Giang Ngạo Tuyết xem qua, miếng ngọc trên bàn đúng là sản phẩm của Diệc Hiên.
“Thưa ông, tôi không hiểu ý của ông lắm, ông không hài lòng điều gì ở miếng ngọc này?”, Giang Ngạo Tuyết hỏi.
"Còn hơn cả không hài lòng nữa! Tôi rất tức giận, Diệc Hiên các người cũng được coi là một thương hiệu có tiếng ở Hải Dương, khi khai trương cũng có biết bao nhiêu ông lớn hỗ trợ các người.
Vậy mà xem, các người bán cho tôi cái thứ gì đây?"
Giang Ngạo Tuyết cầm miếng ngọc lên xem kỹ, để xác nhận xem có gì bất thường không.
"Thưa ông, miếng ngọc này không có vấn đề cơ mà!"
"Còn dám nói dối? Miếng ngọc này đã được đào ra từ trong mộ người ta!", vẻ mặt lão già tràn đầy tức giận.
Những khách hàng xung quanh nghe thấy động tĩnh liền vây quanh họ.
"Ông này, có lẽ là ông đã hiểu lầm rồi! Ngày Diệc Hiên khai trương, đại sư ngọc thạch của hơn nửa cái tỉnh này đều đến đây tặng lễ.
Làm sao Diệc Hiên lại có thể bán cho ông cái thứ như ông nói được?"
"Trên đời này không nói trước được điều gì! Biết người, biết mặt, không biết lòng!"
Quan khách xung quanh chia làm hai phe.
Lão già nói: "Ngày hôm qua, nửa đêm lúc tôi thức dậy đi vệ sinh, thì tôi thấy miếng ngọc này rung lên, còn toát ra khí đen! Các người nói có kinh khủng không? Thiếu chút nữa là tôi đã bị dọa chết! Sáng nay tôi nhờ người tìm Lương đại sư xem qua miếng ngọc này, người ta nói ngọc này là ngọc cổ, nhưng không sạch sẽ, là ngọc từ trong huyệt mộ đào ra!"
Khi lão già nói ra điều đó, lập tức có một sự náo động xung quanh lão ta! Lương đại sư này rất nổi tiếng ở Hải Dương, chính là bậc thầy phong thủy!
Lương đại sư đã nói ngọc này có vấn đề, vậy thì chính là có vấn đề rồi!
Nghe đến đây thì quan khách bắt đầu chỉ trích Diệc Hiên.
"Cửa hàng lớn sao có thể làm ra mấy chuyện như vậy?"
"Đúng vậy, lấy đồ của người chết đem đi bán, đúng là quá ác độc!"
Lúc này, Lương Phi Phàm cũng đang theo dõi ở cửa, mỉm cười chế nhạo, đã đến lúc hắn ta xuất hiện!
Lương Phi Phàm bước vào Diệc Hiên với vẻ kiêu ngạo, cảm thấy rất đắc ý, cậu chủ của Như Ý Các là Tôn Lưu Vân đã đưa cho hắn ta năm trăm ngàn tệ để hắn ta đến làm mất uy tín của Diệc Hiên, mấy ngày nay cũng chính là hắn ta đã tìm đủ mọi cách để nhắm vào Diệc Hiên!!"Tôi đã sờ qua miếng ngọc này, quả nhiên là lấy ra từ huyệt mộ, không sai đi đâu được!"
“Anh lại là ai đấy?”
Trần Hạo liếc nhìn qua thì thấy vị khách vừa bước vào ăn mặc lịch sự bảnh bao, đeo kính gọng vàng nhẹ nhàng, đeo cặp theo phong cách của một người thành đạt.
“Tôi là Lương Phi Phàm!”, người đàn ông kiêu ngạo giới thiệu.
Lời vừa nói ra, những người xung quanh liền ồ lên.
"Thật sự là Lương đại sư rồi! Tôi đã thấy trên báo!"
"Lương đại sư là bậc thầy phong thủy tốt nhất của Hải Dương chúng ta, đúng không?"
Trần Hạo cười nói: "Đại sư phong thủy lại đi xem ngọc thạch? Thật thú vị!"
Giang Ngạo Tuyết cau mày, theo tình hình mấy ngày nay, cô ấy biết có lẽ Lương đại sư này là tay sai của ai đó, nhưng cô ấy vẫn chưa nghĩ ra ai là người đứng sau sai khiến hắn ta.
Nghĩ đoạn, Giang Ngạo Tuyết muốn chất vấn, không ngờ Trần Hạo đã lên tiếng trước.
"Anh nói miếng ngọc này có vấn đề, vậy thì nói thử xem nó có vấn đề gì? Tôi không tin chuyện có khói đen bay ra từ miếng ngọc đâu!"
Lương Phi Phàm cười mỉa: "Không tin? Không tin thì tôi sẽ cho mọi người xem! Cứ để mọi người làm nhân chứng! Diệc Hiên bán thứ ngọc đào từ huyệt mộ, thứ doanh nghiệp làm ăn thất đức như vậy nên bị đào thải khỏi Hải Dương!"
Trần Hạo cũng cười mỉa: "Tôi chờ xem!"
Lương Phi Phàm liếc nhìn Trần Hạo với vẻ khinh thường, hắn ta nhìn chằm chằm vào miếng ngọc, tay bày ra một tư thế thần bí!
Kiểu mở đầu này, mặc kệ có thực sự hiệu quả hay không, đều trông rất cao thâm, động tác tao nhã không gò bó!
Mấy người nãy giờ còn đang nghi hoặc, lúc này nhìn thấy động tác tay của Lương Phi Phàm thì lại càng thêm tin tưởng hắn ta.
"Diệc Hiên này thực sự có vấn đề sao?"
"Đúng đó! Lời của Lương đại sư làm sao có thể sai được?"
Một nụ cười đắc thắng nở trên khuôn mặt Lương Phi Phàm, hôm nay giẫm chết Diệc Hiên xong, hắn ta vừa có thể nhận tiền, lại vừa có thể củng cố thêm uy tín trước mặt những con người ngu muội này, vụ làm ăn này đối với hắn ta chỉ có lời chứ không có lỗ.
Nghĩ đoạn, những ngón tay của Lương Phi Phàm mở ra như một bông hoa, hướng ngón tay đâm vào miếng ngọc.
Bộ thủ pháp này được đặt tên là Tụ Âm Ngụy Trận, một loại thủ pháp mà Lương Phi Phàm đã từng học qua, có thể tụ tập âm khí ở bất kỳ nơi nào.
Đừng nói là miếng ngọc này, cho dù hắn ta có thi triển trên người khác thì cũng có thể khiến cho người ta bốc khói đen.
Nhưng Lương Phi Phàm không ngờ, hắn thi triển thủ pháp mới được phân nửa thì giọng nói chán ghét của Trần Hạo lại vang lên.
"Tôi nói anh, anh có thể chọc nhẹ chút không hả, lỡ mà chọc hư miếng ngọc đó, thì cho dù anh có là bậc thầy gì đi nữa, làm vỡ đồ của người khác cũng phải đền tiền!"
Lương Phi Phàm tức giận đến mức suýt nôn ra máu!
Tên khốn này quả không phải là một kẻ đáng ghét bình thường!
Suy nghĩ lướt qua trong đầu, cùng lúc đó, Lương Phi Phàm đã lấy đầu ngón tay chọc vào miếng ngọc.
Nhưng hắn ta hoàn toàn không nhận ra, lúc nãy khi Trần Hạo nói chuyện với hắn ta, một luồng chân khí của anh đã phủ lên bề mặt của miếng ngọc.
Những người khác xì xầm bàn tán.
"Lương đại sư đang làm gì vậy?"
"Phải là một bậc thầy phong thủy cao thâm thì mới có thể buộc âm khí trên miếng ngọc hiện nguyên hình!"
Nghe vậy, Lương Phi Phàm cảm thấy những người xung quanh tin tưởng mình hơn, khóe miệng lại nở một nụ cười cao ngạo, bày ra tư thế cực kì đẹp trai thu tay về.
“Lương đại sư thật là tuyệt vời!”, đám đông tâng bốc.
Lương Phi Phàm phàm được nước cười một tiếng, lẩm bẩm sau khi khép ngón tay lại: "Xua đuổi tà ma, minh triết sáng suốt!"
Miếng ngọc bắt đầu run lên sau khi Lương Phi Phàm đọc xong những lời này, sau đó lão già kia liền hét lên: "Có...!có động tĩnh rồi!"
"Chỉ là một chút âm khí mà thôi, Lương Phi Phàm tôi chỉ cần nhúc nhích một ngón tay là có thể áp chế nó tại chỗ...!Cái gì?"
Lương Phi Phàm đờ đẫn, kinh ngạc la lên giữa lúc nụ cười ngạo nghễ vẫn còn đang nằm trên gương mặt hắn ta.
Mọi người có mặt tại đó đều không thể tin vào mắt mình.
Miếng ngọc đó không những không tỏa ra khí đen, mà còn có một quần ánh sáng vàng mờ ảo bao quanh, trông thật ôn hòa, lại vô cùng trang nghiêm.
Mọi người xung quanh ngẩn ngơ ồ lên.
Lương Phi Phàm phát hoảng, hắn ta biết chắc mình không mắc phải bất kì sai lầm nào khi thi triển thủ pháp, tại sao bây giờ mọi chuyện lại như vậy?
Trong việc thi triển chú pháp, so với Trần Hạo thì Lương Phi Phàm chỉ là một đứa trẻ đang học chữ! Trần Hạo đã dễ dàng lợi dụng lúc đang nói chuyện với hắn ta, thay thế chú pháp tụ âm khí của hắn ta bằng hào quang đức Phật.
Trần Hạo cười híp mắt nói: "Lương đại sư, đây chính là âm khí mà anh nói hay sao? Tại sao tôi nhìn chẳng thấy giống âm khí một chút nào? Anh cũng đừng khi dễ tôi không hiểu gì mà nói càn nói quấy nha!"
Lương Phi Phàm cảm thấy những lời nói của Trần Hạo giống như những cái tát vào mặt mình.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đều dán vào người lão già bên cạnh, lộ ra sự nghi hoặc trong lòng.
Lão già kia cũng oan ức lắm, tình cảnh tối hôm qua đúng y như miêu tả của lão ta, nếu như hôm qua lão ta nhìn thấy cảnh tượng như hôm nay thì làm sao lão ta có thẻ mang miếng ngọc đến đây làm ầm ĩ được? Lão ta vội vàng giấu bảo bối đi còn chưa kịp ấy chứ!
Giang Ngạo Tuyết lúc này đã có thể thở phào nhẹ nhõm, giảm bớt lo lắng xuống một chút.
Vương Chí Thành cười nói: "Tôi không ngại đâu.
Hay là như vầy, tôi sẽ đưa cho ông năm trăm ngàn! Ông nghĩ như thế nào?"
Hai con mắt của lão già như muốn nhảy cả ra ngoài, ngày hôm qua lão ta mất chưa tới năm mươi ngàn đã mua được miếng ngọc, chỉ qua một ngày mà giá trị đã tăng lên gấp lần.
“Ông nói thật không?”, lão già cảnh giác nhìn Vương Chí Thành.
Vương Chí Thành cười ha ha nói: “Đương nhiên là thật rồi!”
“Được rồi!”, lão già cười tươi như hoa đồng ý.
Qua một đêm liền lời được gấp mười lần.
Vụ làm ăn này đi đâu mà tìm được đây?.