Chương thị dệt phường liên tiếp truyền ra tin dữ. Đầu tiên là xảy ra tình trạng thiếu nguyên
liệu, rồi nguồn hàng tiêu thụ ko được.
Việc này từ con ruột đến con dâu đều biết cả. Giấy ko gói được lửa, cuối cùng tin tức truyền đến tai Chương đại phu nhân. Bà giận sôi gan sôi ruột, nổi trận lôi đình — 「Bốp bốp」–
Trong chớp mắt đã bạt tai Phụng Tiên. Lúc này nàng đang mang trà tới. Bà đối với nàng dâu này là ghét tận xương tủy. "Ngươi muốn phỏng chết ta có phải ko?"
Phụng Tiên giật mình, môi mấp máy nói: "Nương, con ko....."
「Bốp!」
Ngay trước mặt mọi người, Chương đại phu nhân hung hăng tát thêm cho Phụng Tiên cái như trời giáng nữa. Tay chỉ vào mặt nàng, miệng quở mắng: "Điều liên quan đến con hồ ly tinh nhà ngươi. Từ khi thú ngươi về, Chương gia ko hề có được ngày an bình" Mắt thấy phường dệt cũ rơi vào tay ngoại nhân càng ngày càng ăn nên làm ra. Mà Chương thị dệt phường thì ngày xuống dốc. "Này chắc chắn có người âm thầm giở trò quỷ. Nói! Có phải ngươi cùng Hoa gia kia cùng hợp mưu phá hoại hay ko?"
Một câu kết tội thật oan uổng. Phụng Tiên vỗ vỗ hai má, không ngừng lắc đầu giải thích: "Không có, con tuyệt đối không có..."
"Còn nói không có!" Chương lão phu nhân hừ một tiếng, "Ngươi thật dối trá. Người ta thường nói: con hát vô tình, kỹ nữ vô nghĩa. Ngươi trước kia là làm cái gì hử. Nếu ko phải thi triển công lực câu dẫn nam nhân thì sao con trai ta lại mê đắm ngươi mà làm ra chuyện như thế."
Mà chết ở chỗ thằng con hết hy vọng của bà, đến nay cũng ko chịu buông ra tiện tỳ này. Chương đại phu nhân vì việc này mà giận điên cuồn, suốt ngày tìm Phụng Tiên gây sự.
Bà ko cho nhi và tiện tỳ này ở cùng phòng. Ngừa tiện tỳ hoài thai nghiệt chủng. Ai có thể đảm bảo hài nhi kia ko phải là của A Miêu, A Cẩu. Thậm chí là của tên Hoa gia khốn kiếp kia.
Phụng Tiên quỳ trên mặt đất, cúi đầu thu dọn mấy mảnh sứ vỡ đang vươn vãi khắp nơi. Mắt rưng rưng, nên ko nhìn thấy rõ nữa, chỉ biết vươn tay mà nhặt lấy. Cố cắn răng sống qua những ngày ủy khuất này. Trong lòng hiểu rõ nhất, tướng công cũng đang rơi vào tình cảnh khó xử. Vì nàng mà bị người trong gia tộc cười chê.
"Nương..." Chương Đằng muốn nói nhưng lại thôi. Thật sự ko đành lòng nhìn Phụng Tiên chịu khổ. Nhưng trước sau vẫn ko thể khuyên giải được mẫu thân. Các huynh trưởng cũng ko khỏi chê trách hắn phiền hà mọi người.
"Nương, việc này không thể trách Phụng Tiên được. Nếu muốn thì cứ trách mắng con...."
"Ngươi câm mồm!" Chương đại phu nhân mắng: "Trong đầu ngươi chỉ toàn nghĩ đến tiện tỳ này có bị ủy khuất hay ko? Thật không có tiền đồ, có vợ rồi là quên đi mẹ của mình!"
"Con không dám..." Chương Đằng lập tức quỳ xuống, chỉ cầu cho mẫu thân có thể tiêu bớt lửa giận đang tràn ngập mà thôi.
Chương đại phu nhân "Hừ" tiếng. Ko thể tha thứ cho đứa con vì cưới người vợ mà tán gia bại sản.
"Nương, chuyện đã xảy ra rồi, trách tứ đệ nữa cũng vô dụng thôi." Người ta thường nói anh em như thể tay chân. Chương Chiết luôn nhớ điều đó nên cũng ko trách móc gì cho lắm.
"Nương, việc làm ăn tại dệt phường của chúng ta rơi xuống vạn trượng. Nguyên nhân là vật liệu đã bị của hiệu Vĩnh Kỳ lũng đoạn, rồi nâng giá lên cao. Phường dệt chúng ta vì kiếm sống, ko thể ko trả giá cao để mua. Lợi nhuận vì thế đã giảm bớt. Mà Cẩm Tiêm bố trang lại ko thu vào hàng dệt của chúng ta, vì vải bông có thể thay đế được nhu cầu của hàng dệt. Chúng ta ko thể buộc Phàn gia của Cẩm Tiên bố trang giao dịch với mình được. Huống chi, Phàn gia ở nơi này cũng khá nổi. Tuyệt ko thể đắc tội được."
Chương đại phu nhân nghe xong, quát: "Toàn bộ là một lũ vô dụng! Phàn gia đã cùng chúng ta mua bán nhiều năm. Giờ nói đoạn (~cắt đứt) là đoạn ngay. Này tổn thất cũng ko nhỏ ah."
"Nương, xin bớt giận." Người con thứ hai của Chương gia là Chương Tích lập tức giải thích: "Nương, toàn bộ hàng dệt của chúng ta đều bị triệt hạ. Thay bằng sản phẩm từ phường dệt cũ của Hoa gia. Việc này cũng nên để ý."
"Mọi người đều biết chúng ta cùng Hoa gia là đối nghịch. Nhưng là người làm ăn, ai lại ko vì tư lợi và tính toán. Chúng ta ko thể khinh thường lợi nhuận của vải bông. Giờ đây người bình thường đều mặc áo bông. Mấy thứ chất liệu cao cấp ko phải là ai mua cũng được cả. Này cũng khó trách Hoa gia lấy việc kinh doanh làm chính yếu. Mặc dù cửa hàng Vĩnh Kỳ đã thu vào ko ít sợi đay, nhưng để phòng ngừa, số lượng đay sắp thu hoạch vào mùa thu cũng bị Hoa gia mua trước hết. Cửa hàng Vĩnh kỳ chẳng qua cũng là kiếm ăn mà thôi. Vậy sao chúng ta ko đoạt lại. Đem trọng tâm của dệt phường để vào việc dệt gấm hoa. tấm gấm hoa giá cao hơn vải bông gấp nhiều lần. Phàn gia ko giao dịch với chúng ta cũng ko sao cả. Gấm hoa ở chợ là vật càng hiếm thì càng quý, chắc chắn sẽ có rất nhiều bố trang muốn giành giật."
"Vẫn là Nhị ca thông minh, Nói vậy, chuyện Phàn gia ko giao dịch với chúng ta thì chút cũng ko ảnh hưởng rồi." Đứa con thứ ba của Chương gia là Chương Viễn trầm tư, rồi đưa ra vấn đề: "Nguyên liệu dệt gấm hoa phải nhập từ Tứ Xuyên. Việc chọn cửa hiệu để ủy thác nhập hàng cũng phải cân nhắc kỹ. Chúng ta tuyệt ko thể để cửa hiệu Vĩnh Kỳ biết được. Nếu ko....."
"Điền đại lão bản của cửa hàng Vĩnh Kỳ tám chín phần mà lũng đoạn thị trường tùy tiện mà tăng giá chóng mặt cho coi."
"Đúng vậy. Chúng ta nên phòng chuyện băn khoăn trên."
Chương đại phu nhân sau khi nghe các con phân tích xong. Gương mặt khó coi tạm thời giản ra. Tính tình cũng dễ đi đôi chút, liền mệnh lệnh: "Mau thông báo cho các của hàng có giao dịch với chúng ta nhập thêm nguyên liệu làm gấm hoa. Sau này dệt phường sẽ tập trung dệt gấm hoa. Giờ đây, ta ko tin tên họ Hoa kia còn có thể giở trò quỷ, làm ra chuyện bại hoại gì!"
"Hoa gia, ngài muốn ta mua quá nhiều hồ tiêu chi vậy?" Điền đại lão bản rất buồn bực — Hoa gia kinh doanh Trích Tinh lâu, làm ăn thì có dệt phường và chuyện bán dầu. Giờ còn có hứng thú với việc mở tiệm ăn nữa hay sao?
Đừng nói hắn chiều nào cũng ra chợ mua thức ăn riết rồi, muốn kiếm tiền đến phát điên...
"Lão chỉ cần nghe theo sự dặn dò của ta, làm mọi việc thật thỏa đáng. Ta sẽ ko bạc đãi lão đâu.
Hoa Quỳ lười cùng lão dài dòng. Ánh mắt đang tò mò dõi theo Chuột Con đang chạy nhảy đằng xa. Thấy tay cậu đang cầm mấy cái kén tằm. Đang đứng lại để chờ hắn.
"Lão đi nhanh đi, đừng đến phá việc tốt của ta."
Ông chủ Điền giật mình sững sờ trong giây lát. Nghĩ mãi cũng ko ra, rốt cuộc Hoa gia muốn mua hồ tiêu để làm gì?
Hay là...
Hoa gia ở cùng ngốc tử bán dầu lâu quá, nên đầu óc cũng theo đó mà có vấn đề sao.
Ông chủ Điền ko khỏi rung đùi đắc ý. Trên đường rời khỏi dệt phường cũ kỹ ko ngừng ai oán. Người tuấn mỹ, khôn ngoan như Hoa gia, lại ngày ngày ở cùng chỗ với ngốc tử bán dầu. Thật sự là bị làm cho hỏng rồi...
Hắn lần đầu tiên dẫn con chuột ngốc đến phường dệt, để cho cậu nhận biết sự vật chút. Kia vì cái đầu ngốc nghếch nọ mà dạy dỗ thật cẩn thận.
"Quỳ, đây là trứng gì vậy? Chúng nó thật nhỏ quá hà." Hác Cổ Nghị cúi đầu chăm chú nhìn mấy quả trứng trong tay, vàng vàng, mềm mại, thật đáng yêu.
"Đây là kén tằm, không phải trứng."
"Àh, ko phải trứng." Hác Cổ Nghị ngẩng mặt nhìn Quỳ, thật khó hiểu hỏi lại. "Chúng nó dùng làm gì vậy?" Cậu thấy rõ ràng xa xa có nhiều người cất trứng lắm. Ko phải để ăn sao?
"Chúng nó dùng để làm xiêm y thôi." Hoa Quỳ chỉ vào mấu chậu nước nóng gần đó. "Chỉ cần đem kén tằm nhúng vào nước ấm, là có thể kéo tơ."
"Một người dùng hết sức làm ngày có thể cuốn được cuộn. Nếu muốn cuộn tơ thô thì kén tằm lần có thể cuốn được cuộn. Còn tơ mảnh thì được cuộn. Ngươi tính thử xem, có ra được ko?"
Hác Cổ Nghị cúi đầu đếm, "Ta lấy có sáu quả trứng hà."
Hoa Quỳ trợn trắng mắt, nhìn trừng trừng vào con chuột ngốc mắng. "Ngươi... Thật ngốc...."
Nghe thấy Quỳ mắng mình ngu, Hác Cổ Nghị cảm thấy nhói lên cái. Cậu lặng lẽ trả kén tằm vào lại giỏ. Nhìn xung quanh xem còn ai khác cười nhạo mình nữa hay ko?
Quỳ rất thông minh, cái gì cũng biết. Chả trách ai cũng nghe hắn nói. Quỳ bảo sao thì làm vậy. "Ta muốn về nhà bán dầu." Vậy thì Quỳ sẽ ko nói cậu ngốc nữa.
"Đợi chút nha, ta đi lấy mấy tấm vải đã, xong sẽ dắt ngươi đến chỗ may y phục" Hắn muốn may thêm cho Chuột Con mấy bộ đồ ấm áp vào mùa đông. Tránh cho cậu cứ thò lò nước mũi, làm lão đại như hắn thấy cũng khó chịu.
"Hảo." Cậu cũng rất ngoan ngoãn. Ngẩng đầu nhìn Quỳ rời đi, còn mình thì ở yên chờ đợi.
Nháy nháy đôi mắt trong suốt. Cậu thấy tại góc sáng ở đằng trước, nơi đặt mấy loại máy móc cũ kỹ, có nữ nhân thật khéo léo kéo se chỉ. Nàng còn quay đầu lại cười với cậu......
Ah!
Hác Cổ Nghị giật mình, phát hiện ra hình dáng nàng thật giống với Quỳ.
lúc sau, Hoa Quỳ quay trở lại, trên tay còn cầm theo mấy tấm vải nhung. Cúi đầu nhìn xem Chuột Con đang ngốc nghếch gì đó."Miệng mở lớn như vậy làm gì, cẩn thận coi chừng muỗi bay vào đó."
Hác Cổ Nghị lấy lại tinh thần, hỏi: "Quỳ có thân nhân ko?" Giống như là cậu và gia gia vậy đó.
"Nhảm nhí! Bộ ngươi tưởng ta là do tảng đá sinh ra sao? Mấy chuyện đơn giản vậy mà cũng hỏi nữa.
Hoa Quỳ nắm tay cậu rời đi. Mắt thấy chuột ngốc cứ liên tục quay đầu lại, "Nhìn cái gì, nơi này ko phải thợ nhuộm thì là thợ dệt. Có gì đẹp đâu ko biết?!"
Haiz!
Hoa Quỳ hơi tức giận nhíu mày. Con chuột ngốc này chút hứng thú với hắn cũng ko có, ngược lại chỉ toàn chú ý đến mấy chuyện linh tinh gì đâu ko hà.
"Quỳ, nàng ta mặc hồng y kìa......" Hác Cổ Nghị chỉ ngón tay vào góc. Mắt đến chớp cũng ko thèm. Cậu ko biết tại sao nữ nhân lại đứng đó.
"Ngươi đừng ngạc nhiên. Nữ nhân trong phường dệt thường mặc xiêm y màu đỏ mà. Còn nam nhân thì ít khi mặc đồ đỏ, trừ khi là làm quan."
Thân ảnh của nữ nhân càng lúc càng mơ hồ. Hình dáng đó dần dần chạy vào đầu – Hác Cổ Nghị thoáng chốc mở mắt to hết cỡ, cuối cùng cũng nhớ được là mình đã thấy qua, ở cạnh giếng...
Hoa Quỳ dắt cậu ra khỏi phường dệt. Đôi mắt yêu mị hơi híp lại nhìn dãi nhà cao lớn cách đó ko xa. Khóe môi bạc tình dần dần cong lên thành nụ cười – Àh, ngày nào bà già ở Chương thị kia cũng ăn sung mặc sướng, được người hảo hảo hầu hạ. "Chậc chậc... Cuộc sống như thế còn có thể duy trì được bao lâu..."
Cánh tay đau nhói, Hác Cổ Nghị nhăn mày, kêu: "Quỳ."
Hoa Quỳ ngạc nhiên, chăm chú nhìn gương mặt thanh tú đang nhăn lại như cái bánh bao nhỏ. Lập tức nới lõng cánh tay, hỏi: "Đau lắm hả?"
Hác Cổ Nghị gật gật đầu, bực mình nói: "Quì xấu lắm...."
Hoa Quỳ mỉm cười cái, giảng giải: "Là ta ko tốt, nhưng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi." Cánh tay nắm chặt lấy cậu, giống như muốn che chở bên người. "Biết rõ ngươi chỉ dựa vào thói quen mà thích ta thôi. Vậy mà ta vẫn cưng chiều ngươi. Ta dẫn ngươi đi mua kẹo."
Hác Cổ Nghị để mặc cho Quỳ dắt đi. Dọc đường cứ nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Quỳ mãi. Tim trong ngực cậu đập nghe 「Phình phịch」. Ko thể hiểu nổi, mình ko có bị chó đuổi cắn, sao tim lại đập nhanh như vậy?
Hác Cổ Nghị để cho người ta đo đo vóc dáng nhỏ bé của mình. Quỳ ngồi kế bên uống trà, mắt cứ nhìn chằm chằm vào. Hít nhẹ hơi, hoảng hồn quay mặt đi. Ko hiểu sao khí nóng lại bốc lên đầu như vậy...
Sao lại nghĩ đến thứ đó đó của Quỳ. Hác Cổ Nghị sửng sờ tại chỗ. Ko biết cảm giác xa lạ mới phát sinh là gì, "Nhất định là bị bệnh rồi....." Cậu thì thầm, đang do dự là có nên tự mình đến đại phu hay ko.
Ánh mắt đỏ đậm, hận ko thể ngay lập tức giết chết ngốc tử bán dầu! Thật là khéo, Hoa gia lại dắt thằng ngốc xấu xí kia đến may y phục mùa đông.
Sự đố kị như lửa càng cháy càng mạnh lan tỏa trong lòng. Đoàn Ngọc nghiến răng nghiến lợi, quăng trả lại mớ vải vóc cho Phàn gia, mặt mày lạnh lùng nói: "Muốn xiêm y mùa đông kiểu nào cũng được, ta ko có ý kiến."
Phàn gia cầm trên tay mấy tấm vải. Lòng càng lúc càng nặng, nhưng mặt vẫn ôn nhu tươi cười.
Đoàn Ngọc đẩy Phàn gia sang bên, vội vàng đứng dậy đến gần ngốc tử và Hoa gia. Kia đang lấy lòng thằng ngốc có bộ dáng xấu xí. Lòng đầy ghen tỵ nhưng ko có chỗ phát tiết. Hơi hướng bốc đồng lan tỏa ra cả ngoài ko khí.
Hoa Quỳ vô cùng đồng cảm nhìn Phàn gia cái. Chỉ thấy đối phương đang cười khổ, quay ra nói chuyện chuyện cùng thợ may.
Hoa Quỳ sớm đã bàn với thợ may về kiểu dáng của quần áo mùa đông, xong liền trả tiền. Cúi đầu đưa cho Chuột Con xâu mứt quả, rồi dẫn cậu đi ra ngoài. Hoa Quỳ hỏi: "Ta có đối xử tốt với ngươi hay ko?"
Hác Cổ Nghị gật gật đầu, nói: "Có."
"Như vậy, ta cũng muốn ăn kẹo." Hắn gạt Chuột Con dâng hiến chút, liền dùng tâm ý để tán ngẫu.
"Ah."
Hác Cổ Nghị rất do dự nhìn Quỳ, sau đó lại nhìn nhìn xâu mứt quả, "Chỉ còn lại có hai viên...." Cậu cũng ko nghĩ lâu lắm, kẹo ngọt ngào ăn ngon lắm nha. "Quỳ có tiền mà, có thể tự mua kẹo ăn, ko cần ăn kẹo của ta....."
Thực mụ nội nó mà... Liếc xéo con chuột cái, mắt bắn ra hai đạo sát khí. Hoa Quỳ cố khắc chế chính mình ko há miệng mà cắn vào hai má phấn nộn của cậu để tiết hận!
"Ngươi có nhiêu đó cũng keo kiệt nữa. Mấy viên kẹo làm như mạng của mình cũng ko bằng. Ta muốn làm chuyện đó cũng ko chịu, muốn ngươi cho mấy viên kẹo cũng ko được. Bộ muốn chọc tức chết ta hả?"
Hác Cổ Nghị nháy nháy đôi mắt trong suốt vô tội. Cau máy, cúi đầu lòng thật buồn bã. "Ta bị bệnh rồi. Tự nhiên lại đi muốn thứ đó của Quỳ, thật xấu hổ, xấu hổ mà....."
Cậu thật tình đỏ mặt nắm lấy tay Quỳ, lòng buồn rầu năn nỉ: "Quỳ dắt ta đến đại phu được ko. Bị bệnh thì phải uống thuốc."
"Ân, đến đại phu thôi......" Hoa Quỳ bước ra ngoài đường, đợi lúc nữa, trong đầu mới tiêu hóa hết những gì Chuột Con vừa nói. (=.=ll) Hắn trở tay nắm chặt lại, liền dẫn Chuột Con chuyển hướng. Đồng thời sửa lại cho đúng. "Ta đây ngay lập tức dẫn ngươi đi uống thuốc."
"Quỳ đi nhanh quá." Hác Cổ Nghị phải cố lắm mới theo kịp bước chân.
Gương mặt tuấn mỹ của Hoa Quỳ lộ ra nụ cười quỷ dị, nghĩ thầm –
Con chuột ngốc này muốn uống thuốc hà hà!
Vì cái gì mà lại uống thuốc. Bị hắn ăn mới là thích hợp nhất nga. Hắn lập tức dắt Chuột Con về trị liệu.
Đoàn Ngọc đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng của hai người vừa rời đo. Lòng ghen tỵ càng lúc càng dữ dội. Hoàn toàn xem nhẹ sau lưng mình. Có nam nhân si tình đang chờ y quay đầu lại –
Hoa Quỳ sau khi về đến cửa hàng bán dầu liền dặn dò Tiểu Ngân Tử: "Đêm nay, ngươi đi thực tứ mua bữa tối về. Cẩn thận trông nom lão gia gia nga. Còn nữa, đừng mua thứ khó nuốt quá." Lão phế vật già rồi, ko còn răng. Lỡ như lăn quay ra chết, còn phải mắc công nhặt xác.
Hắn đêm nay sẽ bộn bề nhiều việc, ko có thời gian đếm xỉa đến mấy chuyện đó. Hoa Quỳ liền dặn dò thêm chút nữa: "Ăn tối xong, ngươi dọn dẹp chút, rồi đóng cửa về đi." Mấy người lộn xộn đừng đến quấy rầy. Nhà ai ko đèn ko dầu cũng thây kệ luôn, đừng xen vào chuyện của hắn là tốt rồi.
"Ah, con biết rồi" Tiểu Ngân tử rất thông minh. Nhìn Hác chủ tử bị chủ tử khôn ngoan tha vào phòng, khỏi cần nghĩ cũng biết, cậu đêm nay làm gì có cơ hội mà chạy ra ngoài bán dầu chứ.
Hác Cổ Nghị lần thứ ba ồn ào: "Quỳ ko có dẫn ta đến đại phu. Ta muốn đến đại phu." Ngực của cậu lại đập dữ dội. Rất khẩn trương, lại có chút sợ hãi, còn có.. Cậu ko biết rõ lắm này là cái gì. Dường như Quỳ muốn dẫn cậu vào phòng. "Quỳ, ta muốn đi cho gà ăn. Nếu ko gà lớn, gà bé sẽ đói bụng, ko có nhiều thịt, ôm cũng ko thoải mái."
"Bỏ bữa ăn, cũng ko chết đói đâu. Ngày mai cho nhiều chút, tụi nó liền có thịt ngay."
Hoa Quỳ đá văng cửa phòng, tay bế con chuột ngốc vào phòng, "Đừng nói mấy lời nhảm nhí nữa, mau mau cởi hết xiêm y ra, ta lập tức dùng thứ đó đó."
Hả!
"Không... Muốn." Hác Cổ Nghị cứng đờ ngay tại chỗ mà mạnh mẽ lắc đầu.
Hoa Quỳ tiến đến gần, mặt cười cách gian trá. "Giờ ngươi cự tuyệt có phải là quá muộn rồi ko. Đã đến nước này rồi, bộ tưởng câu dẫn ta xong rồi thôi hả. Có gì vui đâu mà giỡn!"
Hác Cổ Nghị nghe không hiểu gì hết, "Câu dẫn là gì?" Cậu cúi đầu, rõ ràng thấy hai tay mình ko có móc mà, "Quỳ nói bậy. Ta ngoan lắm mà. Ko có lấy thứ đó đó ra ngoài làm loạn đâu."
Hoa Quỳ đứng trước mặt cậu. Mắt đảo quanh vòng, ko đủ kiên nhẫn mà cùng cậu dài dòng lý sự mấy chủ đề ngu xuẩn đó nữa. Tay nâng cằm cậu lên, cúi đầu nhìn gương mặt có vẻ ngốc nghếch kia. Môi hạ xuống hôn vào miệng cậu mà dụ dỗ: "Nói thêm lần nữa là ngươi muốn thứ đó đó của ta đi."
「Rầm!」
"Xấu hổ, xấu hổ lắm....." Cậu đổ bệnh thật rồi. Má nóng quá, tim trong lòng ngực cứ nhảy 「Phình phịch」Nhìn gương mặt đẹp đẽ của Quỳ, không tự chủ được mà thở gấp mấy cái, quay mặt đi, hoảng sợ nói: "Ta sợ mình sẽ chết lắm. Nếu vậy thì gia gia sẽ làm sao bây giờ? Gà lớn gà bé, cũng sẽ làm sao? Còn có Quỳ....."
Trái tim đập mạnh cái, Hoa Quỳ giật mình trong giây lát. Biết được là con chuột ngốc này có để hắn vào lòng, chứ ko phải là do thói quen mà có.
Hơi híp mắt lại, hắn nhìn chằm chằm vào cái đầu ngốc nghếch kia, hỏi: "Thương ta ko?"
Hác Cổ Nghị vẫn là rất buồn bã: "Quỳ ko có dắt ta đi xem đại phu." Mặt đỏ như lửa, nghiêng đầu liếc trộm Quỳ cái. Cái miệng nhỏ nhắn hờn dỗi: "Quỳ xấu lắm, còn thích dùng thứ đó đó nữa...." Đầu óc ngốc ngếch giờ chỉ toàn hình ảnh của Quỳ với cậu. Thân thể dần sinh ra biến đổi...
Bỗng nhiên giật nẩy mình, Hác Cổ Nghị nhỏ tiếng kêu: "Bệnh thật rồi... Quỳ ko có sờ loạn mà ta cũng bị bệnh nữa...."
Đầu Hác Cổ Nghị càng cúi thấp hơn. Đưa tay lau đi nước mắt vì hờn dỗi mà ứa ra khỏi tròng mắt. Lòng lo sợ ko biết nên làm sao cho đúng bây giờ.
"Ngốc quá." Hoa Quỳ cúi đầu hôn lên tóc cậu. Nhân cũng hồ đồ mà yêu thương sự khờ dại kia. "Ngươi đến cả có thích ta hay ko cũng ko biết. Làm cho ta thật cuống cuồng nóng nãy nha. Tựa như nhận thức cả đời của ngươi đều do thói quen mà thành vậy."
Hoa Quỳ tiện tay lấy trong túi ra ít tiền đồng. "Cầm đi đếm thử xem ta thích ngươi bao nhiêu."
Trong lòng bàn tay có thật nhiều tiền, Hác Cổ Nghị đếm mãi cũng ko xong, càng đếm càng ko rõ ràng cho lắm. Nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
Ngẩng mặt lên, lộ ra nụ cười có lúm đồng tiền thật tươi.
Hoa Quỳ ôm lấy thắt lưng của cậu, bế người lên giường, hắn hỏi: "Có thích ta hay ko. Đến tột cùng là có hay ko?"
Nhìn lại vào mắt Quỳ, tim nhảy thật lợi hại. Tiền đồng trong tay rơi rớt xuống giường. Hác Cổ Nghị không ngừng gật đầu, thành thật nói: "Có. Ta thích Quỳ mua thức ăn, mua kẹo, mua xiêm y."
"Còn có thích thứ đó của ta. Nghe hiểu ko?"
"Ân, nghe hiểu được."
Môi Hoa Quỳ cong lên nụ cười. Cuối cùng hắn cũng đã xác định. Lòng Chuột Con có cảm giác với hắn. Lập tức mở miệng mệnh lệnh: "Ta tha cho tên ngốc như ngươi, muốn quên chuyện gì cũng được. Nhưng tuyệt đối ko thể quên được chuyện thích ta ngày hôm nay. Ngươi có nhớ kỹ ko?"
Hác Cổ Nghị lại "Ân" tiếng. Lần này cậu nghe thật dễ hiểu.
Hoa Quỳ cởi bỏ những trói buộc trên người cậu. Thân thể trần trụi từ từ ửng hồng lên. Môi liền theo tay, hôn càng lúc càng dầy. Tình tự càng lúc càng nồng.
Hác Cổ Nghị chớp chớp đôi mắt ướt át. Cắn môi, cố ko phát ra âm thanh kỳ quái. Hai chân run run, vì Quỳ đã ngậm thứ đó của cậu vào miệng.
Miệng lưỡi khiêu khích bao mãn dục vọng. Ngón tay thon dài vuốt ve hai tiểu cầu mềm mại. Tai nghe được tiếng nức nỡ của cậu truyền đến. Động tác luôn liên tục hôn liếm. Ngón tay liền tham nhập vào trong cơ thể mềm mại, trước sau đều lấy lòng.
"Ân ah...." Hác Cổ Nghị say sưa phát ra tiếng rên rĩ. Thân thể thật tự nhiên cong lên, theo bản năng đáp lại hành động của Quỳ.
Miệng lưỡi linh hoạt mút ta chất lỏng ấm áp từ dục vọng của cậu, đều nuốt vào tư vị ngọt ngào kia. Thân hình áp lên cơ thể kiều mị kia. Hắn say mê nhìn thân thể màu phấn hồng mê người kia. Nhất thời lại nổi lên ý xấu, lặng lẽ tăng thêm ngón tay xâm nhập vào trong cơ thể non nớt, liền nghe thấy cậu kêu lên — "Không được, đau lắm" Hác Cổ Nghị cả người run rẩy, nhẹ nhàng tựa vào lòng ngực rộng lớn, thật đáng thương nói: "Quỳ thật xấu....."
Hoa Quỳ cười thật ko có lấy chút ý tốt gì. Lớn tiếng thừa nhận: "Là ta hư nha. Lần nào ngươi cũng kêu đau hết. Chuyện này chỉ cần làm nhiều chút, ngươi sẽ thấy thích, ko đau nữa đâu." Mà hắn cũng sẽ dễ ức hiếp cậu hơn nữa nga.
"Thật ko?" Hác Cổ Nghị nháy nháy đôi mắt ướt át. Nghi ngờ nhìn Quỳ xem thử xem có hay ko lừa mình.
Hắn cam đoan: "Ta ko gạt ngươi đâu."
Hác Cổ Nghị gật đầu tin tưởng, "Quỳ sẽ ko gạt ta."
"Ân, ko lừa đâu. Chỉ dụ dỗ thôi."
Con chuột ngốc bắt đầu ko còn giãy giụa nữa. Hoa Quỳ cười thật hài lòng. Lập tức rút ra ngón tay, cởi ra áo của mình, thuận miệng dụ bậy: "Chỉ cần ngươi thích ta càng nhiều, thì mông sẽ càng ko đau. Gà mái trong sân sau cũng sẽ đẻ càng nhiều trứng. Ngươi ngẫm nghĩ lại thử xem, ta đã lần nào lừa ngươi chưa?" Gương mặt tuấn mỹ để sát vào thân thể ửng hồng kia, ko đợi được nữa, hạ thân liền dùng sức khi dễ hồi.
"Ah." Hác Cổ Nghị thoáng chốc nhận biết rõ ràng: Cậu thích lão gà mẹ đẻ thiệt nhiều trứng, rồi ấp ra thiệt nhiều gà con. "Gà mẹ Hoa Hoa hôm qua có đẻ trứng đó. Ta cũng thấy nữa nha."
"Ân, " Thân thể của Hoa Quỳ giờ đã cởi sạch toàn bộ. Tách chân cậu ra bên, động thân đem dục vọng đẩy vào nơi non mềm kia.
Hở!
Hác Cổ Nghị bỗng nhiên hoàn hồn. Mắt mở to nhìn nhìn vào gương mặt của Quỳ đang từ từ phóng đại lên "A!" Cậu khẽ kêu. Sau đó bị miệng liền bị Quỳ dùng môi chặn lấy.
"Ô ô..." Thân thể lay động, cậu thở gấp gáp. Nửa người dưới cảm nhận được đau đớn. Chỉ cần thích Quỳ, liền sẽ ko đau nữa.
Hai tay mở ra ôm lấy cổ Quỳ. Ngón tay vì xiết chặt mà trở nên trắng bệch. Mũi ko ngừng thở phả vào mặt Quỳ. Ko ngừng nghĩ Quỳ thật tốt. Từ từ dường như mông ko đau nữa.
Hoa Quỳ hôn nhẹ lên làn môi mềm mại. Dục vọng không khống chế được mà trong cơ thể cậu trừu sát, ko ngừng va chạm, cảm thấy lưỡng tình tương tuyệt. Cảm nhận ngốc tử trong lòng mình càng lúc càng ngọt, hắn càng lúc càng thương...
Mấy ngày sau, Điền đại lão bản mua thật nhiều hồ tiêu về chứa đầy kho luôn. Ko có lời dặn của gia gia, lão cũng ko tự tiện bán ra.
Nhưng kỳ lạ là ở chỗ. Lúc này, lão ko làm mấy chuyện để nâng giá này nọ. Mà hàng nào hàng nấy đều đến để thu mua với giá cao. Người phía sau giật dây chính là Chương thị dệt phường. Việc này truyền đến tai Hoa gia, lão đã đến xin chỉ thị nhưng vẫn là như cũ: Ko bán.
"Hồ tiêu này chính là hoàng kim (~ vàng ròng) ah!"
"Hoàng kim!" Điền đại lão bản thoáng chốc giật mình ngây ngốc. Ko thể ko nghi ngờ lời nói của Hoa gia.
"Lão nghe ko có nhầm đâu. Hồ tiêu chính là hoàng kim. Tạm thời giữ đó đã, qua thời gian nữa, giá của nó sẽ tăng chóng mặt cho coi.
Hoa Quỳ nghĩ thầm: mùa hồ tiêu qua. Lúc thu hoạch mặc dù cũng ko tệ, nhưng lại gặp ngay lúc rét đậm, kết quả thu được nhiều lắm. Hắn ước tính số hồ tiêu có thể dùng được, sau đó lại nói: "Hồ tiêu có nhiều tác dụng lắm nha. Có thể trộn vào thức ăn cho gia súc. Gà trống nơi hậu viện mỗi ngày ăn chút, thì có thể khỏe mạnh, nuôi nấng dễ dàng. Còn ko có mắc bệnh nữa" Thấy mấy con gà mái đẻ trứng nhiều như vậy, gà trống chắc cũng vất vả lắm. Chậc chậc... Chuột Con của hắn cũng sẽ ko chạy đến mà khóc như quỷ kêu, bảo là lão gà trống đã chết cứng đờ rồi...
Hoa Quỳ chậm rãi thưởng thức tách trà thượng hạng, chân bắt chéo, xem qua sổ sách ghi chép chuyện làm ăn trên bàn. Hắn lấy ra tấm ngân phiếu dặn dò: "Đây là thanh toán cho cửa tiệm của Lưu lão đầu. Ngươi mang đi trả, sẵn tiện phái người chở thêm dầu đến đây."
"Hảo." Điền đại lão bản cầm lấy ngân phiếu. Mắt mở lớn hết cỡ khi thấy Hoa gia bộ dáng khôn ngoan cùng khí chất tà mị có phần giống với ngày thường lắm ah. Kia thật là suy nghĩ bậy bạ.
Chắc ko phải bị ngốc tử bán dầu lây bệnh ngu rồi chớ. Cho nên Hoa gia cũng hồ đồ theo...
Hoa Quỳ thấy lão còn chưa đii, đột nhiên hét lên: "Lão ngồi đó làm gì, còn ko mau đi làm việc." Gom lại sổ sách trên bàn, kiên nhẫn mà đuổi người ra ngoài. Thấy Điền đại lão bản bộ dáng tròn vo chạy ra ngoài mất tăm.
Haiz!
Hắn lẩm bẩm: "Ngốc nghếch cái gì ko biết. Là ăn no ko, rảnh chuyện rồi muốn nghe chửi sao."
Đôi mắt yêu mị thoáng thấy, làn môi bạc tình liền cong lên cười thật hạnh phúc. Chuột Con của hắn đã nấu xong cơm, giờ tới gọi hắn ăn trưa.
"Quỳ, ông chủ mập mạp đi rồi ah." Hác Cổ Nghị ló đầu ra cửa ngó nghiêng nhìn "Ta ko có nấu nhiều cơm đâu."
"Ngươi lo lão có ăn hay ko chi cho mệt."
Hoa Quỳ chớp mắt cái liền trương ra bộ mặt thối. Bảo Tiểu Ngân Tử cất kỹ sổ sách, đồng thời dặn dò: "Chiều nay, ngươi đẩy xe đi giao dầu, đừng để cho Hác chủ tử gánh dầu ra ngoài ra. Cửa hiệu cứ để hắn trông coi, tổn thất chút ít cũng ko sao đâu. Nhớ ghi sổ sách kỹ càng, để ta xem xét."
"A, hảo. Con ăn xong sẽ đi giao dầu ngay" Chủ tử khôn ngoan có mua xe để đẩy dầu. Đi giao dầu cũng ko phải chuyện khó khăn gì.
Bất quá, chủ tử khôn ngoan chăm sóc người quá cẩn thận. Luyến tiếc Hác chủ tử làm việc nặng, nên hết thẩy đều đẩy cho nó. Bù lại tháng nào cũng lãnh lương ko ít ah. Tiểu Ngân Tử bắt đầu tính toán xem trước khi ra ngoài rốt cuộc là nó có bao nhiêu tiền.
Hác Cổ Nghị quay đầu lại hỏi: "Quỳ ăn cơm xong cũng ra ngoài hả?"
"Ân. Phàn gia hôm nay tự mình đến dệt phường để mua vải bông. Dệt lỗi chút cũng ko được." Quỳ đợi cậu đi đến trước mặt mình hỏi: "Sao vậy, nhớ ta hả?"
"Quỳ phải về nhà ăn cơm chiều nga."
"Hảo."
Hoa Quỳ nắm tay cậu đi vào nhà sau, trên đường hỏi: "Hôm nay ngươi nấu gì đó?" Hắn hỏi cho có mà thôi. Biết rõ Chuột Con nấu ăn bình thường thôi. Hắn lại vì cuộc sống bình thường này mà si ngốc cùng thiên hạ cảm thấy no đủ và hạnh phúc.
Chỉ nói câu nhớ thương đơn giản vô tình nghe thoáng qua đã khiến hắn nguyện suốt đời ở bên cạnh cậu.
"Ta có luộc lá khoai lang mà Quỳ thích ăn. Chiên trứng do gà mẹ đẻ ra nữa đó. Còn có thịt của Quỳ mua, và cả canh nữa. Để ăn cơm chiều cũng được nữa đó."
"Ta sẽ không ngán đâu."
Bước vào phòng, thấy lão phế vật đang dùng bữa. Hoa Quỳ đưa chén cho Chuột Con xới cơm, miệng hỏi: "Ngươi có sắc thuốc cho gia gia hay ko?"
"Có, đang sắc trên bếp đó." Hác Cổ Nghị đưa chén cho Quỳ, cậu còn gắp thịt cho Quỳ nữa.
"Cầm thuốc cẩn thận chút, coi chừng phỏng tay nha." Hoa Quỳ vừa ăn vừa nói: "Hôm nay ta sẽ đem vài tấm da cừu trở về. Lão nhân gia cũng nên may áo dày một chút, để ko bị cảm lạnh. Nếu ko Chuột Con sẽ lo lắng mà ngủ ko được."
Lão phế vật có vị trí tối quan trọng trong lòng Chuột Con. Mà hắn cũng ko tham lam. Mình có thể ở trong lòng Chuột Con là đủ rồi.
Hác gia gia rất xúc động. Đôi mắt lão đã mờ thấy cháu mình được nam nhân cưng chiều. Kia còn quan tâm đến mình nữa. Lão ko khỏi cảm khái nói: "Cái thân già của ta còn có thể chống đỡ bao lâu nữa. Cuối cùng cũng thấy được lão thiên gia đã mở rộng tầm mắt. Cổ Nghị có ngươi chăm sóc, ta về sau có thể yên tâm ra đi được rồi."
Thật giống như đang trăn trối. May mắn là con chuột ngốc nghe nhưng ko hiểu được. Nếu ko nhất định thương tâm."Lão chỉ cần hít thở nhiều chút là được rồi. Ta chưa có nghĩ là sẽ nhặt xác lão sớm vậy đâu."
Hắn nào biết nói mấy lời hay ý đẹp để thể hiện sự coi trọng lão phế vật. "Lão cứ chuyên tâm dưỡng già cho thật tốt đi. Chuột Con ta ko thể nào buông tay được. Lão có thể yên tâm là ta tuyệt ko bỏ hắn đâu. Nếu ko ta sẽ chết ko tử tế."
Hác Cổ Nghị cuối cùng cũng hiểu được. Cậu hoảng hồn kêu lên: "Quỳ ko được chết nha."
"Ko đâu" Hoa Quỳ liếc thấy ánh mắt lo sợ kia, đôi môi cánh hoa liền cười nhạt cái, "Ta còn phải gian ngươi đến già. Nếu ko đủ vốn thì sẽ ko chết sớm đâu."
"Khụ khụ khụ..." Hác gia gia nhất thời bị sặc cách lợi hại. Lão ko ngừng vuốt vuốt ngực mình. Xém chút nữa là tắt thở rồi.
Hác Cổ Nghị vội vàng để chén xuống bước đến, vỗ vỗ lưng của Hác gia gia, hốt hoảng hỏi: "Gia gia, người có bị sao ko....."
Hác gia gia cuối cùng cũng thở được, lập tức trấn an: "Ta... Ta không sao."
Hoa Quỳ không khỏi nhăn mày, than vãn, "Lão sao đến ăn cơm cũng ho như vậy. Thật là....."
Buổi chiều, Quỳ xuất môn, Tiểu Ngân Tử đi giao dầu, gia gia thì đang ngủ.
Hác Cổ Nghị đem tiền ở quầy thối lại cho vị tiểu cô nương. Nghe thấy các nàng đang rúc rích cười, nói: "Ngốc tử bán dầu này, quả nhiên ngu như đồn đãi nha. Sao ko thấy ông chủ khác đâu?"
"Quỳ hả?" Hác Cổ Nghị cúi thấp đầu, trả lời: "Quỳ ra ngoài rồi, đến tối mới về nhà ăn cơm. Khi ngủ còn cho ta tiền nữa đó." Cậu lại tiếp tục tính tiền, nhớ lại mình vừa mới đếm tới , hay là...
Một trong tiểu cô nương cười nói: "Ngươi thối cho ta đồng là đủ rồi." Ngốc tử bán dầu này thật ngu, đến đếm tiền cũng ko biết ah.
Hác Cổ Nghị lấy đồng tiền ra trả cho vị cô nương, còn dặn dò: "Nhớ cất kỹ tiền nha" Cầm bình dầu đưa cho khách, cậu cười ngọt ngào nói: "Cám ơn."
Hai vị tiểu cô nương vẫn cảm thấy ngốc tử này thật thú vị. Liền mỉm cười, rồi cầm lấy bình dầu bước đi. Vừa khéo lướt qua người vị nam tử — Người vừa tới này môi đỏ răng trắng, mặt như hoa như ngọc. Vừa thấy ngốc tử ở quầy liền biến sắc thật khó coi.
Mới bước vào tiệm bán dầu, đã bị mấy mùi vị hỗn tạp xông vào mũi. Mày liền nhăn chặt hơn. Đoạn Ngọc nghĩ thầm Hoa gia giờ ko ở cùng thằng ngốc này.
Mối thâm thù này sao có thể nuốt trôi ah.
Hác Cổ Nghị thấy người lạ vừa mới đến. Chớp mắt cái, há to miệng, ngạc nhiên hỏi: "Có phải mua dầu ko....."
Ko hề che giấu ý thù hằn, Đoạn Ngọc bước đến, dữ dằn nói: "Mắt của Hoa gia thật kém ah." Gương mặt kia thật xấu xí. "Loại hàng kém phẩm chất như vậy lại có thể làm cho ngài quyến luyến?"
Hác Cổ Nghị nghe không hiểu đối phương nói gì, nhưng lơ mơ có thể hiểu được là có ý đồ ko tốt. Ko tự chủ được mà lùi ra sau, nắm chặt lấy tiền trong tay. Lòng sợ hãi muốn chạy trốn.
"Đừng dữ dằn với ta, ta ko có làm chuyện xấu......" Giọng nói cứ tự nhiên mà thốt ra. Trí não thiển cận chỉ có thể nhận biết được là người ta ko thích cậu.
Đoàn Ngọc đầy ghen tỵ liếc xéo y. Y hận ngốc tử bán dầu này đến chết đi được. Hắn ko chút sức lực nào mà đoạt được toàn bộ sự sủng ái của Hoa gia. Trong lòng tích tụ đầy oán hận, chớp mắt liền bùng nổ. Y độc ác nói: "Ngươi cho là Hoa gia thật lòng tốt với ngươi sao?"
Giọng đầy giễu cợt. "Cười chết người ah! Hoa gia thật ra chỉ đang đùa bỡn ngươi thôi. Khi ngươi là thằng ngu, tùy tiện lấy mấy viên kẹo liền gạt ngươi bồi cho hắn ngủ. Đợi ngày nào đó chán ngán thân thể ngươi liền cước đá bay. Nói ko chừng còn bị hắn đem bán nữa! Giống như kết cuộc của ta!"
"Ah! Nói bậy......"
Hác Cổ Nghị mạnh mẽ lắc đầu, kiên nhẫn nói: "Quỳ sẽ ko bán ta đâu. Quỳ có cho ta tiền nhiều lắm. Quỳ rất tốt với ta... Ngươi ko cần nói bậy....."
"Ngươi nói ta nói bậy, ngươi ngu quá àh. Hoa gia sẽ đem ngươi đi bán, lúc đó ngươi cũng chẳng ở đây nữa đâu. Không tin ngươi có thể hỏi Hoa gia, xem ta có chỗ nào lừa ngươi ko. Hừ! thằng ngốc này đúng là rất dễ lừa, rất dễ lừa......"
Đột nhiên, trong đầu nhớ lại lời Quỳ từng nói qua –
「Ta ko có gạt ngươi, chỉ dụ dỗ thôi」
Sắc mặt Hác Cổ Nghị chớp mắt liền trở nên trắng bệch. Ko thể hiểu nổi vì sao người đó lại nói Quỳ như vậy. Giống như lúc gia gia giận dữ rồi mắng cậu trước kia.
Đưa tay dụi dụi mắt. Tầm mắt càng lúc càng ko rõ ràng. cảm giác xa lạ xuất hiện. Lòng đau quá......
Quỳ rõ ràng là đối xử với cậu thật tốt. Hay là... Không phải như vậy...
Nếu ko, người kia vì cái gì mà giận như vậy chứ?
Hác Cổ Nghị nghĩ mãi cũng ko ra nguyên nhân. Nghi ngờ nói: "Quỳ... có phải hay ko cũng cho ngươi tiền. Có phải hay không cũng ngủ với ngươi... Có phải hay ko cũng dùng thứ đó làm loạn?"
Thứ đó đó... Đoàn Ngọc thoáng chốc ngạc nhiên. Nam nhân có thứ gì vậy?!
Mắt thoáng thấy trên cổ thằng ngốc kia còn lưu lại dấu vết hoan lạc tối qua. Đoàn Ngọc liền hiểu ngay, lập tức mỉm cười phản công "Ah, Hoa gia đương nhiên thích na." Đầy ác ý nói dối trắng trợn, muốn ngốc tử này cũng phải thử tư vị bị người phụ bỏ. Sự đố kỵ này, y đã chịu đựng như lửa cháy âm ỉ trong lòng, càng ngày càng lớn, càng ngày càng rộng: "Hoa gia còn nói với ta, đùa bỡn ngươi rất thú vị nha. Hắn trước giờ chưa có thử qua người vừa ngu vừa xấu, cởi quần của ngươi đem thứ đó đó làm loạn thật tốt. Ngươi cũng ngu quá đi, Hoa gia có nhiều tiền như vậy, đương nhiên là lấy tiền lừa ngươi rồi."
Tiện tay lấy thỏi bạc để lên bàn. "Ngươi thấy ko. Hoa gia cũng cho ta tiền nữa nè."
Buông nhẹ tay, tiền đồng liền 「leng keng」rơi ngay xuống đất. Hác Cổ Nghị nháy nháy đôi mắt đã ướt nước. Nhận ra tiền kia thật giống với tiền của Quỳ như đúc.
Đoàn Ngọc thấy bộ dạng ngu ngốc của cậu khóc thật xấu xí, liền lại tăng thêm ác ý, xỉa xói: "Thằng ngu xấu xí chính là thằng ngu xấu xí, thật ngu ko thuốc nào cứu nổi mà."
Hác Cổ Nghị không ngừng lắc đầu, giải thích: "Ta có kêu Quỳ dắt ta đến đại phu mà... Ta có" Đôi mắt tràn ngập nước mắt nhìn người vừa đến rồi đi. Không phải mua dầu là nói cho cậu biết Quỳ rất xấu.
Nhất thời, lòng vô cùng nặng nề. Thỏi bạc trên quầy sáng lấp lánh thật chói mắt. Cậu đưa tay ko ngừng lau đi nước mắt đang chảy xuống, chậm chạp nguồi xuống nhặt mấy đồng tiền vừa đánh rơi lên, miệng thì thào tự nói: "Thì ra, Quỳ cũng cho người khác thiệt nhiều tiền, nhiều tiền lắm......"
"Hác chủ tử, giờ này chắc Hoa gia cũng sắp về rồi đó" Tiểu Ngân Tử nhắc nhở. Thắc mắc là sao Hác chủ tử ko ra ngoài cửa đợi nữa?
Hác Cổ Nghị liếc ra cửa cái. Đôi mắt trong suốt mất đi sự linh hoạt, tàng trữ loại cảm giác xa lạ. Cậu ko muốn gặp Quỳ.
Tiểu Ngân Tử thấy Hác chủ tử như du hồn chầm chậm bước vào sân sau thì tò mò: "Quái lạ, sao Hác chủ tử ko đợi người?" Nó cúi đầu tiếp tục tính toán sổ sách. Ngạc nhiên: Thật là, có người nào tính tiền còn hồ đồ hơn Hác chủ tử nữa? Cậu nói chỉ bán được có mấy bình dầu thôi, sao lại dư ra đến thỏi bạc?"
Ngẩng đầu lên, đã ko thấy Hác chủ tử đâu. Tiểu Ngân Tử liền nói: "Hoa gia, ngài về bừa đúng lúc. Hác chủ tử hôm nay bán được ko ít tiền đâu." Nó quơ quơ thỏi bạc trong tay: "Không biết vị khách nhân nào, mua dầu lại trả tiền nhiều như vậy?"
"Bộ buôn bán khá lắm hả?" Hoa Quỳ không rằng đây cũng ko phải chuyện to tát gì mà ngạc nhiên. Đôi mắt yêu mị hơi tìm kiếm. "Chuột Con đâu?"
"Hác chủ tử vừa mới vào nhà trong." Tiểu Ngân Tử giải thích: "Buôn bán hôm nay cũng bình thường, nhưng ko hiểu sao lại có bạc nhiều như vậy."
"Vậy cứ để đó đi, chắc sẽ có người đến đây nhận lại" Hoa Quỳ nói xong thì cũng biến vào nhà trong.
"Gà lớn, gà bé đều thích ta, chúng nó ko có tiền cũng rất thích ta....." Hác Cổ Nghị ngồi xổm trân mặt đất, được đám gà vây quanh. Tụi nó ko vì nắm thức ăn trên tay mà đến gần cậu, cũng ko cần biết là cậu có ngốc hay ko.
Rõ ràng phát giác, nếu Quỳ ko cho mình tiền, cậu cũng sẽ rất thích. Cậu cũng có thích Quỳ nữa mà "Ta không có quên là mình thích Quỳ, không có....." Ôm chặt hai đầu gối, nhìn mặt trời đang dần dần lặn về tây. Bỗng nhiên, được bóng dáng to lớn quây lấy, Quỳ đang cúi người mà cười với cậu. Hác Cổ Nghị mở miệng nhấn mạnh: "Ta ko có quên là mình thích Quỳ đâu."
"Đến đây." Cánh tay mạnh mẽ kéo cậu lại bên người. Gương mặt tuấn mỹ cọ cọ vào má phấn nộn. Hắn ôm chặt cậu vào lòng nhè hướng phòng mà đi.
Hác Cổ Nghị nắm chặt lấy hai vai Quỳ. Cậu thích ở bên cạnh Quỳ, cũng thích để cho Quỳ ôm. Nhắm chặt đôi mắt ướt nước, cố bức nước mắt phải chảy vào trong.
"Tối nay, đừng ăn cơm nữa." Nghe Chuột Con vừa nói xong lời đáng yêu đó. Lòng Hoa Quỳ liền mừng rỡ vô hạn. Hắn nhấc chân đá ra cửa phòng, rồi nhanh chóng bế người vào.
Tay cởi ra áo cậu, lộ ra vòng trang sức mà hắn đã mua cho. Môi Hoa Quỳ nhẹ nhàng để lại dấu vết tình cảm mãnh liệt, một lần nữa muốn in lại ký hiệu thuộc về mình.
"Chuột Con đáng yêu, mau nói thích ta lần nữa đi."
Nằm trên giường, thân hình phút chốc cứng đờ. Nhẹ nhàng vùi đầu vào ngực hắn, nhẹ giọng nói. "Ko được......" Càng lúc cậu càng có cảm giác rõ rệt, ko muốn Quỳ dùng thứ đó làm loạn.
Hoa Quỳ thản nhiên cho rằng cậu đang dùng cách từ chối để chào mời. Đã rơi vào tư vị ngọt ngào như vậy, hắn sao có thể dừng lại được chứ. Tay ở làn da trắng mịn của cậu mà ve vuốt, say mê khi thấy cậu đang rưng rưng sắp khóc. Lặng yên cỡi ra những gì trói buộc ở hạ thân. Tay tham lam mà vỗ về thân thể mịn màng kia. Dự định khơi dậy tình cảm mãnh liệt nơi cậu.
"Buông tay... Ta không muốn... Buông tay..." Nghẹn ngào, cậu tuyệt ko cảm thấy thoải mái, càng ko có sinh bệnh. Thật rõ ràng biết được cảm xúc so với trước kia ko giống nhau. So với nỗi đau lúc đó thì giờ tim còn đau hơn "Buông tay, Quỳ... Buông."
Hoa Quỳ tiếp tục hôn lên thân thể cậu cho đến khi đỏ bừng, hắn vừa hôn vừa dụ dỗ "Chuột Con đừng giả bộ nữa mà. Ta đã bị ngươi làm cho sắp điên rồi, giờ ngoan chút, cho ta ôm đi."
Hở!
Hác Cổ Nghị chớp mắt cái thì bao nhiêu cảm xúc đều bùng nổ. Đột nhiên có sức lực đẩy ra người đang đè nặng lên mình. Cậu hét lên: "Ta không muốn Quỳ dùng thứ đó làm loạn!"
Hoa Quỳ ngạc nhiên ngồi ở mép giường, cũng buông tay ra, hắn thấy cậu cả người té nhào trên mặt đất, mặc chặt quần như là tránh xa hắn đụng chạm.
Biểu tình của Chuột Con bỗng nhiên trở nên phức tạp. Thoáng chốc quay mặt đi. Ko thèm liếc hắn đến cái. Hắn đàng phải trơ mắt nhìn cậu lảo đảo chạy ra ngoài phòng ── nghĩ mãi ko ra, tại sao lại như vậy.