Qua sông rồi lại băng qua cả đô thị nhộn nhịp, phong cảnh càng lúc càng thay đổi, Chu Tự Hành chạm chạm mũi chân vào chân Hạ Tập Thanh: “Sắp tới rồi à?”
“Không biết.” Hạ Tập Thanh còn chưa nhìn hẳn hoi đã nói.
Chu Tự Hành cảm thấy mình vừa bị đối xử qua loa có lệ: “Không phải anh là người Vũ Hán sao?”
“Làm gì có người Vũ Hán nào đi hết toàn bộ được Vũ Hán chứ.” Khi Hạ Tập Thanh nói những lời này, ban đầu chỉ như buột miệng nói ra, nhưng đến cuối cùng dường như lại đang cảm thán. Chu Tự Hành phát hiện ra điểm này, thế nhưng anh Phi ngồi phía trước lại chẳng hay biết gì, còn vui tươi hớn hở tiếp lời: “Đúng thế, như tôi này, sống già đầu ở đất Vũ Hán này, mỗi ngày đều chạy xe khắp nơi mà vẫn chưa đi hết được Vũ Hán.”
Hạ Tập Thanh nghiêng mặt nhìn cậu, nốt ruồi nhỏ xinh trên chóp mũi luôn có thể thu hút sự chú ý của Chu Tự Hành ngay tức khắc: “Cậu biết ba thị trấn của Vũ Hán chứ?”
Thấy Chu Tự Hành gật đầu, Hạ Tập Thanh nói tiếp: “Thật ra, nếu nói là ba thị trấn thì chi bằng nói là ba thành phố mới đúng, vì diện tích của chúng đều rất lớn, chưa kể nếu hợp lại thì rộng đến mức nào. Nhà tôi ở Hán Khẩu, hồi cấp thường đến đại học Vũ Hán phác họa, mỗi lần đi đều phải ngồi xe bus gần hai tiếng đồng hồ, có khi còn ngủ được một giấc trên xe.” Mỗi khi kể về những chuyện xưa, biểu cảm của anh luôn rất mềm mại: “Tuy nhiên, tài xế chỗ bọn tôi rất dũng mãnh, căn bản không có khả năng ngủ nổi.”
Nhìn gương mặt của Hạ Tập Thanh, Chu Tự Hành nghĩ nếu được ôm anh thì thật tốt. Cậu có thể vừa ôm, vừa nghe anh kể chuyện ngày xưa suốt một đêm.
“Hai cậu có đầy thời gian mà, phải một tuần nữa mới khai máy.” Côn Thành cười nói: “Tập Thanh, cậu dẫn Tự Hành đi dạo đây đó đi, để cậu ấy nhập vai càng sớm càng tốt, nhiễm khí chất khói lửa nhân gian.”
Hạ Tập Thanh “ừ” một tiếng. Bàn tay bị Chu Tự Hành nắm có hơi đau. Cổ tay anh khẽ chạm nhẹ, ném cho cậu một cái cau mày. Chu Tự Hành rất nhanh đã hiểu ý, nghĩ rằng mình làm đau anh, vì thấy buông bàn tay vẫn luôn nắm chặt ra. Hạ Tập Thanh cũng không rút tay lại mà chỉ đặt tay trên đệm ghế, Chu Tự Hành cũng khẽ đặt bàn tay mình lên bàn tay của Hạ Tập Thanh.
Mấy người ở trong xe trò chuyện qua lại, không bao lâu sau đã tới địa điểm lấy cảnh. Nơi này là thôn nổi tiếng nhất trong thành phố Vũ Hán và cũng là nơi ít người địa phương Vũ Hán nhất. Con đường bắt đầu trở nên chen chúc, khắp nơi đều là những hàng quán nhỏ và người đi bộ hỗn loạn, không có cách nào tránh được. Cũng may kĩ thuật của anh Phi rất tốt, có thể tiếp tục lái xe vào hẻm Hoa An.
Con hẻm này chính là lối đi vào xóm Hoa An, bị kẹp giữa hai dãy tường màu xanh biếc, phía trên còn có mái che. Một con đường hẹp như vậy, rộng chưa tới mét mà mỗi ngày đều có gần một trăm nghìn cư dân đi qua đi lại.
Anh Phi cầm vô lăng, bấm còi với con xe tải nhỏ trước mặt: “Hôm nay còn may chán đó, không đụng phải xe từ bên kia đi ra, chứ không thì hai đầu chạm nhau, không xe nào nhúc nhích được.”
Xe tải nhỏ đằng trước rốt cuộc cũng di chuyển, giống như ông cụ già lọm khọm từng bước, làm cho bọn họ cũng chỉ có thể đi chầm chậm theo sau. Cuối cùng cùng vào được trong con hẻm, ánh sáng đột nhiên mờ đi. Chu Tự Hành theo bản năng nắm chặt tay Hạ Tập Thanh, nhìn về phía anh. Nhưng Hạ Tập Thanh cũng chỉ đang chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cũng may anh không rút tay ra. Điều đó khiến cho Chu Tự Hành vui mừng.
Thật ra trong hẻm không hẳn là một mảng tối om mà chỉ hơi thiếu ánh sáng, lối đi cũng không dài, rất nhanh đã đi ra ngoài. Hình như vừa có trận mưa lớn, nên mặt đất rất lầy lội. Một bác gái đang xách hai túi đồ dùng sinh hoạt lớn, đi sát bên rìa tường thì bị bánh xe bắn bùn lên người, thế là mắng chửi vài câu bằng giọng Vũ Hán không chính tông, xong lại tiếp tục men theo bờ tường để đi.
Chu Tự Hành không ghét loại phố phường ồn ào, hỗn loạn này. Là một diễn viên, ngược lại cậu rất thích những nơi như vậy, muôn hình muôn vẻ, đủ mọi loại người. Mỗi người đều là một cuốn truyện, bằng hành động của tứ chi và biểu cảm gương mặt thể hiện những tình tiết kì lạ, sống động.
Xe chạy đến chỗ không thể lái vào được nữa. Bốn người xuống xe, anh Phi nhanh nhẹn dẫn họ tới căn phòng mà đạo diễn Côn đã nhờ hắn thuê từ trước. Chu Tự Hành và Hạ Tập Thanh đi phía sau. Vành mũ của hai người đều đè xuống rất thấp. Đôi khi, bả vai và bả vai đụng nhau, thì lại kéo dãn khoảng cách thành một đoạn ngắn.
Đi qua con đường nhỏ lầy lội, bốn người đi tới một khu có những tòa nhà dày đặc. Những căn nhà ở đây được xây dựng rất cao, làm người ta không khỏi nghĩ đến những căn hộ chọc trời ở Hồng Kông, nhưng cũng không hoàn toàn giống. Những tầng lầu cao ở nơi đây rõ ràng là sau này mới xây thêm. Tường của những tầng lầu phía dưới đã bị dầu mỡ nấu ăn bám két lên một lớp dày, còn phía trên lại là những container màu xanh nước biển, phát sáng dưới ánh hoàng hôn tía sắp lụi tàn.
“Điều kiện sống của nơi này kém lắm.” Anh Phi châm điếu thuốc lá, hút một hơi. Khói thuốc nhả ra giống như bị mắc kẹt giữa hơi ẩm, không có cách nào tản đi: “Diện tích nơi này nhỏ mà người lại nhiều. Nhà trên đất không đủ chỗ để xây nên chỉ có thể xây trên trời, xây càng ngày càng cao.”
Chu Tự Hành đang định ngẩng đầu lên nhìn thì có cảm giác cái ót của mình bị một bàn tay ấn xuống. Nhìn lại mới biết chỗ đó có một sợi dây điện lỏng lẻo. Bàn tay của Hạ Tập Thanh đã sớm thu lại, nhét vào trong túi quần cargo.
“Cậu cúi thấp đầu xuống.” Giọng nói của Hạ Tập Thanh trong cái không khí oi nóng lại có vẻ rất rõ ràng: “Cũng không biết ăn cái gì mà lại cao như thế.”
Anh Phi nghe thấy, cũng hỏi theo: “Đúng rồi đấy, Tự Hành, sao cậu lại “dài” như vậy?”
“Dài?” Chu Tự Hành không hiểu, phải quay sang nhìn Hạ Tập Thanh cầu cứu. Hạ Tập Thanh cúi đầu cười một tiếng, nâng vành mũ lên: “Phương ngữ Vũ Hán không nói “cao”, nhất là với trẻ nhỏ. Ví dụ tôi là chú của cậu chẳng hạn,” Hạ Tập Thanh giơ tay lên sờ vành mũ của Chu Tự Hành, dùng tiếng địa phương Vũ Hán, bắt chước theo mấy ông chú, nói: “Hành Hành à, mới nửa năm không gặp, cháu “dài” ra nhiều đấy.”
Nói xong lại quay về giọng điệu bình thường, cũng không nói bằng phương ngữ nữa: “Hiểu chưa?”
Miệng Chu Tự Hành cong lên. Cậu cực cực thích nghe Hạ Tập Thanh nói tiếng Vũ Hán, rất sinh động.
“Giọng Vũ Hán của anh chàng Tập Thanh này rất đúng vị đó.” Anh Phi khen ngợi với đạo diễn Côn. Đạo diễn Côn cũng cảm thấy hài lòng: “Biên kịch Hứa đúng là quá giỏi, chọn diễn viên mà ngay cả tiếng địa phương cũng để ý luôn. Tập Thanh, đến lúc quay phim cậu dùng luôn tiếng phổ thông có khẩu âm Vũ Hán để diễn đi.”
“Không phải tôi diễn vai người khiếm thính à?” Đường phía trước quá lầy lội, ngay cả Hạ Tập Thanh tính tình tùy ý cũng không chịu nổi, đành phải vừa nói chuyện, vừa cúi người xuống xắn ống quần cargo xám lên, làm lộ ra mắt cá chân trắng nõn. Bước chân của Chu Tự Hành cũng dừng lại, tầm mắt di chuyển xuống dưới, dừng lại trên mắt cá chân tầm một giây rồi lại hướng về phía trước, cứ như vậy cho đến khi ống quần được buông xuống.
Cậu không khỏi nhớ tối buổi tối hôm đó, khi mắt cá chân của Hạ Tập Thanh được đặt trên vai cậu. Lúc đó, ánh mắt anh giống như bị không khí nóng ẩm của thành phố này làm cho ướt đẫm.
“A! Đúng, đúng, Giang Đồng có chút chướng ngại trong việc nghe nói.” Đạo diễn Côn bừng tỉnh vỗ trán, không hề phát hiện Hạ Tập Thanh đi phía sau đã dừng lại: “Tôi suýt nữa quên mất tiêu. Thế cậu dạy Tự Hành nói đi.”
Anh Phi tiếp lời: “Không phải cậu ấy diễn người từ nơi khác đến sao?”
“Chính là muốn luyện ra khẩu âm Vũ Hán không chính tông đó, ha ha ha.”
Hai người cười rộ lên với nhau. Hạ Tập Thanh đi phía sau cảm thấy nóng, cởi mũ ra gãi gãi đầu, rồi vuốt tóc hai cái, đang định đội mũ lại thì Chu Tự Hành đột nhiên kéo anh lại gần, nhỏ giọng thì thầm một câu ở bên tai.
“Tôi cảm thấy tôi khá dài.”
Hạ Tập Thanh cau mày, ngước mắt lên. Mái tóc anh ướt sũng mồ hôi, dán loạn trên sườn mặt trắng trẻo, những sợi tóc dài hơn còn có thể đến quai hàm. Biểu cảm trách cứ của anh thật sự rất quyến rũ.
Chu Tự Hành lại ghé đến bên tai anh, khi nói chuyện còn cố ý chạm môi vào sụn tai anh anh, giọng nói trầm thấp.
“Có thể vào tận trong cùng.”
Cái này chính là đùa giỡn lưu manh! Hạ Tập Thanh nén giận, nghĩ mình không thể thể hiện ra được. Nếu thể hiện ra thì không phải anh giống với mấy cô bé bị đùa giỡn sao? Anh hít sâu một hơi, cảm thấy câu “Phong thủy luân chuyển” đúng là không sai tẹo nào. Anh rõ ràng là một tên lưu manh, thế mà giờ lại bị một tên nhóc nhỏ hơn mình tuổi đùa giỡn!
Sau khi điều chỉnh xong biểu cảm, Hạ Tập Thanh nghiêng mặt sang nhìn Chu Tự Hành, nhướng mày đầy tàn nhẫn, nói từng câu từng chữ rành rọt: “Dài không quan trọng, quan trọng nhất là kinh nghiệm.”
Thế nhưng ở trong mắt Chu Tự Hành hoàn toàn là quyến rũ.
Cậu gật gật đầu, khoác vai anh. Côn Thành đúng lúc quay đầu lại, thấy hai người thân thiết như vậy thì cũng cảm thấy vui vẻ. Dù sao thì muốn diễn cùng trong trong khoảng thời gian dài như vậy, thì tình cảm giữa diễn viên với nhau phải đạt được một mức độ thân thiết nhất định, nếu không đạo diễn là hắn sẽ phải rất đau đầu.
“Kinh nghiệm cần phải được tích lũy.” Tầm mắt nhìn qua đạo diễn Côn rồi lại trở về trên người Hạ Tập Thanh, Chu Tự Hành nhỏ giọng nói. Rõ ràng là làm nũng, nhưng khi cậu nói lại rất A: “Anh ơi, anh dạy em đi.”
Lỗ tai nóng bừng lên, Hạ Tập Thanh đẩy cậu ra, miệng thốt lên: “Nóng!”, âm cuối kéo dài giống như khẩu âm Vũ Hán, lại giống như đang trách cứ bị đôi tai nhạy bén của Chu Tự Hành bắt được. Chỉ một từ “nóng” thôi mà đã chui thẳng vào lòng cậu.
Dù bị đẩy ra nhưng Chu Tự Hành vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Không biết từ căn nhà nào trong dãy nhà lầu chật ních bay tới mùi hương xương sườn hầm ngó sen ngọt mát. Ngay khi mặt trời sắp tắt, cậu đi phía sau Hạ Tập Thanh mỉm cười, lần đầu cảm nhận được vẻ đẹp khói lửa nhân gian.
Thế nào cũng tốt, nơi nào cũng được, chỉ cần có Hạ Tập Thanh bên cạnh.
Đi tới một ngôi nhà, cầu thang bên trong vừa hẹp vừa âm u. Hạ Tập Thanh mới bước lên hai bậc, bày tay đã được Chu Tự Hành nắm lấy, dắt lên. Anh vốn định rút tay lại nhưng cuối cùng cũng lười động đậy, vậy là cứ để cậu nắm. Dù sao trong đây tối như vậy, hai người đi đằng trước cũng không thấy được.
Lên đến tầng , rồi lại qua một hàng lang tối om, cuối hành lang có một cánh cửa. Anh Phi lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, dùng đèn flash của điện thoại chiếu sáng, loay hoay mãi mới mở được cửa.
“Chính là căn phòng này.” Anh Phi bước vào trước: “Mọi người xem đi. Dù sao nó cũng “man” nhỏ.”
Thật ra còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Hạ Tập Thanh. Anh vốn cho rằng sẽ là một căn phòng vừa cũ vừa bẩn. Còn căn phòng này cùng lắm chỉ nhỏ thôi, một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm. Bốn người cùng đi vào có hơi chật chội, không thể quay người. Đi xung quanh vài vòng thì Hạ Tập Thanh cũng hiểu được cấu trúc của căn phòng. Từ cửa tiến vào chính là phòng khách nho nhỏ, xuyên qua một lối đi hẹp mới tới phòng ngủ, lối đi bên phải thì dẫn vào phòng bếp và toilet đặt ngay cạnh nhau, diện tích cũng tương đương, đều chỉ đủ phạm vi hoạt động cho một người.
Nguồn sáng duy nhất của toàn bộ căn phòng đến từ ô cửa sổ nhỏ trong phòng ngủ. Bên dưới cửa sổ bày một hàng cây mọng nước, xanh xanh rất dễ thương.
Căn phòng này oi bức giống như bị bọc một lớp màng bọc thực phẩm, trong suốt và kín gió. Chu Tự Hành cảm giác mình đang bị nó bao chặt lại. Cậu túm cổ áo, nhấc lên nhấc xuống vài lần xua nóng.
“Thật ra chủ của căn phòng này là người thích sạch sẽ, là một công nhân nhập cư trẻ tuổi.” Đạo diễn Côn cười tươi tắn: “Một người rất thành thật. Tôi đưa cho cậu ấy nhiều tiền hơn bởi vì có khả năng sẽ phải trang trí lại căn phòng. Nhưng cậu ấy sống chết không chịu nhận, còn bảo bọn tôi đưa quá nhiều, cậu ấy vui muốn chết luôn, liên tục cảm ơn tôi.”
Hạ Tập Thanh thử khớp căn phòng nhỏ này với phòng ở của Giang Đồng trong kịch bản. Cảm giác này thật kì diệu, giống như cố tình ép vào một khuôn mẫu có sẵn, biến bản thân trở thành một người khác. Trên bàn trà trong phòng khách có một cái quạt nhỏ dính đầy bụi. Anh ngồi xuống sô pha, vị trí đối diện cái quạt, nhấn nút mở. Cánh quạt chầm chậm chuyển động, sức gió không lớn, nhưng có còn tốt hơn không.
Tầm mắt của Chu Tự Hành bám dính trên người Hạ Tập Thanh, nhìn cái nóng đang ngang ngạnh trên trán anh, nhìn anh nghển cổ về phía trước đón gió, nhìn những sợi tóc bết mồ hôi dính vào khóe miệng rồi lại bị anh gạt ra, còn những lọn tóc dính lên chiếc cổ thon dài thì anh lại không rảnh bận tâm đến.
Cảnh tượng này mang đến cho Chu Tự Hành một cảm giác khói lửa đầy gợi cảm.
“A, đúng rồi. Tôi với mấy người của tổ quay chụp sẽ mở một cuộc họp về việc ra ngoài lấy cảnh đêm. Hai cậu ở lại chỗ này luôn hay về khách sạn?”
Không đợi Hạ Tập Thanh trả lời, Chu Tự Hành đã tự ra quyết định: “Ở lại chỗ này. Tôi muốn tìm cảm giác trong kịch bản.” Nói xong cậu cùng bước tới sô pha rồi ngồi xuống, còn khoác bả vai của Hạ Tập Thanh: “Tập Thanh với tôi sẽ đi cùng nhau, sau khi xong việc thì tôi sẽ gọi cho Tiểu La đến đón bọn tôi về khách sạn.”
Anh Phi nghe xong thì đưa chìa khóa cho cậu: “Chìa khóa này cho các cậu. Vợ anh vừa mới nhắn tin, giục anh đến đón con từ lớp dạy kèm.”
“Không có việc gì đâu, anh Phi cứ đi đi. Lát nữa trợ lý của tôi sẽ đến ngay.” Chu Tự Hành vỗ vỗ vai Hạ Tập Thanh: “Hơn nữa, ở đây không phải có một người bản địa sao?”
Cứ như vậy, Côn Thành và anh Phi bị Chu Tự Hành thuyết phục, hai người cùng nhau xuống lầu. Tiếng bước chân dần dần không nghe thấy nữa. Chu Tự Hành đóng cánh cửa sắt rỉ sét lại, vừa xoay người đã bị Hạ Tập Thanh đẩy lên cửa.
“Cậu đang có ý định gì vậy?” Hạ Tập Thanh ném chiếc mũ trong tay lên chiếc ghế sô pha mà xanh xám phía sau. Bàn tay anh rất nóng, giống như bàn ủi xuyên qua ngực, tới thẳng trái tim cậu.
Rốt cuộc cũng phải lo sợ gì nữa, Chu Tự Hành cúi đầu nhìn xuống vòng eo thon gầy nhưng rắn chắc bị áo phông che lấp, vươn tay ra ôm người vào lòng, khoảng cách bỗng chốc rút ngắn lại, không khí oi bức giữa hai người dường như bị ép đẩy ra ngoài. Da thịt cách lớp vài quần áo dán sát vào nhau.
“Có ý định “làm” anh.”
Hạ Tập Thanh cúi đầu, hất cánh tay đang ôm eo anh ra: “Nằm mơ đi.” Nói xong thì đi tới phòng tắm. Lúc tiếng nói truyền đến thì còn kèm theo tiếng vọng: “Tôi tắm cái cho mát, người dính dớp quá. Cậu gọi điện thoại cho Tiểu La đi, bảo cậu ấy trên đường tới đây thì mua đồ ăn. Tôi đói bụng quá.”
Nói xong thì anh duỗi tay ra, chuẩn bị khóa cửa phòng tắm lại thì phát hiện cái chốt màu xanh đồng căn bản không dịch chuyển, thử rất nhiều lần đều không khóa lại được.
Một bàn tay rõ từng khớp xương đang nắm chặt khung cửa. Hạ Tập Thanh ngước mắt lên, thấy Chu Tự Hành đang nở nụ cười vô lại, trên mặt là sự bướng bỉnh, cương quyết.
“Tôi cũng rất đói bụng.”
Nói xong cậu đẩy cửa tiến vào, phòng tắm chật chội lập tức không còn chỗ đứng. Lúc vừa vào Hạ Tập Thanh đã mở vòi hoa sen, nhưng đúng lúc này nước mới chảy ra, phun xối xả, làm tăng thêm độ ẩm cho không gian nhỏ hẹp này.
Dính nhớp và ẩm ướt chính là điểm nóng của dục vọng.
“Nơi này không chứa được hai người đâu.” Hạ Tập Thanh túm vạt áo rổi kéo lên, cởi bỏ chiếc áo dính trên cơ thể.
Chu Tự Hành tiến gần, rồi lại tiến gần một bước, dường như muốn dán sát vào cơ thể anh: “Sát vào một chút là có thể đứng vừa rồi.”
Hạ Tập Thanh ngẩng đầu lên, đôi môi bị hơi nóng hun đỏ hơi hé mở, khẽ cười, giọng như đang trách cứ: “Sao cậu lại quấn người thế nhỉ?”
Nghe anh nói câu này xong, Chu Tự Hành giật chiếc áo phông đen vừa cởi trên tay anh rồi ném ra ngoài phòng tắm. Cậu áp tay lên ngực Hạ Tập Thanh, đẩy anh từng bước từng bước đến phía dưới vòi hoa sen, vặn mức nước lớn nhất. Nước ấm từ trên xả xuống làm ướt sũng tất cả mọi thứ, bao gồm cả giọng nói trầm thấp của Chu Tự Hành.
“Còn hơn anh. Vừa khó theo đuổi lại vừa khó “làm”.”
“Fuck.” Hạ Tập Thanh nhìn chiếc quần ướt sũng của mình: “Lát nữa ra ngoài kiểu gì đây? Ướt cmn hết rồi!”
Chu Tự Hành hôn lên đôi gò má ướt át: “Trong tủ quần áo có đồ mặc, tôi vừa nhìn thấy rồi.”
“Người ta có cho phép cậu mặc không?” Hạ Tập Thanh nghiêng nghiêng cổ, như thể đang tạo cơ hội cho Chu Tự Hành. Cậu men theo dòng chảy của nước hôn xuống mạn cổ anh.
“Không cho phép tôi cũng vẫn mặc.” Chu Tự Hành cắn cắn làn da mỏng manh dưới tai Hạ Tập Thanh: “Anh cũng đâu cho phép tôi “làm” đâu.”
Hạ Tập Thanh vờ như không hiểu, đưa tay ra định đẩy Chu Tự Hành nhưng lại bị cậu bắt được, dẫn dắt nó chạm xuống phía dưới của mình. Cậu vỗ về bàn tay anh, bao trọn lấy nó rồi chà xát, xoa nắn nơi đang căng phồng lên.
“Anh không muốn “nó” sao?” Chu Tự Hành hôn tai Hạ Tập Thanh, lời nói hòa trong tiếng nước quanh quẩn bên tai: “Từ lúc ở sân bay nhìn thấy anh, tôi đã muốn “làm” rồi.”
Hạ Tập Thanh chưa bao giờ là người có thể che giấu ham muốn của bản thân. Điều anh giỏi nhất chính là khuấy động ái tình, nhưng cái anh muốn phải là quyền chủ động nằm trong tay mình: “Tôi muốn “làm”, nhưng phải là tôi “làm” cậu.” Nói xong, anh rút bàn tay đang bị Chu Tự Hành đè ở phía dưới ra, nhưng Chu Tự Hành chằng hề để tâm. Cậu đẩy Hạ Tập Thanh lên bức tường lát gạch mem trơn bóng, bàn tay nắm lấy “bạn nhỏ Thanh Thanh” và bóp mạnh. Hạ Tập Thanh không kìm nén được, khẽ rên rỉ, âm cuối chờn vờn trong hơi nước khiến lòng người rạo rực.
Chu Tự Hành như vừa được cổ vũ, cúi đầu xuống hôn môi Hạ Tập Thanh. Một bàn tay ấn bờ vai anh, một bàn tay mò xuống kéo khóa của chiếc quần cargo rồi luồn vào, cách một lớp vải cotton ướt nhẹp của quần lót, xoa nắn bộ phận nửa cứng nửa chưa. Hơi nóng lấp đầy phòng tắm, xông cho thần kinh Hạ Tập Thanh choáng váng. Đầu lưỡi của Chu Tự Hành quấn lấy anh khiến anh không sao thở nổi. Tiếng rên rỉ bị nụ hôn nồng nhiệt làm cho ngắt quãng, lúc ngâm nga lúc đứt đoạn, tựa như mạch điện bị nước vào, có thể giây tiếp theo thôi sẽ chập mạnh rồi phát nổ.
“Cậu…cậu tới kì động dục à?” Cuối cùng Hạ Tập Thanh cũng thoát khỏi nụ hôn ấy. Tay phải anh vịn trên cổ Chu Tự Hành, lưng dựa lên tường thở dốc. Còn bàn tay của Chu Tự Hành thì không dừng lại dù chỉ một giây. Cậu trực tiếp móc “bạn nhỏ Thanh Thanh” ra, lòng bàn tay ôm ấp lấy “nó”, bắt đầu trượt lên trượt xuống.
“Đúng rồi.” Chu Tự Hành hôn lên trán anh: “Tôi vẫn luôn muốn “làm” với anh, khi anh đang tỉnh táo.”
Hạ Tập Thanh được cậu tuốt đến mức chân nhũn ra. Kể từ sau khi anh và Chu Tự Hành dây dưa với nhau, anh gần như chỉ toàn trêu chọc chứ chẳng hề được “làm”. Kiểu tán tỉnh này hoàn toàn không gãi đúng chỗ ngứa của Hạ Tập Thanh. Ham muốn lại không hề biến mất, dần dần tích lũy rồi lắng đọng lại khiến cho giờ chỉ cần khẽ chạm vào đã làm cho anh không thể nào chống cự nổi.
Anh vẫn còn giữ ý nghĩ có thể “làm” Chu Tự Hành ở trong đầu. Anh cũng không biết mình đang cố cạnh tranh với cái gì, chỉ là muốn cạnh tranh. Chu Tự Hành cảm giác được Hạ Tập Thanh khẽ run rẩy. Cậu dịu dàng ôm anh, hôn cái miệng nhỏ nhắn đang thở gấp dồn dập.
“Để tôi “làm” cậu một lần đi, như thế…A… mới công bằng.”
Ngón cái và ngón trỏ của Chu Tự Hành kẹp chặt “phần đỉnh” của Hạ Tập Thanh, vừa đè siết vừa khẽ cọ xát làm cho anh ngửa cổ, chỉ biết dựa vào tường.
“Được chứ.” Chu Tự Hành nhéo nhéo núm ti của Hạ Tập Thanh, rồi cúi đầu xuống ngậm lấy: “Nếu anh có sức lực thì lên đi.”
“Cậu cmn…” Hạ Tập Thanh đang định phản bác thì Chu Tự Hành đột nhiên ngồi xổm xuống, ngậm lấy dương vt của anh. Hai cánh tay ép hông anh vào tường, miệng nhả ra nuốt vào một cách trúc trắc. Hạ Tập Thanh ngạc nhiên không thôi, vì chưa bao giờ anh dám nghĩ Chu Tự Hành sẽ sẵn sàng làm chuyện này. Anh không thể cưỡng nổi dục vọng đang bốc cháy, bàn tay vô thức ghì mạnh đầu Chu Tự Hành.
“A…hơi thu răng lại…đúng thế, ngậm mạnh vào…a ~…”
Chu Tự Hành là một học sinh giỏi theo mọi mặt. Tay phải cậu giữ và nâng “nó”, nhả ra nuốt vào từng đợt, từng đợt, giày vò Hạ Tập Thanh triệt để. Tay trái mâm mê cánh mông mềm mại của anh, dần dần nhích về phía sau thăm dò.
“A…sắp bắn rồi… mau nhả ra…” Giọng nói của Hạ Tập Thanh cũng đã không ổn, mỗi từ mỗi chữ đều nóng bỏng. Đầu ngón tay anh bấm càng lúc càng mạnh khiến da đầu Chu Tự Hành run lên. Cậu nhả ra như anh mong muốn, nhưng ngay lập tức đã bịt chặt nó lại, không cho anh bắn ra dễ dàng như vậy.
“A ~…” Tiếng kêu của Hạ Tập Thanh đầy run rẩy, cực kỳ mềm mại: “Bỏ, bỏ tay ra…”
“Để tôi “làm” anh, tôi sẽ buông ngay.” Chu Tự Hành vẫn rất tỉnh táo. Vào thời điểm này rồi mà vẫn còn có thể đưa ra điều kiện trao đổi với anh.
Lông mày của Hạ Tập Thanh nhíu chặt, ánh mắt đầy hơi nước: “Cậu…cậu cũng không phải…”
“Anh Tập Thanh, là anh quyến rũ em trước.” Chu Tự Hành hôn môi anh, ngón tay không chịu buông lỏng, nhưng giọng đã dịu dàng hơn: “Đồng ý đi, em sẽ làm anh thoải mái mà.” Hạ Tập Thanh dựa trong lòng cậu khẽ run rẩy. Chu Tự Hành thấy anh đã qua cơn muốn bắn thì lại tuốt vài lần. Hạ Tập Thanh không kịp đề phòng, ghé vào vai cậu rên lên vài tiếng, nhưng rất nhanh đã lại bị cậu bịt chặt.
“Cậu mẹ nó…có phải biến thái không…” Hạ Tập Thanh cắn mạnh bả vai của Chu Tự Hành: “Mau lên…để cho tôi bắn.”
“Để em “làm” đi.”
Thật muốn chết mà. Tuyến phòng thủ của Hạ Tập Thanh cuối cùng cũng sụp đổ trước sự bắn phá của bọm đạn, lửa tình. Hai cánh tay anh vô lực, ôm lấy lưng Chu Tự Hành, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
““Làm” đi…”
“Thật chứ?” Chu Tự Hành không dám tin.
“Mẹ nó…A a…” Hạ Tập Thanh vừa mới chửi một câu thì bàn tay Hạ Tập Thanh lại tuốt mạnh thêm vài lần, khiến những lời anh định nói đều biến thành tiếng rên rỉ.
Chu Tự Hành ôm Hạ Tập Thanh ngồi xuống bệ toilet, còn mình thì lấy một chiếc bao cao su trong túi quần ra, rồi nhanh nhẹn cởi chiếc quần đã ướt nhẹp, dương vt to lớn cũng theo đó mà bật ra.
“Cậu mẹ nó, biến thái à…” Hạ Tập Thanh ngửa đầu dựa vào: “Mang bao trong người không sợ nó rơi ra à? Đại minh tinh…”
“Em mới lấy nó ra khỏi balo thôi.” Chu Tự Hành xé vỏ bao bằng răng. Gel bôi trơn bên trong khá nhiều, cậu bóp hết lên tay, sau đó bôi lên đùi Hạ Tập Thanh rồi theo đó men xuống “lỗ nhỏ” phía sau – nơi từng bị cậu hung hăng chà đạp. Chu Tự Hành nhẫn nhịn, chịu đựng dục vọng, kiên nhẫn ngồi mở rộng. Lúc đầu, Hạ Tập Thanh vẫn rất mâu thuẫn, chống cự, thế nhưng dần dần, tiếng rên của anh càng lúc càng phiêu đãng. Khi hai ngón tay vùi vào bên trong của Chu Tự Hành chạm đến một điểm, Hạ Tập Thanh bỗng ôm chặt lấy cậu, cắn cả bờ vai, cả vải áo của cậu.
“Nơi này thoải mái không?” Chu Tự Hành ấn mạnh vài lần, chỉ cảm thấy người Hạ Tập Thanh đang run lên không dứt. Dù anh đã cố kìm nén, nhưng những tiếng rên rỉ lúc lơ đãng vẫn lanh lảnh vang lên khắp căn phòng.
Mở rộng xong, Chu Tự Hành lại nắn bóp “bạn nhỏ Thanh Thanh” đang nửa cứng nửa mềm, vân vê thật mạnh, rồi mới nhét bao cao su vào tay Hạ Tập Thanh: “Đeo vào giúp em đi.”
Hạ Tập Thanh đang cạn kiệt sức lực đành phải miễn cưỡng nghiêng đầu, miệng thở hổn hển, giọng nói cực kì gợi tình: “Cậu đến đây đi ~” Chu Tự Hành bước hai bước về phía trước, dương vt nóng bỏng gần như đâm lên mặt Hạ Tập Thanh.
Nhìn anh đang nâng “người anh em” của mình lên, Chu Tự Hành hít sâu một hơi. Không ngờ rằng Hạ Tập Thanh sẽ đưa bao vào miệng. Đầu lưỡi phấn hồng đẩy vào trong vòng tròn rồi lộn bao lại. Hai tay anh giữ dương vt của cậu, cứ như vậy mà ngậm vào.
Anh ấy dùng miệng mang bao cho mình!
Chu Tự Hành kìm nén dây thần kinh sắp nổ tung, cắn chặt răng tách hai đùi của Hạ Tập Thanh ra, hai cánh tay luồn xuống dưới đầu gối của anh rồi ấn mở đôi chân ra hết cỡ, sau đó nhắm thẳng vào cái “lỗ nhỏ” đang mấp máy kia. Tiếng kêu của Hạ Tập Thanh đã không còn bị kìm hãm nữa, mà bắt đầu phát ra theo động tác của Chu Tự Hành.
Cắm vào bằng tư thế này vài lần, Chu Tự Hành cảm thấy khá khó. Ngay lúc cậu rút ra, cả người Hạ Tập Thanh run lên, cổ cũng ửng đỏ. Anh nghiêng mặt sang thở dốc, đến khi bình phục thì nói: “Cậu mẹ nó có được không vậy…không được thì để tôi…”
Chu Tự Hành nhanh chóng bịt miệng anh lại, đầu lưỡi cậu xông vào, khuấy đảo khoang miệng anh, hôn cho anh nằm nhoài trong lòng cậu: “Đã nhũn thành như này rồi còn muốn “làm” người khác sao?” Chu Tự Hành bế anh lên, một bàn tay ôm anh, bàn tay còn lại nâng một chân anh lên, chân kia buông thõng chạm đất. Tư thế bị “làm” đứng như này quá xấu hổ, Hạ Tập Thanh muốn chạy trốn nhưng lại bị bức tường và Chu Tự Hành bao vây chặt chẽ, không thể thoát được.
“A… Aaa…ưm…”
Chu Tự Hành liều mạng đẩy hông, thúc vào “lối sau” ẩm ướt và nóng bỏng kia hết đợt này đến đợt khác. Gấu áo rất vướng víu nhưng không có thời giờ rảnh rỗi để cởi ra, đành phải dùng miệng cắn giữ. Trong mắt Hạ Tập Thanh, dáng vẻ đắm chìm trong dục vọng của cậu gợi cảm muốn chết. Anh cũng không thèm giả vờ rụt rè, khắc chế gì nữa, cứ để bản thân sa vào tình dục ướt át.
“A… nhanh hơn…A a! Sâu quá…” Anh ôm eo Chu Tự Hành thật chặt, nhìn cậu đang cau mày, răng cắn gấu áo còn hông vẫn đang chuyển động kịch liệt, dương vt cắm sâu trong cơ thể anh. Thân dưới của anh thì liên tục đâm vào cơ bụng của Chu Tự Hành, chân tay thoải mái giống như có một dòng điện tê tê chạy qua: “Mẹ nó…quá sướng…A!”
Cơ thể Hạ Tập Thanh chấn động. Chu Tự Hành biết rõ mình đã thúc trúng điểm nhạy cảm của anh. Cậu bắt đầu gia tăng tốc độ còn nhanh và mạnh hơn trước. Hạ Tập Thanh kêu lên như thể đã điên rồi, đầu ngón tay sắp bấm sâu vào da thịt Chu Tự Hành: “A a… không được…a a a A không cần! Không cần đâu…A! A…”
Hàm răng cậu buông lỏng, rồi hôn liếm cái cổ đang ngửa ra phía sau của Hạ Tập Thanh: “Thích em “làm” anh không?”
“A a…” Ý chí của Hạ Tập Thanh đã dần mơ hồ. Không khí oi bức đến đỉnh điểm che lấp toàn bộ suy nghĩ của anh. Miệng bắt đầu phát ra những tiếng không rõ: “Hmm, ưm…thích…lắm…”
“Nói rõ ra.” dương vt của Chu Tự Hành chậm rãi ma sát tại một chỗ, cọ cho Hạ Tập Thanh muốn chết luôn.
“Thích…thích em làm anh…” Hạ Tập Thanh đã hoàn toàn lạc lối trong dục vọng, anh dính sát vào Chu Tự Hành, hôn liếm vành tai cậu: “Chịch chết anh đi…mau lên…A!A…”
“Lối sau” ẩm ướt và nóng bỏng đã được “làm” cho mở và mềm hoàn toàn. Cả người Hạ Tập Thanh như hóa thành một vũng nước, đã không còn bắt tinh thẳng ra nữa, mà tinh dịch đang chảy từng đợt từng đợt ra ngoài. Toàn bộ cơ thể vẫn còn run không ngừng thì bị Chu Tự Hành xoay người lại, ấn lên tường. Cậu cắm vào từ phía sau, lại một nữa đưa đẩy mãnh liệt.
Sắp nghẹt thở trong căn phòng tắm chật hẹp và oi nóng này, Hạ Tập Thanh nhắm mắt và kêu to, tiếng sau còn cao hơn tiếng trước, run run khắp người. Động tác của Chu Tự Hành càng lúc càng nhanh, cuối cùng cũng đến cực hạn. Cậu rút ra rồi đẩy bao cao su rơi xuống đất, tuốt lên tuốt xuống vài lần rồi bắn tinh dịch đặc sệt vào giữa háng Hạ Tập Thanh.
Nhìn thấy Hạ Tập Thanh sắp trượt xuống khỏi bức tường, Chu Tự Hành bế anh lên rồi ngồi xuống bồn cầu đã đóng nắp, ôm anh ngồi trên đùi mình, dịu dàng hôn chóp mũi và đôi gò má của anh.
“Được chứ?”
Hạ Tập Thanh uể oải nằm sấp trên vai cậu, mệt mỏi muốn ngủ nhưng miệng vẫn rất ngang ngạnh như cũ.
“Không được…”
Chu Tự Hành cười xấu xa, đẹp trai không tả nổi: “Còn muốn phải không?”
“Cút…Mẹ nó, người ông đang rã rời thành từng mảnh đây này…”
“Ôm ôm nào, ôm một cái…” Chu Tự Hành vỗ lưng anh nhè nhẹ: “Tư thế này cũng được đấy.”
“Cút…”
“Một lần nữa nhé?”
“Cậu dám…”