Uyên ngơ ngác nhìn Minh, mặt nàng tái mét. Chưa kịp mở mồm nói điều gì thì Minh đã quát:
-”Con ranh, tao biết một vài chuyện bẩn thỉu mày làm nhưng vì mày là bạn của Ngọc nên tao coi như không biết, nhưng nếu mày có ý định đùa giỡn, lợi dụng ai thì đừng trách tao ác!”
Uyên nhìn Minh, cái nhìn đầy kinh sợ. Uyên là người can đảm lắm cơ, nàng tính nói gì đó, nhưng nàng chẳng biết nói gì cả, nước mắt cứ thế tuôn trào, đôi môi đỏ mím chặt. Nhìn khuôn mặt ấy, cả mùi hương nhẹ nhàng phảng phất từ người Uyên do cự ly quá gần, đã có một phút, tim Minh loạn nhịp, cảm giác có khi mình đã hiểu lầm, tự thắc mắc sao mình lại muốn kéo dài khoảnh khắc này, muốn đứng đây…Phải cho tới khi Uyên cố vùng khỏi tay, anh mới bừng tỉnh, trấn tĩnh rằng mình đã có người yêu, và rằng Uyên là con rắn độc, chỉ là loại giả tạo muốn dụ trai giàu.
-”Cô đi đâu?”
-”Đi mua nước? Chẳng phải anh bảo đi mua nước sao?”
Uyên mạnh mẽ bước đi, quả thật muốn hỏi Minh vì sao lại như thế, nhưng cái suy nghĩ của bọn nhà giàu, nàng cũng chả thể hiểu nổi, tự nhiên nàng thấy lo cho Ngọc, sống với cái con người thất thường, bạo lực như này, liệu Ngọc có hạnh phúc? Nhưng có lẽ Ngọc biết cách trị anh ta, Uyên tự trấn an mình.
———————————-
Buổi cắm trại diễn ra rất vui vẻ…vì ai cũng cố nghĩ cho đại cuộc, tỏ ra vui vẻ, Hùng khá buồn vì xin số nhưng Uyên từ chối khéo, phần nào cũng vì Uyên linh tính lời Minh nói ban nãy là ám chỉ cô muốn lợi dụng Hùng. Chiều về, để tránh khó xử, Uyên lấy lí do về thăm nhà, sáng hôm sau sẽ lên Hà Nội sớm. Lúc đầu, cả ba định về nhà Ngọc ăn tối nhưng Ngọc lại có lịch gặp đạo diễn gấp nên Minh và Hùng quyết định đi bar.
-”Mày thích con Uyên?”
-”Không chuyện gì qua được mày, thằng khỉ.” Hùng nhấp ngụm rượu.
-”Gái đầy ra đấy, con ấy quê bỏ mẹ.”
-”Em ấy rất khác…, chả nhẽ mày không nhận thấy?” Hùng nhìn Minh, tò mò, sau rồi gà gật đắc chí:”À, à, mày giờ có người yêu rồi, làm sao mà thấy gì được nữa, mà mày tính nghiêm túc với con Ngọc đó à?”
-”Mịa, ăn nói cho cẩn thận, khi nào tao cầu hôn thành công là phải gọi chị Ngọc, nghe chưa? “. Minh khà khà, kể lể tự hào:”Ngọc không giả tạo như Uyên, cô ấy có tất cả nhưng có thể bỏ tất cả vì tình yêu…nói chung là tuyệt vời”
-”Mày quen lâu chưa mà nói như đúng rồi thế?” Hùng cười nhếch mép.
-”Chuyện tình của bọn tao tràn lan báo mạng, chả nhẽ mày không đọc mà hỏi?”
-”Không tao hỏi em Uyên?”
-”Gặp thì cũng cùng ngày gặp em Ngọc đó, ấn tượng khó phai, nhưng mới nói chuyện gần đây thôi, vì là bạn cấp của Ngọc, mày nên tránh xa thì tốt hơn.”
-”Mày tránh xa con Ngọc thì có, tao có cảm nhận của riêng tao.”
-”Vãi thằng này, Ngọc nó làm gì mày mà mày ác cảm thế?”
-”À, thì nó chả làm gì tao cả, nhưng tao biết rõ về con người nó, chả nhẽ mày cũng không thèm đọc báo về người yêu mày? Mày không biết nó qua tay bao đại gia trước khi gặp mày?”
-”Báo mạng vớ vẩn, mấy thằng già thích Ngọc nhưng bị từ chối nên vứt tiền để bọn nhà báo dựng chuyện, tao còn lạ gì.” Minh giải thích.
-”Nó bảo mày thế à, mẹ con điếm vãi cả đ…”