Chưa kịp ăn mừng đóng máy bộ phim, Như Ngọc đã chết lặng khi nhìn thấy hai vạch đỏ trên que thử; linh tính bất an, Ngọc bỏ bữa, cô nhanh chóng đến bệnh viện gần đó, kết quả chẳng như cô mong đợi, em bé được ba tháng hai tuần tuổi. Ngọc khóc ròng, lo lắng đến toát cả mồ hôi, cô rút điện thoại ra nhắn tin cho cha của đứa trẻ trong bụng mình, đợi chờ…
Chẳng còn tâm trí mà liên hoan, cô lái thẳng xe về, trong lòng rối bời. Một ngày đầy bất ngờ, cô cũng không thể ngờ rằng, cô được chứng kiến toàn bộ cảnh ôm ấp nồng thắm của người yêu, nhưng lại không phải với cô – mà với cái đứa cô thuê làm giúp việc nấu ăn kia? Mặt nóng bừng, giận dữ, không kìm nổi bình tĩnh; toan xuống đánh nhau một trận thì chuông điện thoại kêu; nhận được hai tin nhắn, một tin: “Mình chia tay đi” và tin kia chỉ một từ, ba chữ:”Phá”. Tổng cộng, chỉ vỏn vẹn chữ, chỉ chữ thôi mà làm cô cảm giác như mình đang xuống địa ngục. Không phải là cô chưa từng nghĩ việc đổ thừa cho Minh, nhưng cô lo sợ, nếu đẻ con ra mà không giống anh, rồi ngày nay khoa học phát triển, chỉ cần sợi tóc thôi cũng đủ tố cáo cô. Đang lúc mọi thứ quay cuồng thì Uyên gọi điện tới:
-”Ngọc à, hết tháng này mình xin nghỉ làm nhé, lịch học của mình bận quá…!”
Ngọc không buồn nghe hết. “Lẽ nào nó đã lên kế hoạch dụ dỗ anh những lúc mình không có nhà? Nó đã nói những gì với anh? Con yêu tinh đó đã cho anh ăn gì?” Ngọc dường như phát điên, cô kêu gào, cô chửi rủa:”Ba năm cấp là chưa đủ hay sao? Tại sao vẫn tiếp diễn, tại sao, tại sao? Không, mày không thể làm thế Uyên ạ, tao không cho phép, con chó chết, tao sẽ chiến đấu tới cùng, mày không thể cướp đi anh Minh.” Thao thức không thể ngủ, suy đi tính lại, cuối cùng Ngọc cũng đợi được tới h chiều, cô nhắn tin cho Uyên:”Bạn tới đi, ăn liên hoan buổi cuối, dạo này mình cũng bận quá, hôm nay chúng mình hàn huyên tâm sự” rồi dùng sim khác nhắn cho Minh:” Em đây, hôm qua em để quên máy ở trường quay, nhớ anh quá, chiều nay qua sớm nhé, em chiều… xxx”.
- “Anh cũng có chuyện muốn nói với em, xong việc anh qua”. Minh trả lời.
“Em mong là chúng ta không bao giờ nhắc tới chuyện đó, anh là của em, chỉ của em thôi”. Nghĩ vậy, Ngọc cười phá lên, đoạn cô dậy trang điểm, nhìn thẳng vào gương, thù hằn, đừng hòng ai lấy đi cái gì của cô cả.
-”Tới sớm hơn tớ tưởng?”
-”Ừ, tớ hết tiết học nên qua đây luôn, sao bạn không đóng cửa?”
-”À, anh Minh tới đây bây giờ” Nhìn sắc mặt Uyên thay đổi khi nhắc tới Minh mà Ngọc chỉ muốn tát cho vài phát, nhưng cô cố nhịn, tươi cười:” Mình tranh thủ vừa nấu ăn vừa trò chuyện nhé, bạn dạy mình vài tuyệt chiêu đi.”
Đôi bạn rất vui vẻ, Ngọc đòi Uyên dạy cho cách tỉa rau quả, cho tới khi nghe thấy tiếng cạch cửa, biết là Minh về, cơ hội đã tới, cô liền cảnh cáo nhẹ:
- “Mày đừng mong cướp bất cứ thứ gì khỏi tay tao, con chó.”
Uyên chưa kịp nói gì thì Ngọc đã dùng tay xô đổ hết bát đũa trên bàn, nắm lấy đầu dao mà Uyên đang cầm, gào thét nức nở:
-”Mình xin bạn, đưng làm thế, mình biết bạn thích anh Minh, bạn hận mình, nhưng đứa trẻ không có tội”.
-”Bạn làm sao vậy?”
Uyên cố rút dao ra khỏi tay bạn, Ngọc xô đổ chiếc bàn, tự để người trượt ngã ra đằng sau. Lúc Minh vào thì mọi chuyện đã quá muộn. Uyên đứng như trời chồng với con dao nhỏ giọt, Ngọc nằm dưới đất, máu lênh láng khắp sàn nhà, anh vội bế Ngọc lên, cô thở gấp, rất yếu, giọng thì thào:”Anh ơi, cứu lấy con của hai đứa mình…” rồi ngất lịm. Minh nhìn Uyên, cái nhìn làm nàng lạnh cả sống lưng, ánh mắt trừng tức giận, đoạn, anh vội bấm số gọi xe cấp cứu.