưới mưa, giống như một con cún to ướt đẫm, ở trong bóng tối mím môi nhìn tôi.
"Sao anh lại một mình chạy ra đây?" Tôi kinh nghi bất định(*), nhìn xung quanh: "Làm thế nào anh đến đây được hả? Tống Noãn Thất đưa anh đến sao?"
(*)Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không
Hắn lắc đầu.
Hàn Gia Ngộ nhìn hắn, nhướng mày.
Tôi kéo hắn vào ghế sau, lấy khăn trùm lên đầu hắn, lau hết nước trên mặt và tóc.
"Chỗ này cách thành phố hơn mười cây." Hàn Gia Ngộ hỏi: "Sao anh đến được đây vậy?"
"Đi taxi." Cố Án cụp mắt xuống.
Lúc trước vì sợ hắn đi lạc, nên tôi đã dạy hắn cách bắt xe, bắt hắn học thuộc địa chỉ nhà.
"Vậy anh theo dõi chúng tôi." Hàn Gia Ngộ cười.
Cố Án nhẹ nhàng nắm tay tôi.
Tay hắn lạnh ngắt.
Xe dừng ở bên ngoài chung cư. Tôi và Cố Án xuống xe. May quá! Vừa đến nơi thì mưa tạnh.
Hàn Gia Ngộ mở cửa xe đi xuống: "Cần anh vào cùng không?"
"Không cần đâu! Muộn như vậy rồi!" Tôi nói: "Em đưa Cố Án về rồi đi ngủ."
Hàn Gia Ngộ im lặng hai giây, rồi khóe miệng dâng lên thành nụ cười: "Ừ."
8.
Trong thang máy, tôi muốn gọi cho Tống Noãn Thất.
Cố Án lại nắm lấy tay tôi: "Không, cháu muốn ở cùng dì cơ."
Tôi cảm xúc lẫn lộn.
Giá như hắn nói những lời này lúc tỉnh táo thì tốt biết mấy.
Nhưng đầu dây bên kia đã bắt máy.
Không ngờ bên kia lại rất rộng lượng: "Anh ấy hao tâm tốn sức muốn đi theo cô, còn nói rất thích cô. Vậy thì cứ để anh ấy ở chỗ cô đi."
Rồi cúp máy ngay lập tức.
Cúp máy rồi!
Đôi mắt Cố Án sáng lên.
Về nhà, tôi đuổi Cố Án ướt như chuột lội vào phòng tắm, lấy bộ quần áo mà hôm trước hắn để quên mang đi, đưa qua kẽ hở cửa.
Sau đó, tôi như một người mẹ ngồi sấy tóc cho hắn. Cố Án phối hợp cúi đầu xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn có chút hưởng thụ.
Tôi tắm xong đi ra, nhận ra hắn bị sốt.
Uống thuốc xong, hắn nằm co lại trên ghế sô pha, úp mặt vào lòng bàn tay tôi.
Nhìn cũng dễ thương.
Ở với hắn một lúc, tôi định đứng dậy.
Cố Án kéo tôi, không để tôi đi.
"Sao vậy?"
Hắn nói: "Ban ngày cháu xem phim kinh dị. Cháu sợ tối."
Chết rồi! Tôi bỗng dưng nhớ lại mấy câu chuyện ma quái rùng rợn Hàn Gia Ngộ kể.
Nói thật, tôi cũng sợ.
"Vậy anh mở đèn ngủ đi."
"Mở đèn không ngủ được."
Phiền quá.
Không còn cách nào nữa, tôi đành để hắn vào ngủ với tôi.
Tôi đặt ra ba điều luật: nằm cạnh mép giường, không được cướp chăn, nửa đêm mà té xuống giường thì đừng có mà trách tôi.
"Còn nữa, không được phép làm bậy."
Hắn gật đầu liên tục.
Bỗng dưng hắn nói: "Làm bậy là gì?"
Tôi quay sang lườm hắn.
Hắn gật đầu: "Cháu hiểu rồi."
Sau khi ngủ thiếp đi, hắn ôm eo tôi.
...Tôi nhịn.
Nếu cứ suy nghĩ mãi thì tối nay tôi mất ngủ mất.
Ngày hôm sau, Cố Án còn nằm bên cạnh tôi, ánh mắt bình thản mà dịu dàng.
Tôi sờ trán hắn, đã hạ sốt.
Người trẻ tuổi có khác, sức khỏe dồi dào.
"Anh còn thấy khó chịu không?"
Hắn lắc đầu.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, đứng dậy chuẩn bị ra khỏi giường.
Tự dưng tôi cảm thấy lành lạnh ở ngực. Tôi cúi đầu xuống, giận dữ: "Sao cúc áo ngủ của tôi bị bung ra thế này? Có phải anh làm không?"
Cố Án ngỡ ngàng: "Cháu không biết."
Nhìn gương mặt thành thật của hắn, có lẽ là tôi nghĩ nhiều.
Chắc là lúc xoay người cúc áo bị bung.
Tôi làm qua loa mấy món, trứng rán còn bị cháy nhưng Cố Án nể tình tôi vẫn ăn hết.
"Tôi nên giải thích như thế nào với chị gái anh giờ?" Tôi ưu sầu nói: "Nếu không giờ tôi đưa anh về đi, để chị ấy và Tống Noãn Thất giải quyết?"
Sắc mặt Cố Án u ám, đứng dậy đi đến góc tường, đứng đấy thật lâu mà không nói lời nào.
Tôi khó hiểu hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Hắn rầu rĩ nói: "Cháu xin lỗi. Dì đừng tức giận nữa có được không?"
"Tôi không tức giận."
Hắn nhìn vào mắt tôi: "Nếu như dì không giận, sao cứ phải đưa cháu đi?"
Tôi bỗng hiểu. Hắn đang tự phạt bản thân.
Trái tim hơi tê.
9.
Cuối cùng vẫn là Cố Viện gọi cho tôi trước.
"Xem ra em trai chị rất thích em." Chị ấy thở dài: "Chuyện này có một thì sẽ có hai. Hay giờ em chăm sóc em ấy thêm một thời gian nữa. Đầu óc vốn không bình thường rồi, còn đi tắm mưa, giờ còn bị sốt..."
Tôi chưa kịp nói gì thì chị ấy đã hào phóng tăng lương: "Thù lao gấp đôi!"
Nhà Cố Án giàu vậy sao?
Đồng tiền làm mờ con mắt. Tôi không từ chối.
Sau khi trở lại, Cố Án càng dính lấy tôi hơn, lời nói càng thêm táo bạo.
Trước kia hắn vốn là người trầm tính, thế mà giờ hắn biết cách dụ dỗ tôi nấu cơm. Trong lúc tôi nấu ăn, hắn sẽ nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau.
Mặc dù trong đầu hắn là cảnh một đứa trẻ tám tuổi ôm lấy mẹ làm nũng, nhưng về mặt thể xác thì hắn vẫn là một người đàn ông trưởng thành, dáng người cao lớn, cánh tay thon dài ôm lấy eo tôi. Tôi đỏ mặt xấu hổ.
Hàn Gia Ngộ ở thành phố C được hai ngày thì hạng mục hoàn thành. Anh đang chuẩn bị trở về.
Tôi đi tiễn anh. Chúng tôi nói chuyện một chút ở phòng cà phê trong sân bay. Sau khi biết được Cố Án lại dọn về nhà tôi, anh cười một tiếng, rồi nói một câu khó hiểu: "Anh đoán được sẽ như vậy."
Tôi: "?"
Hàn Gia Ngộ lấy ra chiếc áo phông màu trắng từ trong túi giấy: "Cho anh chiếc áo phông này đi!"
"Anh muốn áo phông của em để làm gì?"
"Khi nào tâm trạng không tốt, anh sẽ lấy ra ngắm. Cảnh em tràn đầy tự tin mặc chiếc áo phông này chạy về phía anh cho anh động lực to lớn."
Tôi vừa mới cảm thấy xúc động.
Thì anh thở dài: "Rốt cuộc, còn chuyện gì xấu hổ hơn chuyện này chứ?"
Tôi: "..."
Khi nghe tin Hàn Gia Ngộ rời đi, hình như Cố Án rất vui vẻ.
Tối về hắn tắm rửa thơm tho, ôm gối muốn ngủ cùng tôi.
Thành thói quen rồi phải không?
Tôi chỉ vào ghế sô pha: "Đó mới là chỗ ngủ của anh."
Hắn mấp máy môi, trải chăn xuống cạnh giường: "Cháu ngủ ở đây."
Tôi lòng dạ sắt đá nói: "Được thôi, tùy anh."
Kết quả lúc rạng sáng khi tỉnh dậy, đầu óc tôi đang mơ màng, không chú ý dưới chân giẫm trúng một v@t cứng. Mãi khi nghe thấy Cố Án rên lên một tiếng, tôi mới nhận ra bản thân giẫm cánh tay của hắn, vội vàng mở đèn.
"Anh có sao không?" Tôi bị dọa.
Cố Án ôm cánh tay, lắc đầu.
Thấy hình ảnh hắn nhẫn nhịn chịu đựng thật đáng thương, tôi thấy áy náy: "Hay anh lên giường tôi ngủ đi?"
Hắn ngồi dậy, khẽ "ừ" một tiếng.
Khi tôi từ phòng vệ sinh về, hắn đã nằm lên giường.
Giường là giường đơn nên hơi chật. Tôi nói: "Anh nằm dịch vào trong đi. Lỡ tôi bị ngã."
Hắn dịch người vào trong.
Nhưng có gì thay đổi đâu.
"Anh dịch vào trong thêm chút nữa đi!"
Đột nhiên hắn xoay người ôm lấy tôi, mặt dán lên cổ tôi, lúc nói chuyện hơi thở ấm nóng: "Nằm như vậy thì sẽ không bị ngã."
Cơ thể tôi nháy mắt mềm nhũn: "Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!"
Hắn chống cánh tay, nhìn tôi từ trên xuống, giọng nói trầm ấm: "Kiều Kiều."
Tôi bị hắn đè, nhiệt độ trên mặt bất giác tăng lên.
Tôi uy hiếp nói: "Anh mà còn như vậy thì ra sô pha mà ngủ!"
Hắn thành thật buông tôi ra.
Lúc hắn buông ra, tôi chợt nhận ra điều gì đó, cả người tê dại.
Cố Án còn vô tội hỏi tôi: "Đây là có chuyện gì vậy?"
Tôi nâng chân đạp hắn xuống giường.
Cố Án nghi hoặc.
Tôi run rẩy đi mở đèn: "...Bé ngoan sẽ không làm việc này, chỉ có kẻ xấu mới làm. Hôm này anh không nghe lời nên mới thế."
Hắn thong dong nhìn tôi, lúc lâu mới "à" một tiếng.
Tôi đuổi hắn ra khỏi phòng, khóa cửa lại.
Tôi luôn cảm thấy kì lạ, sau này phải tránh xa hắn mới được.