"Không cần cười tôi..... Tránh ra, tránh ra." Đôi mắt ngập nước nhìn nơi xa xăm, từng đoạn ký ức liền hiện về — bị người thấy mắt trề mỏ, thái độ giễu cợt. Trương ra vẻ mặt nhạo báng, có tú bà, có nam, có nữ...
"Tôi là thằng ngốc... đáng cười lắm chứ gì?" Cậu ko nhớ được nhiều điều, có số việc cũng ko rõ ràng lắm, tính toán cũng dỡ tệ... Chỉ có cậu rất ngoan, còn rất nghe lời nữa.
Tay chân ko còn vùng vẫy nữa. Cậu đưa tay chùi chùi nước mắt. Nhớ đến thùng dầu bị vỡ. Gia gia sẽ mắng. "Tôi ko dám về nhà nữa."
Hoa Quỳ ko thèm quan tâm xem con chuột thối nói hay làm mấy chuyện nhảm nhí gì. Ánh mắt sắt bén cứ nhìn chằm chằm vào vết máu còn đọng nơi đầu của còn chuột, mũi hắn vẫn còn ngửi được mùi máu... Hở! trong lòng đang vui bỗng được thay ngay bằng cơn giận đến nát tim.
"Cầm lấy." Hắn dúi vào tay cậu cái gói hồng hồng.
Hác Cổ Nghị cúi đầu nhìn vật trong tay. Đột nhiên thấy hoa mắt, cái gói xém chút là rơi xuống rồi.
Hoa Quỳ vác con chuột thối ngang vai. Quay đầu lại, dùng chân đá thùng dầu lên, đúng lúc dùng tay bắt được. Hắn mang thùng dầu ra khỏi bụi cỏ.
Hác Cổ Nghị không có vùng vẫy, tâm tư hoàn toàn bị vật ở trong tay hấp dẫn – Dưới ánh trăng sáng soi. Cái gói màu hồng hồng hiện ra thật mỏng manh. Trên đó còn có ấn kí hình đóa hoa nhỏ màu trắng vừa hư vừa thực. Trong không trung phản phất hương vị ngọt ngào...
Hoa Quỳ để thùng dầu xuống, cúi người nhặt chiếc hài trên mặt đất. Sau đó quay về mang vào chân cho con chuột thối. Hắn nhíu mày suy nghĩ. Con chuột thối chỉ có thể ở nhà thôi. Ko cho phép nó chạy nhảy lung tung bán dầu nữa.
Hoa Quỳ mang con chuột ngốc về ngôi nhà tồi tàn của nó. Thuận tay đặt thùng dầu trên đất. Mắt liếc lão phế vật đang đứng ở mép cửa cái. Kia mặt mày đầy nếp nhăn nếu ko phải là lo lắng thì cũng là kinh ngạc đi – Hừ!
Hắn có thể trông mong là lão phế vật tìm người trở về sao?
"Cổ Nghị, rốt cuộc là con đi đâu hả?"
Hoa Quỳ ko thèm đáp lại lão phế vật nửa câu. Ko khỏi bĩu môi cái, dìu con chuột thối đến ngồi trên ghế.
Gia gia... đừng mắng con mà? Sau này con ko dám phá hư thùng dầu nữa đâu....." Hác Cổ Nghị cúi đầu, dụi dụi hai mắt đã đỏ lên, bàn tay đã ướt nước chút.
"Ngươi mắng thử cho ta xem." Hoa Quỳ quay đầu lại trừng cái. Lão phế vật dám nói nữa câu làm hắn ko thoải mái, hắn liền đá lão ra ngoài nuôi muỗi ngay!
Con chuột ngốc ko dám về nhà, chắc là do lão phế vật này nanh ác chứ gì. Thực mụ nội nó mà... Con chuột ngốc chắc ở bên ngoài cũng sợ hãi ko ít đi. Hắn nhất định triệt tiêu khiến cho việc như vầy ko bao giờ xảy ra nữa.
Giờ cũng ko rõ ràng cho lắm – con chuột thối là trời sinh ra để hắn khi dễ. Trên đời này chỉ có hắn mới có thể khi dễ nó mà thôi. Còn mấy con mèo, con chó khác thì đừng hòng. Có ngon thì thử xem?
"Haiz!" Hắn thở dài. Ánh mắt ngoan lệ nhìn con chuột thối trên trán bị thương mãng lớn. Thật mụ nội nó mà, cực kỳ chướng mắt!
Hoa Quỳ sao khi cảnh cáo xong thì rời đi, để lại hai ông chái nơi phòng khách.
Hác gia gia đi đứng ko vững, loạng choạng bước ra ngoài xem thử. Nhà này đã đổi chủ rồi – Lão phải nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày... Nhưng đều lo lắng nhất là – sợ chọc cho nam nhân nổi giận...
Lão cứ thắc mắc cháu mình sao lại về chung với nam nhân?
Đôi mắt đã mờ liền thấy tôn tử toàn thân dơ bẩn, còn mang về thùng dầu bị vỡ. "Con té ngã hả?"
Hác Cổ Nghị gật gật đầu, để cái gói có hình những bông hoa nhỏ lên bàn. Kể lại cho gia gia của mình nghe: "Con đi đến thềm dá, thì bị ngã làm vỡ thùng dầu... Gia gia, người đừng mắng con mà, con sẽ ngoan....." Từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống đùi, cậu sợ gia gia sẽ ghét bỏ mình, cắn môi buồn bã nói "Con cũng sẽ nghe lời." Chỉ cần nghe lời, gia gia sẽ khen cậu ngoan, cũng sẽ ko ghét cậu.
"Ngốc....." Hác gia gia không ngừng thở dài. Lão sao có thể mắng được chứ. Tôn tử rất ngoan hiền, lại rất nghe lời. Chỉ có hơi hồ đồ chút, có thể trách mắng được gì chứ...
Lão chống gậy, mem theo tường về phòng lấy ra thuốc cao, rồi từ từ bước ra phòng ngoài đưa cho tôn tử.
"Trên người có chỗ nào đau, thì mau xoa vào sẽ ko đau nữa đâu."
"Hảo." Hác Cổ Nghị mở ra hộp thuốc. Cởi vạt áo trước, có chỗ bị thương rất đau. Cậu quét ít dược xoa lên, cảm thấy nóng rát hơn rất nhiều.
Hoa Quỳ ra ngoài tìm đại phu về rửa sạch vếch thương và băng bó cho con chuột ngốc.
Đại phu ước chừng khoảng hơn chút nhưng đã hành nghề y rồi. Hắn hay được Hoa gia mời đến Trích Tinh lâu để chữa bệnh hay kiểm tra thân thể cho tiểu quan.
Trước đó, đại phu này ở chợ có thấy qua ngốc tử bán dầu. Cũng nghe phong phanh từ miệng các tiểu quan là Hoa gia vì thằng ngốc này mà xử trí Phụng Tiên cô nương.
Nhưng, hắn ko khỏi nghi ngờ là có chuyện hiểu lầm. Hoa gia đối xữ với ngốc tử này ko giống như đối đãi với cừu nhân (~ kẻ thù)
Bất quá, hắn cũng ko dám nói ra nghi hoặc trong lòng. Đi theo Hoa gia bao nhiêu năm rồi. Cũng học khôn được vài điểm, tốt nhất là đừng chõ mõm vào chuyện của người khác.
Không nên quá tò mò vào chuyện của nam nhân này. Nếu quá nhiều chuyện... thì có trời mới biết là cái giá phải trả sẽ lớn như thế nào?
Điều duy nhất có thể biết chính xác là – Đừng bao giờ trêu đùa Hoa gia.
"Vết thương của Chuột Con chừng nào mới lành?" Hoa Quỳ nhìn đầu con chuột ngốc đang quấn băng. Nhân đang mơ mơ màng màng gục xuống bàn như đang ngủ.
Nghiêm đại phu giải thích có thể là do thuốc giảm đau và quá mệt mỏi nên mới như thế. Vì đầu con chuột thối bị thương rách một mảng da lớn. Nếu dùng kim châm có thể làm vết thương mau chóng khép miệng hơn.
Người bị ngã cú quá nặng. Giờ đây, ko biết có ngu thêm chút nào ko?
Bất quá... Hắn ko cần con chuột ngốc ngu thêm chút nào nữa đâu. Nhân chỉ cần đủ ngốc cho hắn gạt là được rồi!
Nghiêm đại phu vẫn đứng bên –
Thắc mắc sao Hoa gia lại gọi ngốc tử bán dầu là『Chuột Con』?
Này... thật lạ, thằng ngốc bán dầu này ko phải họ Hác sao? Hay là... Hoa gia gọi biệt danh của nó?!
Nghiêm đại phu cuối cùng cũng tìm về được đầu lưỡi của mình, "Hoa gia, chỉ khoảng ngày hay nữa tháng thôi. Vết thương của tiểu ca này sẽ lành như cũ ngay. Còn chỗ bị rách da, ta có để lại dược cao, mỗi ngày xoa vài lần, sẽ rất nhanh kéo mài."
"Àh," Nghe xong, đôi lông mày đang nhăn chặt lại bất giác trong nháy mắt liền giãn ra. Khóe môi của Hoa Quỳ mở ra hình vòng cung, tâm tình cũng mở ra, nói: "Thỉnh đại phu sẵn tiện trị chút bệnh ho khan cũ cho Hác lão đầu luôn. Ngươi cứ dùng loại thuốc thượng đẳng. Sau này cứ đều đặn phái người đưa đến. Về chuyện ngân lượng. Chúng ta cứ làm theo quy cũ, ta ngày sẽ tính với ngươi lần."
"Hoa gia, chuyện này tuyệt đối ko thành vấn đề, ngài cứ yên tâm." Nghiêm đại phu lại hỏi: "Hác lão gia tử đang ở đâu ạh?"
Hoa Quỳ chỉ chỉ "Ngay sau gian phòng kia kìa." Hắn mới ko thèm quan tâm xem lão phế vật là sống hay chết. Thỉnh đại phu điều trị, chẳng qua là ngại lão phế vật buổi tối ho như sắp chết, ngày ngày quấy rầy mộng đẹp của hắn.
Nghiêm đại phu cất bước, Hoa Quỳ liền đến trù phòng nấu nồi nước thật lớn. Hắn chịu ko được khi thấy con chuột thối toàn thân bẩn thỉu như vậy, khiến hắn ko thể nào ko giúp nó được.
Sau khi chuẩn bị thùng nước lớn, Hoa Quỳ trở về phòng cầm lấy bộ xiêm y, rồi đến phòng khách ôm lấy con chuột ngốc còn đang ngủ mê đi đến phòng tắm – "Mới cởi quần áo của ngươi, là ta đã muốn gian (nghĩa là xxx đó mà) rồi!" Hoa Quỳ giở chân 「Rầm!」 cái đá ngay cửa của phòng dành cho tắm rửa ra.
Hành động này đánh thức con chuột dậy, Hoa Quỳ đang ngồi trên ghế đẩu ở chỗ dành cho tắm rữa. Chỉ vài ba động tác đã lột sạch quần áo của con chuột.
Hác Cổ Nghị miễn cưỡng mở mắt ra. Ý thức mơ hồ, ko rõ ràng lắm về tình huống hiện tại. Đợi đến khi mặt mình được cái khăn ẩm ướt lau qua, mới hoảng hồn, ngạc nhiên "Ah!"
"Kêu cái gì, sợ ta gian ngươi sao?" Hoa Quỳ như cười như ko, nhìn bộ dáng đang hoảng hồn của cậu. "Haiz!" Hắn thở dài não ruột.
"Toàn thân ngươi ko chỗ nào mà ko xoa dược cao." Thật mụ nội nó mà, ko đành lòng chút nào. Cả người con chuột thối chỗ nào cũng bầm tím, nhìn ko thuận mắt gì hết trơn.
"Đi đi...." Cậu ko nghĩ là đến Quỳ cũng cười vào mặt cậu. Hác Cổ Nghị cả người trợt xuống đùi hắn, ngồi dưới đất vùi đầu vào hai chân, ko thèm nói năng gì hết.
Gương mặt tuấn mỹ trong nháy mắt biến đổi. Vươn tay định bóp chết con chuột ngốc ngếch kia. Thật mụ nội nó mà, ko biết tốt xấu!
Đôi mắt lạnh căm bỗng dừng lại trên bả vai đang bầm tím. Tay lập tức quay về cởi quần áo của mình, Hoa Quỳ ko tiếc lời mà độc ác nguyền rủa: "Con chuột ngu ngốc càng lúc lại càng ngu. Cái gì cũng ko biết hết ah. Làm mấy chuyện dại dột khiến người khác tức chết mà" Hắn hung ác nhìn trừng trừng vào mảnh vải đang băng đầu con chuột kia. Rất muốn kéo nó vào lòng mình, xoa xoa chỗ da đó!
"..." Hác Cổ Nghị lén dùng tay lau đi nước mắt, lén cởi hài ra để trên mặt đất, cũng lén mím môi thầm nghĩ – Cậu ghét Quỳ, cho dù Quỳ có mua hài cho cậu, mua gà mái Hoa Hoa, mua kẹo, thì đều đáng ghét cả thôi.
"Còn ko mau tắm sạch, ngươi ngây ngốc ở chỗ đó làm gì hả?!" Hoa Quỳ vẫy vẫy chân đã cởi hết quần áo còn lại trên người, tự mình tắm rữa.
Hác Cổ Nghị lặng lẽ di chuyển thân mình. Có thể tránh xa Quỳ đáng ghét kia thì tránh, muốn tránh thật xa...
Một lát sau, Hoa Quỳ đã xong xuôi, mặc bộ xiêm y sạch sẽ, bắt đầu rời khỏi phòng tắm trước. 「Phạch」 hắn đóng cửa lại.
Hác Cổ Nghị cho tay vào trong nước đảo đảo. Cậu cúi đầu nhìn kỹ thân ảnh của mình được phản chiếu trong đó. Cậu cũng ghét bản thân mình nữa – Ngốc nghếch làm người ta ghét bỏ...
Hoa Quỳ chợp mắt chút, chờ đến thóc nẩy mầm cũng ko thấy con chuột trở về phòng – Thời gian cứ vậy chậm chạp trôi qua, thật ra cũng muốn đợi con chuột ngốc lắm chứ, nhưng hỏa khí đã trổi lên đầy bụng rồi.
Cầm trên tay dược cao, là đợi để xoa cho con chuột ngốc kia đi. Thật mụ nội nó mà... Hắn rất mong muốn con chuột mau chóng thuyên giảm, như vậy mới có thể để hắn thao!
Ko thể chờ được nữa, Hoa Quỳ nhanh như chớp mở mắt ra, trong đó đã có ngọn lửa dang hừn hựt cháy. Nhảy xuống giường, hắn đi xem thử coi con chuột ngốc có phải hay ko là đã chết đuối trong nhà tắm rồi?!
Sau lúc, hắn cũng đã đứng ở trù phòng để tìm thân ảnh con chuột thối. Gian dành cho tắm rửa chỉ có bộ quần áo vừa thay và đôi hài mà thôi.
Hắn liền đến sân sau, mắt thấy con chuột đang ngồi xổm bên chuồng gà. Đám gà chết tiệt!
Sắc mặt Hoa Quỳ bỗng trở nên âm trầm...
Hoa Quỳ đứng yên trước mặt con chuột, tức nghẹn tận cổ họng nhưng ko nói lời nào. Cúi đầu nhìn kỹ lại. Hừ! con chuột đang ngủ.
Thà ở ngoài này nuôi muỗi, chứ ko muốn về phòng với hắn.
Hỏa khí trong bụng nhất thời phát tác. Hoa Quỳ giở chân đá mạnh vào chuồng gà để trút giận.
Con gà mái Hoa Hoa liền hoảng sợ chạy ra ngoài. Mấy con khác ko trống đực, cũng bị dọa kêu lên「Quang quác」 tiếng ko phải là nhỏ.
Hách!
Hác Cổ Nghị lập tức tỉnh lại. "Ah! Gà của ta....." Lời còn chưa nói hết đã mở mắt to hết cỡ mà ngạc nhiên. Đầu từ từ ngẩng lên: "Hách! Là Quỳ......" Hác Cổ Nghị ngã ngồi trên mặt đất, cảm thấy hai chân bắt đầu đau đớn.
「chiêm chiếp, chiêm chiếp」
Rõ ràng là âm thanh của gà con, Hác Cổ Nghị nhìn khắp mọi nơi. Trong cảnh tối tăm, phát hiện mấy vật nhỏ nhỏ đang động đậy, "Ah – Có gà con". Cậu cảm thấy kinh hỉ, lập tức quên ngay sự tồn tại của Quỳ.
Đôi mắt âm lãnh chuyển động theo di chuyển của con chuột, Hoa Quỳ dùng tay kéo con chuột đến ngay trước mặt, hâm dọa: "Ta giết hết bọn nó, thấy sao hả?" Hơi thở lạnh lùng phả vào gương mặt ngốc nghếch của con chuột. Đợi nó lên tiếng kêu cha gọi mẹ mà cầu xin.
Hách!
Ánh vào trong đồng tử đang mở lớn hết sức là hình ảnh Quỳ đang biến thành quỷ. Hai chân của Hác Cổ Nghị mềm nhũn, miệng mở to hết cỡ: "Ko được". Cậu ko muốn gà con bị chết thảm.
Lắc đầu như điên, cậu sợ quỷ sẽ giết hết mấy bé gà con. "Ko được, ko được, ko được...."
"Hừ, " Hoa Quỳ lạnh lùng. "Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ ko giết gà."
Hác Cổ Nghị không ngừng gật đầu, nói: "Được được, tôi sẽ nghe lời mà, ông đừng giết gà nha." Hắn Cậu chớp chớp đôi mắt đẹp. Cảm thấy Quỳ thật xấu, cậu ghét Quỳ, so với con chó vàng còn ghét hơn.
Quay mặt liếc liếc mấy bé gà con đáng yêu trong chuồn. Hai tay đẩy Quỳ ra, theo bản năng ko muốn ở gần hắn quá.
Hoa Quỳ nắm chặt áo cậu, kéo về tới trù phòng mới buông ra. Múc từng gáo nước rửa sạch đôi hài. Đồng thời mện lệnh: "Ngày mai đem hài phơi khô, rồi hãy mang vào. Nếu để ta thấy ngươi ra ngoài mà ko mang hài, ta sẽ giết sạch hết từ gà đến trứng! Nghe rõ chưa?"
Hác Cổ Nghị gật gật đầu, cảm thấy lòng bàn tay mình rất lạnh lẽo, là Quỳ làm cho cậu như thế.
Gật gật!
Hoa Quỳ để gáo nước xuống, khiêng con chuột ngốc lên vai. Trực tiếp mang người trở về phòng, hừ!
Hắn rủa thầm: mấy con gà là cái quái gì chứ!
Nuôi lớn thì làm thịt ăn. Con chuột ngốc lại ko đành lòng, thực mụ nội nó mà... Thật ko hiểu nổi chẳng lẽ nuôi gà là để cúng tế tổ tiên sao.
Này thì ko được giết gà, còn chơi đùa chung với nó nữa. Chẳng trách con chuột thối đầu óc giống y như đứa nhỏ mấy tuổi. Haiz! Thật hỏng hết rồi mà.
Hoa Quỳ đứng ở mép giường, y hệt như một bà mẹ nghiêm khắc chỉ chỉ con chuột thối, ra lệnh: "Ngươi kéo ống quần bên phải lên đầu gối coi."
Hác Cổ Nghị ngồi ở trên giường, ko dám cãi lời, ngay lập tức kéo ống quần bên trái lên, nói. "Đầu gối của tôi sạch lắm rồi, ông xem, có phải như vậy ko?"
Đôi mắt yêu mị hơi khép lại, sửa lại: "Ngươi kéo sai bên rồi ah." Con chuột ngốc thật quá ngu mà, ko thể phân biệt được cả trái phải nữa. "Ngốc thật!"
Ánh mắt Hác Cổ Nghị tối sầm lại, cứ cúi đầu nhìn chăn bông mãi. "Tôi ngu quá mà....."
"Ta chưa từng thấy qua ai ngu hơn cả ngươi." Hoa Quỳ đến gần, kéo ống quần lên cho cậu. Thấy rõ đầu gối kia đang bị rách da, liền xoa thuốc vào chỗ đó.
Cởi áo cậu ra, xem xét cẩn thận vết thương, từ vai, khủy tay, thậm chí là thắt lưng đều có. Nếu ko bị rách da thì cũng bị bầm tím. Sắc mặt Hoa Quỳ càng lúc càng khó coi, nói: "Trên người ngươi nếu ko bị rách da thì cũng bị bầm tím. Ta ko cho ngươi đi bán dầu nữa. Nghe rõ ko?"
Hác Cổ Nghị hơi gật đầu, bỗng lập tức lắc đầu nói: "Vậy sẽ ko có tiền. Tôi muốn đi bán dầu."
"Ta sẽ cho ngươi tiền. Sau này, ta sẽ mang ngươi đi mua này nọ, cũng sẽ có người đem thuốc đến cho gia gia của ngươi. Ta có tiền, ko sợ cần mà ko có đâu. Hoa Quỳ dụ dỗ nói.
"Gia gia có nói, ko thể tùy tiện lấy tiền của người khác. Như vậy sẽ biến thành trộm cắp, sẽ bị chặt tay chân, tôi sợ lắm."
Hoa Quỳ nhăn chặt mày lại. Ko hiểu sao lại cảm thấy chữ『người khác』phi thường chói tai như vậy.
Hắn và con chuột ngốc này chút quan hệ cũng ko có.
Là người ngoài...
Vì đùa bỡn mà tiếp cận. Hắn không hề có day dứt gì. Chỉ là càng giỡn thì càng hăng....l
Thấy bên má trái của cậu có vết thương nhỏ, liền dùng ngón tay quét lấy ít thuốc, xoa lên đó. Mày hắn vẫn còn nhăn rất chặt.
Chuột Con phải mau chóng khỏe mạnh, kiện toàn để hắn ngoạn đến chán thì thôi. Hắn mua kẹo gạt cậu, sẽ thay cậu lo cho nhà này, chẳng qua vì muốn chơi cho thật vui mà thôi.
Có tiền liền sẽ được vui vẻ. Huống chi hắn chỉ tốn trên người Chuột Con có chút ít tiền mà thôi. Ngược lại cậu lại cho hắn niềm vui mà cho dù chi thật nhiều ngân lượng cũng chưa chắc gì có ah. So với, tiểu quan trong Trích Tinh lâu, thật là rẻ như bèo mà.
Hoa Quỳ thuận tay để lọ thuốc lên đầu giường, ra lệnh: "Mau ngủ đi." Bớt lải nhải bên lỗ tai hắn. Hắn thích nhất là được ôm con chuột ngủ, đặc biệt là sau khi phát tiết tinh lực thì để lại dư vị thỏa mãn ko gì vui sướng hơn.
Hác Cổ Nghị vội vã mặc ngay áo lại. Cậu cúi đầu cài chặt y khấu. Buồn bực khi chính mình ko thể phân biệt được trái phải. Tay và chân đều dài như vậy, khác biệt ở chỗ nào ah?
Cậu nhìn bàn tay có ngón ngắn ngón dài. Liền rất dễ dàng phân biệt được ngón cái, ngón giữa, ngón út,... Gà mái Hoa Hoa mới nhìn cũng biết ko giống cậu, chó chỉ có chân, chim nhỏ thì có cánh bay.
Hoa Quỳ thấy cậu ngẩn người. Hắn liền dịu dàng hỏi: "Ngươi có nghe ta vừa mới nói cái gì ko hả?" nhìn trừng trừng con chuột, thấy nó hoàn toàn ko thèm dựa vào vai mình mà ngủ.
Đầu Hác Cổ Nghị toàn là thắc mắc, ko biết là mấy bông hoa nhỏ làm như thế nào mà có thể chui lên khỏi mặt đất. Màu sắc thật đẹp quá.
Hoa Quỳ nằm trên giường, khẽ cắn môi, hiện ko chờ được nữa rồi. Con chuột ngốc thật làm lãng phí thời gian ngủ nghĩ mà. "Còn ko mau lại." Hắn rống lên.
Vươn cánh tay ra, kéo con chuột thối nằm xuống, tay kia đỡ lấy đầu, để tránh cho cậu phải đập đầu vào giường.
Hác Cổ Nghị bị kéo ra sau. Cả người ngã vào lòng của Quỳ. Mặt đối diện với lòng ngực rộng lớn của hắn. Cậu vội giơ tay đẩy ra, cả người lăn đến mép giường, ôm chặt lấy chăn bông.
Mắt nhắm chặt lại, ngón tay vì ôm chặt chăn bông mà dần dần trở nên trắng tát. Cậu ko muốn ngủ cùng với Quỳ, ko thích cảm giác bị Quỳ áp xuống, càng ghét hơi thở của Quỳ.
Cậu vốn ngốc thật. Nên ko thể nhớ được nhiều chuyện, càng ko hiểu rõ ràng nhiều vấn đề. Nhưng cậu hảo hy vọng, người khác cũng có thể quên, đừng cười cợt cậu ngốc nghếch nữa.
Hoa Quỳ chớp mắt cái ngạc nhiên, ánh vào mắt hắn là bóng dáng gầy yếu kia. Lúc này mới phát hiện cả người cậu run rẩy, đang sợ cái gì sao...
Nghĩ là cậu sợ chó, sợ bị gia gia mắng, có chút sợ đối với... Hoa Quỳ lặng yên lăn đến ôm lấy eo của cậu. Ngạc nhiên khi ngửi được hương thơm thoang thoảng của mái tóc trên cái đầu ngốc ngếch của cậu. Trong lòng sinh ra loại tình cảm khó hiểu – Bất luận con chuột có sợ cái gì cũng được, hắn rất hy vọng là Chuột Con đừng sợ mình.
Hác Cổ Nghị ngồi xổm trước chuồng gà, cứ lần lượt ôm lấy mấy bé gà con. Nó có màu vàng vàng, còn có con có chút hoa văn nữa. "Bé nào cũng rất dễ thương."
Gương mặt cậu cười thật rạng rỡ. Đem bé gà lông xù cọ cọ vào má mình, cử chỉ vô cùng thân mật......
Hoa Quỳ đứng ở cửa trù phòng quan sát –
Đứa ngốc này chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy hắn. Thật quá keo kiệt mà.
Rốt cuộc cũng chẳng bao giờ nghĩ đến là ai cùng ăn cùng ở với nó hả? Còn ai là người mua kẹo cho nó ăn, ai xoa thuốc giùm nó... Thực mụ nội nó mà... Từ lúc xảy ra chuyện này cho đến nay, hắn như vậy mà tự ủy khuất chính mình, ở chung nhà với con chuột ngốc!
Cần phải nhẫn nại... Vết thương của con chuột ngốc kia còn chưa kép miệng, yếu ớt, ko chịu nổi va chạm đâu. Nếu bị lộng thương, chắc là con chuột ngốc này sẽ càng ngu hơn nữa cho coi!
"Rốt cuộc là ngươi có đi nấu cơm chiều ko hả?" Hoa Quỳ đã biết rõ còn cố hỏi. Lão phế vật đang ngồi ngay phòng khách ăn cơm. Hắn sao có thể cùng lão già đó mặt đối mặt được chứ. Thật mất hứng mà.
Trên bàn chỉ để có chén cơm. Con chuột ngốc vẫn chưa ăn cơm, mà cứ quấn quít nơi chuồng gà ở sân sau. Thật là!
Con chuột ngốc trong khoảng thời gian này, vẫn là sáng sớm rời giường, nấu cơm, sắc thuốc cho lão phế vật, cho gà ăn. Sau đó đến bên giếng xách nước đổ đầy bồn, rồi mới từ từ giặt quần áo.
Mà chính bản thân mình thì đến lúc chạng vạng lại mua thịt và thức ăn trở về... Này đáng lẽ phải là chuyện của con chuột ngốc mới đúng chứ. Nhưng hắn ko chịu để con chuột ra ngoài bị chó cắn, vậy mà nó vẫn hay thừa dịp hắn ko có ở nhà, lén chuồn êm ra chợ, nhặt thức ăn thừa trở về.
Hừ!
Lại là vì cái đàn gà chết tiệt này!
Hoa Quỳ lão đại khó chịu bước ra sân sau. Nhìn trừng trừng vào gương mặt đang cứng đờ của con chuột. "Còn ở đây làm mấy chuyện ngốc ngếch gì đó. Mau nghe lời, vào nấu cơm."
Hác Cổ Nghị chỉ sợ Quỳ lại biến thành quỷ mà giết mất gà con. Ngắm tụi nó thêm chút nữa, sau đó cậu liền xua xua mấy bé gà, "Đi tìm gà mẹ Hoa Hoa đi" Cậu dặn dò.
Cúi đầu xuống, Hác Cổ Nghị nói rõ: "Quỳ, tôi nấu cơm rồi mà." Chỉ cần Quỳ về đến nhà liền hung dữ ngay.
Hắn ko cần trở về, đi luôn cũng được mà.
Hác Cổ Nghị đi vòng qua người hắn, nghĩ thầm nên tránh xa chút.
Hoa Quỳ ngồi xổm người xuống cản lại. Giơ tay nắm lấy cằm cậu, ngũ quan tuấn mỹ tiến sát lại gương mặt thanh tú kia. Thấy vết trầy xướt đã dần biến mất. Dùng ngón cái xoa xoa miệng cậu, nói: "Chuẩn bị nước nóng, giúp ta tắm rửa đi."
Con chuột ngốc đáng lẽ phải giao tâm tư cho hắn mới đúng. Phải hảo hảo hầu hạ. Hắn sẽ cho phép con chuột quấn lấy người mình mà cọ cọ.
Hắn cũng không thể ko cần được......
"Quỳ không phải lão gia gia." Thân thể của Quỳ nhìn sao cũng ko giống với lão gia gia. Đi đường thì ko cần chống gậy, ko cần tắm nước nóng, cũng ko có bị bệnh nữa...
Chỉ có thứ cứng rắn hay làm loạn của Quỳ mới bị bệnh thôi. Hác Cổ Nghị chớp chớp đôi mắt trong suốt như nước hồ thu, vô tình dẫn dụ người ta phạm tội mà ko biết.
Hắn nhớ gần chết... rất muốn kéo ngay con chuột vào phòng, đại khai sát giới! Đôi mắt yêu mị trong nháy mắt lóe lên tia quái ác. Lòng tính toán xấu xa, đầu bắt đầu suy nghĩ – Con chuột ngốc quả là mỹ vị, ko có lấy khe hở nữa ah.
Hoa Quỳ liền gạt cậu, "Ta không phải đã nói là sẽ cho ngươi tiền sao. Chỉ cần ngươi giúp ta tắm rửa, ta liền cho ngay. Còn ngay lập tức dắt ngươi ra ngoài bán dầu kiếm thật nhiều tiền." Hắn không hổ danh là 『đặc chủng hành nghiệp』(~ làm nghề đặc biệt) là chúa trùm đi gạt con chuột ngốc bán thịt, đồng thời cũng là gian thương số . Hôm nay định đem nợ nần của cái nhà tồi tàn này về Trích Tinh lâu, để rút ngắn thời gian đi lại.
Nếu đã tiêu tiền trên người con chuột ngốc, thì phải thu lợi trở về. Hắn thật ko hỗ danh là ăn thịt người ko nhả xương. Ngẫm nghĩ lại – Hắn cũng đâu có chi tiền trên người ai đâu. Trong quá khứ là có ko biết bao nhiêu người tự động dính lấy hắn mà.
Chỉ có con chuột ngốc là ngoại lệ.
Con chuột ngốc vì điều này nên cảm động mà khóc hết nước mắt. Nhiều khi quan hệ với nó là nhu cầu cơ thể, có lẽ về lâu dài hai người bọn họ sẽ ko có chút liên quan gì với nhau. Hắn cũng đã bất giác phá bỏ rất nhiều quy tắc của mình – Giữa bọn họ chỉ có nợ nần nhau văn tiền mà thôi.
"Nói vậy đã hiểu chưa?" Hắn nói rõ ràng từng chữ. Hoa Quỳ hơi híp mắt giấu sự cười cợt trong đó. Đôi môi bạc tình cong lên thành vòng cung xinh đẹp. Nhưng trong lòng vẫn có chút bất an đi. "Ngày mai, ta muốn dẫn ngươi ra chợ, còn mua kẹo cho ngươi ăn nữa nga." Hắn muốn cậu dùng miệng đối xử với mình, giống như liếm kẹo.
Hác Cổ Nghị ngạc nhiên, hỏi: "Thật ko? Ông sẽ cho tôi tiền, còn dẫn tôi ra chợ nữa hả....." Cậu muốn mua cho mấy bé gà con ít thức ăn. Ko bán dầu cũng có tiền. Giúp Quỳ tắm rữa thì được tiền.
"Ân, " thốt ra tiếng, chuẩn bị lừa con chuột ngốc. Hoa Quỳ lấy trong tay áo ra đỉnh bạc, cười nói: "Ngươi thích gì thì cứ mua nga." Con chuột ngốc nhất định sẽ mua mấy thứ mà nó thích cho coi. Hắn cũng ko quan tâm đến việc tốn thời gian quý báu mà dẫn con chuột ra ngoài đường lớn.
Hác Cổ Nghị nhất thời cảm thấy rất mê cùng do dự chút –
Tại sao Quỳ lại muốn giúp cậu?
Cậu ko muốn ở cùng chỗ với Quỳ..... Nhưng mà ko giúp Quỳ tắm rữa thì sẽ ko có tiền. Cứ đắn đo lúc lậu, cuối cùng Hác Cổ Nghị cũng gật đầu nhận lấy ngân lượng của Quỳ.
Cậu nhỏ giọng yêu cầu: "Không được nói tôi ngốc nga...." Ánh mắt Quỳ loan loan, miệng như đang cười... Giống y hệt vẻ mặt của những người khác đang cười nhạo cậu.
Hoa Quỳ thật lòng thật dạ nói "Ngươi không chỉ có ngốc ko đâu, mà còn ngu nữa nga." Thật mụ nội nó mà... Con chuột tuy ngốc nhưng lại có bản lĩnh điều khiển tâm tình của hắn, có đủ cả từ nộ khí đến cực kỳ khoái trá.
Hác Cổ Nghị thần sắc ảm đạm rũ mắt xuống, lách qua người của Quỳ, rồi mới đứng lên bước vào trù phòng.
Hoa Quỳ vẫn ngồi xổm tại chỗ, mày nhăn chặt lại. Đôi mắt yêu mị vẫn còn nhớ rõ biểu tình của con chuột thối, giống như đang đau lòng...
Hay là, con chuột ngốc nghĩ rằng hắn cho nó quá ít tiền?
Một lúc sau, trong gian phòng dùng để tắm rửa tràn đầy hơi nước. Hác Cổ Nghị đứng trên cái ghế nhỏ, bắt đầu giúp Quỳ chà sát toàn thân.
Trong quá khứ, những lúc đông về, cậu thường giúp gia gia tắm rửa. Gia gia sẽ ngồi trên ghế đẩu, nói là già rồi nên xương khớp đều đau, tay chân cũng ko nhấc nổi nữa.
Gia gia hảo đáng thương...
Cậu cũng ko thích mùa đông, tuyết cứ từ bầu trời liên tục rơi xuống, sẽ lạnh lắm.
Hác Cổ Nghị không khỏi run như cầy sấy, nhớ đến khi mình ra chợ bán dầu, tay chân đều lạnh cóng.
Hoa Quỳ cúi đầu nhìn thấy con chuột cả buổi trời chỉ chà xát có chỗ. Lòng ngực trắng như tuyết cũng sắp đỏ gay lên rồi. "Ngươi còn ngốc ngếch cái gì đó? Còn nhiều chỗ chưa tắm lắm đó."
"Ách, muốn chà lưng hả?" Hác Cổ Nghị lộ ra gương mặt ngu ngốc hỏi. Ko chú ý đến chuyện cậu sắp cọ cho ngực hắn sắp rách da luôn.
Hoa Quỳ nắm tay cậu kéo xuống phía dưới. Rõ ràng là có ý đồ bất lương!
Hách!
Hác Cổ Nghị trố mắt líu lưỡi, tay cậu đụng đến vật cứng rắn đang rất nóng, 「Bịch!」 Sắc mặt cậu nhất thời trắng bệch, lập tức vứt luôn cái khăn, nhảy xuống ghế, xoay người định trốn.
Hoa Quỳ chỉ hơi dùng sức thì cả người đã chặn ngay cửa."Muốn đi sao, ân?" Gương mặt tuấn mỹ thì thầm bên tai con chuột ngốc. Trong lời nói chứa ẩn ý rất mê hoặc. "Ngươi còn chưa giúp ta tắm xong mà." Con chuột ngốc đừng mơ tưởng có thể chạy khỏi lòng bàn tay của hắn.
Hở, Hác Cổ Nghị chớp mắt cái ko dám hít thở luôn. Môi mấp máy: "Tôi... tôi đi ra ngoài... lấy chậu cho ông tiểu." Cậu sợ Quỳ lại làm loạn.
Hoa Quỳ bĩu môi ko đồng ý " Haiz! Ta ko cần, ngươi đi lấy thứ đó làm gì hở?" Hắn muốn hung hăn khi dễ con chuột chút. Chỗ này thiếu con chuột ngốc kia còn có ý nghĩa gì nữa. Rõ ràng là hắn ko hề muốn cậu chạy ra ngoài mà.
Hác Cổ Nghị cả người đông cứng lại, ko dám nhúc nhích chút nào. Thầm nghĩ Quỳ thật kỳ quái. "Chỗ đó đừng làm loạn nữa......" Cậu năn nĩ thật đáng thương.
Hơ, sẽ ko đâu...
Tiếng nói của con chuột ngốc trong lúc này lại trở nên đặc biệt mị nhân. Thật giống mị dược thúc đẩy trong nháy mắt căn cứng...
Hoa Quỳ ôm cậu vào lòng, cả người áp chặt vào lưng cậu, mệnh lệnh: "Chuột Con, ngoan chút đi, vậy thì ta mới dắt ngươi đi mua kẹo được chứ."
Hác Cổ Nghị mạnh mẽ lắc đầu cự tuyệt, cậu ko cần kẹo Quỳ mua cho.
Hoa Quỳ ko thèm quan tâm đến cái lắc đầu cự tuyệt kia. "Ta sẽ cho ngươi thật nhiều tiền nha, có thể để đầy tràn ống trúc luôn" Hắn ra sức dụ dỗ con chuột nghe lời. Miệng đặt lên hai má phấn nộn, cầm chặt lấy tay của con chuột hướng xuống dục vọng của mình, bắt buộc nó phải nghe theo.
Hác Cổ Nghị sợ hãi muốn xoay người lại, cố vẫy tay ra, nhưng ko cách nào làm được.
Bên tai nghe được tiếng thở dốc trầm thấp, ánh lên trong mắt là đôi mắt của Quỳ đang nhìn chằm chằm mình – Cảm giác giống như con chó vàng nhìn gà con...
Bỗng nhiên, cổ đau quá, là Quỳ cắn cậu –
"A..." Hác Cổ Nghị nhăn chặt mày, răng cũng cắn chặt lấy đôi môi như cánh hoa cảm thấy đau đớn. Trong nháy mắt cậu thốt lên chữ『đáng ghét! 』cả hai người đều sững sờ trong giây lát – Hoa Quỳ dường như bị người ta dội thùng nước lạnh vào đầu, dục vọng đang trương lên bỗng nhanh chóng tắt ngấm...
Tay đang nắm chặt bỗng buông ra. Quay mình con chuột lại đối mặt với hắn. Ánh mắt âm hàn lóe lên sát khí đầy nguy hiểm. Nghiến răng hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?" Hắn rốt cuộc là có nghe nhầm hay ko?!
Đôi mắt trong suốt hiện lên sự hoảng sợ chuyển động rối loạn. Miệng mấp máy như muốn nuốt lại lời nói vừa rồi. Lòng bàn tay vô thức sờ sờ cánh cửa phía sau. Chớp mắt, nắm chặt lấy then cửa.
Theo bản năng chặt chẽ nắm lấy, dường như làm như thế sẽ bớt đi sợ hãi. Hác Cổ Nghị cúi đầu xuống, "Tôi....tôi...." Mím môi ấp úng, lời còn chưa dám nói ra.
"Còn ko mau nói!" Hoa Quỳ rống lên, ko thể chờ đợi được nữa. Tốt nhất là hắn nghe nhầm đi. Nếu ko......
Quỳ dữ dằn quá...
Làm tay cậu đau lắm...
Đột nhiên –
"Đáng ghét... tôi ghét Quỳ lắm....." Quỳ sẽ cười nhạo cậu ngốc, sẽ giết gà của cậu, sẽ đối với cậu dữ dữ dằn dằn, sẽ lại làm loạn...
Hác Cổ Nghị buông ra chốt cửa, tay để vào túi lấy đỉnh bạc mà Quỳ đã cho cậu ra "Tôi ko cần tiền của ông đâu." Ngẩng mặt lên, vô cùng kiên định nói.
Cậu muốn đi bán dầu. Đến mùa đông, dù tay chân lạnh cóng, cũng ko sao cả.
Cậu ko cần Quỳ ở lại đây nữa...
「Rầm」
Hoa Quỳ buông tay cậu ra. Cuối cùng, đến giờ phút này, hắn cũng hiểu được!
Con chuột ngốc thấy vậy mà ghét hắn!
Nhưng, hắn vẫn còn rất hoài nghi – Cuối cùng là mình có nghe nhầm hay ko?!
Tức chết rồi!
Để mặc cho chuột thối chuồn khỏi tay mình. Hoa Quỳ một mình trong gian phòng tắm nghiến răng nghiến lợi. Ngẫm nghĩ rất lâu, rất lâu – Mình vì cái gì mà ở lại nhà của chuột con đáng ghét kia?!
Này còn đạo lý gì?
Thực mụ nội nó mà...
Hoa Quỳ nâng cao thùng nước,「Ào –」dội ngay vào thân mình cho thanh tỉnh lại.
Vội vàng mặc lại quần áo. Hắn lửa giận bừng bừng rời khỏi gian nhà tắm. Đi về phòng tìm con chuột thối tính nợ!
Nhẹ nhàng bước qua phòng khách, ko thấy lão phế vật đâu hết. Hắn đoán chắc phần là sau khi ăn cơm xong đã lê la sang mấy nhà lân cận nói nhảm rồi. Trên bàn vẫn còn cái chén sạch sẽ như cũ. Con chuột ngu vẫn chưa ăn cơm, tốt lắm.
Làm cho hắn có ăn cũng nuốt ko vô, hừ!
Con chuột ngốc xong rồi!
Hoa Quỳ nhấc chân 「Rầm」 cái đá ra cánh cửa. Đôi mắt sắc bén nhìn trừng trừng lên người con chuột ngốc. Hắn tim đập dồn dập, hơi thở đứt quảng giống như là người đang có nỗi bất bình chi oan — "Dám ghét ta hử...Ngươi có lương tâm ko hả!" Hắn đại phát từ bi, ấy vậy mà con chuột lại làm cho tim gan hắn đảo lộn toàn bộ. Đến tột cùng là ai đang đùa bỡn ai...
Hách!
Hác Cổ Nghị ôm chặt lấy ống trúc ngồi run rẩy nơi đầu giường, "Quỳ Quỳ Quỳ... biến thành quỷ." Chớp mắt cái, chân bị mạnh mẽ nắm chặt,「Bốp」sau đầu bị đập vào thành giường, cả người bị kéo đến mép giường – "Đáng chết....."
Hoa Quỳ giở tay cậu lên cao, cả người to lớn áp lên trên, nhìn thấy đôi mắt trong suốt vô tội, răng lại va vào nhau – muốn cắn chết cậu đi!
"Tôi ko muốn chết đâu....." Hác Cổ Nghị sợ đến cả người cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch. Sợ Quỳ sẽ cắn chết cậu, chết giống như lão gà mái.
Đôi mắt trong suốt thoáng chốc đã tràn đầy nước. Nhân nhìn thật mờ mịt ko thể ko thương cảm được......
Mắt nhìn theo giọt lệ chảy dài xuống má, dừng lại ngay càng cổ, thấy văn tiền đang xâu vào sợi dây chuyền vàng. Bỗng nhiên – Hoa Quỳ dường như bị sét đánh trúng, kinh ngạc ko thôi...
Ngạc nhiên – Tại sao mình lại muốn trả cho cậu văn tiền?
Trong lòng tự vấn –
Biết rõ cậu ngốc, biết rõ trí năng của cậu ko được phát triển. Mọi chuyện đều ko phân biệt được rõ ràng cho lắm. Sợ lão phế vật mắng mà trốn ko dám về nhà... Nhưng, cũng là hắn tìm khắp mấy con phố lớn nhỏ mới có thể tìm được cậu về nhà.
Thật ra chỉ là đùa giỡn thôi mà... Nếu đã như thế, hắn sao có thể chỉ vì cậu nói ghét mình mà giận điên cuồn lên như vậy...
Còn ko mau phủi mông rời khỏi cái nhà tồi tàn này. Huống chi con chuột ngốc này đã bị hắn gian nhiều lần rồi. Lòng đùa giỡn cũng sớm đã thỏa mãn, ko hề có tổn thất gì.
Nhưng, giờ hắn lại xem nhẹ bản thân, hành động khác thường......