Thiến Hi ngã xuống, tiếng gió như đang gào hét bên tai cô.
Khi toàn thân thể chìm vào nước biển cũng là lúc cô mất đi ý thức, máu đen cứ thế chảy ra hòa vào nước biển lạnh lẽo.
Thân thể cô cứ thế chìm dần xuống đáy biển, chiếc vòng tay trên tay cô đứt ra những viên chân châu sáng bóng rơi ra tạo một luồng sáng trói bao quanh cô.
"Aaa..." Thiến Hi hét lớn, từng viên chân châu bay tới xuyên vào lồng ngực cô.
Một lúc sau toàn cơ thể cô từ màu trắng nhợt nhạt của một xác chết liền biến thành hồng hào bình thường. Mái tóc bạc dần biến thành màu đỏ rượu vang... Tất cả trở lại bình thường ngay cả những vết thương cũng nhanh chóng khép kín miệng lại.
Nửa năm sau.
Một cô gái với mái tóc màu rượu đỏ vang lang thang trên bờ biển, cô ngây ngốc nhìn mọi thứ xung quanh.
"Đây là đâu?"
Sau nửa năm chìm xuống đáy biển cuối cùng cô cũng tỉnh giấc. Điều đầu tiên cô cảm nhận được chính là nước biển thật lạnh lẽo. Sau đó... Là một màu tối âm u, bàn tay cô cử động nhẹ cơ thể bỗng nhiên bay lên.
"Aaa..."cuối cùng cơ thể cô cũng nổi lên mặt biển, cô dùng tay che đi ánh sáng.
Sau nửa ngày trôi nổi trên mặt biển nhìn mây, nhìn trời. Nhìn mấy con chim đáng ghét kêu ầm ĩ thì cô cũng dạt vào bờ biển.
Cô lang thang trên bờ biển đã hai tuần liền thỉnh thoảng sẽ gặp vài người nhưng họ nói những thứ khiến cô không hiểu.
Cuối cùng cô cũng tới một làng nhỏ ven biển. Nơi này mọi người kiếm sống bằng nghề đánh cá, ban đầu khi họ thấy cô liền nhìn cô giống như sinh vật lạ.
Nhưng sau vài ngày có một cô gái trẻ đã chứa chấp cô, người đó cho cô ăn, cho cô uống.
Quay về hiện tại.
"Hải Lan, em tới đây ăn cơm đi." Tiết Hề Lộ bưng một bát canh nóng đưa cho cô.
Lần đầu tiên Tiết Hề Lộ gặp Hải Lan là lúc cô toàn thân nấm lem bẩn thỉu tranh đồ ăn với chó hoang. Dù lúc đó cô bị con chó đó cắn vào tay lôi đi nhưng vẫn mặc kệ gặm lấy con cá khô mà con chó trộm ở làng.
Lúc đó thứ khiến cô ấn tượng nhất đó chính là Hải Lan là một bà mẹ dũng cảm...
Khi cứu Hải Lan về thì Tiết Hề Lộ mới biết Hải Lan là một kẻ ngốc ngay cả tên mình là gì cũng không biết.
"Ăn cơm!" Hải Lan cười ngốc nghếch sau đó vỗ vỗ lên cái bụng nhô cao của mình.
"Phải ăn thì em bé mới lớn được... Ngoan ăn đi" Tiết Hề Lộ như đang dỗ dành một đứa bé.
"Em bé lớn... Hì Hì." Hải Lan xoa xoa cái bụng lớn sau đó như ngẫm nghĩ gì đó mà im lặng.
"Ăn nhanh một lát bác Thúy sẽ đi xe vào thành phố. Chị dẫn em đi mua vài bộ đồ" sau đó dẫn cô đi khám cục cưng xem nó có khỏe không. Dù sao Hải Lan cũng là một cô ngốc, chỉ sợ trong mấy tháng mang bầu lại không chăm sóc tốt cho cục cưng.
"Ô đi chơi... Đi chơi nha..." Hải Lan chạy quanh nhà vui vẻ.
Đã lâu không lên thành phố Tiết Hề Lộ kéo Hải Lan đi hết gian hàng này tới gian hàng nọ mua đồ.
Chỉ là... Điều ngoài dự đoán là Hải Lan còn tăng động hơn cô. Hải Lan chạy từ gian hàng này tới gian hàng nọ thậm chí cứ cách phút gian hàng ấy sẽ phát ra tiếng la hét chửi bới vì bị Hải Lan phá đám.
Tiết Hề Lộ kéo cô tới một tiệm nhỏ bàn đồ dành cho bà bầu. Từ lúc gặp Hải Lan thì cô cũng đã mang bầu sáu tháng. Cái bụng bầu nhô cao, thỉnh thoảng Tiết Hề Lộ sẽ áp tai mình lên bụng Hải Lan nghe ngóng động tĩnh.
"Được rồi! Màu hồng này đi." Tiết Hề Lộ cầm lấy một cái váy hồng đáng yêu. Thật ra Tiết Hề Lộ muốn mua cho cô thật nhiều đồ đẹp nhưng túi tiền không cho phép.
"Được... Cái này" Hải Lan ôm lấy cái váy coi như bảo vật.