Sau khi đưa Tống Ninh Mông về thì đã là chiều tối.
Trần Hạo cũng không về căn nhà của nhà họ Bạch nữa mà đến thẳng biệt thự của Bạch Phi Nhi.
Nhưng không ngờ anh lại gặp phải Bạch Chân Chân ở cổng một lần nữa!
“Hừ!”, Bạch Chân Chân đang chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy Trần Hạo thì sắc mặt liền càng thêm khinh bỉ và ghét bỏ.
Như kiểu thứ cô ta thấy không phải người mà là một con chuột hay con côn trùng vậy...!
Trần Hạo cũng không buồn quan tâm đến cô ta mà đi thẳng vào cửa!
“Đứng lại! Thái độ gì đấy hả?”, Bạch Chân Chân rất tức giận, cô ta vẫn chưa biết Trần Hạo đã khỏe lại, nhưng thái độ này khiến cô ta rất khó chịu!
Lần trước, Trần Hạo cứ thấy cô ta là sợ hãi, dán chặt vào tường chờ dạy dỗ.
Giờ thì cảm giác như chẳng coi cô ta ra gì.
Trần Hạo nhíu mày, vừa định nói chuyện thì thấy Bạch Phi Nhi bước vào cửa.
“Chân Chân!”, Bạch Phi Nhi gọi.
Bạch Chân Chân khó chịu dậm chân: “Chiều em sẽ về nhà bố em, mắt không thấy tâm không phiền!”
Nói rồi, cô ta lườm Trần Hạo.
Tên ngốc này may thật! Nếu Bạch Phi Nhi mà không về kịp thì cô ta đang định dạy dỗ Trần Hạo đấy!
Bạch Phi Nhi định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ nhìn Bạch Chân Chân rời đi.
Trần Hạo xoa mũi, khó hiểu nói: “Người nhà cô cứ ngang ngược vậy hả? Ghét tôi cỡ nào vậy?”
Mà Bạch Phi Nhi cũng không nói nhiều về chuyện này mà chuyển chủ đề: “Ông nội muốn cho anh đến tập đoàn Bạch thị làm việc!”
“Ờ!”, Trần Hạo hướng mày, không từ chối.
“Tôi coi như là anh đồng ý rồi nhé, ngày mai anh sẽ nhậm chức! Anh có thể luân chuyển giữa các phòng ban và quyết định mình muốn ở đâu! Đây cũng là ý của ông nội!”
Bạch Phi Nhi nói xong thì bước thẳng lên tầng.
Cô rất mệt, ông nội cứ tính toán thay cho Trần Hạo, nhưng lại không hề quan tâm đến tình cảnh của cháu gái là cô!
Chưa nói đến mối quan hệ phức tạp của nhà họ Bạch hiện giờ, chỉ riêng sự không ổn định của Trần Hạo mấy hôm nay thôi cũng có thể tưởng tượng được rất nhiều loại sự cố rồi!
Nữ chủ tịch như cô còn đang không tự lo nổi cho mình, thế mà ông nội còn ném cái mớ bòng bong này vào công ty?
Trần Hạo nhìn bóng dáng Bạch Phi Nhi biến mất ở góc tầng thì nở nụ cười khổ sở.
Anh không được chào đón ở nhà họ Bạch sao?
Nhưng Bạch Phi Nhi vẫn luôn là tính cách này, hơn nữa, vì đang chịu ơn huệ nên anh cũng không tính toán gì nhiều.
Sau khi dọn dẹp một hồi, Trần Hạo về phòng mình.
Linh hồn anh phiêu đãng ba năm ở dương gian, thu thập ngoài ý muốn nhất chính là “Âm Dương Cửu Thiên quyết”, nghe nói đây là một bộ công pháp do cao nhân nào đó để lại dương gian, truyền cho người có duyên, và lại được Trần Hạo nhận lấy.
Nếu không nhờ Âm Dương Cửu Thiên quyết này thì linh hồn của anh cũng không thể tồn tại nổi năm trên dương thế.
rưỡi vừa điểm, Trần Hạo ngồi khoanh chân lại, niệm pháp quyết một lần.
Một lúc sau, những luồng khí trắng từ mũi anh tỏa ra.
Công pháp này rất huyền diệu, bao la vạn tượng, trong đó, phương pháp luyện khí này Trần Hạo cũng chỉ mới nhập môn.
Theo truyền thuyết, nếu luyện công pháp này đến đỉnh cao thì có thể tự do đi lại giữa tam giới cửu thiên.
Nhưng đây cũng chỉ là truyền thuyết, Trần Hạo thấy thực tế nhất chính là khiến cơ thể mình khỏe hơn, lấy khí để vận lực.
Ngồi suốt cả một đêm, đến rạng sáng, Trần Hạo nhảy từ giường xuống, tinh thần sảng khoái.
Sau khi tắm xong thì mới đi ra ngoài.
Khu biệt thự được xây dựa vào núi, phía sau này là một ngọn núi.
Trần Hạo đang chạy về phía đó, phi nhanh như gió.
Trời vẫn còn sớm nên không có mấy người trên này.
Trần Hạo trèo lên đỉnh núi, mặt hướng về phía mặt trời, vận công cắn nuốt.
Cây cỏ trên núi có mật độ dày đặc, Trần Hạo thử vận khí đánh một bài quyền quân đội đơn giản.
Bài quyền này vốn có uy lực bình thường, nhưng vào tay anh thì lại khác hẳn.
Nắm đấm phá vào không gian, mang theo uy lực đặc biệt, tỏa ra những âm thanh xé gió.
Lần này Trần Hạo chỉ định thử may mắn mà thôi.
Anh đứng ở đối diện một cây Dương để đánh, lá trên cây cứ lung lay theo từng quyền.
“Anh bị ngốc à? Có nhìn thấy bù nhìn đang ở kia không? Đánh đấm cái gì hả?”
Âm thanh trách móc của một cô gái vang lên khiến Trần Hạo quay ra nhìn.
Chỉ thấy một cô gái tầm tuổi đang chau mày nhìn anh.
Trần Hạo đỏ mặt, anh cũng chỉ nổi hứng nhất thời, muốn thử uy lực của thứ quyền này thôi, không ngờ ở trong mắt cô gái thành phố này lại thành phá cây hoại hoa...!
“Xin lỗi nhé! Lát nữa tôi sẽ trồng lại mấy cây này được không?”, Trần Hạo cười nói.
“Có tiền thì có thể tùy ý phá hoại cây xanh à?”, cô gái khí thế bức người, vẻ mặt giận dữ.
Cô gái này rất xinh đẹp nhưng tính khí lại hơi khó chịu, không chịu tha cho anh.
Trần Hạo nghĩ vậy rồi lại cười: “Vậy cô muốn sao?”
“Tôi...”
Cô gái chưa kịp nói thì đã thấy một ông lão cao tuổi đi tới: “Tiểu Mễ, đừng có làm loạn nữa! Anh đây chỉ đang tập thể dục buổi sáng mà thôi!”
Nói rồi, ánh mắt ông cụ không ngừng nhìn về phía cây Dương mà Trần Hạo đã đánh, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Tôi muốn dạy dỗ anh! Anh ở đây khoa tay múa chân với hoa cỏ, không bằng đi với Mễ Quả Quả tôi mà học...”
Mễ Quả Quả vẫn rất tức giận, khó chịu vươn tay ra kéo vai Trần Hạo.
Trần Hạo sửng sốt, lại thấy tay của Mễ Quả Quả có chút cách thức, mà còn có vẻ như võ thuật truyền thống, bèn bật cười lui về sau.
Mễ Quả Quả không ngờ tiểu lý nã thủ của mình lại không động đến người Trần Hạo được, sắc mặt kinh ngạc, không cam tâm đá ra, rồi một lần nữa bắt lấy vai Trần Hạo!
Trần Hạo bĩu môi, cô gái này có chút năng lực đấy, không giống với mấy loại múa may quay cuồng kia, tiểu lý nã thủ này đúng là có thể tự vệ được bản thân.
Mễ Quả Quả đã sử dụng chiêu lợi hại nhất của tiểu lý nã thủ là lý nã tỏa, nhưng Trần Hạo vẫn nhẹ nhàng lẩn tránh được!
“Tiểu Mễ, đừng có làm loạn!”, ông cụ đã thấy được mọi thứ, sắc mặt nghiêm túc.
“Cháu không tin không bắt được anh ta!”, Mễ Quả Quả chau mày.
Ban nãy cô ấy nhìn quyền pháp của Trần Hạo thì chỉ là quyền anh quân đội bình thường, lúc học quân sự thì đều có, ghê gớm chỗ nào chứ?
Cô ấy còn là đồ đệ của người đã từng là cao thủ võ thuật cổ truyền chứ!
Võ thuật cổ truyền có thể giết chết người! Nhưng đến khi đánh nhau thật thì cô ấy còn chẳng chạm nổi vạt áo của người ta, thật sự là kém xa!
Trần Hạo cười sảng khoái: “Ông cụ, cô gái này có dữ quá không vậy? Sợ là sau này không lấy được chồng đâu!”
Nói xong, chỉ thấy Trần Hạo vụt đi, tách ra khỏi Mễ Quả Quả rồi chạy xuống núi.
Mễ Quả Quả vừa thẹn vừa giận, còn định đuổi theo.
“Quả Quả, cháu còn làm loạn nữa thì ông sẽ giận đó!”, ông cụ nhướng mày.
Lúc này Mễ Quả Quả mới chịu lùi về, tức tối nói: “Ông nội, cái người này tự nhiên lại xuất hiện ở đây, thật kỳ quặc! Hơn nữa, anh, anh ta lại quá kiêu ngạo!”
“Là vì cậu ấy có tư cách kiêu ngạo!”, ông cụ chỉ vào cây dương mà Trần Hạo đánh ban nãy, nghiêm túc nói.
Mễ Quả Quả nhìn theo hướng ông cụ chỉ, thì thấy một hố sâu cm hình quả đấm.
Cô ấy ngạc nhiên, không thốt ra nổi câu gì!
“Bảo A Xán điều tra xem ở khu này có ai mới tới ở hay không! Xem lai lịch thế nào!”, ông cụ nheo mắt, bình tĩnh nói.
“Ông nội, có nhất thiết phải thế không? Cháu thấy anh ta không có ác ý mà, nếu không...”, Mễ Quả Quả nghĩ rồi nói.
“Đương nhiên là không có ác ý, nhưng cao thủ như thế e là còn giỏi hơn cả A Xán! Nếu có cơ hội làm quen...”
“Sao chú Xán lại kém hơn anh ta được?”, Mễ Quả Quả trợn trừng mắt.
Chú Xán là vệ sĩ riêng của ông nội, cô bé biết chú ấy giỏi cỡ nào!
Quan trọng nhất là ông nội còn dùng chữ “làm quen”! Với thân phận và địa vị của ông mà lại còn phải dùng chữ đấy thì...!
- ------------------.