Anh Chồng Khờ

chương 167: hoàn toàn chỉ là hiểu lầm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tamlinh.

me: Anh chồng khờ ( full) Tác giả: Tinh Quân

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình

Đánh giá sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Chương : Hoàn toàn chỉ là hiểu lầm

Giang Ngạo Tuyết hít một hơi thật sâu, gọi phục vụ mang thức ăn và rượu lên.

Tuy biết có lẽ cuộc đàm phán này sẽ thất bại, cô ấy vẫn muốn cố gắng đến cùng!

Dặn dò phục vụ xong, Giang Ngạo Tuyết lấy bản kế hoạch đã chuẩn bị trước ra đưa

cho Mạc Tử Ngọc xem: “Đây là kế hoạch của tập đoàn Bạch Thị chúng tôi, anh đọc

đi”.

Anh ta khẽ cười, cầm nó lên nhưng chỉ khinh thường lướt qua rồi nói: “Chiến lược

thế này là không được, cần sửa lại!”

Sao Giang Ngạo Tuyết lại không biết đối phương cố tình soi mói, nhưng đang là

phút quan trọng, cô ấy buộc lòng nhịn xuống: “Anh nói chỗ nào chưa ổn xem, tôi về sửa”.

Trong mắt Mạc Tử Ngọc thoảng qua vẻ cợt nhả: “Chiến lược này ngay từ mục đầu

tiên đã không ổn rồi, nhìn đến cuối cũng không có cái nào làm anh hải lòng cả,

muốn sửa lại thì em cầm về sửa lại hết đi!”

“Anh.

.

”, Giang Ngạo Tuyết tức sôi máu.

Thấy Giang Ngạo Tuyết bị chọc giận, Mạc Tử Ngọc nở nụ cười đắc thắng, kiêu ngạo

lấy một chiếc vé ra khỏi tủi, đẩy về phía trước.

“Bực mình làm đúng không? Đây chính là hậu quả của việc em chọn sai! Đây là vé

vào lễ hội âm nhạc tối nay, em nhận nó thì anh sẽ đem bản kế hoạch về xem có

được không, em không nhận thì phiền em vất vả đem nó về sửa lại”.

Thấy vậy, Tổng Sơn cười khẩy: “Anh Mạc à, anh làm vậy có hơi không công bằng

rồi đấy! Cái gì ra cái nấy, nhà họ Bạch cũng được xem như một gia đình lớn ở Hải

Dương, không hợp tác với Bạch Thị liệu có gây trở ngại đến cho công ty các anh

không?”

Anh Chồng Khờ - Trần Hạo

Tinh Quân

Mạc Tử Ngọc liếc Tổng Sơn: “Cậu là ai mà dám chen vào? Thứ không biết điều, cút

sang một bên!”

Tống Sơn trào phúng: “ồ! Anh Mạc uy phong quá!”

Trần Hạo khinh bỉ cười: “Ăn mặc nhìn cũng ra hình ra dáng lắm nhưng lại hành xử không nên thân! Rác rưởi!”

“Nói gì đấy?”, Mạc Tử Ngọc lạnh lùng nhìn Trần Hạo.

Tổng Sơn haha cười: “Anh ấy nói anh rác rưởi đấy!”

“Chán sống rồi đúng không! Giang Ngạo Tuyết, em mang bọn nào tới thế hả? Bây

giờ cho dù em nhận vé thì anh cũng không bỏ qua cho thái độ quá đáng của Bạch

Thị đâu!”

Giang Ngạo Tuyết thầm thở dài, biết chuyện này đã hoàn toàn xong rồi!

“Con ma nghèo chết tiệt, quỳ xuống xin lỗi ông mau, nếu không ông đây sẽ không

để mày sống yên trong Bạch Thị!”, Mạc Tử Ngọc đứng lên, chỉ vào Trần Hạo mắng

chửi.

Trần Hạo cười: “Xin lỗi à?”

“Đương nhiên! Con chó không tiền không thể như mày có tư cách gì cãi lại lời

thiếu gia tao đây!”

“Thứ ngu xuẩn…”

Chát! Vừa nói xong, Trần Hạo tát anh ta một phát làm anh ta quay vòng tại chỗ.

Vừa lúc đó, phục vụ cũng mang rượu vang đến.

Trong lúc xây xát, rượu đổ hết vào

gáy Mạc Tử Ngọc.

Đáng thương cho bộ đồ tây Mạc Tử Ngọc mặc để làm màu, trong nháy mắt nó đã

thành một thứ như vừa được lôi ra từ trong đống rác, nhìn kiểu gì cũng buồn nôn.

Phục vụ sợ hãi, nhanh chóng dùng khăn giấy lau cho anh ta, cuối cùng càng lau lại

càng nhem nhuốc.

“Cút đi!”, Mạc Tử Ngọc giận dữ hét lên đẩy phục vụ ra, hung ác nhìn Trần Hạo.

“Chúng mày… chúng mày thật đáng chết.

Hai tên nghèo kiết xác mà cũng dám

giỡn mặt với tao, chúng mày có nhận hậu quả nổi không?”

Giang Ngạo Tuyết im lặng che đầu, não nhức nhối.

Mạc Tử Ngọc nói đúng, nếu Bạch Thị muốn lần sang thị trường năng lượng mới thì

Quốc Hiện chính là vật cản!

Cho dù Bạch Thị không cần Quốc Hiện thì tất cả những đối tác mà Bạch Thị cần đối

mặt trong tương lai ít nhiều đều sẽ có liên quan đến Quốc Hiện, họ mà nhằm vào

Bạch Thị thì Bạch Thị sẽ làm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng vì sao mọi chuyện lại ra nông nổi này?

Nghĩ tới đây, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy củ tắt của Trần Hạo quả làm cô hả

dạ, Giang Ngạo Tuyết vẫn cho rằng Trần Hạo quá không lý trí

“Dám đánh tao à? Bọn mày làm lớn chuyện rồi, Bạch Thị muốn gia nhập vào thị

trường năng lượng mới sao? Mơ đi!”

Trần Hạo lạnh lùng cười: “Anh Mạc tức giận đáng sợ quá, nhưng sao tôi nghe nói

tập đoàn Quốc Hiền không phải do nhà họ Mạc nắm quyền nhỉ?”

Tổng Sơn cũng hùa theo: “Đúng vậy? Chẳng phải Quốc Hiên vừa có một nhà đầu tư

mới là nhà họ Tống ở La Thành sao? Có khi họ đồng ý hợp tác với Bạch Thị đấy?”

Mạc Tử Ngọc lạnh lẽo nói: “Nhà họ Tổng tới thì sao? Những năm qua gia đình

chúng tạo không phải ngồi chơi, dù nhà họ Tống là người kiểm soát quyền sở hữu

cổ phiếu, tạo vẫn có thể khiến Bạch Thị không có được kỹ thuật như mong muốn!”

Trần Hạo cười khẩy: “Nhà họ Mạc thật lợi hại!”

Giang Ngạo Tuyết ngấn người, cứng ngắc xoay đầu về phía Tổng Sơn, thầm nghĩ,

không phải quả câu thịt này tên Tổng Sơn sao? Lẽ nào anh ta chính là Tổng Sơn,

cậu ẩm nhà họ Tổng đó?

Mạc Tử Ngọc mắng chửi: “Chúng mày dám đánh tao, vệ sĩ của tao đang đứng

ngoài kia, mở mắt to mà nhìn tao đánh gãy chân chó chúng mày, ép chúng mày

phải quỳ xuống xin tha!”

Nói xong, Mạc Tử Ngọc chuẩn bị đi thì Tổng Sơn bỗng nhiên đứng dậy, lại cho

phần mặt bên kia của Mạc Tử Ngọc một cái bạt tai nữa, làm anh ta đờ mặt ra.

Mạc Tử Ngọc mất hết mặt mũi, muốn ầm ĩ lên nhưng Tổng Sơn không cho anh ta

cơ hội, vô cớ tát anh ta thêm mấy cái nữa.

Giang Ngạo Tuyết sững sờ, ngạc nhiên khi một người luôn tỏ ra ngoan ngoãn như

chim cút trước mặt Trần Hạo lại cũng có khía cạnh hung tàn đến vậy.

“Chán sống rồi đúng không! Mày còn dám đánh…”

Mặc cho Mạc Tử Ngọc la lối om sòm, Tổng Sơn lấy điện thoại gọi cho một dãy số:

“Chú Viên ạ, cháu là Tổng Sơn đây, việc hợp tác với nhà họ Mạc tạm thời hoãn lại

đi ạ! Cứ thế nhé, cháu cúp trước đây!” Ngắt máy, Tổng Sơn nhìn Mạc Tử Ngọc bằng

ánh mắt sâu xa.

“Anh Mạc, chơi vui không? Ỷ thể khinh người à? Cái trò này là sở trường của tôi

đấy!”

y

Mạc Tử Ngọc sững sờ: “Cậu… Cậu Tống?”

Tổng Sơn cười khẩy: “Tôi không nhận nổi cái danh ‘cậu’ đó đâu, tôi chỉ là một kẻ

nghèo hèn thôi!”

Khuôn mặt của Mạc Tử Ngọc đỏ lên, biết Tổng Sơn đang dùng câu của mình để trào

phúng ngược lai.

“Cậu Tống… chuyện này…”

“Đừng nói nhiều, tôi đang chờ anh đánh gãy chân tôi đây!”, Tổng Sơn cười đểu.

Giờ thì Mạc Tử Ngọc đã chắc chắn được người trước mặt chính là Tổng Sơn rồi.

Nỗi sợ hãi ngập tràn trong lòng anh ta

Nhà họ Mạc ngày càng lụn bại, phải mất rất nhiều công sức mới được làm đối tác

của nhà họ Tống, nếu vì anh ta chọc giận Tổng Sơn mà gây ảnh hưởng sự hợp tác

của hai nhà, lúc trở về chẳng phải anh ta sẽ bị gia đình giết chết sao?

Thế nên, gan của Mạc Tử Ngọc lập tức xẹp lép.

“Cậu Tống, vừa rồi tôi có mất không biết Thái Sơn, đã xúc phạm cậu rồi, tôi xin lỗi

cậu!”, Mạc Tử Ngọc dè dặt nói.

Tổng Sơn khoanh hai tay trước ngực, ẩn ý cười: “Tổng Sơn tôi đây không phải

người không biết nói lý, tôi có thể xem như anh chưa từng xúc phạm tôi, nhưng

anh lại xúc phạm anh tôi, chuyện này phải nói cho ra lẽ!”

Vạch đen chảy trên mặt Giang Ngạo Tuyết, cô ấy trợn trắng mắt với Tổng Sơn.

Đánh người ta cho đã xong hù người ta, còn nói không phải người không biết nói lý

à?

Bên cạnh đó, Giang Ngạo Tuyết cũng tò mò tại sao Tổng Sơn lại đi nịnh nọt Trần Hạo.

Mạc Tử Ngọc ước gì tìm được một cái lỗ để chui xuống, đi chết luôn cho xong! Bị

đánh một trận rồi phải xin lỗi đã đành, còn bị đã tới đá lui như trái bóng nữa!

Nhưng mất mặt thì mất mặt, anh ta không thể không cúi đầu!

Ôm một bụng uất nghẹn, Mạc Tử Ngọc cúi đầu nói với Trần Hạo: “Thưa anh, vừa

rồi tôi đã xúc phạm anh, là lỗi của tôi! Mong anh hãy tha thứ cho tôi!”

Trần Hạo lạnh lùng nói: “Tôi nhớ anh mới nói gì đấy, quỳ xuống đất xin tha!”

“Anh… đừng có mà quả quất”, Mạc Tử Ngọc tức run người.

Ngay cả muốn người luôn tự cho mình rất can đảm như Tổng Sơn cũng hoảng hồn

trước khí thế mà Trần Hạo vừa bộc phát ra.

Đọc truyện Anh chồng khờ được cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh.

me

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio