Thấy vị cảnh sát cứ suy nghĩ về mình, Hạ Diệp Chi đành phải ngẩng đầu lên nhìn cảnh sát và hỏi: “Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”
Cảnh sát hỏi: “Cô vừa gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên sao?”
Lúc này Hạ Diệp Chi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, cô lập tức thừa nhận: “Đúng vậy.”
Cảnh sát liền hỏi tiếp: “Mạc Đình Kiên – Giám đốc điều hành Mạc thị sao? Cô tên là Hạ Diệp Chi?”
“Ừ, ừ.” Vì cảnh sát hỏi hai câu nên Hạ Diệp Chi “ừ” hai lần.
Đôi mắt vị cảnh sát sáng lên.
Vui mừng, vị cảnh sát tiến về phía trước và rút ngắn lại khoảng cách giữa mình và Hạ Diệp Chi.
Anh ta nói từng chữ một, nghiêm túc hỏi Hạ Diệp Chi: “Vậy cô…chính là người biên kịch của bộ phim Mất Thành?”
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm vào cảnh sát trong vài giây, có lẽ vì cảm thấy đồng phục mà anh ta khoác trên người rất có sức uy hiếp, cô liền lời ngay nói thật gật đầu: “Vâng.”
Cảnh sát nghe cô nói vậy, vui mừng nắm tay lại và đập vào mặt bàn, sau đó hỏi cô: “Cô Hạ, tôi muốn hỏi một chút, tập cuối cùng của bộ đầu tiên, tại sao Vệ Cận Thành bị bắt vào tù, là do anh ta phạm án thật hay là có người hãm hại anh ta?”
Hạ Diệp Chi lẩm bẩm: “Tập cuối cùng của bộ phim Mất Thành?”
“Đúng vậy!” Người cảnh sát nhìn cô kỳ vọng.
“Anh cũng xem Mất Thành à, cảm ơn đã ủng hộ.” Hạ Diệp Chi rất hòa đồng và mỉm cười với cảnh sát.
Mất Thành là bộ phim hồi hộp và kịch tính mang yếu tố điều tra hình sự, nhưng vì cô không đủ hiểu biết về phương diện này, đã tra rất nhiều tài liệu, nhưng cô luôn lo lắng sẽ có những thiếu sót và bị mọi người chỉ trích. Vì vậy, cô đã cố gắng tránh viết về những cuộc điều tra hình sự, đa số đều là sơ bộ, qua loa.
“Không, trước tiên hay nói cho tôi biết rốt cuộc tại sao Vệ Cận Thành lại bị bắt vào tù!” Người cảnh sát nôn nóng.
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm vào anh ta trong vài giây nói: “Vệ Cận Thành vào tù, phía trước có mai phục, anh nghiêm túc theo dõi bộ phim, chắc chắn có thể nhìn ra.”
Lúc này, một nữ cảnh sát khác đã đến, hình như cô ấy đưa tài liệu gì đó cho vị cảnh sát này.
Nhìn thấy Hạ Diệp Chi, nữ cảnh sát đó nhân tiện hỏi một câu: “Vụ án gì vậy?”
“Vụ án nhỏ.” Người cảnh sát nói xong, anh ta quay sang tiếp tục hỏi Hạ Diệp Chi: “Cô Hạ, những gì cô nói tôi đều biết, nhưng cô biết rằng có rất nhiều hướng giải thích, cho dù giải thích theo hướng nào thì cũng đều hợp lý, có rất nhiều sự tranh cãi và tôi muốn biết câu trả lời chính thức là gì.”
Nữ cảnh sát kia chuẩn bị đi, nhưng sau khi nghe những gì anh nói, cũng tiến đến gần: “Anh chị đang nói về bộ phim Mất Thành sao?”
Vị cảnh sát hào hứng giới thiệu cho cô ấy: “Đây là cô Hạ – biên kịch bộ phim Mất Thành.”
Nữ cảnh sát trợn tròn mắt ngạc nhiên và ngồi xuống phía bên kia: “Tôi cũng có một câu hỏi…”
Sau đó, lại có một người khác đến, vây quanh Hạ Diệp Chi hỏi đông hỏi tây.
Đây là khoảng thời gian Hạ Diệp Chi chuẩn bị cho bộ phim Mất Thành , cô xem lại bộ phim Mất thành từ đầu đến cuối rất nhiều lần. Mỗi tình tiết, chi tiết trong phim cô đều hiểu rất rõ.
Những câu hỏi của bọn họ, cô đều có thể giải đáp từng câu.
Tuy nhiên, cô không nói gì về việc bắt giam nam chính Vệ Cận Thành – người mà tất cả bọn họ đều muốn biết.
Đây là điểm bán chạy lớn nhất của bộ phim Mất Thành , cô không thể nói cho họ được.
Khi Mạc Đình Kiên đến, anh nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Một nhóm cảnh sát vây quanh Hạ Diệp Chi và hỏi cô một cách nồng nhiệt.
Hạ Diệp Chi cũng rất kiên nhẫn giúp họ giải đáp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mạc Đình Kiên gần như nghi ngờ rằng Hạ Diệp Chi đang trêu đùa anh nên mới cố ý chạy đến đồn cảnh sát.
Nhưng trong lòng anh biết rất rõ, việc này không phải trò chơi của trẻ con.
Đi cùng Mạc Đình Kiên đến đây, còn có Thời Dũng.
Vị cảnh sát đầu tiên cho Hạ Diệp Chi làm bản tường trình, đầu tiên nhìn thấy Thời Dũng, anh ta ho một tiếng và nói: “Túm tụm lại làm gì vậy? Không làm việc à!”
Nhóm cảnh sát sau đó mới giải tán.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại, đôi mắt liền sáng lên khi nhìn thấy Mạc Đình Kiên.
Cô đứng dậy và muốn đi về phía Mạc Đình Kiên.
Tuy nhiên, cô chỉ mới đứng dậy liền cảm thấy choáng váng, loạng choạng rồi ngã về phía trước.
Mạc Đình Kiên nhanh tay nhanh mắt bước tới một bước đỡ cô.
Ngay khi đến gần, anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô.
Hạ Diệp Chi cảm thấy mùi quen thuộc trên người anh, ngẩng đầu lên và mỉm cười với anh, đưa tay ra túm lấy vạt áo của anh: “Đã tới thật rồi.”
Khi cô nói cũng nồng nặc mùi rượu.
Ấn đường của Mạc Đình Kiên thắt lại, đặt Hạ Diệp Chi trở lại ghế, hơi nghiêng đầu và nói với Thời Dũng: “Đi xử lý đi.”
“Vâng.”
Thời Dũng thưa một tiếng rồi lập tức đi làm thủ tục bảo lãnh Hạ Diệp Chi ra ngoài.
Sau khi hoàn thành các thủ tục, Mạc Đình Kiên gọi Hạ Diệp Chi một cách lạnh lùng: “Còn không đi sao? Muốn để tôi dìu em à?”
Hạ Diệp Chi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, thuận theo tiếng gọi của đáy lòng mình và gật đầu: “Vâng.”
“Úi chà!”Mạc Đình Kiên cười nhạt, quay lại và bước ra ngoài.
“Này!” Hạ Diệp Chi đứng dậy, lảo đảo muốn theo kịp Mạc Đình Kiên.
Chỉ có điều là trong lòng cô rất muốn làm nhưng sức không đủ.
Cô rất chóng mặt và bước đi lảo đảo, không vững.
Thời Dũng nhìn thấy vậy liền bước lên trước dìu cô.
Ai biết được rằng Mạc Đình Kiên sớm đã đi trước anh ta lại dường như có đôi mắt phía sau. Mạc Đình Kiên dừng lại nhưng không quay đầu lại nói: “Không được dìu cô ấy.”
Thời Dũng đưa tay ra một nửa,cứng đờ tay và thu tay lại, thì thầm nói với Hạ Diệp Chi: “Mợ chủ chú ý một chút, đi chậm lại.”
“Không được.” Bước chân của Hạ Diệp Chi nhanh hơn: “Mạc Đình Kiên đâu rồi, tôi phải đi nhanh hơn để tìm anh.”
Dáng người cao lớn đi phía trước khẽ dừng lại, bước chân anh chậm lại một chút.
Hạ Diệp Chi lảo đảo đuổi theo anh, cô nắm chặt tay Mạc Đình Kiên không buông.
Mạc Đình Kiên vung tay ra nhưng không được.
Cũng không biết phụ nữ khi say rượu lấy đâu ra sức mạnh như vậy.
Anh quay đầu lại, đối diện anh là nụ cười ngốc nghếch của Hạ Diệp Chi: “Bắt được anh rồi.”
Cô nói chậm, nghe có vẻ ngớ ngẩn, ngu ngốc.
Cô không chỉ có vẻ ngu ngốc khi nói mà cô còn trông thật ngu ngốc vào lúc này.
Mạc Đình Kiên không thể vung tay cô ra, anh bị cô túm tay kéo đi.
Hạ Diệp rất chóng mặt, hai tay cứ ôm lấy cánh tay của Mạc Đình Kiên. Hơn nửa thân người cô dựa vào cơ thể anh, nhờ vào sức của anh mà bước về phía trước.
Mạc Đình Kiên cảm thấy sự kiên nhẫn của bản thân sẽ đạt tới giới hạn cao nhất trong giây tiếp theo.
Tuy nhiên, cứ sau mỗi giây, anh lại tự nhủ bản thân nhẫn nại thêm một giây nữa.
Cứ như vậy, anh bị Hạ Diệp Chi ôm lấy cánh tay đi đến bãi đỗ xe.
Thời Dũng bước lên phía trước mở cửa xe giúp anh.
Mạc Đình Kiên đưa tay ra, anh muốn kéo tay của Hạ Diệp Chi đi.
Nhưng …anh lại không thể kéo tay Hạ Diệp Chi đi.
Mạc Đình Kiên nhắm mắt lại với một sự tức giận, bực bội trong giọng điệu: “Anh có phải chuẩn bị treo cánh tay của mình đón tết không?
Hạ Diệp Chi nheo mắt, trông như sắp ngủ thiếp đi: “Tại sao phải đón tết cùng cánh tay của anh, em muốn cùng anh đón tết.”