Hạ Diệp Chi lấy lại tinh thần, vừa vặn nghe được những lời này của Lưu Chiến Hằng.
Cô nhìn Thẩm Lệ lại nhìn Lưu Chiến Hằng hỏi: “Cái gì đúng với không đúng thế?”
Lưu Chiến Hằng vừa cười vừa nói: “Vừa rồi cô Thẩm hỏi tôi, có phải có thể từ biểu cảm và động tác nhỏ của người khác là nhìn ra trong lòng người đó đang suy nghĩ gì hay không.”
Hạ Diệp Chi nghe xong khẽ gật đầu hỏi: “Có thể sao?”
Lưu Chiến Hằng nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi vài giây nói: “Trên lý thuyết là có thể.”
“Vậy anh xem thử Diệp Chi bây giờ đang suy nghĩ gì?” Thẩm Lệ hứng thú.
Làm một diễn viên, chuyện cần làm chính là miêu tả những nhân vật trên trang giấy rõ nét trước mặt khán giả.
Bác sĩ tâm lý thông qua phân tích ánh mắt và động tác của người khác ra tâm lý của con người.
Mà diễn viên cần phải làm ra một vài ánh mắt và hành động để biểu đạt ra nội tâm của người này.
Từ một loại ý nghĩa nào đó, điều này cũng là ý nghĩa khác của trăm sông đổ về một biển.
Hạ Diệp Chi viết kịch bản, không cần nhiều lời, tất nhiên cũng cảm thấy rất có hứng thú về điều này.
Lưu Chiến Hằng thấy hai người phụ nữ đều có hứng thú như vậy thì đặt cái ly trong tay xuống, quan sát kỹ Hạ Diệp Chi một lát mới lên tiếng nói: “Tư thế ngồi của Diệp Chi hơi nghiêng, mà phía nghiêng của cô ấy là về phía ngài Mạc.”
Điểm đến thì ngừng.
Lưu Chiến Hằng không nói thêm nữa, chỉ cười nhìn Hạ Diệp Chi.
Thẩm Lệ thoáng sững người một chút sau đó kéo dài giọng, “A” một tiếng với ý tứ sâu xa.
Hạ Diệp Chi khẽ sờ mũi của mình, bị hai người bọn họ nhìn cảm thấy không mấy dễ chịu.
Cô hơi dịch người, không ngồi nghiêng nữa, cũng không phủ nhận, không mấy tự tại nói lảng sang chuyện khác: “Vậy anh nói một chút về Tiểu Lệ đi.”
“Cô Thẩm là một người tính tình hoạt bát.” Đầu tiên, Lưu Chiến Hằng nói một câu như vậy, sau đó ánh mắt nhìn xuống chân của Thẩm Lệ.
Lúc này Thẩm Lệ ngồi gác chân, một mũi chân trong đó đặt trên mặt đất, giống như sẽ lập tức đứng dậy vậy.
Lưu Chiến Hằng liền nói thêm một câu: “Còn có phần thích tham gia náo nhiệt.”
Thẩm Lệ theo phản xạ có điều kiện thu chân lại một chút: “Thật tinh tế, về sau tôi ở trước mặt anh cũng không dám tùy tiện thả lỏng tay chân nữa.”
“Cô Thẩm nói đùa rồi, ngoại trừ tiếp đón người bệnh, lúc bình thường tôi sẽ không cố ý đi quan sát lời lẽ cử chỉ của người khác.” Trong giọng nói của Lưu Chiến Hằng có chút ý cười, toàn thân nhìn có vẻ dễ dàng tiếp cận hơn.
Trước đây Thẩm Lệ có thành kiến với anh, cảm thấy anh cứu Hạ Diệp Chi có âm mưu khác, nhưng lâu như vậy cũng không thấy anh làm chuyện gì tổn thương Hạ Diệp Chi, còn dám cứng rắn ngay trước mặt Mạc Đình Kiên.
Cảm giác của cô với Lưu Chiến Hằng liền thay đổi lớn độ.
Người đàn ông xuất sắc lại hài hước giống như Lưu Chiến Hằng, đi tới chỗ nào cũng khiến cho người ta yêu thích.
Ba người đang trò chuyện cao hứng, Thẩm Lệ đột nhiên im lặng.
Trong mắt Hạ Diệp Chi hiện lên một sự nghi ngờ: “Sao vậy?”
Thẩm Lệ khẽ hất cằm, ra hiệu Hạ Diệp Chi nhìn về phía sau.
Hạ Diệp Chi lập tức quay đầu lại, đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang đi về phía bên này, khoảng cách cũng không xa, chỉ vài ba bước đã đến… trước mặt các cô.
Sở dĩ là trước mặt “các cô”, là bởi vì Mạc Đình Kiên không hề nhìn cô lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào Lưu Chiến Hằng: “Ngài Lưu.”
Lưu Chiến Hằng đứng dậy và mỉm cười: “Ngài Mạc tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Nếu không thì sao? Anh nghĩ rằng tôi rất rảnh rỗi à?” Mạc Đình Kiên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt hơi thâm trầm.
Hạ Diệp Chi không ngờ Mạc Đình Kiên mời Lưu Chiến Hằng tới thật sự là có việc.
Nhưng nhìn vẻ mặt Mạc Đình Kiên lúc này hoàn toàn không giống với tìm Lưu Chiến Hằng có việc, trái lại giống như gây chuyện.
Cô thậm chí nghi ngờ Mạc Đình Kiên muốn đánh nhau một trận với Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng đứng lên, triều Mạc Đình Kiên làm một “Mời” dùng tay ra hiệu.
Hai người một trước một sau rời đi.
Hạ Diệp Chi nhìn mãi tới khi bóng lưng của hai người biến mất, mới quay đầu.
Thẩm Lệ thấy vẻ mặt cô lo lắng thì không hiểu hỏi: “Ông chủ lớn tìm bác sĩ Lưu làm gì vậy?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Tớ không biết.”
Mạc Đình Kiên vốn có ý kiến với Lưu Chiến Hằng, thái độ của anh lúc trước cũng rất rõ ràng.
Lần này anh đi tìm Lưu Chiến Hằng “nói chuyện”, chắc chắn không chỉ là “nói chuyện” mà thôi.
Chỉ có điều Lưu Chiến Hằng chắc hẳn sẽ không để cho mình phải chịu thiệt đâu.
Mạc Đình Kiên và Lưu Chiến Hằng một trước một sau ra khỏi phòng tiệc, đi tới phòng nghỉ đã được Thời Dũng chuẩn bị sẵn cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên đi vào trong trước, Lưu Chiến Hằng theo sát phía sau.
Khi Lưu Chiến Hằng đi theo phía sau vào trong, Mạc Đình Kiên đang chỉnh lại ống tay áo của mình.
Anh ta hơi nghiêng đầu, kêu lên một tiếng: “Ngài Mạc?”
Đột nhiên, Mạc Đình Kiên quay đầu đạp một cái lên trên đùi anh ta, ngay sau đó liền ném Lưu Chiến Hằng qua vai đập mạnh xuống đất.
Lưu Chiến Hằng nhìn ra được Mạc Đình Kiên tới không có ý tốt, nhưng cũng chưa từng nghĩ qua Mạc Đình Kiên sẽ thật sự đánh mình.
Mạc Đình Kiên dùng sức rất lớn với khí thế hung các, tấn công mãnh mẽ lại nhanh nhẹn, cho dù Lưu Chiến Hằng có một chút đề phòng nhưng vẫn bị đánh cho trở tay không kịp.
Lưu Chiến Hằng nằm trên mặt đất, nhíu mày và hơi nhắm mắt lại. Qua vài giây, anh cắn chặt hàm răng đứng dậy, phủi bụi bặm không hề tồn tại trên người, hờ hững cười nhìn Mạc Đình Kiên: “Đây chính là cách ngài Mạc giải quyết mọi chuyện sao?”
“Không, tôi chỉ cảm thấy nhìn anh rất gợi đòn, cho nên lại giúp đỡ anh đạt được mục đích mà thôi.” Mạc Đình Kiên nói xong lại chỉnh lại tay áo của mình, ngồi xuống sofa.
Lưu Chiến Hằng chưa từng nghĩ tới Mạc Đình Kiên sẽ nói ra… một lý do như thế.
Nghe một lý do dường như không hề có đạo lý, nhưng Mạc Đình Kiên nói ra với giọng điệu nghiêm túc, làm cho Lưu Chiến Hằng cũng cảm thấy có vài phần đạo lý vậy.
Đúng là…
Lưu Chiến Hằng dở khóc dở cười: “Vậy tôi còn phải cảm ơn anh à?”
“Cảm ơn thì không cần.” Giọng điệu Mạc Đình Kiên không mấy tập trung nói, sau đó rút ra một tập tài liệu vứt xuống trước mặt Lưu Chiến Hằng: “Ngài Lưu rất quan tâm tới tình trạng sức khỏe của vợ tôi nhỉ!”
Đó là một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe, chỗ cột tên viết là Hạ Diệp Chi.
Trước đó Mạc Đình Kiên từng dẫn theo Hạ Diệp Chi đi làm kiểm tra sức khỏe, trong bệnh viện có tài liệu lưu lại. Mà mấy ngày hôm trước, Mạc Đình Kiên phát hiện ra Lưu Chiến Hằng đã lấy ra báo cáo kiểm tra sức khỏe của Hạ Diệp Chi.
Hơn nữa còn là báo cáo kiểm tra vô cùng cặn kẽ.
Phía trên là kết quả kiểm tra liên quan tới từng bộ phận và cơ năng trên cơ thể Hạ Diệp Chi, tất cả đều viết vô cùng tỉ mỉ rõ ràng.
“Ngài Mạc nói vậy là sai rồi. Bây giờ Diệp Chi không có khả năng là vợ của ngài. Hình như vợ chưa cưới của ngài tên là Tô Miên.” Lưu Chiến Hằng thản nhiên ngồi xuống đối diện Mạc Đình Kiên, trên mặt vẫn tươi cười.
Mắt Mạc Đình Kiên hơi híp lại, vẻ mặt u ám nhìn Lưu Chiến Hằng, giọng nói lạnh tới mức trầm xuống: “Lưu Chiến Hằng, anh có mục đích gì thì trong lòng anh biết rất rõ, cũng không cần mơ có thể giấu được mắt của tôi.”
“Tôi chỉ quan tâm Diệp Chi mà thôi, như vậy cũng không được sao?” Vẻ tươi cười trên mặt Lưu Chiến Hằng đã dần biến mất: “Ngài Mạc đây không thể bởi vì Diệp Chi là mẹ của con anh mà khiến cho cô ấy thậm chí không có quyền kết bạn tối thiểu chứ? Ham muốn độc chiếm quá mạnh mẽ cũng không có khả năng là chuyện tốt đâu.”
Giọng điệu Lưu Chiến Hằng dần nhẹ nhàng, giống như đang khuyên nhủ Mạc Đình Kiên vậy.