Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là Trần Hạo đã biết bà cụ này chính là em gái của ông Bạch, người đứng đầu nhà họ Tống hiện nay, đồng thời cũng là nhân vật chính của bữa tiệc mừng thọ!
Theo quy định, Tống Ninh Mông trước tiên phải đưa khách đến chào hỏi người nhà họ Tống.
"Anh rể, đây là bác cả của em, Tống Viễn Bình.
Đây là bác hai của em, Tống Tây Sơn.
Đây là chú út của em, Tống Cảnh Hải!"
Bạch Phi Nhi đã biết từng người được giới thiệu, Trần Hạo thì chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không có ý nói chuyện.
Nhà họ Tống cũng nghe nói Trần Hạo đã bình phục, lúc này thấy Trần Hạo lạnh nhạt, các chú bác nhà họ Tống chỉ khẽ gật đầu chào hỏi, cũng không nói nhiều.
Nhưng chú ba Tống Cảnh Hải tự nhiên lại nhìn xoáy Trần Hạo rồi hỏi: "Cậu là Trần Hạo à?"
Trần Hạo nghe hỏi vậy thì gật đầu.
Tống Cảnh Hải tiếp tục cười nói: "Nghe nói trước đây cậu có chút vấn đề về não? Đã hoàn toàn bình phục chưa?"
Trần Hạo nhướng mày, khóe miệng hiện lên nụ cười, phảng phất có chút khiêu khích.
Quét mắt nhìn xung quanh, Trần Hạo nhìn thấy Lưu Gia Ấn đang ở cách đó không xa đang tiến về phía chú ba của Tống Ninh Mông, nhìn anh một cách giễu cợt!
Tất nhiên là cái tên này đã phải vất vả thế nào để đi gieo tiếng xấu cho anh chứ!
Không đợi Trần Hạo lên tiếng, Bạch Phi Nhi đã cau mày không hài lòng: "Cảm ơn chú ba đã quan tâm, anh ấy đã hoàn toàn bình phục rồi!"
Tống Cảnh Hải cười nhẹ: "Bình phục là tốt rồi, nếu không cuộc sống của cậu sẽ khó khăn lắm.
Trần Hạo, đừng trách chú của cậu nói bậy! Sau khi bình phục thì hãy rèn luyện và học tập thêm nhiều kỹ năng, sau này có thể giúp đỡ cho Phi Nhi! Không được như bây giờ, để cho một mình Phi Nhi chống đỡ...!"
"Có tôi ở đây, sau này cô ấy sẽ không phải vất vả nữa!"
Trần Hạo nói rất nghiêm túc, nhưng Tống Cảnh Hải khóe miệng giật giật, tên ngốc này thật là giỏi nói khoác!
Lời còn chưa dứt thì đã có tiếng cười vang lên từ bên cạnh!
Cách Lưu Gia Ấn không xa, Tống Nguyệt Tâm, con gái của Tống Cảnh Hải, đùa cợt nói: "Nói như thế chứng tỏ não của anh vẫn chưa bình phục đâu!"
Tống Nguyệt Tâm dẫn đầu, những người khác cũng bắt đầu hùa theo.
"Nói thì hay lắm.
Nghe nói chị Phi Nhi lúc nào cũng phải làm thêm giờ đến mười một mười hai giờ đêm, như vậy không phải là quá vất vả rồi sao?"
"Loại người suốt ngày chỉ biết nằm nhà trông chờ vào vợ như vậy, chỉ có nhà họ Bạch khoan dung mở cửa đón chào, chứ nếu đổi lại là nhà họ Tống thì đã sớm bị quét ra khỏi cửa rồi!"
"Đúng vậy, bà nội ghét nhất là những người thích nói khoác! Loại người này bản lĩnh chẳng có bao nhiêu, chỉ được cái miệng, còn không biết mặt dày đến mức nào nữa".
Mấy người này nói vô cùng ác, dĩ nhiên là bị người khác xúi giục, cố tình tới đây sỉ vả Trần Hạo.
Sắc mặt của Bạch Phi Nhi vô cùng khó coi, Tống Ninh Mông cũng đã sắp bùng nổ!
Trần Hạo kéo lấy tay Tống Ninh Mông, bĩu môi khinh thường nói: "Ngốc không mất mặt, không có giáo dục mới đáng mất mặt! Cùng loại người này nói lý làm gì chứ?"
"Anh...", Tống Nguyệt Tâm trợn mắt đứng lên.
Tống Cảnh Hải nghe xong chỉ cười không nói, nhẹ giọng nói với Bạch Phi Nhi: “Cháu gái của nhà họ Bạch, đã khiến cháu chê cười rồi!”
Bạch Phi Nhi không vừa lòng, cau mày lại, xúc phạm đến Trần Hạo như vậy, chỉ nói một câu là muốn cô bỏ qua hay sao? Các người coi Trần Hạo là cái gì? Anh ấy là con chó con mèo để các người tùy ý bắt nạt chắc?
"Chú ba đã nói quá lời rồi, Phi Nhi cũng không dám cười nhạo ai.
Chẳng qua là để cho người ngoài thấy được, chúng ta tự xưng là gia quy nghiêm cẩn, nhưng phép lịch sự tối thiểu còn không bằng mấy người nông dân ở quê!"
Thật không ngờ, Bạch Phi Nhi, người vốn không bao giờ quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như thế này vào ngày thường, vậy mà hôm nay lại sắc bén như vậy! Sắc mặt của Tống Cảnh Hải đã bắt đầu trầm xuống.
Tống Cảnh Hải đang định nói thêm gì đó, thì Tống Ninh Mông đã kéo Bạch Phi Nhi, không quan tâm nói: "Chị ơi, đi thôi, em đưa hai người đến bàn gần bà nội!"
Vừa dứt lời thì cô bé cũng trực tiếp kéo Bạch Phi Nhi cùng Trần Hạo đi.
Sắc mặt Tống Cảnh Hải khó coi, người trong nhà họ Bạch đều được dạy dỗ tốt, nhưng Bạch Phi Nhi này thì không được, quá nông cạn.
Ông ta rất không thích! Ngược lại, cái thằng nhóc Lưu Gia Ấn thì rất hiểu chuyện.
“...”
Đến khúc quanh, Tống Ninh Mông mới tức giận lẩm bẩm: "Anh rể, đừng để ý tới mấy người nhà chú ba của em, bọn họ có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Lưu, nói không chừng đều là do cái tên xấu xa đó!"
"Ồ! Họ đang cố giẫm lên anh để đề cao Lưu Gia Ấn à?", Tràn Hạo cười ha ha nói, như thể vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì.
"He he, cũng không hẳn vậy đâu.
Chị Phi Nhi là mỹ nhân số một của Hải Dương, anh đã lấy được chị ấy, tất nhiên anh chính là kẻ thù công khai của cả thành phố này! Vậy mà anh lại là một người ngốc nghếch! Cho nên..."
Tống Ninh Mông cười trêu, Trần Hạo bĩu môi! Đây chính là nói, kiểu gì thì họ cũng sẽ lôi anh ra bêu xấu để làm thú vui đó à?
“...”
Tống Ninh Mông đưa hai người đến một chỗ ngồi khác, lúc bà cụ chuẩn bị đứng dậy phát biểu, Bạch Phi Nhi đã cùng Trần Hạo ngồi vào chỗ của mình.
"Cảm ơn các vị quan khách đã đến chúc thọ bà già này! Tôi đã cảm nhận được hết mọi tâm tư của mọi người.
Tôi sẽ không nói thêm gì nữa, mong mọi người chơi vui vẻ!"
Bà cụ nói ít nhưng nhiều ý tứ, thể hiện một người cả đời hiên ngang giàu kinh nghiệm.
Khách mời bên dưới lần lượt nâng ly, đứng lên chúc mừng bà cụ Tống, nhiều người mới nhìn thấy bà ấy lần đầu nhưng đã nghe kể về bà ấy không biết bao nhiêu lần.
Bà cụ này từng giữ chức quan trọng ở Đế Đô, sau khi trở về tỉnh lại nắm quyền sinh sát, tuy là phụ nữ nhưng lại có khí phách anh hùng không thua gì đàn ông!
Nhà họ Tống giàu mạnh thế này đều là do một tay bà ấy gây dựng và quản lý.
Bây giờ chỉ cần bà ấy giậm chân một cái, thì cả tỉnh phải chấn động, đủ thấy hồi trước bà ấy đã có thể hô mưa gọi gió ở cái tỉnh này như thế nào.
Sau lời nói của bà cụ, mọi người đều rối rít, khách sáo dâng quà lên.
Quà tặng chất đống bên cạnh bà cụ, bảo vật quý hiếm cũng không ít, nhưng bà cụ cũng không thèm nhìn tới.
Thứ nhất, bà ấy đã quá quen với mấy thứ quý giá này, thứ hai, ở tuổi của bà ấy, lại càng ít quan tâm đến vật ngoài thân.
Ngay cả quà tặng của mấy người con cháu trong nhà họ Tống, bà cụ cũng chỉ nhìn lướt qua.
“...”
"Bà nội càng ngày càng khó hầu hạ.
Núi Quan Âm mà tôi mất hơn bốn triệu thỉnh về, bà ấy còn không thèm nhìn!", Tống Nguyệt Tâm tức giận lẩm bẩm.
"Cái của cô thì tính là gì? Thính Phong Bình của tôi thuộc về thời nhà Tống, tôi đã phải đáp chuyến bay đến Pháp để cố thắng được nó trong cuộc đấu giá.
Bà nội thậm chí còn không thèm nhìn nó!"
"Mấy người bớt nói đi! Tôi nghe bố tôi nói bà nội đang âm thầm kiểm tra con cháu! Làm không tốt thì chúng ta đều trở thành con tốt thí, nhìn vị kia trở thành gia chủ!"
“Bà nội Tống thích là tốt rồi!”, Trần Hạo cười nhẹ coi như chào hỏi.
Nhìn món quà của Tống Ninh Mông thật sự lọt vào mắt xanh của bà cụ, con cháu ba thế hệ nhà họ Tống nhìn nhau đầy đố kỵ!
.