Từ Bình gặp lại Ninh Lam, nhìn thấy hắn khí sắc hồng nhuận rất nhiều, người cũng không như lúc đầu, mặt mày đều là ưu sầu.
Ninh Lam dọn xong đồ ăn lên bàn, thấy Từ Bình đến, nhìn hắn cười híp mắt vẫy tay. Hắn hôm nay mặc quần áo màu vàng nhạt, gương mặt vốn đã tinh xảo mỹ lệ giờ càng lộ vẻ nhu hòa.
Phó Bách Chinh nghe động tĩnh từ trong phòng bếp đồ ăn ra, Từ Bình nhìn hai người một chút, phát hiện bọn họ mặc trang phục tình nhân. Hắn cười thầm, lôi kéo ống tay áo Lục Quân Thừa nháy mắt mấy cái. Lục Quân Thừa đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ cái trán bóng loáng của Từ Bình, đem lễ vật đưa cho Ninh Lam.
"Sinh nhật vui vẻ, đây là tâm ý của tôi và Từ Bình."
Ninh Lam cười nói cám ơn tiếp nhận hộp quà, đứng dậy đem lễ vật để vào phòng.
---------------
Từ khi Ninh Lam nói không thích nhà đông người, ngoại trừ bảo mẫu từ nhỏ chăm sóc Phó Bách Chinh, còn lại toàn bộ hắn đều đưa đi chỗ khác.
Ninh Lam trước mắt ở trong giai đoạn điều dưỡng thân thể, thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài tản bộ một chút. Thời gian còn lại hắn đều ở trong biệt thự, lúc nhàn hạ tẻ nhạt, thích nghiên cứu trù nghệ.
Vui vẻ nhất không ai bằng Phó Bách Chinh, lúc trước Ninh Lam suy yếu đến chỉ có thể dựa vào tiêm dinh dưỡng để duy trì thân thể, hiện tại hắn hứng thú nhiều hơn, phàm là hắn ăn qua món gì, ăn ngon đều buộc Ninh Lam ăn thêm, không ăn liền đem người đặt ở bên tường, hôn đến khi chịu ăn mới bỏ qua.
Bữa tối là do Ninh Lam bỏ ra một buổi trưa chuẩn bị, Từ Bình cùng Lục Quân Thừa ngồi xuống, suýt chút nữa bị bàn ăn phong phú làm hoảng mắt.
Từ Bình than thở: "Thật là lợi hại! Đây đều là một mình anh làm sao?"
Ninh Lam nhu hòa cười yếu ớt, "Kỳ thực Bách Chinh cũng giúp tôi."
Phó Bách Chinh giúp Ninh Lam mở ghế tựa, đỡ hắn cho hắn ngồi xuống.
"Em ở đây ngồi cùng bọn họ tán gẫu, còn dư lại để anh đi chuẩn bị."
Chờ Phó Bách Chinh rời đi, Từ Bình nhìn Ninh Lam chen lông mày trừng mắt, cười hắc hắc nói: "Hai người -- "
Ninh Lam hơi ửng đỏ mặt, phóng khoáng nói: "Chúng tôi sống cùng nhau rất tốt... Tất cả tốt vô cùng."
Lục Quân Thừa rót cho Từ Bình ly nước trái cây, Từ Bình thân thủ tiếp nhận, Ninh Lam liếc mắt liền thấy nhẫn đôi trên tay hai người.
Hắn hâm mộ nói: "Xem ra hai người cũng không tồi."
Từ Bình thẹn thùng cười cười, tránh né tay Lục Quân Thừa đưa qua muốn vò loạn tóc hắn.
Bận tâm đến thân thể Ninh Lam, tất cả mọi người đem bữa cơm này ăn cho đến tối. Bánh ngọt quá ngọt, Phó Bách Chinh sợ Ninh Lam ăn rồi không có khẩu vị ăn bữa chính, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đem bánh ngọt đổi thành một cây nến ước nguyện.
Ước chừng ăn bảy tám phần no, Phó Bách Chinh đem bánh ngọt đẩy lên trước mặt Ninh Lam, cho hắn hát bài ca sinh nhật. Giọng nam trầm ôn nhu ở bên tai chậm rãi vang lên, ánh nến lãng mạn chiếu vào trên mặt Ninh Lam, hắn nhợt nhạt cười, tròng mắt bên trong vỡ vụn một mảnh ánh sao.
Một bài sinh nhật ca xướng xong, Ninh Lam nhìn cây nến trước ước nguyện. Thời khắc đem ánh nến thổi tắt, Phó Bách Chinh bên môi ấn xuống một cái hôn, "Không quản em có nguyện vọng gì, anh đều sẽ giúp em thực hiện."
----------
Từ Bình cùng Phó Bách Chinh chẳng hề tính là quen biết, đặt ở lúc thường, nhìn thấy nam nhân như vậy hắn cũng không dám nói hơn hai câu. Ninh Lam đối với Lục Quân Thừa cũng thế, Phó Bách Chinh cùng Lục Quân Thừa là bạn, nhưng cũng không có nghĩa là hắn và Lục Quân Thừa có tiếng nói chung.
Nguyên bản Ninh Lam muốn cùng Từ Bình trò chuyện, để cho hai người kia lên lầu đàm luận chính sự. Nhưng Phó Bách Chinh cùng Lục Quân Thừa lại không vui, tuy rằng hai đại nam nhân không nói thành lời, nhưng lại đặc biệt nhất trí dùng trầm mặc biểu đạt bọn họ không đồng ý.
Vì vậy bốn người đạt thỏa thuận, vì xúc tiến lẫn nhau trao đổi cảm tình, bọn họ vây quanh ngồi cùng một chỗ, đánh bài tú lơ khơ.
Bài tú lơ khơ là đơn giản "Khói tam" ngoạn pháp, lần lượt đánh xuống, không quản Lục Quân Thừa trong bóng tối nhường Từ Bình nhiều ít bài tẩy, hắn vĩnh viễn vẫn là người tới cuối cùng.
Ninh Lam cũng phát hiện Từ Bình vận may không tốt, hắn đã thắng năm lần, lần thứ sáu lúc mới bắt đầu cũng lặng lẽ nhường bài cho Từ Bình.
Phó Bách Chinh rất nhanh nhận ra được ý đồ của Ninh Lam, vì vậy cũng nhường bài. Từ Bình vì mặt bài xoắn xuýt ngây ngốc, có ba người nhường bài, hắn rốt cục không đến cuối, lót đáy biến thành Lục Quân Thừa.
Về sau ngoại trừ Từ Bình, tất cả mọi người đều nhượng bài, Từ Bình đánh đánh, rốt cục phát hiện không đúng.
Hắn từ mặt bài ngẩng đầu lên, nhìn ba người đánh giá mấy cái qua lại, nhỏ giọng hỏi: "Các người sao lại đều nhường bài cho tôi a..."
Ninh Lam cười khúc khích, "Anh rốt cục cũng phát giác."
Lục Quân Thừa như động viên động vật nhỏ tự động sờ sờ sau gáy Từ Bình, thở dài nói: "Cũng thật thần kỳ, chúng ta đều nhượng bài cho em, em lại không thể thắng, anh thật tò mò bài của em đến tột cùng nát bao nhiêu."
Từ Bình yếu yếu cúi đầu, sau đó giật nhẹ Lục Quân Thừa, cho nam nhân nhìn liếc mắt nhìn bài của hắn.
Lục Quân Thừa sau khi thấy mặt xạm lại...
Từ Bình vận may cũng là kém không chừa người khác, bài lớn nhất là con Ách cơ, nhưng đôi lớn nhất không vượt quá , một mình thu thập không thành thuận tử...
Lục Quân Thừa đau lòng yên lặng nhìn người yêu, hận không thể giờ khắc này hôn nhẹ hắn an ủi một chút.
-------
Sau khi Từ Bình cùng Lục Quân Thừa rời đi, bọn họ không trực tiếp ngồi xe về nhà, mà là tay nắm tay, như tình nhân đi trên đường hóng gió tản bộ. Bọn họ nắm lấy tay nhau, ngón tay đeo nhẫn chiếu sáng tiết lộ quan hệ của hai người.
Đoạn đường này rất ít người đi qua, Từ Bình lúc đầu còn có chút bận tâm, sau đó hoàn toàn thả tâm, đánh bạo rập khuôn từng bước đi theo nam nhân, thậm chí còn làm nũng dùng đầu hướng bả vai nam nhân cọ.
Ánh đèn dìu dịu chiếu trên người bọn họ, ánh trên mặt đất hai cái bóng trùng điệp chặt chẽ lẫn nhau không thể tách rời, cúi đầu nhìn lại phảng phất hòa làm một thể, căn bản không nhìn ra nơi này có hai bóng người.
Lục Quân Thừa đi tới, đột nhiên dừng bước trước mặt Từ Bình, chân dài một đầu gối gập xuống, hắn nhìn Từ Bình nói: "Anh muốn cõng em."
Từ Bình bị tình huống bất thình lình làm choáng váng, xua tay từ chối: "Không muốn không muốn, bị người nhìn thấy làm sao bây giờ, hơn nữa... em không nhẹ."
Lục Quân Thừa hừ nhẹ, ngữ khí hơi có chút vô lại, "Lưng anh cõng vợ anh thì có làm sao, lần trước tại bờ sông chân anh bị thương em cũng nói muốn cõng anh."
"Này, này không giống nhau..." Từ Bình nói, "Dắt tay bước đi không được sao..."
"Nếu em không ngã lên lưng anh, anh ngồi tại đây không đi."
Thấy Từ Bình còn đang do dự, Lục Quân Thừa thẳng thắn đem người bảo vệ cẩn thận hướng trên lưng, cánh tay dài ôm chặt chân người yêu, chân dài duỗi thẳng đứng lên, người cứ như vậy bị hắn dễ dàng đeo lên.
Từ Bình kinh ngạc thốt lên, phản xạ có điều kiện ôm cổ Lục Quân Thừa, đỏ mặt buồn bực nói: "Anh tại sao như vậy nha... nếu cảm thấy được em rất nặng, nhanh chóng thả em xuống dưới a... Không được, anh vẫn là buông em xuống đi, vạn nhất chân của anh —— "
Lục Quân Thừa sách một tiếng, trừng phạt tự động vỗ một cái lên mông Từ Bình, nói: "Chân của anh đều khôi phục rồi mà, ngày đó đến bác sĩ kiểm tra, em cũng ở tại chỗ. Anh chỉ muốn cõng vợ của mình, sao em lại nhiều lời như vậy, còn nói một câu nữa, anh ở nơi này hôn em, hôn đến lúc em nói không ra lời mới thôi."
Nam nhân liền nặn nặn cái mông Từ Bình, đem người hướng lên trên, nghiêm túc nói: "Em xem em chỉ nặng có bấy nhiêu, anh còn có thể một tay ôm em, sau này không cho khổ cực như vậy nữa, ăn nhiều một chút."
Từ Bình a a, ngoan ngoãn nằm nhoài lên lưng Lục Quân Thừa không nói lời nào. Hắn đem mặt vùi ở trên cổ Lục Quân Thừa, hấp thu toàn bộ khí tức khô mát của nam nhân.
Hai tay không tự chủ thận trọng ôm sát nam nhân, vừa không để cho đối phương khó chịu, chính mình cũng tràn ngập cảm giác an toàn.
Một đường ánh sáng nhạt, bọn họ ôn nhu từ hành.