Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

chương 529: bách phát bách trúng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhân viên của tiệm áo cưới rất có mắt nhìn, thấy Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đi vào bên trong, biết bọn họ là có lời muốn nói, cho nên không đi quá gần, cho bọn họ có không gian nói chuyện.

Hai người đi đến một chỗ không có ai, Hạ Diệp Chi mới buông anh ra.

“Lời của Tô Miên có ý gì? Lần trước ở tiệc tối, vì sao anh cho cô ta ngồi bên cạnh anh, cô ta đã nói gì với anh?” Chuyện lúc tiệc tối, cô thấy rất rõ ràng.

Rõ ràng sau khi Tô Miên nói gì đó với Mạc Đình Kiên, tuy Mạc Đình Kiên không muốn lắm, nhưng vẫn cho Tô Miên ngồi bên cạnh anh.

Mà khi nãy, ánh mắt của Tô Miên cũng rất kỳ lạ.

Mạc Đình Kiên hai mắt nặng nề nhìn cô, giọng điệu không tốt hỏi: “Em cảm thấy anh là đàn ông già?”

Hạ Diệp Chi không nghĩ tới Mạc Đình Kiên còn đang xoắn xuýt vấn đề này, không kiên nhẫn nói: “Em đang mắng Tô Miên.”

“Trong lòng em nghĩ như thế.” Mạc Đình Kiên lại thật sự muốn gây chuyện với cô, nắm lấy chuyện này không chịu buông.

Hạ Diệp Chi vươn tay che mặt, bất đắc dĩ nói: “Không có, đàn ông ba mươi mốt như hoa, anh ngay thẳng khỏe mạnh, không già.”

Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng, rất rõ ràng, anh vẫn không thoải mái dù Hạ Diệp Chi nói thế.

“Vậy bây giờ anh có thể trả lời câu hỏi của em rồi chứ?” Hạ Diệp Chi hỏi anh.

“Hôm nay tới đây để chọn áo cưới.” Mạc Đình Kiên nói sang chuyện khác, nói xong thì muốn đi xem áo cưới

Thấy Mạc Đình Kiên xem áo cưới, cửa hàng trưởng lập tức đi theo lên, giới thiệu tính chất và đặc điểm của áo cưới, và nó được nhà thiết kế nào đưa ra cho anh nghe.

“Cái này là do nhà thiết kế lãng mạn nhất nước Pháp. . . . . .”

“Loạt váy cưới này tượng trưng cho mãi mãi . . . . . .”

“. . . . . . Ánh mắt của cậu Mạc thật tốt, đây là bảo vật trấn tiệm của chúng ta.”

Mạc Đình Kiên xem áo cưới , Hạ Diệp Chi cũng đành phải đi theo.

Hai người đi một vòng, sau đó ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.

Cửa hàng trưởng cho người bưng thức uống lên, tha thiết hỏi: “Cậu Mạc, mợ Mạc, có áo cưới vừa ý không ạ?”

Mạc Đình Kiên không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi.

Tiệm áo cưới này, là tiệm áo cưới cao cấp nhất thuộc Mạc thị.

Áo cưới trong tiệm gần như đều do nhà thiết kế nổi tiếng làm ra, nhà thiết kế trong ngoài nước đều có.

Hạ Diệp Chi nhìn hoa cả mắt, cảm thấy bộ nào cũng đẹp, cho nên muốn hỏi ý kiến Mạc Đình Kiên một chút.

Cô chống cằm, nghiêng đầu nhìn Mạc Đình Kiên: “Anh thấy sao?”

Mạc Đình Kiên là một thẳng nam mặc tây trang quanh năm, là một con cá lớn trong thương nghiệp, thẩm mỹ và thời thượng của anh đối với trang phục, có thể nói là không có.

Với anh mà nói, cho dù Hạ Diệp Chi mặc cái gì trong mắt anh đều như nhau, lúc không mặc là đẹp nhất.

Nhưng mà, anh biết quy trình kết hôn bình thường, phụ nữ nhất định phải mặc áo cưới, cho nên lập tức bắt đầu bảo Thời Dũng sắp xếp chuyện này.

Mà vài năm trước, lúc Hạ Diệp Chi gả cho anh, đó là cuộc hôn nhân hoàn toàn không có tính toán từ trước.

Lần này, anh chuẩn bị muốn làm lớn một trận.

Mà câu hỏi của Hạ Diệp Chi, lại khiến anh cảm thấy khó khăn rồi.

Hạ Diệp Chi vẫn đang đợi anh trả lời, đôi mắt mèo không chớp nhìn chằm chằm vào anh, rất động lòng người.

Anh ho nhẹ một tiếng, trong giọng nói khó có khi mang theo mấy phần thương lượng: “Nếu không, đều thử một lần đi?”

“Đều thử?” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn thoáng qua, nhiều áo cưới như vậy, cô phải thử đến năm nào tháng nào đây?

“Thử một chút, sau đó chọn một cái áo cưới thích nhất.” Mạc Đình Kiên nói xong, lại bổ sung một câu: “Nếu không chọn được, chúng ta đi ra nước ngoài xem.”

Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười: “Sao anh không thử hết một lần đi?”

“Anh không cần thử, anh có thể giúp em.” Giọng điệu của Mạc Đình Kiên còn cực kỳ nghiêm túc.

Hạ Diệp Chi cũng không đặt lời nói của Mạc Đình Kiên ở trong lòng, chọn vài cái áo cưới bảo nhân viên đem tới cho cô thử.

Cô chưa thử được bao nhiêu áo cưới, một buổi chiều đã trôi qua rồi.

Mà mỗi lần cô thay một bộ khác đi ra, hỏi Mạc Đình Kiên thế nào, phản ứng của Mạc Đình Kiên đều là trước sau như một gật đầu.

Thử đến bộ cuối, bản thân Hạ Diệp Chi lại thử đến khó chịu.

“Mệt chết, không thử nữa.”

“Ừ, vậy về nhà thôi.”

Mạc Đình Kiên đứng dậy, chỉnh chỉnh quần áo của mình, bổ sung một câu: “Ngày mai lại đến.”

Hạ Diệp Chi: “? ? ? ?” Ngày mai còn đến nữa?

Trên đường trở về, Hạ Diệp Chi gửi mesenger cho Thẩm Lệ trách móc Mạc Đình Kiên.

“Hôm nay tớ đi thử áo cưới , hỏi Mạc Đình Kiên bộ nào đẹp, vậy mà anh ấy lại kêu tớ thử mỗi bộ một lần!”

“Tớ thử áo cưới cả buổi chiều, anh ấy đều không nói ra được một ý kiến quan trọng nào, ngược lại còn bảo tớ ngày mai lại đến, anh ấy cho rằng thử áo cưới vui lắm sao!”

“Tức chết tớ!”

“. . . . . .”

Thẩm Lệ vốn muốn trả lời cô, nhưng thấy cô gửi một tin lại một tin ném bom mesenger đến hăng say như vậy, bèn đợi cô nói xong hết mới trả lời.

“Trọng điểm ở đây là, ông chủ lớn thử áo cưới với cậu cả buổi chiều? Cả buổi chiều anh ấy không làm gì cả, chỉ ngồi chờ cậu thử áo cưới?”

Hạ Diệp Chi nhìn thấy tin nhắn này của Thẩm Lệ thì khẽ sửng sốt, quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên đang lái xe, không chớp mắt nhìn về phía trước, cả người nhìn qua đặc biệt tập trung.

Nhìn từ phía Hạ Diệp Chi, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm đường nét rõ ràng, và sườn mặt cực kỳ cứng rắn của anh thôi.

Mạc Đình Kiên lạnh lẽo nhìn thoáng qua Hạ Diệp Chi, giọng nói nặng nề vang lên trong xe: “Nhìn anh làm gì?”

“Nhìn anh đẹp.” Hạ Diệp Chi đùa giỡn Mạc Đình Kiên một chút.

Mạc Đình Kiên nghe vậy thì cười khẽ: “Phải không?”

Hạ Diệp Chi thu mắt lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Cô không chú ý tới chuyện Mạc Đình Kiên ở bên cạnh mình cả một buổi chiều, ngồi cả buổi trong tiệm áo cười.

Cô chỉ nghĩ mình mệt, chứ không nghĩ tới thật ra Mạc Đình Kiên cũng mệt.

Một người bình thường bận rộn như anh, ngồi không cả buổi chiều có lẽ sẽ rất chán đúng không.

Di động còn đang rung, là tin nhắn mesenger Thẩm Lệ gửi cho cô.

“Cuối cùng tớ cũng hiểu, ông chủ lớn là thật sự yêu cậu.”

“Cậu kêu tớ ngồi không cả buổi chiều thử áo cưới với cậu, tớ chưa chắc đã vui ấy chứ.

“Cậu chờ tớ sắp xếp hành trình một chút, dành thời gian hai ngày đi thử áo cưới với cậu.”

. . . . . .

Mạc Đình Kiên thật sự không phải chỉ nói thôi.

Sáng hôm sau, anh đi sớm đến công ty, buổi chiều thì gọi điện thoại cho Hạ Diệp Chi, nói muốn đi thử áo cưới với cô.

Lần đầu tiên Hạ Diệp Chi hiểu được cuối cùng người đàn ông thẳng tính có bao nhiêu thẳng.

Mạc Đình Kiên thật sự định để cô thử tất cả áo cưới trong tiệm một lần sao?

“Hôm nay không đi, em còn có việc phải làm.” Hôm nay Hạ Diệp Chi đột nhiên bị Tần Thủy San gọi đi họp, thảo luận nội dung kịch bản, chưa chắc buổi chiều có thời gian.

Mạc Đình Kiên im lăng một lúc rồi nói: “Anh đi đón em.”

“Em tự lái xe đi.”

“Anh cũng có thể đi đón em.” Hình như Mạc Đình Kiên kiên quyết muốn đến đón cô.

Hạ Diệp Chi bị những lời này của anh làm bị nghẹn, đành phải không tình nguyện đáp một tiếng: “Ừ.”

Người đàn ông Mạc Đình Kiên này, luôn có cách nắm được điểm yếu của cô, bách phát bách trúng.

Trước đó cô không nói quan hệ của mình và Mạc Đình Kiên cho Tần Thủy San biết, đương nhiên cũng không muốn Mạc Đình Kiên tới đón cô, để Tần Thủy San xem kịch.

Mạc Đình Kiên cũng hiểu được điểm này, mới cố ý nói muốn tới đón cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio