“Cái gì? Anh muốn về nước em ư? “Ừ!” Tôi ngạc nhiên khi nghe anh bảo anh sẽ cùng tôi về nước vào hai ngày nữa. Cái này đột ngột quá, việc anh cầu hôn tôi, cũng như tôi đã đồng ý, tôi chưa hề nói cho ba mẹ biết. Càng sốc hơn khi biết anh đã đặt luôn vé máy bay từ trước rồi, sẽ cùng bay chuyến giống tôi. Điều tôi lo ở đây, không phải vì ba mẹ sẽ quá khắt khe không đồng ý cho hôn sự của hai tôi, mà là vì, tôi vẫn còn rất trẻ, tuổi thanh xuân còn rất dài, cưới chồng ư, tôi nghĩ ba mẹ tôi sẽ chẳng thể gật đầu nhanh lẹ đâu. Được cưới người mình yêu, tôi thích chứ, được chời đùa với em bé, với những nhóc đáng yêu, tôi thích chứ, nhưng việc mang nặng đẻ đau rồi phải cực lực chăm sóc con nhỏ, tôi ngán lắm. Tuổi này, tôi vẫn muốn đi ngao du, và quan trọng hơn, tôi vẫn phải đi học. Nhưng anh lớn rồi, tuổi của anh, và với tính cách của mẹ anh, thì có một đứa con là việc nên làm.
Trong khi đang múa quay cuồng trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì chuyến bay về nước của tôi cũng đã đến. Tôi đã báo trước cho ba mẹ biết, nên họ không hề ngạc nhiên khi thấy tôi sánh bước cùng anh, thậm chí còn chào đón khá hoan nghênh nữa. Sau vài giờ ngồi trên máy bay mệt mỏi, tôi dẫn anh lên phòng, hai đứa lăn ra ngủ chẳng quan tâm xung quanh ra sao thế nào. Hôm sau, lúc mà anh bảo có chuyện muốn nói với ba mẹ tôi, tôi đã man mán đoán được nội dung cuộc trò chuyện. Nhưng tôi hoàn toàn bị anh làm cho bất ngờ khi nghe anh thốt lên câu nói bằng ngôn ngữ nước tôi “Thưa hai bác, con có thể cưới con gái cưng của hai gái làm vợ được không ạ?”. Đó giờ, tôi chỉ dạy anh vài từ đơn giản, mà chẳng hề liên quan đến câu này, mà nay anh có thể thốt ra rành rạch như tiếng mẹ đẻ của mình khiến tôi phải xoe tròn mắt nhìn anh “Anh... Sao anh biết?” Anh quay sang nhìn tôi, trở về với tiếng anh mà chúng tôi hay dùng để trao đổi “Anh có bạn là người nước em mà. Em biết không, anh đã học thuộc câu này từ lâu rồi, chỉ chờ đến ngày được nói ra thôi!” Câu nói của anh khiến tôi thấy ấm áp quá!