Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

chương 119: nghĩ xem làm sao để đoạt được tôi.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạc Gia Thành có chút kinh ngạc: “Các người đều biết anh tôi sao?”

Cậu ta biết Trần Tuấn Tú là diễn viên, nhưng cậu ta cũng không ngờ Trần Tuấn Tú ở trong nước lại nổi tiếng như vậy.

“Tất nhiên biết, Ngài Trần Tuấn Tú là tiền bối trong giới, người diễn xuất tốt, chủ yếu có nhiều fan!” Thẩm Lệ nói xong liền lấy điện thoại di động ra: “Ngài Trần Tuấn Tú, có thể cùng nhau chụp một tấm không?”

“Tất nhiên là được rồi.” Trần Tuấn Tú vẻ mặt dịu dàng cười: “Nhưng chuyện hôm nay cô phải giữ bí mật cho tôi.”

“Chắc chắn rồi!” Lúc Thẩm Lệ mở máy ảnh trên điện thoại ra, lại kéo Hạ Diệp Chi qua: “Cùng chụp đi.”

“Không cần, hai người chụp đi…” Hạ Diệp Chi không hâm mộ, chỉ là đơn thuần rất thích phim Trần Tuấn Tú mà thôi.

Chuyện chụp hình chung này, cô cũng không hứng thú lắm.truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Trần Tuấn Tú cười nhìn cô, giọng dịu dàng: “Cô Hạ coi như là xả thân giúp quân tử đi mà.”

Thái độ Trần Tuấn Tú rất dịu dàng, Hạ Diệp Chi cũng không từ chối nữa, liền đứng vào cùng nhau chụp chung tấm ảnh.

Ba người đứng chung một chỗ, Mạc Gia Thành chụp ảnh cho bọn họ.

Trần Tuấn Tú đứng ở giữa, Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi đứng ở hai bên anh ta.

Chụp ảnh xong Thẩm Lệ liền nhận điện thoại, thì có điện thoại gọi đến, là người bán hàng điện thoại, cô không nhận trực tiếp tắt máy, quay đầu nói với Hạ Diệp Chi: “Người bán hàng điện thoại gọi cho tớ, tớ phải đi trước.”

Hạ Diệp Chi gật đầu: “Cậu mau đi đi.”

“Tôi đi trước, hẹn gặp lại tiền bối.” Thẩm Lệ vẫy vẫy tay với Trần Tuấn Tú, xoay người liền hớn hở chạy ra khỏi nhà hàng.

Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Mạc Gia Thành và Trần Tuấn Tú, lúc này mới phát hiện dáng vẻ hai người quả thật có chút giống nhau.

Có lẽ bởi vì có quan hệ ruột thịt, Hạ Diệp Chi lại thấy dáng vẻ Trần Tuấn Tú và Mạc Đình Kiên cũng rất giống.

Cô nhớ tới bữa ăn lần đó ở Kim Hải, Trần Tuấn Tú cùng Cố Tri Dân đã qua chào hỏi, thấy Mạc Đình Kiên ở đó cũng không nói chuyện với anh ta, có lẽ cũng biết chuyện giữa cô và Mạc Đình Kiên.

Nhưng anh ta là anh họ Mạc Đình Kiên, giúp Mạc Đình Kiên giấu diếm, cũng là bình thường.

Để lừa dối cô, Mạc Đình Kiên đúng là hao tổn tâm sức.

Hạ Diệp Chi không nhịn được khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười lộ vẻ giễu cợt.

Trần Tuấn Tú giống như nhìn ra suy nghĩ của cô, vẻ mặt lại thu lại, vô cùng chân thành mở miệng nói: “Giúp Mạc Đình Kiên lừa dối cô, tôi rất xin lỗi.”

Hạ Diệp Chi mím môi nói: “Ngài Trần không cần nói như vậy, lập trường mọi người khác nhau mà thôi.”

Ngài Trần?

Trần Tuấn Tú bất đắc dĩ cười cười, nói: “Bây giờ các người dự định trở về sao? Tôi lái xe đưa mọi người về.”

Hạ Diệp Chi nghi ngờ thoáng nhìn qua Mạc Gia Thành, Mạc Đình Kiên quản giáo cậu ta nghiêm khắc như vậy, theo lý mà nói, cậu ta nhìn thấy anh họ ruột mình, sẽ phải trực tiếp đi cùng anh ruột thôi.

Thế nhưng, nghe ngữ khí của Trần Tuấn Tú, cậu ta vẫn phải về chỗ Mạc Đình Kiên.

Nhìn ra sự nghi ngờ của Hạ Diệp Chi, Trần Tuấn Tú giải thích: “Tôi quá bận đi công tác, không có thời gian chăm sóc Tiểu Thành, ngược lại nó ở chỗ Mạc Đình Kiên cũng tốt hơn một chút.”

Trần Tuấn Tú lái xe đưa Hạ Diệp Chi và Mạc Gia Thành về biệt thự.

Hạ Diệp Chi và Mạc Gia Thành đi phía trước, Trần Tuấn Tú đi theo phía sau bọn họ, rớt lại phía sau nửa bước.

Hạ Diệp Chi vừa vào cửa, đúng lúc Mạc Đình Kiên từ trên tầng đi xuống.

Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hạ Diệp Chi, vẻ mặt anh ta rất tự nhiên, nhưng lúc thấy Trần Tuấn Tú sau lưng cô, anh nheo mắt lại, vẻ mặt khó lường.

” Đình Kiên.” Trần Tuấn Tú lên trước giải thích: “Ăn ở bên ngoài, gặp bọn Tiểu Thành, liền tiện thể đưa bọn họ về.”

“Ừ.” Mạc Đình Kiên lên tiếng, ngồi xuống ghế sô pha, dặn dò bảo vệ: “Rót trà.”

Hạ Diệp Chi thấy hai người ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ có việc cần nói, cô liền kéo Mạc Gia Thành lên tầng.

Mạc Gia Thành vừa trở về phòng, liền bắt đầu làm bài tập, nhưng không phải là viết bài của cậu ta, mà là viết bài tập của học sinh tiểu học.

Trẻ con kiếm tiền thật đúng là rất liều mạng.

Hạ Diệp Chi về đến phòng, rửa mặt xong đi ra, lại nhận được tin Thẩm Lệ gửi cho cô.

[Cậu và Mạc Đình Kiên rốt cuộc đã làm chưa? Anh ta có được không?]

[Tôi nghĩ anh ấy không giống như tin đồn, phương diện kia chắc là được thôi?]

Hạ Diệp Chi bất đắc dĩ cười cười, cho cô ấy tin trả lời: [ đi ngủ sớm một chút, đừng nói những … lời linh tinh này]

Thẩm Lệ không những không nghe lời cô đi ngủ, ngược lại còn gửi ghi âm cho cô.

Hạ Diệp Chi mở ra nghe.

“Tớ không nói linh tinh, tớ nói đều là chuyện nghiêm túc, mặc dù cách làm của Mạc Đình Kiên có chút quá đáng, thế nhưng cậu cũng phải giữ lấy anh ta trước, nếu không bị con tiện nhân Hạ Hương Thảo kia biết “Mạc Gia Thành” chính là Mạc Đình Kiên, cậu nghĩ cô ta có vồ lấy không…”

Thẩm Lệ nói nhưng thật ra là đang nhắc nhở Hạ Diệp Chi.

Hạ Hương Thảo đang chủ định tấn công sang “Mạc Gia Thành”, nếu để cho cô ta biết “Mạc Gia Thành” chính là Mạc Đình Kiên, cô ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.

“Cô ta vồ lấy thì sao, Mạc Đình Kiên chắc chắn còn chẳng thèm liếc cô ta một cái.”

“Mạc Gia Thành” trước kia cô không dám nói như vậy nhưng bây giờ anh là Mạc Đình Kiên, lại càng không thể nào để ý đến Hạ Hương Thảo.

Cô vừa mới gửi giọng nói này đi, chợt nghe thấy giọng của Mạc Đình Kiên đứng cạnh cửa truyền đến: “Vậy sao? Hiểu rõ tôi như vậy.”

Hạ Diệp Chi cứng ngắc ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên, trong đầu một mảng hỗn loạn.

Anh đi lên lúc nào?

Anh nghe được nội dung cuộc nói chuyện của cô và Thẩm Lệ rồi?

Leng keng ——

Giây phút tin của Thẩm Lệ đến, Hạ Diệp Chi ấn nút khóa màn hình không vội xem tin tức mới.

“Anh lên lúc nào vậy?”

“Cần nghe đều nghe thấy rồi.”

Mạc Đình Kiên cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, nhưng câu trả lời của anh cũng đủ nói rõ anh cái gì cũng nghe thấy hết rồi.

Hạ Diệp Chi không che được sự xấu hổ trên mặt, Mạc Đình Kiên ngoéo môi… một cái, trong giọng nói mang theo niềm vui mờ nhạt: “Tôi đi tắm,cô trước tiên nên tự mình nghĩ cho kỹ đi.”

“Nghĩ gì?”

“Nghĩ xem, đoạt tôi như thế nào.”

“…” Ha ha.

Bởi vì Mạc Đình Kiên ngầm ra tay giúp đỡ, Hạ Thị đã tiêu hủy hết trước khi các nguyên liệu đen bị thấm độc, bắt đầu vận hành bình thường, chủ động tìm tới các cửa đầu tư bỏ vốn hợp tác, nhiều đếm không hết.

Hạ Lập Nguyên cho rằng Hạ Thị phải vươn đến một chất lượng cao hơn, mỗi ngày đều bận rộn xã giao, rất vui vẻ, thậm chí còn muốn dẫn theo Hạ Diệp Chi đi ra ngoài để gặp những đối tác đó.

Hạ Diệp Chi trực tiếp từ chối: “Không cần, bố nên dẫn theo chị đi đi, Mạc Đình Kiên không thích con tham gia tiệc tùng.”

Bây giờ có chuyện, cô liền lấy Mạc Đình Kiên làm cái cớ, vẫn là rất có hiệu quả.

Cô và Hạ Lập Nguyên cách nghĩ không giống nhau, cô hiểu Mạc Đình Kiên, mặc dù anh giúp Hạ Thị, nhưng cô luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái không đơn giản như vậy.

“Cũng được.” Hạ Lập Nguyên gật đầu, hỏi cô: “Khi nào Đình Kiên có thời gian, con dẫn nó về nhà họ Hạ ăn một bữa cơm.”

Đến cả “Đình Kiên”cũng gọi rồi, cái này là muốn nịnh bợ đứa con rể này?

Mặc dù cô sẽ không dẫn Đình Kiên về nhà họ Hạ, nhưng ngoài miệng còn đáp: “Vâng.”

Trên đường trở về, Hạ Diệp Chi bảo tài xế dừng xe, cô xuống xe mua đồ.

Khu vực hàng tiêu dùng trong siêu thị, toàn bộ đều là dán nhãn hiệu Hạ Thị.

Hạ Diệp Chi đi đến, chợt nghe thấy có người hai bên trái phải nói: “Hạ Thị này sao không sụp đổ, còn có mặt mũi đem đồ đặt lên kệ hàng để bán?”

“Đó không phải là, có người đứng sau rất giỏi sao, sản phẩm xảy ra vấn đề liền dựa vào quan hệ áp chế tin tức, khiến người ta ghê tởm.”

Hạ Diệp Chi đứng trước kệ một lúc, tiện tay mua ít đồ liền đi ra ngoài.

Cô biết Mạc Đình Kiên đã tính toán rồi.

Trong chuyện “Nhà máy bị phơi bày” của Hạ Thị lần này, ngoài trừ lời xin lỗi ngoài miệng không có nhiều thành ý ra, cũng không gặp phải bất cứ hình phạt nào nghiêm khắc.

Không chỉ có như vậy, Hạ Thị còn đem tất cả các tin tức tiêu cực bị ép xuống, cứ như vậy sẽ khiến dân chúng càng thêm bất mãn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio