Mạc Đình Kiên nghe vậy, chỉ lãnh đạm nói: “Đúng vậy, bọn chúng chỉ muốn tỷ tiền mặt mà thôi, năm đó bọn chúng cũng muốn tỷ.”
Mạc Đình Phong vì quá sợ hãi nên không nghe rõ từng chữ: “Đúng đúng đúng… Bọn chúng chỉ muốn tỷ tiền mặt thôi, con cho bọn chúng đi…”
Bây giờ, Mạc Đình Kiên chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của ông ta, ông ta chỉ có thể bám chặt Mạc Đình Kiên.
“Vậy tại sao năm đó ông không chịu bỏ ra tỷ?” Giọng nói của Mạc Đình Kiên âm u như ma quỷ bò ra từ địa ngục.
“Đình Kiên… Đình Kiên, ba là ba con, con mau cứu ba…” Suy nghĩ duy nhất trong đầu Mạc Đình Phong lúc này chính là cầu xin Mạc Đình Kiên.
“Năm đó nếu ông nể tình vợ chồng một chút, mẹ tôi cũng sẽ không có kết cục như vậy! Mạc Đình Phong, đây là báo ứng của ông!”
Mỗi một chữ, Mạc Đình Kiên đều rít ra từ kẽ răng, anh nói xong thì dập điện thoại ‘cộp’ một tiếng.
Lúc này đã là hoàng hôn.
Tất cả người làm đều bị đuổi ra ngoài, trong phòng khách không bật đèn, có phần u ám.
Phòng khách lớn như vậy, ngoại trừ Mạc Đình Kiên và Thời Dũng yên lặng đứng sau lưng anh, cũng chỉ có Mạc Cẩm Vân đã ngất đi.
Mạc Đình Kiên giữ nguyên một tư thế, ngồi ở đó không nhúc nhích, dường như muốn hòa làm một thể với đêm tối sắp buông xuống.
Một lúc lâu, Thời Dũng có chút lo lắng, gọi một tiếng: “Cậu chủ.”
Không biết từ lúc nào, Hạ Diệp Chi đã từ trên tầng đi xuống.
Cô nhẹ bước đến, Thời Dũng vội vàng che đi cánh tay đứt bọn bắt cóc gửi tới: “Mợ chủ.”
Hạ Diệp Chi phân phó: “Đưa bà Mạc về phòng đi, ở đây có tôi rồi.”
Thời Dũng mang cánh tay cụt và Mạc Cẩm Vân đi.
Hạ Diệp Chi ngồi xuống bên cạnh Mạc Đình Kiên.
Sắc trời tối dần, trong phòng không bật đèn, cô không thấy rõ mặt Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi vươn tay đỡ lấy mặt anh, xoay mặt anh sang, đối mặt với anh: “Mạc Đình Kiên.”
Mạc Đình Kiên quay đầu lại, ôm Hạ Diệp Chi vào lòng, nhưng vẫn không quên tránh vết thương chưa khỏi hẳn trên vai Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Mạc Đình Kiên, lúc này, những câu nói an ủi đều là dư thừa.
Cô có thể cảm nhận được tiếng hít thở kìm nén của Mạc Đình Kiên, từng tiếng nặng nề phả lên cổ cô.
“Mẹ anh là một người phụ nữ xinh đẹp rất dịu dàng, bà tốt hơn bất kỳ ai.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên khàn khàn mà đau đớn.
Vành mắt Hạ Diệp Chi hơi ướt: “Em biết.”
Cô biết mẹ Mạc Đình Kiên là một người phụ nữ ưu tú, là con cháu của gia đình gia giáo, ngỡ rằng lấy một người chồng môn đăng hộ đối như ý, cuối cùng lại chết thảm theo cách như vậy.
Quá bất công.
Sau cùng, người vô tội lại phải chịu nhiều đau khổ và tệ bạc nhất.
“Sao bọn chúng có thể xuống tay được.”
Hạ Diệp Chi không nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Đình Kiên, nhưng có thể cảm nhận được đau đớn và bất lực trong lời nói của anh.
Chuyện đã xa nhiều năm, Cảnh Thư, mẹ anh chính là một cái gai ghim trong lòng anh, động một cái là sẽ đau nhức.
Cho dù năm đó, khi mẹ Mạc Đình Kiên chết trong vụ án bắt cóc, Mạc Đình Kiên cũng không đau khổ như vậy.
Hạ Diệp Chi không thể nào lý giải vấn đề này của Mạc Đình Kiên.
Vấn đề này của anh rất khó giải đáp.
Cô không phải là Mạc Đình Phong, cũng không phải Mạc Liên, cho nên cô cũng không thể phỏng đoán năm đó khi bọn chúng làm chuyện đó mang tâm lý gì.
Ngay cả một người ngoài cuộc như cô cũng cảm thấy khó có thể chấp nhận, cô khó mà tưởng tượng được, bây giờ Mạc Đình Kiên đau khổ bao nhiêu.
Cô ôm chặt Mạc Đình Kiên, giọng nói nghiêm túc mà kiên định: “Anh còn có em, còn có Hạ Hạ, một nhà chúng ta sẽ nhanh chóng được đoàn tụ, nếu như mẹ ở trên trời có linh, biết anh hạnh phúc, bà ấy cũng sẽ vui vẻ, bà rất yêu anh.”
Lời cô nói vừa dứt thì cảm nhận được có một chất lỏng nóng hổi rơi xuống cổ cô.
Hạ Diệp Chi không dám cử động, cũng không nói lời nào nữa.
Hôm sau.
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên lên đường đến hòn đảo nhỏ mà Trần Tuấn Tú nói.
Bốn phía hòn đảo là biển, phong cảnh tuyệt đẹp, từ Hà Dương đến đây, phải bay một ngày một đêm.
Trước khi đi, Hạ Diệp Chi nhìn thấy tiêu đề mới ra lò.
“Mạc Đình Phong bị bắt cóc, đến sáng sớm hôm nay đã tìm được, được đưa đi bệnh viện cấp cứu, đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.”
Hạ Diệp Chi nhìn qua tin tức một lần rồi tắt trang mạng, cất điện thoại đi, đánh mắt nhìn Mạc Đình Kiên ngồi ở đối diện.
Tối hôm qua, cô và Mạc Đình Kiên ngồi trong phòng khách rất lâu, sau đó cô lại ngủ mất, đến lúc tỉnh lại đã ở trên máy bay rồi.
Mạc Đình Kiên vẫn như thường ngày, mặc một bộ âu phục thẳng thớm, trong tay cầm một xấp tài liệu, khuôn mặt lãnh đạm cúi xuống, không thấy một chút sa sút tinh thần.
Khả năng tự điều chỉnh của người đàn ông này mạnh đến kinh người.
“Xem ra anh có sức hấp dẫn hơn bữa sáng.” Mạc Đình Kiên đặt xấp tài liệu trong tay xuống, nâng mắt nhìn cô: “Em nhìn anh chằm chằm mấy phút rồi, bữa sáng chưa ăn một miếng.”
Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt, cúi đầu cầm bánh bao cắn một miếng rồi mới lên tiếng: “Trước đây không biết anh có máy bay tư nhân.”
Lần này, họ ngồi máy bay tư nhân của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên cúi đầu, tiếp tục nhìn tài liệu trong tay: “Em thích thì sau khi về mua một chiếc tặng cho em.”
Hạ Diệp Chi ăn hai cái bánh bao rồi không động vào nữa, ngồi bên cạnh anh, cùng anh xem tài liệu.
Mạc Đình Kiên xem một ít tài liệu về hòn đảo, cùng với động thái của Trần Tuấn Tú trong nửa năm gần đây.
Khi Trần Tuấn Tú viết địa chỉ cho anh, ngoại trừ sai người theo dõi Trần Tuấn Tú, anh còn sai người đến hòn đảo một chuyến.
Nhưng trên hòn đảo ngoài căn nhà và mấy người giúp việc trông nhà, thì không tìm thấy Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi mím môi, vẻ mặt lo lắng nói: “Trần Tuấn Tú quá xảo quyệt, em luôn cảm thấy sẽ không thuận lợi như vậy.”
“Tin tưởng anh không?” Mạc Đình Kiên đặt tài liệu trong tay xuống, vươn tay kéo cô vào lòng.
Hạ Diệp Chi ngửa đầu, nói từng chữ một: “Bất kể lúc nào, em đều tin tưởng anh.”
Mạc Đình Kiên giúp cô vén tóc sang bên tai: “Vậy thì không cần đoán mò nữa.”
Hạ Diệp Chi gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bất an trong lòng vẫn không giảm bớt.
Cô hít sâu một hơi, đứng dậy: “Em đi xem cô Tô một lát.”
Dường như Mạc Đình Kiên nhìn ra sự bất an của cô, cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu cho cô đi.
Khi Hạ Diệp Chi đi tới thì nhìn thấy Tô Khương Nhung ngồi bên cửa sổ, dáng vẻ xinh đẹp điềm tĩnh.
Hạ Diệp Chi gọi một tiếng: “Cô Tô.”
Tô Khương Nhung quay đầu lại nhìn cô: “Mợ chủ.”
“Xin lỗi, tôi không biết tên thật của cô là gì.” Kỳ thực Hạ Diệp Chi không thể tưởng tượng được, một cô gái cam chịu phẫu thuật thẩm mỹ thành khuôn mặt của một cô gái khác đã trải qua những chuyện gì.
Vẻ mặt Tô Khương Nhung bình thản: “Tên thật là gì không quan trọng, quan trọng là, cậu chủ giúp tôi, mà sự tồn tại của tôi đúng lúc có thể giúp cô tìm cô chủ nhỏ về.