Thiếu nữ mới lớn, chỉ nhìn qua, Trần Hạo phát hiện cò bé này lại có thể trưởng thành lên rất nhiều trong hai năm qua! Sân bay cũng biến thành ngọn núi nhỏ rồi!
Xa xa có một cậu ấm được người ta vây quanh, vô cùng kiêu ngạo, là cháu đích tòn của nhà họ Tôn ở tỉnh, Tòn Hạo.
Vì ông chủ của câu lạc bộ siêu xe là bạn của Tòn Hạo, cho nên hòm nay đặc biệt đến tham
gia bữa tiệc này.
Đồng thời, Tòn Hạo cũng là vận động viên đua xe bán chuyên, đã tham gia rất nhiều cuộc thi, hơn nữa còn từng đạt giải quán quân nhiều lần, theo cách nói của anh ta, nếu không phải vì dòng họ, anh ta đã trở thành vận động viên đua xe chuyên nghiệp chạy băng băng trên đường đua rồi.
Nhưng hòm nay, Tôn Hạo không ngờ được, mấy cậu ấm ăn chơi đi cùng mình cứ khoe khoang về thần xe núi Vân Sơn!
Nói ra cũng thật thần kỳ, tốc độ trung bình chưa đến năm
mươi mã lực lại có thể thắng được trận đấu, điều này theo Tôn Hạo mà nói, có thể được coi là trò cười!
Thấy mấy người nói chuyện đến mức nước bọt tung tóe, anh ta chỉ nghe như truyện cười, không thèm quan tâm, theo bản năng cho rằng người lái xe đằng sau quá yếu!
Núi Vân Sơn là con đường dài gần hai mươi cây số, đường núi có nhiều vấn đề, xác suất chênh lệch giữa người lái lại càng lớn hơn so với đường, quãng đường nửa tiếng, toàn bộ hành trình đều phải lái xe căng thẳng, làm sao có thể có chút
sơ suất gì để bị người ta dùng vẻn vẹn năm mươi mã lực đè ép chứ?
Vấn đề theo lời nói của hai cậu ấm ăn chơi, trong mắt Tôn Hạo chỉ có một khả năng.
Đó chính là lái xe đằng sau quá yếu!
Nhưng hai người vần nói chuyện này một cách hứng thú, Tôn Hạo cũng chỉ có thể giả vờ nở nụ cười phụ họa trên mặt, ánh mắt lại rời đi đến những nơi khác.
Đúng lúc anh ta nhìn thấy Tống Ninh Mòng từ bên ngoài bước vào, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tổng Ninh Mông,
Tòn Hạo đã kinh ngạc vì sắc đẹp của cô bé.
Mặc dù Tống Ninh Mòng không phải kiểu người đầy đặn, nhưng cũng là kiểu mảnh khảnh chân dài eo nhỏ, gương mặt cũng đạt đến trình độ chín mươi điểm, là người đẹp hoàn mỹ.
Lần trước sau khi thất bại với Trần Hạo ở núi Vân Sơn xong, Tống Ninh Mòng cho rằng đó là vết nhơ trong đời mình!
Nào có ai lại đua xe như Trần Hạo chứ, cứ lắc lư loạng chọang trước mặt cũng không chịu lái cho nhanh, rõ ràng biến đua xe thành dạo phố nhàm chán!