Khi trời tối hẳn, Chu Tự Hành nắm chặt tay anh đi ra khỏi thủy cung xanh biếc chỉ thuộc về riêng họ.
Bên ngoài đường hầm lúc này khác hẳn ban chiều, người đến người đi rất nhộn nhịp. Hai người đều đeo khẩu trang, kề vai nhau ẩn vào trong đám đông tấp nập.
“Thưa anh, em có câu hỏi.” Chu Tự Hành giơ tay, cười như trẻ con. Hạ Tập Thanh ngoảnh đầu nhìn cậu: “Làm gì thế?”
Ánh đèn vàng ven đường hắt lên đôi mắt Chu Tự Hành, lập lòe như ánh sáng của đom đóm: “Thời gian thử việc em được làm những gì?”
Con đường bắt đầu trở nên rộn ràng, nhốn nháo. Tay Hạ Tập Thanh rút khỏi tay cậu, hơi cúi đầu nhìn đôi giày ướt nhẹp của mình: “Tôi còn chưa nghĩ ra.”
Vừa nói xong đã bị cậu chạm khẽ: “Có thể nắm tay chứ?”
Tay trái Hạ Tập Thanh xoa nắn bàn tay phải bị cậu nắm đến đỏ ửng, giọng điệu chậm chạp như muốn nói lại lại thôi: “…Có thể.”
Lại bị cậu chạm khẽ lần nữa.
Hạ Tập Thanh cay mày, ngầng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu hút của Chu Tự Hành. Đôi mắt mà khi cười sẽ cong cong như vầng trắng khuyết.
“Thế hôn môi thì sao?”
Giọng nói của cậu rất ấm áp, rất nhẹ nhàng như muốn từng bước từng bước xuyên qua lòng anh.
“Được phép hôn.”
Hạ Tập Thanh đứng dịch ra một đoạn, cố ý tỏ vẻ ghét bỏ: “Tôi thấy cậu có vẻ rất muốn lên báo đấy.”
“Đúng vậy đấy.” Chu Tự Hành vượt tới phía trước Hạ Tập Thanh, vừa nhìn anh vừa bước giật lùi. Tầm mắt chỉ đăm đăm nhìn vào đôi mắt đào hoa, xinh đẹp: “Giờ em chỉ hận không thể nói cho toàn thế giới biết em cuối cùng cũng…”
“Cẩn thận.” Hãy đọc của chính chủ!
Đằng sau có chiếc xe đẩy chuẩn bị tới chợ đêm, suýt nữa là đụng phải eo Chu Tự Hành. Hạ Tập Thanh nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cánh tay cậu, kéo về phía mình.
Lồng ngực hai người áp sát vào nhau, Hạ Tập Thanh vừa ngẩng đầu lên, chóp mũi đã cọ trúng cằm Chu Tự Hành. Anh sợ cậu không đứng vững nên còn vươn tay ra ôm eo cậu.
“…Yêu đương rồi.” Chu Tự Hành ngơ ngác nói xong ba chữ cuối cùng.
Những ngọn đèn đường xung quanh dần dần sáng lên. Khoảnh khắc hai người sát lại gần nhau hệt như pha quay chậm, từng chuyển động dần dần phác họa một cái ôm.
“Muốn hôn anh.” Chu Tự Hành thì thào nói với anh. Chị gái xe đẩy suýt đụng vào cậu không có ý định bỏ qua, cứ lải nhải mãi không ngừng.
“Giời ơi, có nhìn đường không thế. Lớn tướng như vậy rồi mà còn đi giật lùi, làm đổ xe tôi ra đấy thì biết làm thế nào.”
Chị gái hùng hùng hổ hổ đẩy xe tránh ra. Hạ Tập Thanh hoàn hồn, buông tay rồi đẩy cậu ra, túm cậu sang bên trái anh: “Nhìn đường.”
“Muốn hôn anh cơ.” Chu Tự Hành lại thò mặt qua, giọng nói đượm ý cười.
Lại nữa.
Cứ nếm được ngon ngọt là bắt đầu khoe khoang, rêu rao hoàn toàn là tác phong của Chu Tự Hành.
Không để cho cậu biết tay thì thật đúng là coi anh như thiên thần nhỏ ngây thơ hả?
Hạ Tập Thanh nhướng mày, sau đó ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào đôi môi dưới lớp khẩu trang đen trong chốc lát, rồi lại ngước mắt lên, im lặng nhìn đôi mắt sâu hút của Chu Tự Hành. Lông mi anh rung động tràn ngập ý tình.
Trêu chọc ai đó xong, Hạ Tập Thanh khẽ cười, đút tay vào túi quần rồi đi thẳng. Chu Tự Hành bị anh tặng cho một ánh mắt vẫn còn đang mất hồn, đừng nguyên tại chỗ.
Đôi mắt ấy quá siêu lòng người mà.
Chu Tự Hành cảm thán cả vạn lần cũng chưa đủ.
Sau khi lấy lại tinh thần, Chu Tự Hành vội vàng đuổi theo: “Này, chờ em với.”
“Không chờ đấy. Chân dài như thế để làm gì hả?”
“Để theo đuổi anh.”
“Thần kinh.” Hãy đọc của chính chủ!
Chu Tự Hành đã nhắn tin cho Tiểu La, bảo hắn xoay xở chỗ đạo diễn Côn và Tưởng Nhân, còn mình thì dứt khoát tắt luôn điện thoại.
Hai người cứ như vậy trốn luôn tiệc đóng máy, thế nhưng cơm thì không thể không ăn. Hạ Tập Thanh dẫn Chu Tự Hành đến đến quán mì bò ở gần đó. Chu Tự Hành lớn lên từ nhỏ ở Bắc Kinh, đến mì gạo còn ít ăn chứ đừng nói là món mì bò chần đặc biệt này.
Mì bò chần
unnamed ()a-iwasyeh
“Ông chủ, cho hai bát mì “rộng”, một bát không cay.” Hạ Tập Thanh quay sang nhìn Chu Tự Hành: “Cậu ăn gì? Thịt bò? Hay hoa bồ dục?”
“Thịt bò.” Chu Tự Hành nhìn miếng thịt được khía hoa trông rất đẹp, khẽ huých vào khuỷu tay Hạ Tập Thanh, hỏi nhỏ: “Hoa bồ dục là cái gì?”
Hạ Tập Thanh cười nham hiểm, nhìn cậu: “Cái này mà cũng không biết à, Chu thiếu gia.” Nói xong anh chọc ngón tay vào hông Chu Tự Hành, ghé vào tai cậu, thầm thì nói: “Là thận đó.”
(Bồ dục = thận.)
(Hoa bồ dục hay thận khía hoa.)
Chu Tự Hành lập tức che eo mình lại.
Hạ Tập Thanh còn cố ý tả sinh động như thật: “Thận tươi mới lấy ra bổ làm đôi, rồi lấy gân trắng ở giữa ra. Sau đó dùng dao khía thành thành những lát mỏng, chần qua nước sôi hai lần, vừa giòn lại vừa mềm, cực kì ngon.”
Chu Tự Hành nghe xong không khỏi run lên: “Tôi muốn ăn thịt bò, thịt bò.”
“Được.” Ông chủ nhanh nhẹn bỏ mì gạo trắng vào bát, rưới nước dùng thịt bò và nước sốt vào, cho hành lá và củ cải sắt hạt lựu, chần những lát bò tươi rồi để lên mì, xong xuôi thì đưa cho Chu Tự Hành. Sau đó lại làm một bát khác tương tự, thêm một thìa nước hầm cay cho Hạ Tập Thanh.
Trong quán mở điều hòa, hai người ngồi đối diện nhau, mỗi người một bát, ăn rất thoải mái.
“Hồi đi học, bữa sáng tôi thích nhất chính là mì thịt bò, bò chần hoặc bò kho.” Hạ Tập Thanh cảm thấy chưa đủ cay nên múc thêm một thìa sa tế vào bát rồi trộn lên. Cả bát mì đỏ rực làm Chu Tự Hành nhìn phát sợ.
“Buổi sáng ăn cay như vậy, dạ dày không khó chịu à?” Chu Tự Hành gắp một đũa mì đưa vào miệng, vừa mềm vừa trơn, cực kì ngon.
“Cũng bình thường.” Hạ Tập Thanh lấy một thìa đậu chua cho vào bát Chu Tự Hành: “Món ăn sáng ở chỗ chúng tôi có rất nhiều. Một tháng ba mươi ngày chẳng trùng ngày nào. Mì khô nóng này, doupi này, mơ chiên, mặt tổ, trứng chưng rượu, nhiều không đếm xuể.”
Mì khô nóng (Mì trộn cay)
wuhan-noodles-sohunhiệt
Doupi
ba đậu que?????????????????????
Mơ chiên
Shao_MeiShao_Mei_inside.jpeg
Mặt tổ (Mienwu)
aapya
Trứng chưng rượu
unnamed ()
“Thế anh dẫn em đi ăn hết nhé?” Chu Tự Hành bê bát lên uống một ngụm canh rồi cười tí tởn với anh hệt như chú cún to lớn hình người, vừa lanh lợi, vừa dính người: “Nếu không em sẽ ăn vạ ở Vũ Hán luôn.”
“Vậy thì đừng đi nữa, cứ ở đây mà ăn vạ.”
Ra khỏi quán mì bò, hai người dạo dọc theo chợ đêm ăn đủ thứ linh tinh. Điện thoại của cả hai đều tắt, chẳng thèm để ý đến ai mà lặng lẽ đi dạo.
Từ xưa tới nay, Hạ Tập Thanh chưa từng thực sự yêu đương với ai. Tuy rằng không nói ra…
Anh liếc mắt sang nhìn Chu Tự Hành đang đi bên cạnh.
Nhưng cậu chính là mối tình đầu của anh.
“Em không muốn về khách sạn.” Chu Tự Hành cầm xiên củ năng trong tay, cắn từng miếng giòn tan.
Hạ Tập Thanh nhớ tới vụ lùm xùm mới đây: “Giờ chắc trước cửa khách sạn đang có một đám phóng viên nằm vùng ý chứ.”
Chu Tự Hành khó hiểu, nghiêng đầu nhìn anh: “Vì sao?”
“Cậu không biết?” Hạ Tập Thanh trừng cậu: “Giờ cậu với Tống Niệm đang ầm ĩ trên mạng đó, thế mà cậu không biết gì à?”
“Cả buổi chiều em đều quay phim, làm gì có điện thoại. Sau đấy nhận được điện thoại rồi thì vẫn luôn gọi điện cho anh.” Chu Tự Hành ăn nốt miếng củ năng cuối cùng, miệng lúng búng nói: “Lúc sau em lại tắt máy, nào có biết lùm xùm gì đâu.”
Hạ Tập Thanh tức giận liếc cậu: “Thế giờ đã biết chưa? Scandal đầu tiên của Chu Tự Hành từ khi ra mắt.”
Chu Tự Hành quăng que xiên vào thùng rác cách đó không xa, rồi không biết xấu hổ dụi mặt vào cánh tay của Hạ Tập Thanh: “Scandal đầu tiên của em không phải là với anh sao?”
“Cút.”Hãy đọc của chính chủ!
“Không cút đâu.” Cánh tay Chu Tự Hành ôm lấy vai Hạ Tập Thanh: “Những cô nàng Tự Học khắp cả nước có thể làm chứng cho em, đối tượng scandal của em chỉ có thể là Hạ Tập Thanh thôi.”
Dính người ghê không. Hạ Tập Thanh lườm cậu, không thèm đáp lại. Tay Chu Tự Hành sờ lên sườn mặt Hạ Tập Thanh, thở dài: “Không muốn về tẹo nào, không muốn dây dưa với mấy người đó.”
Con hẻm nhỏ đã đi gần tới cuối.
Chu Tự Hành lặng lẽ nắm tay anh: “Em ở trong giới này từ nhỏ, đóng phim nhiều năm như vậy, mọi người luôn nói em thành danh từ khi còn trẻ, tiết kiệm thời gian hơn rất nhiều người.”
“Cậu cũng đã mất rất nhiều thời gian.” Giọng nói của Hạ Tập Thanh bất giác dịu dàng hơn. Anh nhớ tới máy chiếu phim ở phòng ngủ nhà cậu, nhớ tới Chu Tự Hành mềm mại, ngoan ngoãn, cực kì đáng yêu. Một đứa trẻ nhỏ như vậy sắm hết vai này đến vai khác trong giới giải trí, may mà cậu không đánh mất bản thân.
Mà còn đơn thuần, tốt đẹp hơn bất cứ ai.
“Thời gian rất quý giá, chỉ có duy nhất một hướng, một chiều, trôi qua rồi sẽ không thể quay trở lại nữa.” Chu Tự Hành lồng ngón tay vào giữa các ngón tay của Hạ Tập Thanh, nắm chặt, khăng khít: “Nhưng nếu có anh ở bên…”
“Thì em muốn lãng phí thời gian cùng anh.”
Trái tim Hạ Tập Thanh đập loạn xạ.
“Không đúng.” Chu Tự Hành bỗng nhiên quay đầu nhìn anh.
“Muốn cùng anh lãng phí hết thảy.”
Đèn đường mờ ảo và cũ kĩ chạm tới mặt đất, rọi chiếu hai bóng người thật dài đang quấn quít và âu yếm. Hạ Tập Thanh cúi đầu nhìn, im lặng thật lâu như đang do dự gì đó.
Chu Tự Hành lên tiếng trước: “Quay về nhé? Mệt rồi đúng không?”
“Tôi đưa cậu tới một nơi.” Hạ Tập Thanh nắm chặt tay cậu, chợt cất lời.
Chu Tự Hành cũng không hỏi nhiều, cứ như vậy đi theo Hạ Tập Thanh về phim trường vắng tanh lấy xe. Không gặp ai trong đoàn phim cả, có vẻ họ vẫn còn đang ăn. Hạ Tập Thanh kéo cửa xe, ngồi vào ghế lái: “Lên xe đi.”
Chiếc xe màu đen như cá luồn vào dòng xe cộ, giấu kín những tâm sự và bí mật của hai người trong đô thị phồn hoa.
Xe này là của Chu Tự Hành,cũng là lần đầu tiên Hạ Tập Thanh lái. Lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, thấy hơi dinh dính nên lúc chờ đèn đỏ, anh thò tay đến hộp đựng đồ xem xem có khăn giấy, hay khăn ướt gì không.
“A! Đừng mở ra.”
Qúa muộn rồi, Hạ Tập Thanh đã mở ra, bên trong có rất nhiều viên kẹo với bao bì dễ thương, nhiều đến độ sắp tràn ra ngoài hệt bắp rang bơ vừa nổ.
Kẹo rơi xuống sàn xe, hai người đều giật mình, rồi nhìn nhau bật cười.
Chiếc hộp đựng đồ này chính là trái tim anh, những mảnh ngọt ngào linh tinh, vụn vặt nhiều đến mức chạm vào là tràn ra, không cách nào giả vờ được.
Phong cảnh ngoài cửa xe cứ dần biến đổi, từ cây cối hẻo lảnh đến nhà cao tầng san sát, rồi lại chuyển sang mặt hồ sâu và tĩnh lặng, ánh sao vỡ vụn được rắc trên mặt hồ, sóng nước lóng lánh, lung linh. Chu Tự Hành mệt mỏi cả ngày, hết khóc lại cười, nên đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Đây là một khu biệt thự được xây ven hồ, vô cùng yên tĩnh. Hạ Tập Thanh lái xe đến cửa khu thì bị bảo vệ ngăn lại, anh tháo khẩu trang xuống. Bảo vệ là một người tầm tuổi, mới đầu ông híp mắt nhìn Hạ Tập Thanh ngồi trên ghế lái thì thấy anh nghiêng người tựa vào cửa sổ xe, cười tủm tỉm gọi “chú Lâm”, lúc này đối phương mới nhận ra.
“Đây không phải là Hạ Tập Thanh sao? Bao nhiêu năm rồi chưa thấy cháu.”
Hạ Tập Thanh mỉm cười, thấy đối phương cho đi, anh cũng chỉ trò chuyện một hai cậu rồi lái xe vào.
Trong cơn mộng mị có cảm giác như ai đó đang vỗ nhẹ mặt mình, Chu Tự Hành bắt được cái tay kia, sờ tới vết chai vì vẽ tranh trên ngón tay anh. Mỗi lần cậu đều dựa vào vết chai này để nhận ra.
Hạ Tập Thanh nhìn cậu nhắm nghiền mắt, tóm được tay mình rồi còn kéo đến miệng hôn vài cái bèn nắm mạnh cằm cậu, lắc qua lắc lại: “Còn ngủ hả? Ngủ nữa là tôi hiếp xong rồi giết đấy.”
“Anh làm đi, đang cầu mà không được đây này.” Hai tay Chu Tự Hành dụi dụi mắt. Đôi mắt vẫn nhắm chặt chưa mở: “Vừa nãy em mơ xe chấn đấy.”
Hạ Tập Thanh trợn mắt xem thường, vừa đẩy mặt Chu Tự Hành vừa cởi dây an toàn: “Tôi vốn tưởng rằng tính mình đã mất hết liêm sỉ, không ngờ cậu đúng là trò giỏi hơn thầy. Xuống xe!”
Chu Tự Hành dụi dụi mắt, xuống xe theo anh, đứng ở cạnh xe vươn vai. Vừa mở mắt ra đã thấy một ngôi biệt thự ba tầng nằm độc lập một chỗ.
“Em còn tưởng anh đưa em đi trốn.” Chu Tự Hành nhìn quanh biệt thự, tường nhà màu vàng nhạt không giống như là mới: “Chẳng lẽ anh mua nhà cho em!? Anh định bao dưỡng em à?”
“Tưởng bở hả?” Hạ Tập Thanh móc chùm chìa khóa trong túi ra, tìm đèn đường rồi “tách”, con đường dẫn tối biệt thự hiện ra. Lúc này Chu Tự Hành mới nghiêm túc nhìn, hóa ra ngôi biệt thự này là của anh: “Chỗ này là đâu vậy?”
Hạ Tập Thanh cúi đầu tra chìa khóa vào ổ, vặn hai cái rồi đẩy cửa chính ra, bên trong tối om như mực, không thể nhìn thấy cái gì. Bước chân anh đình trệ tại chỗ, không hề nhúc nhích.
“Sao thế?” Hãy đọc của chính chủ!
“Đây là nhà cũ của tôi.” Hạ Tập Thanh cúi đầu cười khổ: “Không phải, chỉ là nơi tôi sống khi còn nhỏ.” Anh hít sâu một hơn, không hề phát hiện ngón tay mình đều đang run lên.
Chu Tự Hành sững sờ.
Hóa ra, “một nơi” mà Hạ Tập Thanh nhẹ nhàng, bâng quơ nói ra lại là nhà cũ của anh. Nơi anh đã từng sinh sống.
Cũng là nơi anh đã phải chịu đủ mọi tra tấn.
Cậu không khỏi nhớ lại buổi tối hôm đó, dáng vẻ khi Hạ Tập Thanh uống say, chui vào lòng cậu khóc thút thít không ngừng.
“Cậu nói không muốn về khách sạn. Căn nhà này vẫn ở được, có thể ở tạm một đêm, dù sao cũng chẳng ai ở cả. Mười mấy năm không có người, không biết có điện không nữa.” Hạ Tập Thanh giống như chẳng sao cả, anh bước lên sờ vào cạnh tường, tìm được công tắc đèn. Nháy mắt, đèn chùm pha lê trong phòng khách sáng lên.
“Đèn vẫn sáng, vậy là ổn rồi.” Hạ Tập Thanh đi vào, chợt để ý Chu Tự Hành không đi theo. Anh quay đầu nhìn cậu, nhớ ra chưa kể về gia cảnh của mình cho cậu nghe. Có lẽ đến bây giờ cậu vẫn nghĩ anh chỉ là một họa sĩ nhỏ. Hạ Tập Thanh cười cười, giải thích: “Tôi quên nói với cậu. Nhà tôi làm bất động sản, tập đoàn Hoàn Á ý, chắc là cậu biết. Mới đầu khởi nghiệp ở đây, sau này mở rộng kinh doanh nên mới tới Bắc Kinh…”
Đang nói thì Chu Tự Hành bỗng dưng nắm tay anh. Hạ Tập Thanh ngẩn người, ngước mắt lên nhìn cậu.
“Tay anh lạnh quá.” Chu Tự Hành xoa xoa lòng bàn tay cứng ngắc của anh, khuôn mặt cậu dịu dàng vô hạn. Cậu bước tới gần hơn, ôm Hạ Tập Thanh vào lòng, hôn nhẹ lên vành tai anh.
“Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh vì đã tin tưởng.