Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

chương 163: cô là ảnh hậu ư?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần trước có người chụp lén Thẩm Lệ, bởi vì cuối cùng vẫn chưa thành công nên cũng không giải quyết được gì.

Còn một nguyên nhân khác là bởi vì trong ngành công nghiệp giải trí, chuyện như vậy nhiều không kể hết, nên tất nhiên cũng không thể tốn công sức điều tra từng việc.

Công ty Thẩm Lệ đầu quân là Truyền Thông Thịnh Hải, bây giờ cũng có rất nhiều người muốn cạnh tranh hoặc xung đột lợi ích với Thẩm Lệ nên cũng không ít người muốn đối phó với Thẩm Lệ.

Đúng dịp đạo diễn mà Thẩm Lệ tìm đến là tình nhân của La Doanh, chắc chắn đây không phải là chuyện trùng hợp, hẳn là La Doanh đã sớm biết gần đây Thẩm Lệ tìm Tần An nhờ xem kịch bản nên mới cố ý lừa Thẩm Lệ, muốn để cho Thẩm Lệ khó chịu.

Chắc chắn đây là ủ mưu từ lâu.

Chuyện ở quán bar lần trước đã qua lâu như vậy mà La Doanh còn có thể đợi cơ hội đối nghịch với Thẩm Lệ, chắc là oán hận trong lòng.

“Không biết cô đang nói bậy bạ gì!” La Doanh trợn mắt nhìn Hạ Diệp Chi một cái, cao giọng nói: “Tôi không biết cô đang nói gì, Thẩm Lệ đắc tội với người ta rồi bị người ta đánh lén thì liên quan gì tôi? Hơn nữa không phải bây giờ cô ta vẫn khỏe mạnh đứng đây à? Cô bị bệnh thần kinh hả?”

“Đừng vì đạo diễn Tần không muốn gặp các người nên dùng chuyện xấu xa này để bôi xấu tôi! Tôi không có thời gian phung phí với các người, tôi đi vào trước.”

La Doanh nói xong xoay người định đi vào, khóe mắt cô ta liếc thấy một bóng người cách đó không xa, cô ta nhíu mày một cái nói: “Này, cô có thể nhanh một chút hay không, chỉ đi vệ sinh mà lâu như vậy, đừng để cho tổng giám đốc Khâu nóng lòng chờ trong kia.”

Hạ Diệp Chi nhìn theo tầm mắt của La Doanh, khi cô thấy rõ người kia thì lập tức sửng sốt.

Tại sao Hạ Hương Thảo lại ở đây? Cô và La Doanh đi với nhau làm gì?

Trên mặt Hạ Hương Thảo có vẻ hơi trốn tránh, vừa rồi cô ta cũng nhìn thấy Hạ Diệp Chi, cô ta chuẩn bị đi đường vòng rồi lát nữa quay lại, không ngờ bị La Doanh nhìn thấy.

Mặc dù trong lòng Hạ Hương Thảo không hài lòng đối với thái độ của La Doanh với mình, nhưng trên mặt cô ta vẫn lộ ra nụ cười: “Không phải bây giờ tôi đã tới à!”

“Mau vào đi thôi, tôi vất vả lắm mới giúp cô tranh thủ được cơ hội này, cô phải tự nắm bắt đấy.” La Doanh liếc Hạ Hương Thảo một cái, hừ một tiếng rồi nhấc chân đi vào bên trong.

Hạ Hương Thảo cảm nhận được Hạ Diệp Chi còn đang nhìn mình, cô ta nghiêng đầu trừng mắt một cái: “Nhìn cái gì vậy?”

“Không có gì, chỉ tò mò nếu ông nội biết cô và mấy người này đi cùng nhau thì ông ấy sẽ nghĩ gì thôi.” Hạ Diệp Chi khoanh tay, tỉnh rụi đánh giá Hạ Hương Thảo.

Rõ ràng hôm nay Hạ Hương Thảo có chuẩn bị khi đến đây, trang điểm xinh đẹp, trên người mặc đầm ôm thấp ngực, có thể nhìn rõ khe rãnh trong cổ áo cứ như phơi bày hết thảy…

Bỏ qua những chuyện vô lý mà Hạ Hương Thảo đã làm trước đây thì thật ra cô ta rất đẹp.

“Nếu cô dám kể chuyện của tôi cho ông nội thì tôi sẽ không tha cho cô.” Hạ Hương Thảo lên tiếng đe dọa cô.

Hạ Diệp Chi không thèm để ý, kéo Thẩm Lệ định rời đi.

Không ngờ Hạ Hương Thảo lại mở miệng nói: “Tốt nhất cô nên sống yên phận một chút, đợi sau này tôi trở thành ảnh hậu, gả cho Trần Tuấn Tú, thì cô cũng coi như là người nhà họ Mạc, trên mặt cô cũng có chút tự hào.”

Hạ Diệp Chi vẫn không cười, ngược lại Thẩm Lệ bật cười một tiếng.

“Ha ha ha…” Thẩm Lệ cười gập cả người: “Ảnh hậu à? Cô ư?”

Hạ Diệp Chi cũng hơi buồn cười.

Không phải cô buồn cười vì chuyện Hạ Hương Thảo trở thành ảnh hậu, cũng không phải cười vì cô ta muốn gả cho Trần Tuấn Tú, mà cười câu phía sau.

… Coi như người nhà họ Mạc, trên mặt cũng có chút tự hào.

Người nhà họ Mạc ư?

Lúc nào cô từng là người nhà họ Mạc?

Không có, cho tới bây giờ đều không có.

Mắt thấy Hạ Hương Thảo tức giận đến nỗi méo mặt, Hạ Diệp Chi kéo Thẩm Lệ nói: “Đi thôi.”

Vừa rồi Hạ Diệp Chi và Hạ Hương Thảo nói chuyện, La Doanh cũng không đi vào, cô ta thấy Hạ Hương Thảo biết Hạ Diệp Chi, trong lòng xuất hiện nghi ngờ: “Người phụ nữ kia là gì của cô?”

Hạ Hương Thảo đang bực bội nên giọng điệu cũng không quá tốt: “Không là gì hết!”

La Doanh không phải người dễ lừa như vậy, cô ta quen nghe lời nói nhìn sắc mặt, vừa rồi cô ta nghe rõ ràng đối thoại giữa các cô, cô ta lại hỏi tiếp: “Ông nội cô ta cũng là ông nội cô, nên cô ta là em gái cô đúng không?”

“Do mẹ kế sinh ra, ba tôi và ông nội đều không thích cô ta.” Trên mặt Hạ Hương Thảo đã hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

Nhưng rất lạ là La Doanh lại không để ý chút nào đến phản ứng của Hạ Hương Thảo mà chỉ luôn truy hỏi chuyện của Hạ Diệp Chi.

Cuối cùng, cô ta nói: “Cô ta chính là đứa em gái của cô, người được gả vào nhà họ Mạc à?”

“Cô muốn làm gì?” Cho dù đầu óc Hạ Hương Thảo chậm chạp hơn nữa thì cũng nhận ra là La Doanh có mục đích khác.

La Doanh cong môi cười một tiếng, đáy mắt thoáng qua tia sáng tham lam: “Em rể cô là người thừa kế của nhà họ Mạc đấy, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, nếu cô muốn vào giới giải trí thì đi tìm anh ta nhờ ‘Giúp đỡ’ không phải là được rồi à?”

“Tìm một người tàn phế như anh ta thì có ích lợi gì?” Trên mặt Hạ Hương Thảo lộ vẻ giễu cợt, hoàn toàn không đếm xỉa những lời này của La Doanh.

La Doanh mím môi, cảm thấy người phụ nữ Hạ Hương Thảo này mới thực sự là kẻ ngu ngốc.

Nhà họ Mạc là gia đình giàu có hàng đầu ở thành phố Hà Dương, dù Mạc Đình Kiên là một người vừa xấu xí vừa tàn phế vô dụng thì sao, vừa có tiền vừa có quyền không tốt à?

Nếu cô ta có thể gặp Mạc Đình Kiên, làm cho anh ta vui vẻ, như vậy sau này cô ta cũng không cần qua tay nhiều người đàn ông khác nhau…

Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ vừa đi đến phòng riêng vừa nói chuyện.

Thẩm Lệ hỏi cô: “Đầu óc Hạ Hương Thảo có bình thường không, lại muốn vào giới giải trí? Ông nội cậu có thể để cô ta vào giới giải trí à?”

“Chắc ông nội vẫn chưa biết chuyện này.” Từ sau khi Hạ Chính Tu trở về, gần đây Hạ Hương Thảo sống yên phận hơn nhiều, dù sao Hạ Chính Tu còn có uy lực hơn so với Hạ Lập Nguyên.

Nhưng cô không ngờ là hình như Hạ Hương Thảo thật sự có ý với Trần Tuấn Tú, lại vì gả cho Trần Tuấn Tú mà tiến vào giới giải trí, còn muốn làm ảnh hậu.

“Thật không biết trong đầu cô ta đang nghĩ gì…”

Lời của Thẩm Lệ còn chưa nói xong thì điện thoại di động vang lên.

Cô ấy nghe điện thoại xong lập tức quay đầu nói với Hạ Diệp Chi: “Nhà tớ gọi điện thoại tới, có chút việc, tớ phải đi trước về nhà một chuyến.”

“Cậu có chuyện thì cứ đi làm đi, đợi lát nữa tớ tự trở về.”

Sau khi Thẩm Lệ rời đi, Hạ Diệp Chi quay lại phòng riêng, cũng không còn lòng dạ uống trà trưa gì, cô cầm túi xách lên rồi đi ra ngoài, vào thang máy xuống lầu.

Đến lầu một, cửa thang máy vừa mở ra, ba người đàn ông cao lớn xuất hiện thật chỉnh tề ở cửa thang máy.

“Diệp Chi?”

Người lên tiếng đầu tiên là Cố Tri Dân.

Ba người đàn ông này chính là Mạc Đình Kiên, Cố Tri Dân và Phó Đình Tây.

Trần Tuấn Tú không muốn nhìn hai người đàn ông này tăng ca như điên ở trong công ty nên kéo bọn họ ra ngoài uống rượu, không ngờ gặp phải Hạ Diệp Chi.

Mạc Đình Kiên đi trước nhất, ánh mắt Hạ Diệp Chi trực tiếp lướt qua mặt anh nhìn về phía Cố Tri Dân: “Các anh đến ăn cơm à?”

“Đúng vậy, cô… Một người?” Cố Tri Dân có vẻ muốn nói lại thôi, Hạ Diệp Chi cũng biết ẩn ý trong lời anh.

“Vâng, ban đầu tôi và tiểu Lệ cùng đến nhưng cô ấy có chuyện đã đi trước rồi.” Hạ Diệp Chi kéo kéo khoá chiếc túi đang mang trên vai và nói: “Các anh đi ăn cơm đi, tôi về trước.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio