Khi Lưu Khánh đến bệnh viện với hòm thuốc, thì cũng đã nửa giờ trôi qua.
Sau khi vào cửa, Lưu Khánh cũng không nói dài dòng, trực tiếp bắt mạch.
"Ông Hạ, chúng ta đã là bạn nhiều năm rồi, ông đừng có mà lừa gạt tôi.
Ông nói trước đó ông có thể bước xuống đất sao? Với tình trạng này của ông, nếu không uống thuốc do tôi kê thì giữ tính mạng còn khó, nói gì đến chuyện bước xuống đất?"
Hạ Bách Lăng cười khổ: "Làm sao tôi có thể gạt ông..."
Hạ Bách Lăng kể lại những gì đã xảy ra.
Nghe thấy chuyện vừa xảy ra, Lưu Khánh chán nản đến dậm chân: "Ông Hạ của tôi ơi! Ông biết Trần Hạo là ai không? Chính là người lần trước tôi nói muốn mời đến giúp ông chữa bệnh đó! Ông thì hay rồi, trực tiếp đuổi người ta đi!"
Hạ Bách Lăng kinh ngạc nói: "Vị bác sĩ thiên tài mà anh nói đến chính là cậu ta?"
Nét mặt Lưu Khánh không nói nên lời, khó khăn mở miệng: "Chính là cậu ấy, ông bảo tôi bây giờ làm sao có thể nói chuyện với người ta đây!"
Bà Hạ nhếch môi khinh bỉ: "Cái mợ gì mà bác sĩ thiên tài, trên đời này không có thứ gì mà tiền không mua được.
Chỉ cần bà đây cho đủ tiền, cậu ta chắc chắn phải ngoan ngoãn!"
Lưu Khánh không vui khi nghe bà Hạ nói thế, liền lên tiếng: "Bà Hạ, bà nghĩ những người sở hữu y thuật cao siêu như thế mà còn thiếu tiền sao?"
"Lợi hại đến cỡ nào? Nhìn ông nói kìa, cậu ta là người chứ không phải là thần thánh, là người thì ắt có nhược điểm, đưa tiền không muốn vậy cũng chớ trách tôi!", nét mặt bà Hạ đầy thâm độc nói.
Nhìn thấy vợ mình vẫn chưa biết hối cải, Hạ Bách Lăng suýt nữa thì nôn ra máu nói: "Con vợ hoang đàng này, sao hồi đó tôi lại cưới một cách mù quáng như vậy chứ? Mau im miệng đi!"
"Hạ Bách Lăng, nói cho rõ ràng đi, tôi là vợ của ông, ông sao có thể bênh người ngoài mà quát mắng tôi...!ông Hạ...!ông Hạ..."
Khi bà Hạ phản pháo lại, hai mắt Hạ Bách Lăng đột ngột tối sầm lại, ngất xỉu trên giường bệnh.
Lưu Khánh nhanh chóng sờ soạng trên người Hạ Bách Lăng, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nói: "Thảo nào...!hồi hồn châm! Là hồi hồn châm!"
“Ông Lưu, ông phải giúp ông Hạ nhà tôi, cái gì mà hồi hồn châm?”, bà Hạ cũng hoảng sợ.
Lưu Khánh liếc mắt nhìn bà Hạ, dù trước đó ông ấy luôn có quan hệ tốt với Hạ Bách Lăng, nhưng ông ấy thực sự không thích vợ của Hạ Bách Lăng.
"Hồi hồn châm là gì sao? Đúng như tên gọi của nó đó, nó có thể làm người chết sống lại, nhưng chỉ một thời gian thôi! Xin lỗi, hiện tại đối với triệu chứng của ông Hạ cho dù tôi có cho uống thuốc cũng vô dụng!"
“Vậy tôi phải làm sao đây?”, bà Hạ hốt hoảng nói.
"Phải làm sao chứ? Ai có thể chữa khỏi bệnh này bà còn không hiểu rõ nhất sao? Tôi đi trước!", Lưu Khánh vừa dứt lời liền mang theo hòm thuốc lái xe rời đi.
"Tôi biết rõ...", bà Hạ ngây người một lúc trước khi hình dáng của Trần Hạo hiện lên trong đầu bà ta.
Vào lúc này, Trần Hạo đã trở về Bạch Thị.
Ngay sau khi về tới Bạch Thị, anh nhận được một tin nhắn ngắn từ Bạch Phi Nhi, chỉ hai từ, lên đây!
Nở nụ cười gượng gạo, Trần Hạo bỏ điện thoại di động vào túi, đi thẳng tới thang máy.
Vài phút sau, anh xuất hiện trước cửa văn phòng tổng giám đốc, vươn tay gõ cửa.
“Mời vào!”, giọng Bạch Phi Nhi lanh lảnh như chim vàng anh vọng ra từ trong văn phòng.
Trần Hạo đẩy cửa bước vào, ngước mắt nhìn liền thờ thẫn.
Lúc này, Bạch Phi Nhi đang cau mày đứng ở bàn làm việc, trên tay cầm một tập tài liệu.
Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng mà đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn!
Gương mặt trái xoan cổ điển, đôi mắt to và tràn đầy sức sống, trong mắt như có hồ nước đang gợn sóng, sống mũi cao thẳng vừa sắc nét vừa nữ tính, đôi môi anh đào hơi mỏng và mềm, lộ ra màu hồng ruby gần trong suốt, như thể chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể làm cho người ta say, mái tóc đen mềm tựa thác đổ, tình cờ vương trên bờ vai vài sợi tóc mai mềm mại.
Trần Hạo đã bị Bạch Phi Nhi hớp hồn.
Bạch Phi Nhi quay đầu, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Trần Hạo đang dán lên mình, nhịp tim của cô như tăng nhanh hơn mà không rõ lý do.
Bạch Phi Nhi ho nhẹ hai tiếng để phá vỡ sự im lặng gượng gạo.
Trần Hạo tỉnh người lại, nhưng cũng không có ngượng ngùng, cười hỏi: "Vợ à, cô tìm tôi sao?"
"Cùng tôi đi dự tiệc!"
"Chuyện này...", nét mặt Trần Hạo buồn bực.
"Sao, không muốn hả? Anh định nhìn người khác hẹn hò và theo đuổi vợ mình sao?", Bạch Phi Nhi có chút không hài lòng nói.
Trần Hạo sửng sốt: "Kỳ thật tôi không ngại việc theo đuổi tình yêu của cô, dù sao chúng ta..."
Bạch Phi Nhi hơi tức giận nói: "Anh có đi hay không?"
"Tôi đi, tôi không đi được hay sao? Nóng lòng cái gì!"
"Hừ!", Bạch Phi Nhi cầm túi trên bàn, đi vòng qua Trần Hạo, mở cửa ra ngoài.
Trần Hạo chỉ có thể cười khổ đi theo.
Thang máy đi thẳng xuống dưới tầng hầm, sau đó hai người cùng lên xe.
Bạch Phi Nhi lái xe mà không có biểu hiện gì, trong khi Trần Hạo uể oải ngồi bên cạnh.
Xe vừa ra khỏi hầm để xe, thì hai chiếc xe màu đen lao ra ngang dọc cực nhanh, trực tiếp chặn đầu xe của Bạch Phi Nhi.
Nhìn thấy tình huống này, sắc mặt Bạch Phi Nhi sa sầm xuống.
Rầm rập rầm rập! Trên hai chiếc xe màu đen mở cửa túa xuống mấy người đàn ông mặc đồ đen lực lưỡng.
“Đùng đùng!”
Bọn họ đi thẳng đến xe của Bạch Phi Nhi và gõ cửa kính bên phía của Trần Hạo.
Trần Hạo bĩu môi kéo cửa kính xe xuống.
Bạch Phi Nhi bất mãn nói: "Các người là ai! Ở đây là Bạch Thị!"
Người đàn ông mặc đồ đen đi đầu liếc mắt một cái rồi lên tiếng giải thích: "Sếp Bạch phải không? Ông chủ Hạ của chúng tôi muốn gặp người trên xe của cô!"
“Ông Hạ nào?”, Bạch Phi Nhi sửng sốt.
Người đàn ông mặc đồ đen tự hào nói: "Hạ Bách Lăng!"
Nghe thấy cái tên này, Bạch Phi Nhi nhíu mày, tự hỏi tại sao Trần Hạo lại khiêu khích trúng người đó?
Công việc kinh doanh của Hạ Bách Lăng không hề nhỏ, lại có quan hệ tốt với các quan chức và có tầm ảnh hưởng lớn!
Bạch Phi Nhi nói: "Bất kể như thế nào, các người cũng không thể tùy tiện đưa bạn của tôi đi!"
Khóe miệng người đàn ông mặc áo đen nhếch lên: "Cô Bạch, chúng tôi đã khách sáo lắm rồi.
Nếu cậu Trần còn không biết điều thì sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa đâu!"
Người đàn ông mặc đồ đen nói, hai hàng chân mày nhướng lên ngạo mạn.
Bạch Phi Nhi muốn nói gì đó, nhưng Trần Hạo đã ngăn lại: "Tôi sẽ tự mình giải quyết việc riêng của mình.
Cô cứ chờ một chút rồi mọi việc sẽ xong xuôi!"
Bạch Phi Nhi vươn tay muốn kéo Trần Hạo lại, nhưng còn chưa kịp định thần thì Trần Hạo đã xuống xe.
Nhìn thấy Trần Hạo xuống xe, người đàn ông mặc áo đen nhếch mép lấy ra một tấm chi phiếu: "Đây là chi phiếu triệu của bà Hạ đưa cho cậu! Chữa khỏi bệnh cho ông Hạ thì số tiền này sẽ là của cậu!"
Trần Hạo cười, duỗi tay ra.
Khóe miệng người đàn ông mặc áo đen nhếch lên, sau một cái chạm nhẹ thì tờ chi phiếu đã rơi xuống đất.
Người áo đen cười khinh miệt: "Xin lỗi, eo của tôi không tốt, cậu muốn thì tự mình nhặt lấy!"
Vài vệ sĩ họ Hạ đi theo đứng xung quanh đó đều bật cười khinh khi.
Hai mắt Trần Hạo rực lên, vừa duỗi chân đạp lên tờ chi phiếu, một tiếng động lớn vang lên, mặt đất lúc này chấn động.
Trần Hạo nhìn chằm chằm người mặc áo đen dẫn đầu, lạnh lùng nói: "Diêm Vương bảo người chết canh ba thì không sống nổi đến canh năm! Giữ lấy tiền này mà đốt xuống dưới cho ông ấy!"
"Cậu...!khốn kiếp, dám trù ẻo ông chủ?"
Người áo đen nói xong, thân hình lao về phía Trần Hạo nhanh như tia chớp.
Trần Hạo nhướng chân mày lên tỏ vẻ thương hại: "Trù ẻo ông chủ của các người á? Các người quá coi trọng ông ấy rồi!"
Hự...!
Trần Hạo vừa nói xong đã tung một cú đấm cực mạnh thẳng vào má của người đàn ông mặc áo đen, ngay lập tức, người đàn ông mặc áo đen đập đầu vào cửa kính ô tô như sao xẹt rồi ngã vào chiếc xe màu đen mà họ đã lái đến từ cách đó vài mét.
Trần Hạo dửng dưng liếc nhìn mấy người còn lại: "Bây giờ tôi sẽ đi cùng sếp của tôi đến một bữa tiệc, các người có ý kiến gì không?"
Mấy vệ sĩ nhà họ Hạ ngơ ngác nhìn nơi Trần Hạo vừa bước ra khỏi, mặt đường cứng có in dấu chân của Trần Hạo sâu đến nửa tấc, tờ chi phiếu triệu dường như cũng in dấu chân của anh.
Một đám người mặc đồ đen kinh ngạc, hoảng hốt, kinh sợ!
Dậm chân xuống một cái mà để lại dấu sâu như vậy sao? Người này là loại ma quỷ gì vậy? Sức người có thể làm được điều đó không?
Trần Hạo cũng lười nói chuyện với mấy người này, thấy bọn họ không nói gì, liền bật cười: "Xem ra các người không có gì để nói, vậy tôi đi trước! Về nói với bà chủ của các người, lần này tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng lần sau mà còn như vậy nữa thì tôi sẽ lột trần bà ta ra rồi ném bà ta vào nhà tắm nam đó! Nếu không tin thì bảo bà ta cứ thử xem!"
Nói xong, Trần Hạo quay lại xe của Bạch Phi Nhi, mở cửa ngồi vào trong.
Ánh mắt của Bạch Phi Nhi nhìn theo Trần Hạo đến tận khi anh lên xe.
Trần Hạo liếc mắt nhìn Bạch Phi Nhi đang kinh ngạc, cười hỏi: "Vợ à, vừa rồi cô xem tôi có đẹp trai không?"
“...”
Bạch Phi Nhi lúc này mới phản ứng kịp, trên trán nổi gân xanh.
"Tên ngốc!"
Phải một lúc lâu sau thì Bạch Phi Nhi mới nói ra mấy chữ, vừa đạp ga, chiếc xe liền nhanh chóng rời đi.
Trên đường đi, Bạch Phi Nhi rất lo lắng.
Nhà họ Hạ có thế lực không nhỏ, Trần Hạo thật sự đã làm mất lòng người nhà đó, Bạch Phi Nhi vừa nghĩ đến đây liền không khỏi có chút đau tim!
Được rồi! Nếu cuối cùng không giải quyết được thì cứ dùng quan hệ của nhà họ Bạch mà giảng hòa!
Cái tên này đúng là bị ngốc nên đỡ nặng đầu mà!
Bạch Phi Nhi vừa đi vừa suy nghĩ, chiếc xe chẳng mấy chốc đã đến nhà hàng Tây mà cô có hẹn trước.
Hà Nham Đông đã đặt phòng riêng từ sáng sớm, trên bàn ăn đã bày sẵn các món khai vị, dao kéo bằng bạc dát vàng, đèn chùm pha lê trong phòng riêng, tranh tường tinh xảo, phong cách tao nhã và vô cùng sang trọng.
Nhìn thấy Bạch Phi Nhi bước vào phòng, ánh mắt Hà Nham Đông lóe lên vẻ thèm thuồng.
Nhưng ngay sau đó anh ta nhìn thấy Trần Hạo cũng đi theo sau, sau vài giây trầm mặc, anh ta liền nghĩ thông suốt!
Đưa một tên ngốc đến đây hả? Được rồi, để xem tôi giẫm nát tên ngốc đó như thế nào!
- ------------------.