Một người đàn ông bước ra từ chiếc ô tô màu đen sang trọng, ngày nóng thế này nhưng vẫn là bộ tây phục cắt may phù hợp với dáng người cao, thẳng, nụ cười dịu dàng, đặc biệt là đôi môi quyến rũ có thể khiến bao phụ nữ thần hồn điên đảo.
Trình Gia Gia quên trong tay cầm bình nước, ánh mặt trời chói mắt, thời tiết cực nóng, cô nghĩ có thể mình hoa mắt, theo trí nhớ của cô, hẳn bây giờ anh ta đang ở nước Mỹ hoặc Canada, thậm chí có thể Pháp, dù sao anh ta có thể đi khắp các nơi trên thế giới, nhưng không nên xuất hiện trước mặt cô.
Tay cô giơ lên cao, đổ nước lên cơ thể Trần Phong Vũ đang lại gần, Trần Phong Vũ hành động không đủ nhanh nhẹn, quần áo liền bị dính đầy nước.
“A…” cô kinh hô, vội vàng muốn chạy lên xem.
“Tôi xin lỗi, xin lỗi”.
“Đáng chết, tắt vòi nước đã”.
Trần Phong Vũ thét, chân di chuyển nhanh.
Cô phục hồi tinh thần hết sức, tay cầm bình nước bỏ xuống sàn, vội vàng tắt nước.
Trần Phong Vũ bị nước hắt hết người, hai tay lau mặt, nhìn người mình toàn thương hiệu Armani dường như bị hủy, anh nhăn mày rậm, ánh mắt lại lộ ra vẻ hứng thú.
“Xin lỗi, tôi cũng không phải cố ý”.
Đối với anh tàn khốc, cô có chút kích động, thậm chí tay chân cũng cảm thấy thừa thãi.
“Giai Giai”.
Lúc này trong cửa hàng một người chàng trai chạy ra: “Tôi nghe thấy tiếng kêu của cậu …”
Chàng trai cao lớn này là Nghiêm Phẩm Hạo, là đồng nghiệp với Trình Gia Gia.
“Tôi không sao, tôi không cẩn thận làm quần áo của người khách này bị ướt”.
Cô thật sự hoảng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
“Cậu sao lại không cẩn thận như vậy?”.
Nghiêm Phẩm Hạo bật cười, anh thường xuyên thấy cô không cẩn thận.
Trần Phong Vũ nghe cô nói như vậy, một nỗi tức phút chốc dâng lên, nhịn không được hừ lạnh.
“Tôi là khách?”.
Cô có vẻ cực xấu hổ, chun mũi, hai người hiểu rõ, ngoài những người trong nhà, người ở bên ngoài không đề cập đến chuyện hai người có quan hệ vợ chồng.
“Anh có muốn về trước thay quần áo không?”.
Anh vốn ấn tượng thấy người phụ nữ kia bình tĩnh đến giỏi giang, bây giờ sao lại biến thành cô bé nhát gan? Chẳng lẽ anh không biết bà xã anh có chị em sinh đôi?
“Tôi làm sao mà về thế này được? Cửa hàng em không có cất giữ quần áo cho tôi thay sao?”.
Trần Phong Vũ khẩu khí như nóng trên băng.
Cô do dự một chút mới nói: “Vậy mời anh đi theo tôi”.
Sau đó cô xoay người đẩy cửa kính, trên cửa phát ra tiếng chuông gió nhẹ, Trần Phong Vũ theo cô đi vào trong, tiếp đó Nghiêm Phẩm Hạo mới bước vào.
Cửa hàng ước chừng chỉ có mười mét vuông, tất cả đều lấy gỗ thô làm cơ sở, trang trí ấm áp vào lịch sự theo phong cách Nhật, thấp phía dưới là hai chỗ ngồi ghế sofa, cửa hàng tràn ngập phong tình.
Trên tường khéo léo bày những đồ trang trí tinh xảo, lại còn một số loại hình gấu bông lớn nhỏ, bức tường bên cánh cửa có để một giá treo vài quần áo, một ngăn tủ để mũ và mấy đôi giày.
“Trong cửa hàng tôi chỉ có vài áo T-shirt của nam và quần soóc”.
Cô lục tìm áo T-shirt, cố gắng nghĩ xem kiểu quần áo thế nào thích hợp cho anh mặc.
Anh chỉ đứng bên cạnh, xem biểu hiện hoàn hảo của cô.
“Cái này thế nào?”.
Cô lấy ra một chiếc áo màu xanh sọc trắng.
“Như là tù nhân đấy”.
Anh lạnh lùng gửi trả.
Cô tiếp tục tìm kiếm, lại lấy ra một chiếc áo trắng có chữ T-shirt màu đỏ.
“Thế còn cái này?”.
“Để thằng mười năm tuổi mặc”.
Anh ta nhướng mày thách thức, cao ngạo phủ quyết.
“Vậy anh tự mình tìm đi!”.
Cho dù cô quen biết anh ta một tháng, kết hôn cũng đã ba tháng, nhưng thời gian cùng anh ta ở chung rất ít, cô đương nhiên không biết sở thích của anh ta.
“Em nghĩ tôi mặc quần áo như vậy sao?”.
Anh luôn luôn mặc áo sơ mi, âu phục tây, trong khái niệm cuộc sống của anh, căn bản không có mấy thứ này.
“Thật có lỗi, cửa hàng của tôi chỉ có quần áo này.” Cô mặt mày ác cảm, nhưng không để anh phát hiện ra.
“Bằng không, anh ngồi ở đây một chút, tôi ra ngoài mua quần áo cho anh, mà là đồ tôi mua, không biết có hợp với anh không?”.
“Chờ em mua quần áo về, tôi sớm bị cảm rồi”.
Anh một bước đến gần cô, cô theo tiềm thức lùi về sau một bước nhỏ.
Cảm giác cô cố ý tạo khoảng cách, trong lòng anh không hài lòng, hờn giận.
“Cửa hàng chỉ có quần áo này, rốt cuộc muốn bán cho ai?”.
Anh chỉ tay vào đống áo T-shirt.
“Tiên sinh, bán cho mấy người trẻ tuổi.
Có lẽ anh lớn tuổi, mặc không quen!”.
Nghiêm Phẩm Hạo không quen người đàn ông này nói chuyện kiểu đó với Trình Gia Gia, nhịn không được bước đến.
“Phẩm Hạo”.
Trình Gia Gia nhìn Nghiêm Phẩm Hạo lắc đầu, ý bảo anh đừng lắm lời.
Trần Phong Vũ nở nụ cười, nhưng ý cười không đạt trong mắt, càng không có vẻ lưu tình trên mặt: “Anh là ai?”
“Cậu ấy là nhân viên cửa hàng”.
Cô nhanh nhẹn nói.
“Là tôi đang hỏi cậu ta!”.
Trần Phong Vũ nhìn cô một cái, rất nhanh hướng về thanh niên kém anh ít nhất mười tuổi, nhìn mắt thanh niên này có thể đọc ra tâm tình ẩn chứa..