Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mày...!Mày dám động vào tao, tao là Hạ Cảnh Thiên..."
Hạ Cảnh Thiên luống cuống nhìn Trần Hạo, lớn đến từng tuổi này nhưng cậu ta chưa bao giờ bị hành hạ như thế!
"Nhà họ Hạ trong mắt người khác cao như trời, nhưng trong mắt tao thì chỉ là một con kiến nhỏ...!đáng ra mày không nên động vào tao, càng không nên động vào Bạch Phi Nhi..."
"Mày ra vẻ cái gì, mày có thể làm gì tao, giết tao sao? Mày không sợ nhà họ Hạ báo thù, không sợ cảnh sát hả?", Hạ Cảnh Thiên cười gằn.
"Thứ dòi bọ như mày, bây giờ để tao nói cho mày biết, từ khi tao bước vào căn phòng này thì tao đã không định để cho mày nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày mai..."
“Mày...” Bốp! Trước khi Hạ Cảnh Thiên kịp nói gì, Trần Hạo đã đánh một lần nữa.
Lần này Hạ Cảnh Thiên thậm chí còn không có cơ hội lên tiếng, cho nên chỉ có thể oán hận nhìn Trần Hạo.
"Đừng nhìn tao như vậy, có nhìn thì tao cũng sẽ không buông tha cho mày, xuống địa ngục rồi thì nhớ khôn khéo hơn chút..."
Bốp! Trần Hạo lại đấm mạnh vào ngực Hạ Cảnh Thiên.
Máu của Hạ Cảnh Thiên phun ra một cách điên cuồng, tầm nhìn của cậu ta dần dần mờ đi, và xương lồng ngực đã vỡ ra dưới một lực cực lớn.
Mà Trần Hạo cũng chẳng để ý gì, dửng dưng phủi tay, sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, anh đi ngang qua Phùng Kì đang nằm trên mặt đất bên ngoài, cười một cách khủng bố.
Phùng Kì ngay lập tức run lên, nghĩ rằng ngay sau đó mình sẽ trở thành một đống thịt thối như những người khác.
Kết quả là Trần Hạo chỉ liếc mắt nhìn gã ta một cái, rồi nghênh ngang rời đi.
Phùng Kì sợ đến mức tè cả ra quần, gã ta không hiểu tại sao Trần Hạo lại tha mạng cho mình.
Chỉ có một điều Phùng Kì biết chắc chắn, rằng mình chỉ là một con kiến nhỏ trong mắt của Trần Hạo! Đối phương muốn kẹp chết hắn thì vô cùng dễ dàng!
Thậm chí ngay cả ông hai Hạ danh chấn giang hồ, thì ở trước mặt thần chết có là cái gì? Gã ta đi theo ông hai Hạ tám năm, nay cậu hai Hạ đã chết, nhưng gã ta lại không nhịn được mà sợ hãi thay cho ông hai Hạ...
Cho dù đã có nửa đời hung hãn lăn lộn trên giang hồ, nhưng liệu có thể đánh thắng được người trước mặt này không?
Một thôi thúc lóe lên trong đầu Phùng Kì, bảo gã ta trốn đi! Tránh xa cái vòng xoáy thị phi này!
Sau đó, Phùng Kì điên cuồng bỏ chạy khỏi hiện trường, nửa giờ sau, gã ta đưa vợ và mẹ của mình theo, lái xe rời khỏi Hải Dương trong đêm!
Sáng hôm sau, Bạch Phi Nhi thức dậy rất sớm, tối hôm qua cô ngủ không ngon, trong mơ vẫn mơ thấy cái tên khốn kiếp kia.
Với cảm giác mệt mỏi, Bạch Phi Nhi đi ra vườn, cố gắng tập trung thoát khỏi cơn buồn ngủ bằng cách ngắm nhìn những chậu cây nhỏ.
Không ngờ, vừa ra ngoài vườn, cô đã thấy trên bãi cỏ có những dấu chân lộn xộn, có một số dấu vết khác mà cô không biết đó là gì.
Khi Bạch Phi Nhi còn đang nhìn chằm chằm vào những thứ kỳ lạ đó, thì một bóng người chạy tới, sau đó chạy vụt qua làm cho cô chóng mặt.
"Vợ à, hôm nay cô dậy sớm thế! Tôi có mua cháo và giò quẩy! Ăn chút không?"
Nhìn thấy Trần Hạo, Bạch Phi Nhi không khỏi tức giận nói: "Không có việc gì thì đừng chạy lung tung trong vườn, giẫm đạp lên cây cối, dọn dẹp rất phiền phức!"
Trần Hạo nói: "Tôi biết rồi, tôi đi thu dọn, cô vào ăn trước đi..."
Bạch Phi Nhi không vui quay đi, tự hỏi sao tên này lại xuất hiện ở khắp mọi nơi? Ra vườn hít thở không khí mà cũng phải gặp cho bằng được!
Sau khi Bạch Phi Nhi rời đi, Trần Hạo liếc nhìn xung quanh và dọn dẹp, ngay sau đó dấu vết của đêm hôm qua trên hiện trường đã hoàn toàn biến mất!
Khi Trần Hạo trở lại biệt thự, Bạch Phi Nhi đã lái xe đến Bạch thị.
Cháo và giò quẩy trên bàn vẫn chưa được đụng vào, Trần Hạo uể oải cười một tiếng, sau đó xửa lý sạch sẽ hết một lượt.
Sau khi hoàn thành mọi việc và chuẩn bị ra ngoài, Trần Hạo nhận được cuộc gọi từ Mễ Trấn Nam.
"Trần đại sư, ca phẫu thuật của Sở Nhân rất thành công.
Không biết tối nay cậu có rảnh không? Tôi muốn chiêu đãi cậu một bữa để tỏ lòng biết ơn!"
“Buổi tối à… tôi rảnh đó!”, Trần Hạo nói.
"Vậy thì tốt, lát nữa tôi sẽ cho người tới đón cậu!"
"Cái này không cần! Tôi sẽ tự mình đi!"
"Vậy sao mà được! Trần đại sư là ân nhân, đồng thời cũng là quý nhân của nhà họ Mễ chúng tôi, tôi phải cho người tiếp đón mới phải đạo!"
Trần Hạo không dây dưa với ông cụ về vấn đề này nữa, nói thêm vài câu rồi cũng cúp điện thoại.
Sau khi Trần Hạo rời khỏi khu biệt thự, anh muốn đi xe buýt, nhưng khi sờ túi thì thấy đã hết tiền mua vé, nên anh chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình để chạy đến Bạch Thị.
Mặc dù phải đi theo tuyến xe , nhưng nhờ vào khả năng kiểm soát thời gian và tốc độ, Trần Hạo đã nhanh chóng tới bộ phận sales.
Lúc này, mọi người đã có mặt tại chỗ của mình.
Trần Hạo uể oải ngồi xuống rồi mở một trò chơi trên máy tính.
Hôm nay, Trương Mạn đến muộn chưa từng thấy, vào làm mười phút rồi cô ấy mới đến!
Thấy Trương Mạn đến muộn, Lý Phần lấy làm lạ hỏi: "Trương Mạn, hôm qua cô thức khuya sao? Hiếm khi thấy cô đến muộn!"
Trương Mạn nói không ra hơi: "Giờ cao điểm buổi sáng thật kinh dị...!Tôi đã bị ép ra khỏi xe trước khi đến được đúng trạm!"
Nghe đến đây, Ngô Thiến cười khúc khích: "Còn có chuyện như vậy sao? Cô là kiều nữ chân dài của Bạch Thị chúng ta, vậy mà còn không có anh chàng đẹp trai nào nhường chỗ cho cô?"
Trương Mạn bực mình nói: "Nhường chỗ ngồi? Không bị lợi dụng là đã cảm ơn ông bà lắm rồi.
Buổi sáng có nhiều người lên xe, rất khó kiểm soát!"
Ngô Thiến cười: "Ai bảo cô đẹp như vậy làm chi?"
Lý Phần cũng cười, nghĩ đến điều gì đó rồi nói: "Không phải lúc trước cô nói muốn mua xe sao? Sau đó mẹ của cô ốm nên phải tạm gác lại kế hoạch.
Bây giờ dì đã khỏi bệnh rồi, cô có thể cân nhắc một chút.
Chứ cứ suốt ngày chen lấn trên xe buýt cũng không tốt".
"Tôi nghĩ mãi mà không biết nên mua xe nào vừa rẻ, vừa có chất lượng tốt, vừa tiết kiệm xăng, lại phải có động cơ mạnh một chút...!Tôi đã xem mấy chiếc, nhưng không tìm thấy một chiếc xe nào như vậy!"
Phụt! Lý Phần bật cười: "Chi bằng cô xem thử mấy chiếc Honda nhỏ như của tôi thế nào?"
Ngô Thiến nhận thấy rằng Trần Hạo không tham gia vào chủ đề của bọn họ, liền cười nói: "Tất cả mọi người đều nói rằng đàn ông rất hiểu về xe hơi, phải không cậu chủ? Tại sao anh không cho chúng tôi một lời khuyên? Hay anh nghĩ chủ đề nói chuyện của những người bình thường như chúng tôi thật là nhàm chán?"
Lý Phần không nhịn được cười nói: "Người ta là chồng của chủ tịch.
Người ta giới thiệu cho cô một chiếc Rolls Royce, thì cô có dám tậu nó không?"
Trần Hạo hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn mấy cô gái: "Tại sao tôi lại phải tham gia? Sáng nay tôi chạy theo tuyến xe để tới đây, các cô giờ lại bảo tôi giới thiệu xe cho các cô?"
Lý Phần khịt mũi: "Cái người này, đang nói nhảm gì vậy.
Không biết chủ tịch làm sao chịu đựng được anh nữa.
Tôi biết biệt thự của chủ tịch ở ngoại ô, lái xe tới đây phải mất hơn một tiếng đồng hồ.
Anh có thể chạy bộ để tới đây sao? Tối hôm qua anh không ngủ, chạy từ lúc đó mới có thể tới đây kịp giờ hả?”
Trần Hạo nói: "Cũng không đến nỗi đó.
Tôi lên đường lúc :, vừa vặn đến nơi đúng :.
Làm con rể nhà giàu không dễ đâu! Không có chút thể lực và tốc độ, thì làm sao có thể khiến cho vợ mình vui vẻ?”
Phụt! Lý Phần bật cười tại chỗ vì nghe ra được ẩn ý: "Con người này đúng là quá đen tối!"
Trần Hạo cạn lời: "Là do cô nghĩ sai thôi!"
Ngô Thiến cũng ôm bụng cười.
Chỉ có Trương Mạn nhìn thấy vẻ mặt tự giễu khi Trần Hạo nói, liền cảm thấy những gì Trần Hạo nói đều là sự thật.
Trương Mạn trượt ghế tới bên cạnh Trần Hạo nói: "Anh có thể đề xuất cho tôi chiếc xe nào được không? Tốt nhất là phải..."
“Xuống lầu đi, tôi đang ở dưới lầu!”, Tiêu Nhất Phi cúp điện thoại, mặc kệ Trần Hạo có đồng ý hay không.
Trần Hạo bất lực, chỉ có thể cười gượng gạo đi xuống lầu.
Trần Hạo rời đi, bộ phận sales lại bắt đầu nhao nhao lên, Lý Phần liền dẫn đầu đi tới bên cửa sổ.
.