(Tết Nguyên Tiêu (Rằm Tháng Giêng): bắt đầu từ giữa đêm đến hết ngày tháng (Âm lịch).)
Vào ngày Tết Nguyên Tiêu, dưới sự mời mọc liên tục của Hứa Kỳ Sâm, Hạ Tập Thanh đã dẫn Chu Tự Hành đến nhà Hạ Tri Hứa. Lúc hai người dến, Hứa Kỳ Sâm đang nặn bánh trôi. Hạ Tập Thanh vừa đặt chai rượu vang đỏ xuống là cà khịa liền:
– Sâm Sâm, mày mẹ hiền vợ đảm quá đấy, còn tự làm bánh trôi nữa.
– Tao thấy đồ ăn bên ngoài không ngon. – Hứa Kỳ Sâm cúi đầu, nặn tròn cục bột nếp. – Tao cũng chỉ nhìn công thức rồi làm theo thôi.
Chu Tự Hành thở dài.
– Đến bao giờ em mới được ăn đồ Tập Thanh làm cho em đây.
Hạ Tri Hứa liếc cậu:
– Chỉ cần chú em không sợ chết vì ngộ độc, thì lúc nào cũng được.
Hai người lén high-five sau lưng Hạ Tập Thanh.
– Ngày trước, ai nói với anh dùng đôi tay này để nấu cơm là phí phạm của trời hả?
Hạ Tập Thanh đá một cú vào chân Chu Tự Hành. Chu Tự Hành cười hì hì, muốn kéo tay anh lại thì Hạ Tập Thanh mắng một câu “biến” rồi đi vào phòng bếp, ngồi xuống cạnh Hứa Kỳ Sâm.
– Tao giúp mày.
– Nhưng tao không muốn ăn viên mày nặn đâu, nên để riêng sang chỗ khác nhớ. – Hạ Tri Hứa móc mỉa xong thì kéo Chu Tự Hành vào phòng khách.
– Dạo này anh mới phát triển một trò chơi mới, muốn xem thử không? Trò chơi VR, loại đấu súng. Sâm Sâm không thích nên ở nhà chả có ai chơi với anh cả.
– Ok. – Vừa nhắc đến xạ kích, Chu Tự Hành đã thấy hứng thú.
Hạ Tri Hứa lấy hai bộ trang bị ra, đưa cho Chu Tự Hành một bộ, sau đó nói với khoảng không.
– , mở bản đồ.
– là ai?
Chu Tự Hành vừa khoác chiếc áo màu đen có gắn thiết bị cảm ứng vào, đeo kính mắt lên, phòng khách đã hoàn toàn biến mất, biến thành chiến trường ngập trong khói và mùi thuốc súng.
Sau khi chỉnh xong tai nghe, cậu không còn nghe thấy tiếng của Hứa Kỳ Sâm và Hạ Tập Thanh vọng vào trong phòng khách nữa, khắp nơi đều là tiếng súng, pháo nổ vang trời. Một giọng nói vô cảm vang lên.
– Xin chào anh Chu, chúc anh có một Tết Nguyên Tiêu vui vẻ! Chúng ta là lần đầu gặp nhau nhỉ? Tôi là quản gia trí tuệ nhân tạo, số hiệu . Tôi là sẽ hệ thống quản lí giúp anh trải nghiệm trò chơi này.
Sự nhiệt huyết của Chu Tự Hành đột nhiên sôi trào, nhưng cậu vẫn hơi thắc mắc.
– Thế hệ thống của Tri Hứa thì sao?
– Vẫn là tôi. Anh yên tâm, tôi có thể chấp hành mệnh lệnh đồng thời của người.
– Ngầu quá.
– Bây giờ, tôi sẽ giúp anh truy cập vào tín hiệu của quản trị viên, các anh sẽ trở thành đồng đội của nhau. Chúc các anh may mắn!
Ngồi trong nhà ăn nhìn hai người vừa mở trò chơi lên liền biến thành mấy tên nhóc trung học, Hứa Kỳ Sâm không nhịn được cười:
– May là phòng khách rộng, không thì cũng chẳng đủ để chơi.
– Thôi xong, thôi xong, Chu Tự Hành sắp bị Hạ Tri Hứa lôi kéo thành mấy thằng nhóc nghiện game rồi. – Hạ Tập Thanh bắt chước Hứa Kỳ Sâm vo tròn cục bột lại, nhưng nặn kiểu gì nhân cũng bị lòi ra, vương vãi ra khắp bàn.
– Tao đúng là không có thiên phú nấu ăn mà.
Hứa Kỳ Sâm bật cười:
– Mày nặn không nhân cũng được, ăn vẫn ngon.
– Thôi. – Hạ Tập Thanh với lấy bát đựng nhân đậu đỏ đường. – Tao nặn nhân thành viên hộ mày, mày cứ thế gói vào là được.
Hai người vừa nặn bánh vừa nói chuyện, đang nói hăng say thì Hứa Kỳ Sâm đột nhiên hỏi:
– A, đúng rồi, có chuyện này tao vẫn luôn tò mò.
– Chuyện gì? – Hạ Tập Thanh tỉ mẩn vo tròn nhân bánh.
– Mày với Chu Tự Hành… – Hứa Kỳ Sâm hạ thấp giọng. – Rốt cuộc ai là thế?
Thịch, viên nhân vừa nặn trong lòng bàn tay bị anh bóp nát, Hạ Tập Thanh quay sang nhìn Hứa Kỳ Sâm:
– Mày, mày hỏi cái này làm gì?
Hứa Kỳ Sâm cười ngượng ngùng:
– Thì tao tò mò chứ gì nữa, hồi trước mày đều chỉ làm còn gì…
Hạ Tập Thanh cứng ngắc hồi lâu, cảm thấy mình không thể già mồm được nữa nên chỉ đành thở dài, dứt khoát thừa nhận:
– Em ấy ở trên.
– Thật à? – Hứa Kỳ Sâm vui sướng nắm tay lại, nhỏ giọng nói. – Yes!
– Mày cười cái gì? – Hạ Tập Thanh bừng tỉnh ngộ. – Hai đứa mày lôi tao ra để cá cược đấy à?!
Hứa Kỳ Sâm cười chột dạ:
– Bọn tao đã đoán lâu lắm rồi, mới đầu tao cũng không nghĩ mày sẽ…ở phía dưới.
Hạ Tập Thanh bỏ nhân bánh trong tay xuống, nằm dài xuống bàn thở một tiếng thật dài:
– Bất ngờ không, tao mà cũng có ngày hôm nay.
Hứa Kỳ Sâm cố nhịn cười:
– Đâu nào, tao chỉ cảm thấy quá đáng tiếc, thế giới này lại mất đi một . – Rồi Hứa Kỳ Sâm lại đổi sang mặt nghiêm trong tích tắc. – Sao mày lại đồng ý? Tao thấy hai đứa mày thay phiên nhau cũng được mà.
– Thôi. – Một lọn tóc sau gáy Hạ Tập Thanh nhổm lên, chính anh cũng không phát hiện, lúc nói chuyện, nó sẽ khẽ đung đưa, cộng thêm biểu cẩm cố hạ thấp giọng của anh lại càng buồn cười. – Mẹ nó, đau lắm. Lần đầu tiên suýt nữa tao không xuống được giường, chân cứ run rẩy mãi, còn chẳng ngồi được.
– Tao khỏe như thế còn đau thừa sống thiếu chết, mày nghĩ mà xem. – Hạ Tập Thanh lắc lắc đầu. – Thôi, vẫn để tao chịu đi, Chu Tự Hành chắc không chịu nổi đâu.
Hứa Kỳ Sâm kinh ngạc:
– Vậy mày đồng ý ở dưới là vì thương cậu ta? – Cái này không phải chỉ là kinh ngạc thôi đâu, mà phải là chấn động. – Má ơi…
– Thật ra cũng được, quen rồi thì không sao. Tao nghĩ dù sao tao cũng quen rồi, không cần phải để em ấy thử nữa, ai trên ai dưới cũng chẳng sao cả.
Hạ Tập Thanh của ngày xưa tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những lời này. Hứa Kỳ Sâm hiểu rõ anh hơn bất kì ai, Hạ Tập Thanh là một người kiêu ngạo nhường nào.
Hứa Kỳ Sâm thì thào cảm thán:
– Hóa ra, trên thế giới này thật sự có chuyện vì yêu mà nguyện làm …
Hạ Tập Thanh ngồi thằng dậy:
– Không được nói cho Hạ Tri Hứa đâu đấy. – Dứt lời, anh còn bổ sung thêm. – Cả Chu Tự Hành nữa.
Anh rửa tay rồi bắt đầu lướt Weibo. Hạ Tập Thanh có thói quen nếu thấy ai bình luận thú vị thì sẽ vào xem trang cá nhân của người ra, rồi lại từ trang cá nhân của này mở sang trang cá nhân của người khác. Cứ lướt lướt như vậy, đôi khi có thể xem cả đêm.
Hứa Kỳ Sâm đang định bắt chuyện tiếp thì thấy biểu cảm của Hạ Tập Thanh có hơi kì cục, thế là tò mò ghé đầu qua:
– Mày đang xem gì thế?
Vẻ mặt Hạ Tập Thanh đầy thắc mắc nhìn Hứa Kỳ Sâm:
– Tượng đất là cái gì?
– Tượng đất? – Hứa Kỳ Sâm lắc đầu. – Cái này thì mày phải biết rõ hơn tao chứ?
– Nhưng tao cảm thấy … – Biểu cảm của Hạ Tập Thanh càng kì lạ. – “Tượng đất” này không theo cái nghĩa mà tao biết.
– Gì thế? – Hứa Kỳ Sâm ngó vào màn hình điện thoại trong tay Hạ Tập Thanh, đọc bài viết trên Weibo lên. – Trái tim của tuyệt sắc mỹ nhân quá băng giá. Ngay cả làn da trắng tuyết, cặp mắt ẩn giấu sau lớp rèm tơ và cả những ngón tay tinh tế, mỏng manh của nàng cũng đều buốt lạnh. Thế nhưng, bờ môi nàng lại tươi mọng như nụ hồng, vẻ đẹp kết hợp giữa yếu ớt và tinh xảo, khiến người ta không kiềm được…
Hứa Kỳ Sâm khẽ ho khan, không đọc nổi nữa. Ảnh đính kèm bài viết là bức ảnh Hạ Tập Thanh và Chu Tự Hành chụp tạp chí cùng nhau, Hạ Tập Thanh đang nằm trong bồn tắm ngập cánh hồng. Hứa Kỳ Sâm xấu hổ ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm nhìn Hạ Tập Thanh:
– Bài viết này… là H văn à?
– Sao tao biết được? – Hạ Tập Thanh thoát Weibo, cau mày. Vừa nghĩ tới miêu tả trong bài viết kia, cả người anh đều nổi da gà. – Con gái thời nay đều bị sao vậy…
Hứa Kỳ Sâm biết Hạ Tập Thanh không thích người khác ví von anh bằng những từ ngữ nữ tính hóa. Bởi vì ngoại hình của anh thật sự rất đẹp, từ nhỏ đã toàn bị nhận nhầm, rồi bàn ra tán vào.
Tuy không ngại nhưng Hạ Tập Thanh thật sự không hiểu, vì sao lại có người đăng những bài như vậy lên, bên dưới còn có rất nhiều bình luận.
[Người chồng duy nhất của Hạ Tập Thanh: Chỉ có nhan sắc này mới đủ tư cách để “nặn tượng đất”! Hun nhẹ mỹ nhân của iem nè.]
Những bình luận như vậy nhiều không đếm xuể, có những cái còn lố hơn. Vì tò mò, anh tra thử thì mới biết, trong giới fan có một sở thích là hoán đổi giới tính của idol mình, cái này gọi là “tượng đất”.
(Tượng đất (ní sù) đồng âm với “Nghịch tô” (nì su) nghĩa là đảo ngược lại, chỉ một sở thích của người hâm mộ là hoán đổi giới tính của thần tượng.)
– Tao đường đường là một đấng nam nhi hơn năm tuổi đời, sao lại có nhiều fan muốn “nặn tượng đất” cho tao thế này? Vô lý hết sức!
Hứa Kỳ Sâm bật cười:
– Mày tìm gương mà soi, nhìn xem có lý hay không có lý.
Hạ Tập Thanh bĩu môi, phát ra một tiếng đầy ghét bỏ.
– Tao phải nói một câu chân thành với mày. – Hứa Kỳ Sâm không sợ chết mà đổ thêm dầu vào lửa. – Cái ảnh bé gái mặc váy trắng ý, trông xinh lắm luôn. – Hứa Kỳ Sâm cố nhịn cười. – Siêu đẹp.
– Đẹp cái đầu mày! – Hạ Tập Thanh không còn gì để nói. –Đừng nhắc đến lịch sử đen tối của tao nữa.
– Váy của bác Hứa cũng được mang đến cùng với đống đồ lần trước đấy. Bác ấy bảo ngoài mày ra thì chưa có ai mặc nữa đâu. Có muốn thử…
– Câm miệng.
Hạ Tập Thanh thẳng tay che miệng Hứa Kỳ Sâm, phòng bếp đột nhiên lặng thinh, nhưng phòng khách lại ầm ĩ, ồn ào.
– Bên trái, bên trái! Đm, sắp hết đạn rồi, đưa anh mấy viên với!
– Trò này thật ghê, chỗ trúng đạn đau quá!
– Này, băng gạc!
Gấp gáp kiếm một cái cớ để chuồn khỏi Hứa Kỳ Sâm, Hạ Tập Thanh chỉ về phía hai tên đang đắm chìm trong trò chơi, đứng dậy nói:
– Tao ra xem thử, nhìn làm tao cũng muốn chơi.
Vừa mới bước tới bên cạnh Chu Tự Hành.
– Nằm xuống! – Chu Tự Hành đang đeo kính đột nhiên nằm sấp xuống mặt sàn, Hạ Tri Hứa ở bên cạnh cũng vậy làm Hạ Tập Thanh sốc đơ người.
– Sao thế… – Hạ Tập Thanh ngồi trên chiếc ghế sô pha vừa bị di dời để lấy chỗ chơi, nhìn Chu Tự Hành đang vội vã ôm ngực, càng nhìn càng thấy buồn cười, hệt như trẻ con vậy.
Hơn mười phút sau, trò chơi kết thúc, hai người tháo kính ra, thở hổn hển. Chu Tự Hành vừa quay đầu lại, thấy Hạ Tập Thanh đang ngồi trên ghế sô pha thì liền đổ cả người lên anh làm Hạ Tập Thanh không thở nổi:
– Đm… em đè chết anh rồi.
Chu Tự Hành bật cười rồi hôn lên trán Hạ Tập Thanh hai tiếng thật kêu:
– Em thắng rồi!
– Vâng, thắng rồi, thằng rồi. – Hạ Tập Thanh đáp lại cho có lệ. – Đứng lên cho anh!
– Chẹp. – Hạ Tri Hứa nhìn hai người bằng ánh mắt ghét bỏ. Vốn định nói trong thể thao điện tử không có sự tồn tại của tình cảm, thấy Hứa Kỳ Sâm đang dịu hiền ngồi trong phòng bếp làm bánh thì liền quên sạch, vội cởi áo khoác ra rồi chạy vào với người yêu.
Chu Tự Hành lật người, nằm xuống bên cạnh Hạ Tập Thanh, thở hổn hển:
– Cái áo khoác này sẽ mô phỏng lại sự đau đớn. Vừa nãy em bị bắn, đau lắm!
Hạ Tập Thanh đưa mắt sang nhìn cậu:
– Bị bắn ở đâu?
– Chỗ này. – Chu Tự Hành nắm lấy tay anh đặt lên ngực. – Chỗ này đau.
Hạ Tập Thanh nằm xuống cạnh Chu Tự Hành:
– Thế sao em vẫn chưa chết?
– Em sắp chết rồi. – Chu Tự Hành bắt đầu bật chế độ xàm xí. – Sau đấy, em bỗng cảm nhận được một tín ngưỡng mãnh liệt, nó đã giúp em chiến thắng.
Hạ Tập Thanh hừ lạnh:
– Em trẻ con thế.
Chu Tự Hành quay sang nhìn anh:
– Sao anh không hỏi em là tín ngưỡng gì?
Hạ Tập Thanh đầu hàng:
– Tín ngưỡng gì?
– Tình yêu! – Vừa dứt lời thì Chu Tự Hành nhào tới ôm anh, hôn cuồng nhiệt đến mức Hạ Tập Thanh không mở nổi mắt. Anh giả vờ đẩy cậu ra, nhưng thực tế thì chẳng còn chút sức lực nào.
– Bọn mình chơi một ván đi.
– Ok. – Hạ Tập Thanh xoa mặt mình, nhìn cậu. – Dậy đi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, hai người chuẩn bị ra về. Hạ Tri Hứa muốn tặng cho Chu Tự Hành một bộ trò chơi nhưng Hạ Tập Thanh đã từ chối. Nếu nghiện thật thì làm sao giờ? Hứa Kỳ Sâm xách một chiếc túi to ra:
– Đây là bánh mì với bánh quy hôm qua tao nướng, còn có củ sen chiên giòn của mẹ Tri Hứa, tao đều gói lại rồi. Mày mang về mà ăn.
Hạ Tập Thanh nhận túi đồ ăn, sợ Hạ Tri Hứa lại chào hàng máy trò chơi nên vội kéo tay Chu Tự Hành chạy mất.
Hai người lái xe về nhà. Lúc vào thang máy, Chu Tự Hành cười nói:
– Tất cả bánh trôi em ăn đều bị lộ nhân ra ngoài.
– Ai bảo em ăn.
– Em thích ăn, nhân bị lộ ra mới ngọt.
– Đứng dịch ra nào.
Vừa về đến nhà, Hạ Tập Thanh liền vào thẳng phòng tắm. Bên ngoài lạnh cóng, anh muốn tắm nước nóng cho ấm người. Chu Tự Hành ngồi trên sô pha một lúc, băn khoăn không biết có bên để đồ ăn Hứa Kỳ Sâm cho vào tủ lạnh không. Cậu cầm túi đồ vào phòng bếp.
Hạ Tập Thanh từ phòng tắm đi ra thì thấy phòng khách chẳng có ai, anh gọi Chu Tự Hành nhưng không thấy người đáp lại, đành lên tầng xem có cậu trên đó không.
Vừa mở cửa phòng ngủ, Hạ Tập Thanh đã bị Chu Tự Hành kéo vào rồi đè xuống giường. Cậu cũng vừa tắm xong, mái tóc ướt sũng. Hạ Tập Thanh mặt đầy khó hiểu:
– Em làm sao thế, một ngày đè những mấy lần.
– Em muốn đè anh cả ngày.
Cuộc trò chuyện đột nhiên chuyển sang phạm trù khó nói nào đó.
Nước trên tóc Chu Tự Hành nhỏ thành giọt rơi xuống mặt Hạ Tập Thanh.
– Tóc vẫn còn ướt sũng kìa, mau đi sấy đi.
– Không. – Chu Tự Hành lắc đầu qua lại làm nước văng khắp nơi, giống như chú chó vừa tắm xong.
– Em phiền quá. – Hạ Tập Thanh nói thì nói vậy, nhưng vẻ mặt thì đang cố nhịn cười. Anh khẽ đẩy Chu Tự Hành. – Dậy đi, em muốn đè chết anh à.
– Em dậy cũng được, nhưng anh phải hứa sẽ thực hiện một yêu cầu của em.
Hạ Tập Thanh nhíu mày:
– Yêu cầu gì?
– Anh hứa trước đi.
– Em nói trước đi.
Hai người giằng co một lúc lâu làm cả người Hạ Tập Thanh tê rần. Anh thầm nghĩ cậu thì còn yêu cầu gì được nữa, nói đi nói lại không phải vẫn chỉ là chuyện ấy thôi sao, vì thế liền sảng khoái nói:
– Được, được, được, em dậy đi đã.
– Thật sao! Không cho phép anh đổi ý! – Chu Tự Hành lấy một bộ quần áo dưới gối ra.
ĐM.
ĐM, ĐM, ĐM!
Sau khi nhìn ra nó là thứ gì, Hạ Tập Thanh muốn chết ngay tại chỗ.
Đây chẳng phải là chiếc váy mà Hạ Tri Hứa với Trần Phóng bắt anh mặc hồi đó ư?!!! Sao giờ nó lại nằm trong tay của Chu Tự Hành! Chuyện gì đang diễn ra thế này?!!
– Anh phải tuyệt giao với Hứa Kỳ Sâm, ngay và luôn!!
– Ngoan nào, mặc vào xong rồi tuyệt giao cũng được.
Cơ thể tê rần của Hạ Tập Thanh bị Chu Tự Hành kéo dậy thay quần áo. Nói thật thì Hạ Tập Thanh vốn rất thích mặt tính cách này của Chu Tự Hành, bởi trước đây anh đâu có ngờ được tính cách và ngoại hình của cậu lại có sự tương phản lớn đến vậy, nên khi cậu bỗng làm chuyện mạnh bạo như lột sạch quần áo ra thế này, anh có hơi kích động.
Anh đột nhiên cảm thấy hình như một vài thuộc tính kỳ lạ trong mình đã được thức tỉnh.
Nhưng Chu Tự Hành thực sự quá gợi cảm, Hạ Tập Thanh nằm trên giường nắm cậu mà thở dài.
Sao mắt nhìn của anh lại tốt vậy chứ? Tiểu chó săn đỉnh như vậy lại bị anh bắt được. Khuôn mặt này, dáng người này, ai nhìn mà không rạo rực cơ chứ?
Làm lần nào sướng lần ấy, làm lần nào là sướng lần ấy.
Tinh thần được thỏa mãn khiến Hạ Tập Thanh bỗng dưng quên mất việc mình đang bị Chu Tự Hành ép mặc đồ nữ. Chu Tự Hành vừa thay quần áo vừa hôn anh, hôn tới mức trời đất điên đảo. Hạ Tập Thanh rướn người lên, vòng tay qua cổ, ôm lấy Chu Tự Hành.
Mặc dù Hạ Tập Thanh không tỉnh táo, nhưng Chu Tự Hành lại rất tỉnh táo. Cậu không chỉ tỉnh táo mà còn đang cực kì vui vẻ. Cậu ướm chiếc váy trên đầu Hạ Tập Thanh, chuẩn bị mặc vào. Dáng váy là dáng váy lửng cổ tròn, không tay với tà váy dài và rộng, chất vải không phải cotton mà hơi trơn, bóng.
Đến khi Chu Tự Hành quyết đoán mặc chiếc váy không tay vào cho anh, Hạ Tập Thanh bỗng có hơi hối hận, bắt đầu cự tuyệt:
– Anh không mặc đâu…
Nhưng anh càng kháng cự, Chu Tự Hành lại càng kích động, nhất định phải mặc vào cho anh.
– Một lần thôi, chỉ một lần thôi. – Cậu nhìn vào mắt Hạ Tập Thanh, vừa hôn lên đôi môi mím chặt của anh, vừa tỏ vẻ đáng thương năn nỉ anh. – Một lần thôi mà.
Dây dưa một lúc, cuối cùng Hạ Tập Thanh vẫn thỏa hiệp. Thật sự là không thể từ chối nổi Chu Tự Hành.
Được sự cho phép anh, Chu Tự Hành vui đến nỗi muốn bay thẳng lên trời. Dù vẻ mặt Hạ Tập Thanh không vui vẻ lắm, nhưng cậu vẫn mặc chiếc váy trắng vào cho anh như đang mặc quần áo cho bạn nhỏ.
– Hơi chật. – Chu Tự Hành ôm Hạ Tập Thanh, vòng hai tay ra sau giúp anh kéo khóa nhưng lại không thuận lợi. Hạ Tập Thanh vốn đã xấu hổ, áp mặt lên vai cậu, hờn dỗi nói:
– Em nói thế chẳng phải thừa sao, anh là đàn ông.
Tuy Hạ Tập Thanh cao nhưng khung xương lại không lớn như Chu Tự Hành, dáng người mảnh khảnh, cao gầy, lúc mặc váy vào thì không sao nhưng khóa thì không kéo lên được.
– Cứ để thế này đi. – Hạ Tập Thanh ngẩng đầu, vẻ mặt bối rối, vành tai đã đỏ bừng. – Đừng kéo nữa…
Dáng vẻ đáng thương của anh đánh thẳng vào lòng Chu Tự Hành. Thiếu nữ váy trắng chiếm đóng tâm trí cậu bao nhiêu năm đã quay trở lại, ở ngay trước mặt cậu, mặc cậu xâm chiếm.
Có lẽ Hạ Tập Thanh thực sự không thích làm bên bị động hoặc có lẽ muốn che giấu nỗi xấu hổ khi bị ép mặc váy, anh vòng tay qua cổ Chu Tự Hành, hôn môi cậu.
– Nhanh lên…đừng nói nhảm nữa.