Mau đỡ ta dậy, ta phải đi lấy Thảo Băng Sơn.
Tuyết Lạc vội vàng nói, cô phải nhanh chóng làm xong mọi chuyện trước khi Bạch Thanh Phong tỉnh lại.
Ma Tôn hãy yên tâm nghỉ ngơi, ta sẽ cùng đám ma binh đến đỉnh Băng Sơn tìm Thảo Băng Sơn đem về cho người.
Thẩm Vũ Kỳ tự tin nói, bởi vì hắn đã từng cùng Bạch Thanh Phong đến đó tìm Thảo Băng Sơn cho nàng.
Tất cả trong cậy vào ngươi, đi sớm về gì bây giờ cô cũng không đi nổi, chi bằng cá cược một phen vậy.
Cáo từ.
Hắn nhanh chóng rời đi, Tuyết Lạc thấy vậy cũng yên tâm dưỡng thương.
Băng Sơn.
Thẩm Vũ Kỳ và các ma binh bay trên đỉnh núi, hắn phất tay ra lệnh các ma binh liền đổ nước sông Vong Xuyên xuống.
Nước chảy đến đâu thì tuyết tan đến đó, cứ vậy mà chảy lan hết đỉnh núi rồi lan xuống dưới một đoạn.
Thảo Băng Sơn dần hiện ra trước mắt, hoá ra chúng không chỉ mọc ở đỉnh núi mà còn mọc khắp nơi nhưng do bị tuyết trắng bao phủ suốt hàng vạn năm nay nên không ai nhìn thấy.
Chúng ta phải hái bao nhiêu cho Ma Tôn vậy Thẩm thủ lĩnh? Một tên ma binh thắc mắc hỏi.
Hái hết cho ta! Ma Tôn muốn dùng bao nhiêu là tù nàng ấy, những cây còn lại ta sẽ nghiên cứu cách trồng nó ở Ma Giới.
Như vậy sẽ không lãng phí sự hy sinh của Tuyết Lạc, sẽ không có kẻ nào sở hữu được chúng ngoài nàng ấy.
Rõ!
Rất nhanh các ma binh chăm chỉ đã thu thập toàn bộ Thảo Băng Sơn mà họ nhìn thấy rồi mang về cho Tuyết Lạc.
Sau khi nhìn thấy Thảo Băng Sơn nàng đã nhanh chóng hấp thụ một lúc cây rồi đi đến Thủy Linh cung.
"Tiểu nha đầu, muội đâu rồi?" Tuyết Lạc vừa đi vào vừa gọi Khả Như.
"Có chuyện gì sao?" Khả Như nhìn thấy Tuyết Lạc đến trong lòng khá hồi hộp.
"Ta muốn thử khắc chế đứa bé.
Mau vào trong nào!" Tuyết Lạc và Khả Như ngồi song song với nhau trên giường.
Tuyết Lạc bắt đầu vận nội công, linh lực của nàng dần hội tụ lại bay vào bụng Khả Như.
Nhưng ma thai này lợi hại hơn cô nghĩ, nhanh chóng xuất hiện một luồng ma khí chống lại Tuyết Lạc.
Nàng không muốn chịu thua liền liên tục hội tụ linh lực chống lại ma thai, nàng vừa dùng rất nhiều máu liền hấp thụ Thảo Băng Sơn khiến cho ma khí trong người chưa được ổn định làm cho việc khống chế ma thai khó khăn hơn.
"Hay là tỷ đừng làm nữa a!" Cảm thấy có gì đó không ổn Khả Như liền khuyên tỷ tỷ cô.
Truyện Đông Phương
Sau một hồi lao lực khống chế ma khí trong bụng Khả Như, Tuyết Lạc đã liều mình lấy ma khí của đứa bé đưa vào trong người nàng.
Nhưng ma khí này vốn không phải là bình thường đã khiến cho nàng bị thương nặng liền ọc máu, đồng tử chuyển thành màu đỏ rồi biến mất, suýt chút nữa đã ngất xỉu, vòng tay Dạ Minh Châu của nàng cũng chuyển thành màu đen.
"Tỷ không sao chứ?" Khả Như lấy khăn tay nhẹ nhàng lau vết máu ở trên miệng Tuyết Lạc.
"Ta không sao!" Giọng nàng nhẹ tựa như gió thoảng qua.
"Không phải mới trước đó tỷ nói không thể khắc chế sao? Chỉ mới mấy canh giờ tỷ đã có thể khắc chế
đến vậy, xem ra tỷ đã tìm ra cách có phải không?" Có gì đó không đúng.
Tỷ ấy tuy là Ma Tôn nhưng vốn là người của Thiên Giới, còn ma khí này rất mạnh, rất có thể là do người của Ma Giới luyện ra...!Nếu vậy không phải là tỷ ấy đang tự hạ độc bản thân sao?
Khả Như, nàng đâu rồi? Giọng nói của Bạch Đăng Kỳ vang lên Ma Tôn cũng ở đây sao? Thứ lỗi cho thần, chúc mừng Ma Tôn hồi sinh muộn, vả lại đa tạ Ma Tôn hôm ấy đã ra tay cứu giúp thần.
Người một nhà cả không cần khách sáo đến vậy đâu.
Tuyết Lạc nói.
Không biết Ma Tôn đến Thuỷ Linh cung còn có chuyện gì khác cần hỏi không? Nếu chỉ đến thăm Khả Như thì sẽ không phát hiện ra hôm ấy ta bị Minh Tôn khống chế.
Ta chỉ muốn biết, tại sao Bạch Thanh Phong lại biết nấu nướng.
Tuyết Lạc nhanh chóng suy nghĩ ra câu hỏi.
Không giấu gì Ma Tôn sau khi người qua đời đệ ấy đã học nấu nướng với hy vọng có thể nấu ra những món ngon có mùi vị giống với Ma Tôn nấu, hắn đã bỏ ra rất nhiều thời gian để luyện tập.
Làm vậy thì có ích gì chứ? Huống hồ lúc đó ta đã không còn sống.
Tuyết Lạc nghe xong rất khó hiểu.
Đệ ấy muốn mỗi ngày đều có thể nấu cho người ăn, nhưng sợ người ăn không ngon miệng nên đã nấu cho đến khi nào giống mới thôi.
Hoá ra là vậy.
Phải rồi, ngươi định khi nào tổ chức hỉ sự với tiểu nha đầu này? Tuyết Lạc vừa nói vừa khoác tay qua vai Khả Như.
Là rằm tháng này.
Hắn vừa nói vừa mỉm cười nhìn Khả Như.
Vậy là ta yên tâm rồi vả lại ta còn nhiều việc phải làm ở Ma Giới.
Khi nào có dịp ta sẽ đến thăm hai người, cáo từ! Nàng vội rời đi, quay về Nguyệt Như cung dọn dẹp những thứ cần dọn.
"Bạch Thanh Phong, chàng thật xấu xa! Nấu cho ta ăn mệt đến vậy sao?" Sau khi sắp xếp xong mọi việc nàng liền đánh thức hắn.
"Ta ngủ ở đây từ lúc nào vậy?" Hắn ngơ ngác hỏi.
"Chàng đoán xem?".