Chơi thỏa thích, chúng tôi ngồi xuống nghỉ ngơi dưới gốc một cây ven bờ sông. Anh bảo bé Green “Con trai, con có muốn có thêm người bố nữa cũng yêu thương con như bố không?” Cậu bé ngây thơ đáp “Thế thì con sẽ có thêm một người nữa thương con đúng không?” “Chính xác!” Cậu bé gật đầu đồng ý không chút chần chừ. Rồi anh kêu nhóc chạy về phía chỗ chị và anh kia đang đứng, để lại chỉ hai chúng tôi. Tôi có chút ngạc nhiên ấy chứ! Hai bố con này vui nhỉ! Tôi giơ tay bắt lấy một cánh hoa, nhưng không được, tôi bắt đi bắt lại cũng chả được. Bỗng, anh cất tiếng ấm áp “Nếu vận tốc hoa anh đào rơi không phải là cm/s thì nó đã không đẹp như vậy”, rồi anh quay sang nhìn tôi “Nếu khoảng cách giữa anh và em là cm thì chỉ cần s để đến với em chứ không phải là một đời người” Câu nói hàm ý đó khiến tôi ngẩn ngơ. Mà, câu này có vẻ quen quen. Chợt, trong đầu tôi xuất hiện một câu nói tương tự, tôi cất tiếng “cm/s không chỉ là vận tốc rơi của cánh hoa anh đào, mà còn là vận tốc chúng ta lặng lẽ bước qua đời nhau, đánh mất biết bao cảm xúc thiết tha của tình yêu” Tới phiên anh ngẩn người. “Em cũng xem phim đó à?” “Năm centimet trên giây đúng không?” “Nó đó!”. Đến giờ phút này, chúng tôi mới phát hiện ra rằng, những câu nói đó, hoàn toàn có liên quan đến tình yêu này. Khoảng cách giữa chúng tôi, nếu là cm thì chắc chỉ là cm được đo trên bản đồ thế giới, còn thực tế, chúng tôi đã xa nhau biết bao lâu, để đến được ngày hôm nay. Dù bị ngăn cản, dù sóng gió chia ly, nhưng chẳng hiểu sao, chúng tôi một lần nữa lại được đoàn tụ. Lần mà anh nói chia tay tôi, chỉ vỏn vẹn vài tiếng nói, cả hai đã đánh mất một nửa của con tim, thoáng qua giống như tốc độ của hoa anh đào vậy. Mắt nhìn mắt, rồi anh mỉm cười “Nếu số phận đã an bài cho anh phải dành cả đời bên cạnh chăm sóc em, đó sẽ là cả một vinh hạnh anh không bao giờ từ chối.” Tôi ngậm ngùi trong câu nói đó, rồi ngậm ngùi trong nụ hôn anh đặt lên môi tôi, thật ngọt.