“Vòng đầu tiên kết thúc!”, MC vừa dứt lời, nhân viên công tác phía sau hậu trường lại mang một bàn xoay khác lên sân khấu: “Trên đĩa quay này có rất nhiều kiểu trừng phạt kinh điển của chương trình. Bây giờ xin mời đội chiến thắng của chúng ta, cũng chính là đội đỏ tới xoay đĩa để lựa chọn hình phạt cho vòng này!”
Khán đài kêu vang tên Hạ Tập Thanh, Dương Bác cũng hùa theo, cầm micro hô theo: “Tập Thanh, Tập Thanh, Tập Thanh…”
Hạ Tập Thanh liếc nhìn sang đội xanh, thấy Chu Tự Hành đang đứng cạnh đứng cạnh bàn quay hình phạt, gật đầu lịch lãm như hoàng tử nhỏ.
“Không biết vận may của tôi thế nào.”
“Chỉ cần hơn Tự Hành là dùng được rồi.”
“Há há há há há…”
Hạ Tập Thanh mỉm cười, đi tới trước đĩa quay rồi nắm lấy mép, xoay thật mạnh. Đĩa xoay quay nhanh tít. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cái kim chỉ cố định.
Vòng xoay dần dần chậm lại, cái kim chỉ vào giữa phần màu cam và phần màu hồng nhạt, lắc lư lắc lư. Trong phần màu cam viết “Sờ vào hộp kinh dị”, màu hồng nhạt viết “Đứng trên thảm mát xa õng người”. Tiếng hô dưới khán đài càng lúc càng lớn: “Thảm mát xa! Thảm mát xa! Thảm mát xa!”
Tuy nhiên, phần màu cam đang dần nhích đến kim chỉ.
“Cảm giác như sẽ vào hộp kinh dị ý!”
“Tui cũng thấy thế!”
Tống Niệm nhăn mặt: “Cả hai hình phạt này tôi đều không làm được đâu.”
Khi tất cả mọi người cho rằng kim đồng hồ nhất định sẽ chỉ vào phần màu cam thì đĩa quay lại khẽ rung, cuối cùng dừng lại ở phần màu hồng. Ngay lập tức, fan bắt đầu hoan hô ầm lên.
“A!! Thảm mát xa!”
“Óa!! Thảm mát xa kìa, quá tuyệt vời!”
Nhân viên công tác mang bàn xoay đi, MC trêu chọc: “Tôi cảm thấy phần hay nhất của tập này là xoay bàn xoay.”
Dưới khán đài lại là một tràng cười vang. Nhân viên công tác lại lên sân khấu lần nữa, làn này mang theo thảm mát xa rộng m, dài m.
“Hình phạt đứng trên thảm mát xa cõng người rất đơn giản. Trong thời gian giới hạn là phút, đội thua phải cõng đội thắng đi qua đi lại trên thảm mát xa. Hơn nữa, toàn bộ quá trình đều phải nghe theo mệnh lệnh của người thắng cuộc, cho tới khi thời gian kết thúc.”
Một MC khác cười nói: “Nói đơn giản hơn thì là trong thời gian phút, người thắng có thể yêu cầu người thua làm bất cứ chuyện gì, ví dụ như xoay vòng tròn, đứng tấn, vân vân và vân vân.”
Fan dưới khán đài nghe giải thích luật xong đều nhỏm ngay đầu dậy, trong đầu toàn là hình ảnh Chu Tự Hành cõng Hạ Tập Thanh. Tiếng hét vang trời lại dấy lên. Chu Tự Hành giơ tay: “Tôi có câu hỏi.”
MC đáp liền: “Tự Hành hỏi đi.”
“Nếu đã quyết định hình phạt, vậy tôi có thể thay đồng đội của tôi hoàn thành không?”, trên mặt Chu Tự Hành không có nhiều biểu cảm, chỉ nghiêm túc nói: “Hai thành viên của đội đỏ đều là nam. Tống Niệm không cõng nổi, nên để tôi cõng thay đi.”
Vừa dứt lời, fan của Chu Tự Hành dưới khán đài càng thêm kích động. Hạ Tập Thanh đã đoán trước được cậu sẽ nói vậy, vì Chu Tự Hành vốn là người tốt bụng. Cả người tỏa ra ánh sáng thánh thiện của thiên sứ.
“Hay là thế này đi.”, Hạ Tập Thanh cũng giơ tay lên, Dương Bác đưa micro đến bên miệng anh: “Đội bên đó chỉ cần nhận trừng phạt một lần thôi.”, đôi mắt Hạ Tập Thanh nhìn về phía Chu Tự Hành: “Coi như Tống Niệm đã cõng tôi rồi. Không cần cõng tôi nữa.”
Fan CP Tự Học ở dưới khán đài nghe xong lập tức có ý kiến.
“Không được!”
“Không thể được, không thể được!”
“Chu Tự Hành cõng Hạ Tập Thanh cơ!”
Dân ý thật đáng sợ, cứ như thủy triều cuốn qua những khách mời trên sân khấu. MC bắt đầu dẹp loạn: “OK, ok, okela. Tập Thanh cũng chỉ đưa ra một kiến nghị thôi. Người ta sợ Tự Hành vất vả mà.”
Dương Bác là người nhanh nhạy. Thấy khán giả hô mạnh mẽ như thế bèn thuận nước đẩy thuyền, hùa theo: “Hay là cõng Tập Thanh đi. Tập Thanh nhẹ hơn, với cả dạo này tôi đang bị trẹo cổ.”, Dương Bác đỡ lấy cổ mình: “Tôi sợ lát nữa trừng phạt cổ lại tái phát.”
Vừa dứt lời, fan còn chưa kịp hét, Chu Tự Hành đã cầm micro nói ngay: “Vậy được rồi.”
MC cười cười, nói: “Tự Hành đồng ý cũng nhanh quá nhé.”
MC khác cũng trêu chọc theo: “Có khi Tự Hành chỉ chờ câu nói này từ nãy.”
Chu Tự Hành cởi áo khoác gió và giày da, chỉ mặc áo phông trắng cộc tay, ngồi xổm trên thảm mát xa. Cậu ngẩng đầu, hất cằm với Hạ Tập Thanh. Hạ Tập Thanh mỉm cười, đi ra sau lưng cậu: “Nếu biết trước thì trước khi lên chương trình anh đã ăn thêm hai bát cơm.”
“Giờ tăng cân còn kịp sao?”
Khi Hạ Tập Thanh ghé lên lưng Chu Tự Hành, dưới khán đài vang lên tiếng hét điên cuồng của khán giả. Sau khi đóng máy, thể lực của Chu Tự Hành đã khôi phục về trạng thái cũ. Không cần tốn sức cũng có thể nhấc bổng anh lên, còn cố ý xốc Hạ Tập Thanh lên vài lần.
“A a a a a a cõng rùi kìa!”
“Tự Học xông lên!!!”
“Má ưi, hôm nay là ngày những cô nàng Tự Học ăn tết mà! Đường cứ để đó, tui sẽ đớp hết!!”
MC đưa micro tới cho Hạ Tập Thanh, còn cố tình dặn dò: “Trên tay Hạ Tập Thanh bây giờ chính là quyền chỉ huy. Tập Thanh nói gì thì Tự Hành đều phải làm đấy nhé!”
Chu Tự Hành gật đầu. Hạ Tập Thanh từ phía sau, đưa micro tới bên miệng cậu: “Em còn điều gì muốn nói không?”
Chu Tự Hành lắc đầu. Hạ Tập Thanh thu micro về, vừa định nói chuyện thì nghe thấy Chu Tự Hành thì thào một câu: “Ôm chặt em.”
Tim đập lỡ một nhịp.
Không chờ anh kịp hoàn hồn, Chu Tự Hành đã cõng anh bước vào thảm mát xa. MC và các khách mời đều bắt đầu xem trò vui.
“Cô xem kìa, mặt của Tự Hành nhăn nhó rồi.”
“Tự Hành thảm quá ha ha ha ha.”
Vốn dĩ chỉ giẫm lên thảm mát xa thôi cũng đã đau, huống hồ Chu Tự Hành còn đang phải cõng thêm một người. Lòng bàn chân vừa tê rần, vừa đau đớn. Mới đi được vài bước đã liên tục kêu ca. Hạ Tập Thanh vừa đau lòng vừa buồn cười, anh cầm micro: “Nhất định phải đi trong một phút sao?”
“Đúng!”
“Tập Thanh, anh bảo Tự Hành vừa cõng anh vừa ngồi xổm đi.”, Dương Bác đứng bên cạnh xui.
“Hoặc xoay vòng tròn cũng được đó!”
“Được đó! Xoay vòng tròn đi!”
Chẳng biết tại sao, các fan đều rất hứng thú với đề nghị vừa cõng vừa xoay này.
“Thế vừa cõng vừa xoay vậy.”, Hạ Tập Thanh có cảm giác mình lên chương trình giải trí hoàn toàn là vì thỏa mãn những cô nàng Tự Học. Anh cười, nói với Chu Tự Hành: “Em xoay mười vòng, sau đó đi qua đi lại trên thảm mát xa đi.”
Tuy nhiên, vóc dáng của Chu Tự Hành rất cao, cảm giác thăng bằng từ nhỏ đã không tốt lắm.
Mới cõng Hạ Tập Thanh xoay ba vòng mà đã bắt đầu chóng mặt. Hạ Tập Thanh sợ tới mức ôm chặt cổ cậu, la lên: “Sao thế Chu Tự Hành, sao mới xoay ba vòng mà em đã bắt đầu ngất xỉu thế?”
Khán giả bật cười. MC nói đùa: “Sau này Tự Hành phải tham gia nhiều chương trình giải trí vào nhé. Nếu không mọi người sẽ không biết nhược điểm của Tự Hành là xoay vòng trong đâu ha ha ha.”
“Năm vòng…”
Chu Tự Hành cảm thấy trời đất đang quay cuồng. Cậu theo bản năng ôm chặt bắp đùi Hạ Tập Thanh, sợ lúc mình mất cảm giác phương hướng sẽ vô thức buông tay, làm anh ngã xuống thảm mát xa.
“Sáu vòng…”
“Bảy vòng…”
Cơ thể Chu Tự Hành càng lúc càng chao đảo mạnh. Hạ Tập Thanh khá sốt ruột, cầm micro nói: “Hay là tám vòng thôi. Thế là được rồi.”
Nhưng Chu Tự Hành lại rất cứng đầu, vẫn không chịu dừng lại.
“Tám…”
“Chín…”
“Mười!”, MC lớn tiếng nói: “Xong rồi, xong rồi, Tự Hành qua!”
Ngay khi vừa dừng lại, hai chân Chu Tự Hành bắt đầu nhũn ra. Trong mắt toàn là sao vàng năm cánh không phân biệt được đâu là đông, tây, nam, bắc. Đầu thì nghĩ bước về phía thảm mát xa, nhưng hai chân lại không nghe lời, nghiêng người lao về phía MC và khách mời đang đứng.
“Ôi, ôi, Tự Hành!”
“Mau đỡ lấy cậu ấy! Mau!”
Hạ Tập Thanh nhảy từ trên người cậu xuống. Tuy anh cũng xoay tròn theo, nhưng cảm giác choáng váng không nặng lắm.
Việc đầu tiên anh làm là đỡ Chu Tự Hành. Vừa mới đỡ, cả người Chu Tự Hành ngả vào vòng tay anh, đầu dựa lên ngực Hạ Tập Thanh. Thế nhưng anh làm sao chịu nổi sức nặng của cậu. Ngay lập tức bị đẩy ngã xuống đất, bị cậu đè trên người.
Mới đầu còn tưởng chỉ là màn trừng phạt bằng thảm mát xa bình thường, ai ngờ kết cục lại đi theo hướng kích thích như vậy. Fan CP hò hét như thể đang được xem cảnh giường chiếu diễn tại hiện trường vậy.
“Má ơi! Hành Hành đỉnh quá! Ngã đè luôn!”
“Kích thích quá!”
Hạ Tập Thanh bị cậu đè nặng trên người. Mãi đến khi mấy MC sau khi cười gập cả bụng, nhớ ra phải tới kéo Chu Tự Hành dậy, Hạ Tập Thanh mới được giải thoát.
MC cố nín cười, đưa micro tới trước mặt Hạ Tập Thanh vừa được mình đỡ dậy: “Đối với trừng phạt này, Tập Thanh có cảm nghĩ gì không?”
Hạ Tập Thanh cười khổ: “Tôi đúng là tự làm tự chịu.”
Vốn tưởng những lời này cũng chẳng có gì, ai mà ngờ fan lại bắt đầu hét ầm lên. Lúc này Hạ Tập Thanh mới ngộ ra. Nói cái gì không nói, lại cố tình nói ra cái chữ “thụ” này! Thế chẳng phải càng làm fan CP vui tới tận trời sao.
(Tự làm tự chịu = tự tác tự thụ.)
Chu Tự Hành ngồi trên sàn một lúc lâu mới bình thường trở lại. Vừa đứng dậy liền lặng lẽ đứng ở phía sau mọi người, lặng lẽ đi qua bốn vị MC và hai khách mời rồi lại lặng lẽ tới bên cạnh Hạ Tập Thanh. Hạ Tập Thanh vừa nghiêng đầu sang thì thấy cậu. Anh nén cười, nói: “Đỡ rồi?”
“Ừm.”, Chu Tự Hành thấy hơi mất mặt, cũng cố nín cười.
Trên tay hai người đều không có micro, Hạ Tập Thanh nhỏ giọng nói: “Vừa nãy em cố ý chứ gì.”
Khóe miệng Chu Tự Hành nhoẻn lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, im lặng không nói.
Trò chơi mới bắt đầu. Bốn MC cùng gia nhập vào trò chơi nên phải chia lại đội.
Chương trình quay hình hơn bốn giờ mới xong, trong lúc đó nhiệt tình của fan không hề giảm chút nào.
Vào cuối buổi ghi hình, màn hình lớn chiếu đoạn phim tuyên truyền của “Theo dõi”. Không có nhiều cảnh trong phim lắm, chủ yếu về quá trình sản xuất và hậu trường quay phim.
Đoạn phim chiếu đến cảnh Giang Đồng bị Cao Khôn áp lên tường, mặt đối mặt, lưỡi dao kề cổ khiến toàn trường quay đều sôi trào.
“A a a a a a áp tường kìa!”
“Má ơi, “phản ứng hóa học” này!” w๖ebtruy๖enonlin๖e
MC nhân sức nóng mà PR liền tay: “Mọi người hãy quan tâm bộ phim “Theo dõi” thật nhiều nhé. Ngày tháng , nhất định phải đến rạp nha!”
Các diễn viên cũng cùng nhau tuyên truyền, quảng bá. Độ hot của CP Tự Học quá cao, fan CP bao trọn trường quay, nên diễn viên thật sự có cảnh tình cảm với Chu Tự Hành là Tống Niệm, trái lại bị lạnh nhạt. Trừ khi được MC nhắc đến, không thì khán giả cũng không nói gì nhiều.
Khi buổi ghi hình sắp kết thúc, fan dưới sân khấu giơ cao biểu ngữ: “Chúc Tự Hành sinh nhật tuổi vui vẻ”. MC đã lăn lộn nhiều năm trong cái ngành này, luôn rất tinh tường. Thất các fan nhiệt tình như vậy, MC lập tức hùa theo: “Đúng nhỉ? Cuối tháng chính là sinh nhật của Tự Hành. Mọi người cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật nhé.”
Sau khi người hâm mộ vui sướng hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật, chương trình cuối cùng cũng kết thúc mĩ mãn.
Vừa xuống sân khấu thì Hạ Tập Thanh nhận được cuộc gọi của Tập Huy, chắc là chuyện khai trương của phòng triển lãm. Anh ra hiệu với Chu Tự Hành rồi tìm một nơi yên tĩnh tại chỗ ngoặt cầu thang, nghe điện thoại.
Còn những khách mời khác đều quay về phòng nghỉ, chuẩn bị tan làm.
Chu Tự Hành vừa vào phòng nghỉ liền bào Tiểu La lấy bánh kem và trà sữa đã chuẩn bị trước đó ra.
“Ghi hình lâu như vậy, chắc chắn anh ấy đói bụng rồi.”, Chu Tự Hành ngồi trên ghế sofa, đang định lấy ống hút chọc vỏ thì có tiếng gõ cửa. Tiểu La bước tới mở cửa, vừa thấy người bên ngoài thì không khỏi sững sờ: “Tự Hành…”
“Xin lỗi, làm phiền rồi.”, Tống Niệm tới một mình. Chu Tự Hành nghe thấy tiếng nên đứng dậy khỏi ghế sofa.
Vụ lần trước quả thật quá ầm ĩ. Nhưng dù sao Tống Niệm cũng là con gái, Chu Tự Hành vẫn nên giữ lại ít phong độ: “Có việc gì sao?”
“Ừm.”, Tống Niệm không mời mà đến, cũng không cố kị gì mà ngồi luôn xuống ghế sofa đối diện. Cô nhìn Tiểu La đang đứng cạnh cửa, rồi lại quay mặt nhìn Chu Tự Hành nói: “Mình có vài việc muốn nói riêng với cậu.”
“Tiểu La không phải người ngoài. Cậu có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”, Chu Tự Hành không ngồi xuống, cũng không định nói chuyện với cô nàng.
Tống niệm cúi đầu nhìn đồ ăn đặt trên bàn, cười nói: “Chắc đây đều là chuẩn bị cho anh ta nhỉ? Cậu thật chu đáo.”, Tống Niệm ngước mắt nhìn Chu Tự Hành, mỉm cười: “Xem ra cậu thật sự rất thích anh ta.”
Sắc mặt Tiểu La thay đổi, lên tiếng: “Tự Hành, tôi đi ra xem bên ngoài một lát.”
Chu Tự Hành “ừ” một tiếng. Cậu thấy Tiểu La đi rồi thì ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu muốn làm gì?”
Nụ cười trên mặt Tống Niệm có nét khổ sở, khe khẽ thở dài: “Sớm hay muốn thì chuyện của hai người cũng sẽ bị lộ thôi. Có người ở phía sau đang nhìn chằm chằm hai người.”
Chu Tự Hành cau mày: “Cậu nghĩ tôi sợ sao?”
“Mình biết cậu không sợ.”, Tống Niệm cười khẽ: “Cậu là nhị công tử của nhà họ Chu, ai dám động vào cậu chứ. Nhưng cậu có nghĩ tới Hạ Tập Thanh không? Trong giới giải trí, có tiền cũng chẳng hề gì. Quyền thế có thể đè bẹp tiền tài.”
Những lời này quả thật đã uy hiếp được th, nhưng cậu vẫn rất bình tĩnh: “Cậu tới đây để nói những lời này?”
Tống Niệm hít sâu một hơi: “Mình thật sự rất thích cậu. Tuy cậu sẽ không tin, nhưng mình biết người như mình không có khả năng ở bên cậu. Hôm nay mình tới là muốn đưa cho cậu lựa chọn.”, cô lấy một bản hợp đồng trong túi ra, đẩy tới trước mặt Chu Tự Hành.
“Chúng ta có thể kí hợp đồng làm người yêu. Chuyện này cũng rất phổ biến trong giới.”, biểu cảm của Tống Niệm rất chân thành, tha thiết: “Mình có thể giúp hai người che giấu. Có mình làm bình phong thì sẽ không ai tin chuyện tình cảm giữa cậu và Hạ Tập Thanh.”, tốc độ nói của cô nàng bỗng nhanh hơn: “Con đường này là sự lựa chọn tốt nhất với cậu hiện tại. Chúng ta chỉ cần diễn trò thôi. Khi truyền thông nhận được tin tức thì sẽ ồ ạt kéo tới ngay.”
Biểu cảm của Tống Niệm không giống như đang diễn. Đã từng hợp tác không dưới một lần với cô nàng, Chu Tự Hành biết rõ khi nào thì Tống Niệm đang diễn. Nếu lời của Tống Niệm là thật, vậy thì chắc chắn có người đang giở trò sau lưng.
Chu Tự Hành cau mày. Thật ra, cậu chẳng hề sợ chuyện của hai người bị lộ. Thậm chí cậu còn mong bị lộ ý. Nhưng cậu không thể để Hạ Tập Thanh dưới tình huống chưa được chuẩn bị gì đã phải rơi vào vũng bùn. Anh không giống với cậu.
“Mình biết chắc chắn cậu sẽ không tin mình. Mình sẵn sàng che giấu giúp các cậu, cũng không hẳn chỉ vì mình thích cậu.”, Tống Niệm lại hít sâu, mỉm cười: “Dạo này mình đang gặp rắc rối. Mình muốn thoát khỏi một người cứ luôn dây dưa, quấy rầy mình. À, không…”
Tống Niệm dừng lại một lát, ánh mắt tối lại: “Phải là muốn bao dưỡng mình. Chính là công ty quản lí hiện tại của mình ép buộc, mình không còn cách nào khác. Cách này có thể giúp hai bên vẹn cả đôi đường. Chúng ta cũng không cần phải diễn kịch nhiều. Trước tiên thả ra tin tức hẹn hò, lên hot search rồi tìm một dịp nào đấy cũng đi nước ngoài, giả vờ là đi du lịch để phóng viên chụp được thì mọi người sẽ tin ngay. Đến lúc đó các cậu vẫn có thể ở bên nhau, mình tuyệt đối sẽ không chen vào.”
Tống Niệm nói rất nhiều, mỗi câu đều cực kì chân thành như phát ra từ tận đáy lòng. Chu Tự Hành lẳng lặng nghe, không nói lời nào.
Hai người lặng thinh một lúc lâu. Tống Niệm chờ không nổi nữa, đành phá vỡ sự im lặng xấu hổ này: “…Cậu nói gì đi?”
Chu Tự Hành ngẩng đầu, đẩy bản hợp đồng trước mặt trở về.
“Cô Tống, cảm ơn lòng tốt của cô.”, cậu hờ hững cười nhạt: “Nhưng thật xin lỗi. Tôi không có cách nào diễn trò với cô.”
“Cậu…Mình thật sự muốn tốt cho cậu.”
“Tôi biết.”, Chu Tự Hành nhìn Tống Niệm: “Tôi tin cô không lừa tôi. Nếu ngày mai truyền thông thật sự tung tin thì tôi cũng sẽ không hối hận về quyết định của ngày hôm nay.”, cậu ngừng lại giây lát: “Sở dĩ tôi không đồng ý, thứ nhất, tôi không muốn che giấu quan hệ giữa tôi và Tập Thanh. Không phải tôi bốc đồng. Những chuyện này tôi cũng đang lo lắng mỗi ngày. Mặc dù hiện giờ đang có người muốn quấy rầy kế hoạch của tôi. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, thì tôi hi vọng chính mình có năng lực bảo vệ anh ấy.”
Đang nói thì cậu bỗng bật cười: “Hơn nữa, tôi rất hiểu anh ấy. Nếu tôi dùng cách của cô để bảo vệ quan hệ giữa chúng tôi, thì nhất định anh ấy sẽ chia tay ngay lập tức. Bất cứ chuyện gì, chỉ cần có một xíu khả năng sẽ mất đi anh ấy thôi, tôi cũng không dám mạo hiểm.”
Tống Niệm nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, nhất thời không biết nói gì.
“Với cả, sau khi kí hợp đồng người yêu này thì quan hệ giữa tôi và cô sẽ rất phức tạp. Để một cô gái giúp tôi che che đậy đậy, chuyện thế này tôi thật sự không làm nổi.”, cậu mỉm cười, nói: “Nếu cô thật sự gặp phiền phức, tôi có thể giúp cô. Coi như xin lỗi chuyện lần trước tôi bôi đen cô.”
Tống Niệm nhíu mày, sợ cậu hiểu lầm nên giải thích: “Mình không có ý khiến cậu thương hại mình. Mình thật sự…”
“Tôi biết.”, Chu Tự Hành cụp mắt: “Từ ngày đầu tiên bắt đầu ở bên anh ấy, tôi đã biết con đường sau này của bọn tôi có bao nhiêu khó khăn. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không định trốn tránh. Nhưng tôi muốn, khi gặp khó khăn, hai người bọn tôi có thể cùng nhau vượt qua. Dù có vượt mọi chông gai, thì tôi cũng chỉ muốn kề vai chiến đấu bên anh ấy.”
Tiếng cười của Chu Tự Hành rất vô tư, rạng rỡ. Có lẽ cả đời này, Tống Niệm cũng không thể quên được nụ cười ấy. Bởi vì cô biết, dù mình có cố gắng cỡ nào, cũng sẽ không thể đạt được.
“Nếu một ngày nào đó tôi công khai tình cảm, thì đối phương chỉ có thể là Hạ Tập Thanh.”