Nếu như lời vừa rồi là do một người nào khác nói, anh ta nhất định sẽ cho rằng đối phương đang khoác lác, nhưng nếu là do chính miệng Hải Tam Thông nói ra, Hà Nham Đòng tin hắn ta nói được làm được.
Lúc này, anh ta chỉ có thể thay đối thành bộ mặt tươi cười: "Ha ha! Thì ra là anh Hải, xem như vừa nãy tòi chưa nói gì, hy vọng anh có thể tha thứ cho!”
"Cậu là cái thá gì? Cậu nói tôi tha thứ thì tôi phải tha thứ sao!", Hải Tam Thòng cười lạnh.
Vừa rồi, hắn ta đã nhận ra Trần Hạo cực kỳ khó chịu với Hà Nham Đông, nếu không anh cũng sẽ không chèn ép Hà Nham Đòng ngay tại thời điểm anh ta sắp lấy được Nguyên Linh Châu.
Hiện tại, hắn ta sao có thể không biết càng chà đạp anh ta, Trần đại sư sẽ càng vui vẻ! Vậy nên, cho dù là một nửa mặt mũi, hắn ta cũng không muốn chừa cho Hà Nham Đòng.
Hà Nham Đông choáng váng, anh ta không thể tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy, Hải Tam Thông kinh doanh buôn bán, bán thăn anh ta cũng
đã lùi một bước, tại sao người này lại nhất quyết không chịu buông tha?
Hà Nham Đông thầm nghĩ, chắc hẳn là đối phương không biết đến dòng họ của anh ta, cho là vậy, anh ta liền lớn tiếng nói: "Anh Hải, tòi là người nhà họ Hà ở Hải Dương, vừa fôi chỉ là hiểu lầm, chúng ta bỏ qua đi được không!"
không chịu cho anh ta chút mặt mũi, nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ hắn ta thật tốt.
Sau khi nghĩ xong, Hà Nham Đông đi ra khỏi cửa phòng, đúng lúc bắt gặp Hải Tam Thông.
Hắn ta cười lạnh: "Sao cậu còn ở đây? Muốn tôi cho người mời cậu ra ngoài à?"
.