Hạ Diệp Chi liếc Mạc Đình Kiên, hừ một tiếng, liền nắm tay Mạc Hạ đến phòng ăn.
Mạc Đình Kiên một mình ngồi một bên, Mạc Hạ và Hạ Diệp Chi ngồi ở đối diện anh.
Chỗ ngồi của một nhà ba người, được phân chia rạch ròi.
Lúc Mạc Hạ ăn cơm vẫn ngoan ngoãn như trước, muốn ăn cái gì sẽ chỉ cho Hạ Diệp Chi, để Hạ Diệp Chi gắp cho bé.
“Muốn ăn súp lơ kia!”
“Muốn ăn chân gà…”
“Ăn chân gà cũng được, nhưng phải ăn một miếng rau…”
Trẻ con thường không thích ăn rau.
Hạ Diệp Chi muốn Mạc Hạ ăn rau, thì phải nói điều kiện với bé.
Mạc Hạ tuy không thích ăn, nhưng vì chân gà, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn một miếng.
Mạc Đình Kiên lạnh mắt nhìn hai mẹ con đối diện ấm áp hài hòa, lại cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy không muốn ăn nữa.
Anh đập đôi đũa lên bàn cơm một cái ‘bốp’: Anh ăn no rồi.”
Thấy Hạ Diệp Chi không phản ứng, anh lớn tiếng lặp lại: “Anh nói, anh ăn no rồi!”
Hạ Diệp Chi sao lại không biết anh cố ý đập đôi đũa lên bàn cơm như vậy là vì muốn thu hút sự chú ý của cô.
Cô ngước mắt, liếc nhìn Mạc Đình Kiên : “Ăn no rồi thì thôi, em với Hạ Hạ còn chưa ăn no.”
Mạc Hạ ngẩng đầu lên từ trong chén của mình, nói không rõ ràng: “Hạ Hạ còn chưa ăn no.”
“Được, tiếp tục ăn cơm của con.” Hạ Diệp Chi lại gắp đồ ăn cho Mạc Hạ.
Khuôn mặt Mạc Đình Kiên lạnh đến đáng sợ, nhưng Hạ Diệp Chi không để ý đến anh, anh cũng không làm gì được cô.
Anh hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bước ra khỏi phòng ăn.
Anh vừa bước ra, Mạc Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng Mạc Đình Kiên rời khỏi, quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Ba tức giận rồi.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt, không ngờ Mạc Hạ lại biết nói chuyện này.
Cô hơi tò mò, hỏi Mạc Hạ: “Ba tức giận chỗ nào?”
“Ba ‘hừ’!” Mạc Hạ nói xong, nghiêng đầu, học theo dáng vẻ Mạc Đình Kiên ‘hừ’một tiếng.
Hạ Diệp Chi ‘phụt’ một tiếng bật cười, nhịn không được đưa tay bóp mặt Mạc Hạ: “Cục cưng của mẹ sao lại đáng yêu thế chứ?”
Mạc Hạ ngẩng cái đầu nhỏ lên, ngọt ngào nói: “Bởi vì mẹ của con là Hạ Diệp Chi đó.”
Hạ Diệp Chi dạy Mạc Hạ đọc tên của cô và Mạc Đình Kiên, cùng với tên của Cố Tri Dân và Thẩm Lệ. Chỉ cần dạy bé, thì bé liền nhớ được.
Chỉ có điều, lúc bé đọc tên Mạc Đình Kiên, thường quen miệng mà kêu: “Mạc Ớt Xanh.”
Hạ Diệp Chi sửa cho bé rất nhiều lần, đôi lúc bé cũng sẽ đọc đúng, nhưng đa số đều gọi là “Mạc Ớt Xanh.”
Có thể là đã quen.
Chỉ cần bé biết tên của ba bé thật sự là gì, còn “Mạc Ớt Xanh” chỉ là cái tên mà bé thích gọi, xem như là tên gọi thân mật giữa hai cha con vậy.
…
Hạ Diệp Chi ăn cơm với Mạc Hạ xong, liền đưa Mạc Hạ lên phòng, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Lúc nãy cô nghe người làm nói Mạc Hạ hôm nay không có ngủ trưa.
Ban ngày mà Mạc Hạ mà không ngủ trưa, thì buổi tối sẽ ngủ sớm vô cùng.
Cô rất nhanh đã dỗ được Mạc Hạ ngủ.
Sau khi sắp xếp tốt cho Mạc Hạ, Hạ Diệp Chi liền đứng dậy đi đến phòng ngủ chính.
Cô đẩy cửa ra, phát hiện bên trong không có một bóng người.
Mạc Đình Kiên còn chưa về phòng ngủ, vẫn đang trong phòng làm việc.
Hạ Diệp Chi khẽ khàng bước đến của phòng làm việc, lặng lẽ đẩy ra một khe hở ở cửa phòng, liền nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang ngồi sau bàn làm việc xem thứ gì đó.
Anh nhíu mày, trước mặt có vài xấp tài liệu, hình như là gặp phải một vấn đề vô cùng khó giải quyết.
Hạ Diệp Chi đứng ở cửa một hồi lâu, liền định đóng cửa lại quay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Mạc Đình Kiên lại phát hiện có người ở cửa, liền nhìn về phía cửa, lạnh lùng nói: “Ai!”
Dù sao cũng đã bị phát hiện, Hạ Diệp Chi không hề trốn tránh, đi thẳng vào.
“Là em.”
Mạc Đình Kiên nhìn thấy là Hạ Diệp Chi, vẻ mặt mới hòa hoãn lại.
Hạ Diệp Chi không đến gần, chỉ đứng ở một nơi cách cửa phòng không xa, nói: “Em về phòng ngủ trước, có muốn về hay không thì tùy anh.”
Cô nói xong, liền xoay người đi ra.
Mạc Đình Kiên ngồi trước bàn làm việc, không kịp phản ứng với hàm ý trong lời nói của Hạ Diệp Chi.
Lúc trên đường về nhà bọn họ không vui như vậy, anh cứ nghĩ Hạ Diệp Chi đêm nay sẽ ngủ cùng với Mạc Hạ.
Ý của Hạ Diệp Chi lúc nãy có phải là… muốn anh về phòng ngủ chính ngủ?
Mạc Đình Kiên nghĩ vậy, làm sao còn tâm trí mà làm việc nữa, ngay lập tức dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc trong tay, liền đứng dậy về phòng ngủ chính.
Hạ Diệp Chi đã tắm rửa xong, nằm trên giường.
Cô nghe tiếng mở cửa, liền đắp kín chăn lại, nghiêng người đưa lưng về phía cửa.
Mạc Đình Kiên đến gần, nhìn về phía trên giường.
Trên giường vốn chỉ có một cái chăn, bây giờ lại nhiều thêm một cái chăn nữa.
Hạ Diệp Chi đắp chăn nằm một bên, còn trống hơn một nửa giường, phía bên đó lại có một cái chăn.
Mạc Đình Kiên dừng lại một lát ở bên giường, cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người bước vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm, Hạ Diệp Chi mới kéo chăn xuống.
Số tuổi của cô và Mạc Đình Kiên cộng lại cũng xấp xỉ , hai người lại vẫn không trưởng thành trong chuyện tình cảm, suốt ngày cứ cãi nhau.
Có đôi khi cô cũng biết, mình cãi nhau với Mạc Đình Kiên là có chút trẻ con, thế nhưng không cãi thì không được.
Mạc Đình Kiên cảm thấy cô đang thiên vị Lưu Chiến Hằng, mà cô thì lại thấy Mạc Đình Kiên đang cố tình gây sự.
Cô cũng đã cố gắng hạn chế việc gặp mặt Lưu Chiến Hằng, nhưng Mạc Đình Kiên vẫn cứ khăng khăng như vậy. Cô nghĩ vấn đề nằm ở chỗ Mạc Đình Kiên.
Cô nghĩ một lát, mở điện thoại di động ra xem Facebook.
Chuyện của Mạc Đình Kiên và Tô Miên vẫn còn trên bảng Hotsearch, sức nóng vẫn không giảm xuống.
Cô còn tưởng chuyện này đã sớm rời khỏi bảng Hotsearch, không ngờ kết quả là vẫn chưa rời khỏi.
Vừa nãy Mạc Đình Kiên làm gì trong phòng làm việc?
Hạ Diệp Chi có cảm giác bức bối trong lòng, cô ném di động trở về.
Chuyện vốn là do Mạc Đình Kiên tự mình gây ra, cứ để anh tự giải quyết đi…
Một lát sau, Mạc Đình Kiên bước ra từ trong phòng tắm, nằm xuống bên cạnh Hạ Diệp Chi.
Một đêm này, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, lại đưa lưng về phía nhau.
…
Sáng sớm hôm sau, lúc Hạ Diệp Chi thức dậy, bên cạnh đã không còn ai.
Cô theo thói quen cầm di động lên, liền nhìn thấy vài tin nhắn mà Thẩm Lệ gửi cho cô.
“Mau đến xem náo nhiệt.”
“Trang Facebook chính thức của Mạc thị lên tiếng đính chính, nhìn có vẻ rất cứng rắn đó.”
Ở dưới còn gửi kèm hai tấm ảnh chụp màn hình Facebook.
Hạ Diệp Chi mở ra nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng thoát khỏi giao diện Messenger, đăng nhập vào Facebook.
Quả nhiên đứng ở vị trí đầu trên bảng Hotsearch là mấy chữ “Trang Facebook chính thức của Mạc thị lên tiếng”.
Cô nhấp vào trang Facebook chính thức của Mạc thị, phía trên có một bài viết ngay vị trí đầu tiên, nói về chủ đề ngày hôm qua của Mạc Đình Kiên và Tô Miên, nội dung rất ngắn gọn: “Bịa đặt, Tổng giám đốc không thích người phụ nữ họ Tô này.”
Thời gian mà bài viết này được đăng lên, là rạng sáng đêm qua.