Không biết có phải là vì trốn tránh cảm giác của mình đối với Lục Quân Thừa hay không mà Từ Bình chủ động bảo Từ Khôn giới thiệu nữ nhân cho mình.
Xuất môn tiện tay đón một chiếc xe, Từ Bình ngồi ở trong xe, nhìn qua cửa sổ xe ngẩn người.
Mặt trời chiếu trên mặt đất, xa xa nhìn lại, đường cái như bị dương quang phơi vặn vẹo. Nhìn chăm chú lâu, thậm chí cảm thấy có một tia khí thể từ mặt đất bốc lên, xoay tròn, lên tới không trung.
Kèn xe liên tục không ngừng kêu to, lẫn vào còi ô tô, bên tai tất cả đều là tiếng vang ầm ĩ. Loại khí trời này mà xuất môn, tâm lý rất dễ nóng nảy.
Qua trung tâm thành phố, giao thông bắt đầu bế tắc. Từ Bình thấy phía trước không nhúc nhích, tâm nghĩ hẹn hò thực sự là đi tìm tội, trời nóng nực không nói, kẹt xe còn phải chờ nửa ngày.
Tài xế sợ hành khách tẻ nhạt, liền mở máy thu thanh. Cũng không biết phát kênh gì, truyền thừa Trung Quốc ý nhị hí khúc làm cho Từ Bình buồn ngủ.
Đợi mười mấy phút, hắn thấy tình hình giao thông vẫn không thông, liền trả tiền xuống xe định đi bộ qua.
----------
Từ Khôn giới thiệu nữ nhân, bối cảnh tuy rằng thuần khiết, nhưng người ít nhiều gì cũng có chút tao.
Từ Bình đến nơi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người mặc cái váy ngắn đỏ thẫm, một đầu tóc dài màu đỏ uống cong.
Hắn xuống xe gấp rút lên đường vốn là nóng không chịu nổi, bây giờ thấy cô gái này một thân hoả đỏ, hắn theo bản năng cảm thấy càng thêm nóng.
Quách Hà cũng liếc mắt một cái liền nhận ra Từ Bình. Lúc trước xem ảnh chụp Từ Khôn cho, nghĩ thầm hẳn là photoshop, giờ khắc này nhìn thấy người thật, ánh mắt nàng sáng lên, không nghĩ tới người thật so với ảnh còn trẻ hơn, thực sự là bất ngờ.
Từ Bình dùng khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, bởi trên người nhiệt độ còn chưa rút đi, lau khô xong khuôn mặt còn non non hồng hồng, như trái táo tây ngon miệng.
Quách Hà liền yêu thích tiểu nam nhân, nàng càng nhìn Từ Bình càng thoả mãn.
Từ Bình gọi nhân viên phục vụ đưa đồ uống ướp lạnh tới, thấy Quách Hà không chút kiêng kỵ quan sát mình, liền khẽ rũ mắt xuống, vô cùng thẹn thùng.
Quách Hà vui một chút, phong tình vạn chủng cười nói: "Không nhìn thật uổng, kỳ thực nhìn anh tôi còn không thể tin là thật, anh thật đáng yêu."
"..."
"Tôi rất thích nam nhân nhỏ nhắn, anh không chỉ có tuổi tác phù hợp, chiều cao phù hợp, tướng mạo phù hợp, ngay cả tính cách cũng phù hợp."
Từ Bình bị thổi phồng đến mức có chút chóng mặt, hắn nói: "Bây giờ nữ nhân đều yêu thích nam nhân cao to uy mãnh, tôi..."
Quách Hà đánh gãy: "Kẻ cơ bắp có gì tốt a, cứng rắn, tôi đối với loại đó không có hứng thú, nói thật, đầu tiên nhìn thấy anh đến tôi cũng có cảm giác rất tốt, bằng không chúng ta cùng hẹn hò đi, thế nào?"
Tuy nói tốc độ có chút nhanh, bất quá Từ Bình cũng không tiện cự tuyệt...
Hắn nghĩ thầm: Đây mới là tình cảm bình thường đi. Cùng nữ nhân ở chung một chỗ, mà không phải đối với thân thể của nam nhân phát tình.
Sau khi hai người ăn cơm xong, dựa theo tình yêu của người bình thường, bọn họ đi đến rạp chiếu phim xem phim. Phim còn chưa chiếu một nửa, trong bóng tối tay Từ Bình bị Quách Hà bắt được.
Hắn sững sờ, bản năng muốn tránh thoát, lại nghĩ đến hai người hẹn hò nắm tay là chuyện bình thường, vì vậy không thể làm gì khác hơn là cầm lại tay của đối phương, mãi đến tận khi phim kết thúc cũng không buông ra.
Hai người ra khỏi rạp chiếu phim, đèn đường đã sáng lên.
Bọn họ nhàn nhã ở trên đường bước chậm, Quách Hà thỉnh thoảng đem đầu dựa vào bờ vai hắn, cười híp mắt.
Quách Hà làm nũng nói: "Từ Bình, anh ôm eo của em đi."
Từ Bình da đầu tê rần, cánh tay cứng ngắc giả tạo nắm ở cái eo thon.
"Thật giống như khúc gỗ." Quách Hà hờn dỗi, nhưng cũng không ghét bỏ. Nàng dắt tay Từ Bình, đi về hướng quán rượu.
Chờ Quách Hà đến phòng, Từ Bình mới tỉnh táo lại.
Hắn đưa người đến trước cửa phòng, cùng Quách Hà nói lời từ biệt, vừa muốn rời khỏi, liền bị nàng ôm eo kéo vào bên trong phòng áp ở sau cửa.
Quách Hà ánh mắt câu người nhìn chăm chú vào Từ Bình, thân thể mềm mại dán lên hắn, giận cười nói: "Anh đúng là đầu gỗ, em chủ động mở cửa phòng, anh cho rằng em tự mình trụ a."
Từ Bình cả người choáng váng, hắn lắp bắp nói: "Tôi, tôi không ý đó, Quách tiểu thư, cô đừng như vậy..."
"Anh đúng là nam nhân ngốc, thịt đưa lên miệng lại không ăn, có phải anh ghét bỏ em không?"
Từ Bình khàn cuống họng nói không ra, hắn có thể cảm nhận được bộ ngực mềm mại của nữ nhân đang cọ cọ thân thể của hắn, cảm giác này vừa xa lạ vừa sợ, ý tứ đều không có...
Quách Hà cũng nhận ra được phía dưới củaTừ Bình không có phản ứng, nàng bất mãn hừ nhẹ, cách một lớp quần của Từ Bình mơn trớn. (ôi, con mụ này @[email protected])
"Như vậy, anh sẽ không thật sự đối với tôi càng không có phản ứng đi?"
Từ Bình đẩy Quách Hà ra, hoang mang nói: "Xin lỗi, xin lỗi, chúng ta, e rằng không thích hợp. Xin lỗi..."
Hắn không biết phải nói thế nào, không chờ Quách Hà nói thêm gì nữa, trực tiếp từ trong phòng chạy đi, ra khỏi quán rượu mới dừng lại.
Hắn thở hổn hển đứng ở trên đường, mờ mịt nhìn bốn phía, sắc trời hồng đồng, rất ám trầm và ngột ngạt.
Tâm lý giống như có vài thứ suy sụp.
----------
Từ Bình đến biệt thự của Lục Quân Thừa cũng gần chín giờ.
Hắn mệt mỏi đẩy cửa, mới vào cửa, liền thấy Lục Quân Thừa một mặt màu đen ngồi ở trên ghế sa lon, quay mắt về phía hắn đem mặt banh thật chặt, có chút sơn khí thế vũ dục.
Từ Bình ý thức được mình về trễ, cho là hắn vì mình không về đúng giờ làm bữa tối nên sinh khí, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, hồi nãy có sự cố nên về trễ."
Lục Quân Thừa cười lạnh, quái gở nói: "Tôi chỉ vì bữa tối mà tính toán chi li với em sao? Tôi sinh khí là vì em không nhận điện thoại của tôi, em đem điện thoại ra nhìn xem tôi gọi cho em bao nhiêu cuộc, coi như em đang bận hẹn hò, cũng không cần không tiếp điện thoại đi. Làm cho tôi nghĩ em ở bên ngoài "Chết dưới hoa mẫu đơn "rồi đó!"
Lục Quân Thừa dùng thái độ hùng hổ doạ người làm cho Từ Bình lúng túng, hắn vốn tâm tình không tốt, bị Lục Quân Thừa hống một tiếng như thế, tâm lý tiêu cực lập tức trào ra.
"Anh cho rằng tôi muốn như vậy sao? Tôi con mẹ nó nếu không phải là bởi vì anh..." Từ Bình dừng một chút, cười quái dị nói: "Bữa tối tôi không làm! Anh tự gọi thức ăn bên ngoài đi, ăn một bữa đồ ăn ngoài không chết được, tôi buồn ngủ, về nhà ngủ!"
Nói xong, Từ Bình liều mạng đẩy cửa rời đi, để lại một mình Lục Quân Thừa ở trên ghế sa lon tức giận đến hai mắt tối sầm.
Hắc, thợ mở khóa tạo phản đúng không?! Lưu lại một cái suất khí bức bệnh nhân ở nhà đói bụng, hắn cũng không có mắng người, làm cái thái độ gì a?!
Đang căm tức, bầu trời truyền đến một tiếng sấm vang. Lục Quân Thừa chống gậy đi tới cửa sổ, thấy sắc trời âm u muốn hạ mưa to. Hắn nhớ tới Từ Bình vừa nãy hai tay trống không, biết đoạn đường này không có xe.
Nam nhân thầm mắng một tiếng, cầm lấy ô đi mưa cùng chìa khóa, chân dài to cứ như vậy đi ra ngoài.
----------
Dưới bầu trời đổ mưa to, nước mưa ào ào ào hạ xuống, ở trên đường tạo ra từng cái từng cái vũng nước, đập vào mắt Từ Bình.
Hắn lau mặt tiếp tục cúi đầu đi, trong chốc lát trên người toàn bộ ướt đẫm. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, trên đường trống rỗng, chỉ có đèn đường hạ ánh đèn cô tịch kéo dài. Bỏ qua gấp rút lên đường, Từ Bình nhìn xuống bước chân, chậm rì rì ở trên đường lắc lư.
Mùa hạ chưa mưa đã mang tới đầu thu mát mẻ, nước mưa xuyên thấu qua quần áo, lạnh như băng thấm đến trong xương. Hai tay hắn ôm người hắt hơi một cái, ngơ ngơ ngác ngác đầu không vì nước mưa đổ mà tỉnh táo, trái lại càng ảm đạm.
Lục Quân Thừa che ô, rốt cục đuổi kịp Từ Bình. Cách màn mưa dày đặc, hắn thấy Từ Bình như kẻ ngốc trong mưa phát run, vừa muốn mắng người vừa cảm thấy đau lòng.
"Đầu óc em bị nước vào hả, mưa lớn như thế không tìm một chỗ tránh một chút sao? Nhất định phải cậy mạnh đúng không?!"
Nghe đến thanh âm quen thuộc, cùng với trên đầu bỗng dưng xuất hiện một cái ô, Từ Bình máy móc chầm chậm quay người lại, liền nhìn thấy Lục Quân Thừa một bộ suất khí bức người đang thở phì phò.
Hắn cười khúc khích, viền mắt chua nóng nói: " Sao anh lại ra đây a, không thấy trời mưa sao? Chân anh vẫn chưa khỏi mà."
Lục Quân Thừa: "..." Chân tôi có thể làm sao? Chân có thể đuổi được em, chân to thon dài rắn chắc. Hắn cắn răng nói: "Tôi xem em ngày hôm nay có gì đó không đúng, có phải là bị người ta khi dễ không, chẳng lẽ là xem mắt lại thất bại? Nữ nhân kỳ thực có lúc cũng không nhất định so với nam nhân tốt hơn a, em không thể, không thể..." "Nhìn tôi một chút" bốn chữ bị hắn nuốt vào trong miệng.
Từ Bình cười cười, không lên tiếng. Hắn trầm mặc nhìn chăm chú vào Lục Quân Thừa, thở dài.
Lục Quân Thừa dựa vào tia sáng đèn đường, rất nhanh phát hiện mắt Từ Bình đỏ ngàu. Hắn kinh sợ: "Tại sao khóc? Con mụ đó không lẽ khi dễ em thật sao?" Hắn kéo cổ tay Từ Bình, "Trước tiên cùng anh quay về, bị ai bắt nạt nói cho anh biết, anh giúp em chỉnh hắn mẹ hắn đều không nhận ra."
Từ Bình không nhúc nhích, bên tai tiếng mưa rơi ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài. Hắn không chút nháy mắt nhìn chằm chằm Lục Quân Thừa, nhẹ nhàng nói một câu.
Nam nhân phảng phất bị thuật định thân đứng tại chỗ, hắn không nghe được âm thanh Từ Bình, nhưng khẩu hình của đối phương lại để cho lòng hắn chấn động. Hắn chặt chẽ trừng Từ Bình, cái tay nắm cổ tay Từ Bình lực đạo nhất thời tăng thêm."Em lặp lại lần nữa?"
Từ Bình cười khẽ, khóe mắt tinh tế chảy nước mắt.
Hắn hơi nhón chân lên, một tay vòng lên cổ của nam nhân, kề sát bên tai nói, "Em thích anh, Lục Quân Thừa."
Từ đỉnh đầu hai người nhìn xuống, thân thể bọn họ dán vào nhau, mặc cho nước mưa tùy ý giội rửa.
Lục Quân Thừa nâng mặt Từ Bình lên, cười đến không ngậm mồm vào được. Hắn hôn Từ Bình một cái, nói, "Anh nghe được, em nói em thích anh."
"Ân, em thích anh."